Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 37: Anh minh thần võ




A Từ dặn dò Đàm Mộc xong, nhìn Giản Ngôn hỏi: "Camera giám sát ở tiểu khu nhà Mễ Thụ đâu ạ?"

Giản Ngôn giải thích cho A Từ: "Chỉ có ở cổng chính của tiểu khu, trong thang máy không có."

"Tại sao?" A Từ khó hiểu, loại tiểu khu nhà Mễ Thụ sao có thể không có camera trong thang máy?

Giản Ngôn khoanh tay: "Ngày đó camera trong thang máy đúng lúc bị hỏng."

"Trùng hợp thế?"

Giản Ngôn cho một ánh mắt bất đắc dĩ.

A Từ xem camera ở cổng chính của tiểu khu tuyệt nhiên không phát hiện được gì, lại xem qua một lần từ đầu tới cuối hồ sơ vụ án của Mễ Thụ, không nhịn được nhíu mày.

Trước khi trùng sinh cậu không để ý kỹ vụ án này, hiện giờ không có thêm một chút manh mối nào, ngược lại còn loạn hơn. A Từ có chút áy náy, sau khi trùng sinh thế giới của cậu chỉ vây quanh Giản Ngôn, đối với chuyện khác lại chú ý quá ít, hoàn toàn quên mất An Vân cùng những liên hệ của vụ án này, cảm thấy rất có lỗi với An Vân.

Ánh sáng trước mặt bỗng nhiên bị che mất, một bóng mờ phủ xuống, A Từ ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với ánh mắt ân cần của Giản Ngôn.

"Em..." Giản Ngôn hơi do dự, "Không có manh mối à?"

A Từ sửng sốt, câu nói của Giản Ngôn dường như có ý khác? Nhưng cậu không có tâm tình suy nghĩ nhiều, chỉ lắc đầu.

Giản Ngôn ngồi xuống bên cạnh A Từ, nói: "Nếu không thì, chúng ta..."

"Sếp." Hướng Dương vội vã chạy vào.

"Về rồi? Tình huống thế nào?" Giản Ngôn vội vàng hỏi.

"An Vân đang làm phẫu thuật, cho dù làm xong cũng chưa tỉnh lại ngay, tôi để Tiếu Tiếu ở lại đó rồi về trước xem có manh mối nào khác hay không." Hướng Dương nói.

"Làm phẫu thuật?" A Từ ngẩng đầu hỏi, "Chị ấy sao rồi?"

"À..." Hướng Dương gãi đầu, nói: "Hình như là phương diện sinh dục? Nói là trước đó An Vân sinh non quá nhiều lần, không thể sinh đẻ..."

Hướng Dương còn chưa nói hết lời đã bị ánh mắt sắc bén của A Từ dọa sợ, câu nói kế tiếp cũng phải nuốt trở lại. A Từ từ trước đến nay luôn ôn hòa lạnh nhạt, lần đầu tiên Hướng Dương nhìn thấy ánh mắt cậu như vậy.

Giản Ngôn cũng phát hiện A Từ không ổn, hắn vừa chuyển mắt đã thấy tay A Từ đột nhiên nắm chặt. Giản Ngôn bình thản đưa tay qua, ở dưới bàn nắm lấy tay A Từ nhẹ nhàng xoa nắn, khi nhận thấy ngón tay cứng ngắc đã dần dần mềm xuống mới hỏi Hướng Dương: "Phẫu thuật thành công có thể khôi phục không?"

"Bác sĩ nói hẳn là có thể khôi phục, chỉ là..." Hướng Dương có chút thấp thỏm nhìn A Từ, nói: "Hai người không cảm thấy động cơ của An Vân càng rõ ràng hơn sao?"

Mắt A Từ giật giật, không nói chuyện.

Giản Ngôn nói: "Động cơ rõ ràng đi nữa cũng phải có chứng cứ bổ trợ."

Một lát sau, A Từ đột nhiên hỏi: "Chừng nào An Vân phẫu thuật xong?"

"Lúc đó nói đại khái là một đến hai giờ, để tôi hỏi Tiếu Tiếu đã."

Nói xong Hướng Dương liền gọi cho Tiếu Tiếu.

Sau khi cúp máy Hướng Dương nói: "Tiếu Tiếu nói xế chiều đi thì có thể nói chuyện với An Vân."

A Từ gật đầu, nhìn qua Giản Ngôn: "Sư ca..."

"Anh đi cùng em." Giản Ngôn nắm thật chặt tay A Từ.

Đã gần đến trưa, hai người cùng nhau rời khỏi cục cảnh sát.

Giản Ngôn lại kéo A Từ đi ăn cơm rồi mới tiếp tục tới bệnh viện.

Thấy A Từ mặc dù có vẻ bình tĩnh, nhưng rõ ràng vẫn còn đè nén, do dự một lúc Giản Ngôn mới hỏi: "Em và An Vân rất thân à?"

A Từ nhìn Giản Ngôn, khe khẽ thở dài nói: "Chưa thể nói là thân lắm, trước đây em có giúp Mễ giáo sư làm đề tài nên phải thường xuyên tới Mễ gia, cũng đã gặp chị Vân mấy lần. Chị ấy rất tốt với mọi người..."

A Từ dừng một chút, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Người như em không được người ta thích, nhưng chị Vân vẫn luôn rất thân thiện với em. Cho nên em tin chị ấy sẽ không giết người, em cũng muốn làm chút gì đó cho chỉ."

Giản Ngôn nhìn A Từ, cảm thấy rất khó hiểu. Trong mắt hắn A Từ quả thực vô cùng hoàn hảo, làm sao có thể không được yêu mến? Nhưng sau khi đau lòng Giản Ngôn lại thấy có chút vui vẻ, hắn ước gì mọi người đều mù hết đi, như vậy sẽ không có ai giành A Từ với hắn.

"Yên tâm đi, chúng ta nhất định có thể điều tra ra ai là hung thủ." Giản Ngôn an ủi A Từ.

Khi đến bệnh viện thì An Vân đã tỉnh lại. Bởi vì vừa làm giải phẫu nên trông tinh thần không được tốt lắm, dáng vẻ suy sụp uể oải, nhưng chỉ đơn thuần nhìn khuôn mặt thì quả thật là một mỹ nhân.

Nhưng khi thấy A Từ thì mắt An Vân lại sáng lên: "A Từ? Rất lâu rồi không gặp em."

"Chị Vân." A Từ bước lên, cố gắng cười tự nhiên, "Chị thấy thân thể sao rồi?"

"Rất tốt." Thần thái An Vân mặc dù mệt mỏi, nhưng hai đầu lông mày lại giãn ra, "Nói này, khi đó em khuyên nhủ chị, chị còn chưa kịp cảm tạ em. Sau này nghe nói em bị thương, chị muốn đi thăm em nhưng lại xảy ra quá nhiều chuyện nên cũng chưa kịp đi."

A Từ lắc đầu, ánh mắt hổ thẹn: "Là em nên sớm liên lạc với chị mới phải."

Giản Ngôn thấy hai người khách khí qua lại, hắn đi tới khoác tay lên vai A Từ, nói với An Vân: "Chị An, xin chào, tôi là..."

"Giản sư ca!" An Vân mỉm cười, "Nhân vật phong vân của trường chúng ta, tôi vẫn còn nhận ra."

Cô lại nhìn A Từ, ý cười càng sâu: "Hiện tại hai người cùng ở trong Tổ trọng án à? A Từ, được làm việc cùng thần tượng có phải rất vui hay không?"

Mặc dù Giản Ngôn vẫn luôn đoán rằng A Từ hiểu hắn như vậy có thể là vì ở trường học đã từng nghe nói đến hắn. Nhưng giờ đây khi nghe thấy có người chính miệng nói mình là thần tượng của A Từ, trong lòng Giản Ngôn vẫn nở hoa. Hắn ung dung thản nhiên nhìn A Từ, phát hiện lỗ tai cậu lại bắt đầu phiếm hồng, Giản Ngôn vô cùng thỏa mãn trong lòng.

Nụ cười trên mặt cũng càng thực tình: "A Từ rất ưu tú, có thể cùng làm việc với A Từ tôi cũng rất vui."

An Vân nhìn Giản Ngôn nhiều hơn, nói: "Trước đây khi đến trường, tôi thường nghe người ta nói đến Giản sư ca. Bây giờ xem ra, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt."

Giản Ngôn nhướn mày: "Thế nào? Thanh danh của tôi ở trường chênh lệch như vậy?"

"Cũng không phải chênh lệch, chỉ là..." An Vân mím môi cười một tiếng, "Nghe đồn Giản sư ca mặc dù anh minh thần võ nhưng rất là cao ngạo lạnh lùng, à... còn lôi thôi lếch thếch nữa..."

An Vân nhìn trang phục được phối hợp tỉ mỉ của hắn, nói: "Hiện giờ xem ra, rõ là lời đồn có sai lệch."

Tiếu Tiếu ở sau lưng nhịn không được cười ra tiếng, nhưng hôm nay Giản Ngôn đã có dự kiến trước, dựa theo đức hạnh thường ngày của hắn thì lời đồn trong trường cũng không sai.

Giản Ngôn có chút xấu hổ, hồi tưởng lại một chút, năm đó lúc đi học hình như đúng là hắn không thích giao tiếp với người khác. Thế nhưng "Anh minh thần võ" có thể hình dung một người đẹp trai à? Còn "Lôi thôi lếch thếch" là cái quỷ gì? Hắn đâu có lười như vậy?

Giản Ngôn nhịn không được mà nhìn A Từ, như vậy làm sao mình có thể hấp dẫn em ấy? Trong mắt A Từ lóe lên ý cười, nhưng Giản Ngôn vẫn nhìn An Vân nhiều hơn.

Ở đây Giản Ngôn có vẻ như chỉ nói chuyện phiếm, thật ra là đang quan sát An Vân, trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẻ mặt An Vân vẫn không nhìn ra oán hận gì. A Từ nói không sai, người như cô thực sự không giống hung thủ giết người. Cho nên trái lại Giản Ngôn không biết phải mở miệng làm sao, nếu mà nói đến Mễ Thụ thì nhất định An Vân sẽ khổ sở. Cảnh sát cũng có tình cảm, dù sao dựa vào mối quan hệ với A Từ thì Giản Ngôn sẽ không đành lòng.

Chung quy cũng là ra từ trường Cảnh sát, An Vân vẫn hiểu được tâm lý của hai người họ, chủ động hỏi: "Hôm nay hai người đến đây là vì vụ án của Mễ Thụ à?"

Cô dừng một chút, nói: "Vụ án kia tôi cũng nghe nói, hai người muốn hỏi gì cứ hỏi đi, chẳng qua chuyện tôi biết cũng không nhiều."

An Vân đã nói như vậy thì tất nhiên Giản Ngôn cũng không lãng phí thời gian nữa, hỏi: "Chúng tôi chỉ muốn biết hành tung của cô vào ngày mà Mễ Thụ bị hại, và sau khi đến Khê Lăng cô có từng liên lạc với Mễ Thụ không? Còn nữa, cô có biết Mễ Thụ có kẻ thù nào không? Đặc biệt là... liên quan đến chuyện tình cảm."

Dù sao cũng phải hỏi, Giản Ngôn dứt khoát hỏi hết một lần.

"Không có, sao tôi có thể liên lạc với hắn ta được?" An Vân lắc đầu, rốt cục trong mắt cô vẫn có phần ảm đạm, "Kẻ thù thì, làm loại công việc đó có đắc tội với vài người cũng là chuyện thường, nhưng cũng không đến mức phải giết người. Liên quan đến tình cảm thì tôi chỉ biết có Triệu Tư Ngọc, A Từ cũng biết cô ta, nhưng tôi không cho rằng cô ta có động cơ để giết Mễ Thụ. Còn ngày mà hắn bị hại là ngày mười ba à? Ngày đó tôi phải làm kiểm tra ở bệnh viện, kiểm tra xong liền quay về tạm thời mướn phòng ở."

"Có nhân chứng hay không?" Giản Ngôn thấy mình hỏi có chút tàn nhẫn, nhưng vẫn không thể không hỏi.

"Có, nhưng không biết hai người có tin không?" An Vân vẫn rất thản nhiên.

"Là ai?"

"Bạn trai hiện tại của tôi." Vẻ mặt An Vân hiện lên nét dịu dàng.

Giản Ngôn đang định hỏi bạn trai cô là ai thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một chàng trai trẻ tuổi tiến vào, trên tay còn cầm một bó hồng đỏ. Chàng trai nhìn cũng không thua kém An Vân, ăn mặc rất giản dị, tướng mạo không đẹp trai lắm nhưng trông lịch sự nho nhã, cũng làm cho người ta có ấn tượng tốt.

Nhưng khi trông thấy hai người Giản Ngôn, hắn chỉ nhìn lướt qua đã quay đầu đi, chán ghét hiện rõ trong mắt.

"Tuấn Triết!" An Vân mỉm cười với anh ta, lên tiếng chào.

Chàng trai đi đến bên giường, trước tiên đem cất hoa hồng rồi mới cúi đầu nhìn An Vân, ôn nhu trên mặt có thể chảy ra nước: "Em cảm thấy sao rồi?"

"Em rất khỏe." Ý cười của An Vân không giảm, lại giới thiệu với anh ta, "Hai vị này là cảnh sát ở Tổ trọng án, cũng từng là bạn học của em đó..."

Sau đó lại nói với hai người Giản Ngôn: "Đây chính là bạn trai hiện tại của tôi, Phương Tuấn Triết."

Phương Tuấn Triết đứng dậy, thái độ đối với hai người Giản Ngôn kém xa so với An Vân, lạnh lùng nói: "Mấy vị cảnh sát thật đúng là yêu nghề, ngay cả bệnh nhân cũng không tha."

"Tuấn Triết." An Vân ở phía sau kéo tay Phương Tuấn Triết, giọng nói nhỏ nhẹ.

Phương Tuấn Triết quay lại cười trấn an An Vân, khi quay ra vẫn lạnh như băng nhìn hai người Giản Ngôn: "Không biết hai vị đã hỏi xong chưa?"

Giản Ngôn sờ cằm nhìn Phương Tuấn Triết, cũng không tức giận, cười hỏi: "Chúng tôi có thể hỏi anh Phương mấy vấn đề không?"

Phương Tuấn Triết có chút châm chọc nói: "Nếu tôi nói không thể các người sẽ không hỏi à?"

"Anh đương nhiên có quyền giữ im lặng, nhưng mà..." Mắt Giản Ngôn lấp lóe, nói: "Tôi nghĩ anh Phương là người thông minh, đương nhiên sẽ phối hợp với cảnh sát, đúng không?"

"Các người muốn hỏi cái gì?" Phương Tuấn Triết không nhịn được nói.

"Chúng tôi đi ra ngoài?" Giản Ngôn nhìn An Vân một chút.

"Được."

Giản Ngôn cùng Phương Tuấn Triết đi ra ngoài trước, A Từ xoay lại nói với An Vân: "Chị Vân, chị nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày nữa em sẽ trở lại thăm chị. Chị đừng nên nghĩ nhiều, em tin tưởng chị."

An Vân muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Chờ đến lúc A Từ đi ra đã thấy Giản Ngôn và Phương Tuấn Triết mặt đối mặt đứng đó, Giản Ngôn uể oải tựa nửa người lên tường, Phương Tuấn Triết thì cả người căng thẳng. Không hiểu sao trong không khí lại có cảm giác giương cung bạt kiếm, Tiếu Tiếu lo lắng đứng nhìn, nhưng không biết làm sao mở miệng.

"Xảy ra chuyện gì?" A Từ đi qua hỏi Giản Ngôn.

"À, anh Phương có ý kiến rất lớn với chúng ta." Giản Ngôn thuận miệng nói.

"Cái loại người cặn bã như Mễ Thụ chết thì chết đi, có gì đáng tiếc?" Phương Tuấn Triết hừ lạnh một tiếng, "Các người làm cảnh sát không đi bắt người xấu, lại ở đây quấy rối người bị hại vô tội hiền lành, còn muốn người ta cho các người sắc mặt tốt à?"

"Dù Mễ Thụ có cặn bã thế nào cũng không phải lý do để giết người. Nếu ai cũng thấy mình có tư cách thẩm phán tội ác của người khác thì còn cần pháp luật để làm gì? Cần nhân nhân viên chấp pháp để làm gì?" Giản Ngôn trầm giọng nói.

Phương Tuấn Triết dừng một chút, vẫn khinh thường: "Anh không cần phải dạy tôi, người cũng không phải do tôi giết."

"Anh Phương." A Từ bỗng nhiên mở miệng, "Anh rất thích chị Vân?"

Có lẽ Phương Tuấn Triết có hảo cảm với xưng hô "Chị Vân" của A Từ, sắc mặt hơi dễ nhìn một chút: "Đúng vậy."

"Chị Vân đã chịu nhiều khổ sở, tôi vẫn luôn cảm thấy chị ấy nên tìm một nam nhân tốt hơn." A Từ dừng một chút, nói, "Tôi thấy được chị Vân đối với anh là thật lòng. Tôi hy vọng người mà chị Vân thích là người có thể bảo vệ chị ấy, chứ không phải mang đến phiền phức cho chỉ."

"Cậu nói vậy là có ý gì?" Vẻ mặt Phương Tuấn Triết lại khó chịu.

"Ý trên mặt chữ." A Từ trấn định nói, "Tôi chỉ hy vọng trong lòng anh Phương biết nặng nhẹ."

Phương Tuấn Triết không nói lời nào, A Từ nói tiếp: "Có chút vấn đề muốn hỏi anh Phương."

Phương Tuấn Triết không lên tiếng, nhưng cũng không còn thái độ không phối hợp nữa.

"Anh và An Vân ở bên nhau từ khi nào? Là khi cùng nhau đến Khê Lăng à? Sau khi đến Khê Lăng có liên lạc với Mễ Thụ không? Ngày mười ba tháng tư anh ở đâu? Làm gì?" Giản Ngôn hỏi.

Phương Tuấn Triết mặc dù có vẻ không vui, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Tôi với An Vân là bạn học thời cao trung, vốn là đã... Lần này tôi đi cùng An Vân, không có liên lạc với cái tên rác rưởi kia, ai rảnh mà liên hệ với hắn? Vào ngày mười ba An Vân đi làm kiểm tra ở bệnh viện, tôi luôn luôn ở bên cạnh cô ấy, kiểm tra xong chúng tôi liền đi về, camera bệnh viện và tiểu khu các người đều có thể xem."