Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 1 - Chương 31: Giết rắn (2)




Editor: smizluy1901

Tòng Thiện nhìn thấy một con rắn dài ít nhất 3 mét, không tự chủ được lui về phía sau hai bước: "Chết tiệt, sao lại gặp phải loài vật này."

"Đừng cử động, nó cảm ứng được tia hồng ngoại tỏa ra từ bên ngoài người của chúng ta, cô di chuyển càng nhanh, tính công kích của nó càng cao." Hàn Dập Hạo trầm giọng nhắc nhở.

Tòng Thiện lập tức cứng người tại chỗ, "Tôi biết rồi, nhưng chúng ta không chạy, nó cũng sẽ tới."

Vừa dứt lời, "Bốp" một tiếng, đuôi rắn mạnh mẽ mà có lực vạch một độ cong kinh khủng trên không trung, đột nhiên nện tới phía hai người.

Hai người lập tức né tránh, đuôi rắn nặng nề dấy lên bụi đất, bay tán loạn ở trong không khí.

"Rắn là loài động vật máu lạnh, nó sợ vật thể nhiệt độ quá cao, cô cầm lấy cái này, tôi dẫn dắt nó rời đi." Hàn Dập Hạo nói nhanh, không đợi Tòng Thiện phản bác, đã nhét cây đèn rắn cầm trong tay vào tay cô, sau đó nhanh chóng chạy tới phía bên kia.

"Đừng!" Tòng Thiện muốn gọi anh lại, nhưng anh đã leo lên một cây đại thụ gần đó, mà con rắn rất to ấy cũng như dự liệu của anh, theo sát sau lưng anh, quấn lên thân cây.

Cô vừa định đi tới, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy cảnh tượng khiến da đầu cô tê dại.

Trong bụi cỏ, trên cành cây, đột nhiên chui ra rất nhiều con rắn lớn nhỏ khác nhau, bọn chúng khè ra cái lưỡi rắn thật dài, vây lấy hai người cùng con rắn to trong vòng vây.

"Tại sao lại có nhiều rắn như vậy." Lòng bàn tay của Tòng Thiện bắt đầu đổ mồ hôi, tầm mắt của cô quét qua những con rắn độc màu sắc sặc sỡ ở xung quanh, rồi rơi vào trên người Hàn Dập Hạo đang cùng con rắn to ấy quấn lẫn nhau, mà lúc này, con rắn to cũng đã quấn lấy bắp chân của anh.

Tòng Thiện cả kinh, cô muốn đi tới, nhưng mà càng lúc càng có nhiều rắn độc chắn ở trước mặt cô, phát ra tiếng "khè khè" cảnh cáo, làm cô khó mà cất bước.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía của Hàn Dập Hạo, con rắn to ấy đã quấn lên bắp đùi của anh.

Khẽ cắn răng, cô tháo dây lưng vũ trang bên hông xuống, dùng tay phải túm chặt, tay trái quơ lửa, liền kiên quyết xông lên phía trước.

Động tác của cô khiến bầy rắn rối loạn, bởi vì cô giữ lửa ở sau lưng, bầy rắn chỉ có thể phát động tấn công từ phía trước, nọc độc lần lượt được bắn ra khỏi miệng độc, tầng tầng lớp lớp vây chặt lấy cô giống như là thiên la địa võng.

Tòng Thiện dốc sức vung mạnh dây lưng trong tay, tiếng "đôm đốp" xuyên qua khoảng không giống như là hòn bi phát nổ ở trong không khí, quất vào nguyên một đám đầu rắn hung dữ, ngăn lại luồng sóng tấn công của bầy rắn.

Ánh mắt của cô sắc bén mà còn tinh chuẩn, ra tay nhanh như chớp, dây lưng rắn chắc được cô dùng như roi da, khiến bầy rắn không tới gần người được.

Rắn độc bị đánh trúng rơi trên mặt đất, giày ống giẫm lên những xác chết mềm nhũn ấy tiến lên phía trước, giẫm đạp thân rắn đến nát nhừ, mùi tanh hôi càng lúc càng nồng nặc.

Rõ ràng chỉ có chừng trăm bước, nhưng lúc này lại giống như cách một khoảng cực lớn vậy, bất kể Tòng Thiện cố gắng thế nào, cô cũng còn cách Hàn Dập Hạo một khoảng rộng khó mà vượt qua.

Trơ mắt nhìn thân con răn bò qua hông của anh, Tòng Thiện bỗng trở nên mạnh mẽ, cô ra tay nhanh hơn mạnh hơn, thậm chí ném bỏ lửa, liền hung hăng chạy tới phía rắn độc dữ tợn và chằng chịt trước mặt.

Bầy rắn càng thêm điên cuồng, có mấy lần, răng nọc trí mạng cũng đã khó khăn lắm mới sượt qua cổ của cô.

Rắn độc cắn dây lưng, đuôi rắn đột nhiên đánh tới phía của Tòng Thiện, ánh mắt của cô rét lạnh, há miệng cắn chặt thân rắn, muốn xé nó ra làm hai.

Mùi máu tanh nồng nặc ở trong miệng lan tràn ra, thịt vụn trong răng khiến người ta muốn ói, khắp người cô dính đầy máu và nọc độc, giống như ác quỷ đòi hồn vậy, tỏa ra sát ý nồng đậm, làm cho cái chết vô cùng nặng nề, bầy rắn cũng bắt đầu tản ra hai bên.

Song, khi cô nhìn thấy Hàn Dập Hạo bị con rắn to ấy ghìm chặt, nhất thời lòng can đảm cũng bị chấn động.

"Hàn Dập Hạo!" Cô hô to một tiếng, vọt tới dưới cây đại thụ, mà lúc này con rắn to ấy cũng đã hoàn toàn ghìm chặt ở lồng ngực của Hàn Dập Hạo, đang mở cái miệng rộng xấu xí khinh khủng, muốn nuốt anh!

Nỗi sợ hãi lập tức như thủy triều cuồn cuộn kéo tới đập vào trái tim cô, cô không có chú ý được nhiều như vậy, ôm chặt đuôi rắn, dùng sức muốn kéo nó xuống.

"Phịch!" Đuôi rắn quét qua, cô liền như diều đứt dây, bị quăng sang một bên.

"Thẩm Tòng Thiện, tránh ra!" Nhìn thấy cảnh đó, Hàn Dập Hạo đang cố sức vật lộn với con rắn to ấy, sắc mặt cũng đã trở nên tái nhợt.

"Không đi!" Tòng Thiện nhanh chóng bò dậy, lại nhào về phía thân rắn, há miệng dùng sức cắn!

Con rắn to đột nhiên bị đau, nó phát ra một tiếng kêu dài, cái đuôi quấn lại rồi nhấc bổng lên cao, dùng sức đánh về phía thân cây, muốn đập chết người trên lưng.

"Bịch"! Cột sống đụng vào trên cây, Tòng Thiện đau đến mắt nổ đom đóm, nhưng cô cố chấp không chịu buông tay.

"Bảo cô buông tay!" Đôi mắt Hàn Dập Hạo đỏ ngầu như muốn nứt ra.

Không buông! Trong lòng điên cuồng gào thét, Tòng Thiện bị con rắn to lôi đập vào thân cây hết lần này đến lần khác, trong miệng từ từ có máu tươi rỉ ra, nhưng vừa nghĩ tới mình buông tay, Hàn Dập Hạo cũng sẽ bị nó nuốt vào trong bụng, cả người Tòng Thiện đau nhức vô cùng nhưng lại rất ngoan cường.

Khóe miệng cô bị vảy trên mình con rắn cứa rách, chịu đựng đau nhức, đột nhiên cô lột một mảng máu thịt thật lớn trên mình con rắn xuống.

Nhân cơ hội này cô đưa tay vào trong miệng vết thương của con rắn, điên cuồng xé rách, mở rộng vết thương của nó.

Đau đớn và tức giận khiến con rắn to muốn buông tha Hàn Dập Hạo, đuôi rắn đột nhiên cuộn lại, quấn chặt lấy Tòng Thiện, đầu rắn to lớn xen lẫn cơn giận dữ lôi đình, định cúi thấp xuống.

Hàn Dập Hạo nhận ra được ý đồ của con rắn, tay được tự do lập tức liên tục bóp cò vào miệng rắn, mấy phát đạn bay vào trong miệng rắn, bắn xuyên qua sọ rắn, óc phún ra tung tóe trên mặt anh.

Tuy nhiên, đầu rắn đã chết, trung khu thần kinh của con rắn vẫn chưa có chết, thân rắn càng thêm dùng sức quấn chặt lấy hai người, muốn siết chết bọn họ.

Khuôn mặt của cô không còn một chút máu, cả người bị thương nặng lại bị con rắn to lớn này ra sức ghìm chặt, Tòng Thiện chỉ nghe được tiếng "Răn rắc" của xương cốt bị buộc chặt, không khí trong phổi càng lúc càng ít, đau nhức khiến ý thức của cô dần dần rời rạc.

"Thẩm Tòng Thiện, cô chịu đựng một chút cho tôi!" Anh thấy cô dần dần ngừng giãy giụa, trong lòng hoảng hốt, anh biết cô sắp không xong, liền hét lớn một tiếng, sức lực vô cùng lớn này giống như là các đấu sĩ thời La Mã cổ đại vậy, dùng sức thoát ra khỏi vây khốn của con rắn.

Anh đột nhiên nhảy từ trên cây xuống, cây dao găm trong tay sắc bén như là trường đao, cắt vào mình rắn, máu phún ra khắp bầu trời!

Xác rắn giống như là loại da mềm, Tòng Thiện cũng từ giữa không trung rơi xuống.

Anh dùng sức đạp thân cây, cơ thể chếch về phía người đang rơi xuống.

"Phịch!" một tiếng, phần lưng của anh va mạnh trên mặt đất, còn hai tay của anh, lại vững vàng đón lấy cô gái đã hôn mê!