Sếp, Tôi Không Muốn Tăng Ca!

Chương 15




Lắc đầu, Ôn Nhã Nho tự tin nói “Việc bảo mật của công ty vẫn rất hoàn hảo, hơn nữa tôi tin là những kẻ khác sẽ không phản bội công ty. Nếu đột nhiên tăng mạnh bảo mật, chẳng những khiến mọi người bất an, làm việc không tốt, còn có thể đánh rắn động cỏ.”

“Cho nên, thuận theo tự nhiên a.” Lâm Húc hơi trợn mắt, rồi lại thản nhiên cười, điều chỉnh tư thế tiếp túc đi gặp chu công.

Sau khi Bạch Hạo Lãng đi mua đồ uống về không lâu, Lâm Húc vì hợp đồng phụ trách lần này có vài vấn đề nên phải chạy về công ty xử lý, chỉ còn lại cậu cùng sếp tiếp tục quan sát tiến độ chụp quảng cáo.

Ước chừng qua vài giờ sau, sau khi người phụ trách sau khi chỉnh sửa hoàn mỹ đem cho sếp xem ảnh. Sếp cẩn thận chọn mười tấm hắn cho rằng tốt nhất, cùng hợp chủ đề nhất, rồi đem gửi cho người phụ trách của Grace để họ chọn ra ba tấm tốt nhất làm áp phích tuyên truyền. Nếu đối phương cảm thấy hài lòng, việc quay chụp liền hoàn tất.

Khi rời khỏi bãi quay, trời vẫn còn sớm, Ôn Nhã Nho hỏi Bạch Hạo Lãng bên cạnh “Có thể theo tôi tới một chỗ không?”

Không đoán trước là người ta đột nhiên sẽ mời, Bạch Hạo Lãng tự hỏi một chút, thấy chính mình cũng không có việc đặc biệt gì phải làm, dù sao ngày thường sau khi tan ca, cậu phần lớn là ra quán ăn hay hàng tiện lợi nào đó giải quyết bữa tối liền về nhà, cho nên liền không có từ chối, chỉ tò mò hỏi “Đi đâu vậy?”

“Đi thăm ba mẹ tôi một chút.” Dứt lời, Ôn Nhã Nho không để cậu kịp phản ứng, liền vòng xe, tấp vào một cửa hàng bán hoa, bảo cậu đi vào mua một bó bách hợp.

Bạch Hạo Lãng vốn còn đang miên man suy nghĩ, lúc này càng thêm hoang mang, không nghĩ nổi liền trực tiếp hỏi “Sao lại bảo tôi đi cùng anh? Vì sao lại mua hoa? Có cần mua thêm cả hoa quả không?”

Tiếp nhận hoa, sếp giải thích “Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là đột nhiên muốn đi thăm bọn họ, thuận tiện đem cậu giới thiệu cho bọn họ biết thôi.”

Hả???

Tại sao nghe sếp giải thích xong, cậu ngược lại càng thêm hồ đồ a?

Thấy sếp không có ý định giải thích thêm, cậu đàng phải ngoan ngoãn theo sát hắn, ngồi trên xe, mãi đến khi xe tiếp tục lăn bánh, cậu mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng có vài điểm vẫn không hiểu lắm, nhưng vì hòa khí trên dưới, cậu cũng không thể hỏi mãi, đành đem hết tất cả nghi vấn tạm thời nuốt hết xuống bụng.

Nhìn Bạch Hạo Lãng vẻ mặt muốn hỏi, nhưng lại ngại ngùng không dám, rất giống như nghẹn một quả trứng chim lớn giữa yết hầu, bộ dáng thực vất vả, Ôn Nhã Nho nhịn không được nở nụ cười, săn sóc giải đáp nghi vấn cho cậu “Ba mẹ tôi vài năm trước đây vì gặp tai nạn xe mà đồng thời tạ thế.” Tạm dừng trong chốc lát, sếp nhìn ra xa xăm phía trước, mới tiếp tục nói “Vốn tôi cách mấy tháng lại đến thăm họ, chính là gần đây công việc bận rộn, vẫn không có thời gian đi, hôm nay tiện xong việc còn sớm liền tính lại đây một chuyến, vừa đúng lúc có cậu ở đây nên mới hỏi cậu có thể đi cùng không. Chưa nói rõ ràng, là sợ cậu không muốn đi cùng tôi, nhưng mà, nếu hiện tại cậu muốn chạy vẫn còn có thể.”

Bị người ta xách tới, còn chạy cái gì?

Nhìn sếp có điểm cô đơn, cậu cảm thấy hắn có lẽ muốn tìm một ai đó đi cùng, mới kêu cậu theo đi.

Đẩy đẩy vai sếp, cậu bĩu môi “Còn không mau đi gặp hai bác? Mau, đi thôi!”

Tuy rằng cậu không rõ sếp bảo cậu đi cùng là có dụng ý gì, cơ mà cậu vẫn rất phối hợp, lẳng lặng đứng một bên, nhìn sếp đặt bó hoa bách hợp xuống phần mộ, rồi liền đứng lặng người, tựa hồ trong lòng đang thầm kể rất nhiều tâm sự vô cùng thân mật với ba mẹ.

Nhìn sếp vĩ đại như thế, cậu đoán rằng ba mẹ hắn hẳn là cũng cảm thấy rất tự hào đi.

“Tiểu Hạo?”

Nghe thấy sếp gọi, cậu mới giật mình tỉnh lại, chỉ thấy người ta vẫy tay, kêu cậu tới bên cạnh. Tuy rằng này có chút khó hiểu, nhưng cậu đã quen nghe theo lời của sếp, liền nhu thuận đi qua tới bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai.

Cậu vừa tới cạnh, sếp liền mở miệng nói chuyện “Ba, mẹ, đây là Tiểu Hạo mà con thường nhắc đến với hai người, tuy rằng cậu ấy tạm thời vẫn chỉ là đồng nghiệp của con, nhưng là con vẫn muốn để hai người gặp mặt trước một chút.”

Tạm thời là đồng nghiệp? Có ý gì?

Thấy Bạch Hạo Lãng nhìn qua, Ôn Nhã Nho bảo cậu tới chào ba mẹ hắn.

Áp chế nghi hoặc trong lòng, Bạch Hạo Lãng cung kính tới vái lạy, rồi nở một nụ cười sáng lạn, còn chân thành tự giới thiệu “Bác trai, bác gái, chào hai người. Con là Bạch Hạo Lãng, thật vui khi có cơ hội gặp hai người. Có tài cán được làm việc dưới trướng sếp, con cảm thấy thực hạnh phúc, dù sao một vị sếp tốt như thế cũng rất rất là hiếm nha. Con tin rằng hai người cũng vì sếp vĩ đại như thế mà cảm thấy vui sướng đi. Con biết cha mẹ nào cũng hy vọng nhất là con mình khỏe mạnh, có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc. Nếu sếp hiện đã sự nghiệp thành công, nói vậy hai người cũng hẳn là lo lắng, hy vọng anh ấy sớm kết hôn, rồi sinh một đàn con a? Yên tâm, con sẽ đốc thúc anh ấy thật tốt, để anh ấy sớm ngày mang con dâu đến thăm hai người.”

Sau khi nói xong, cậu còn bướng bỉnh hướng sếp trừng mắt một cái tỏ vẻ nghiêm túc.

Vỗ vỗ đầu Bạch Hạo Lãng, Ôn Nhã Nho cười nói “Ba mẹ, hai người cũng thấy rồi đi? Tiểu Hạo là một đứa nhỏ thực đáng yêu, mặc dù có lúc ngốc, hơn nữa ngốc đến mức khiến người ta buồn bực không thôi.”

Vốn sếp nói cậu đáng yêu còn chưa tính, chính là nghe thấy hắn cư nhiên còn nói xấu mình, Bạch Hạo Lãng bất mãn ồn ào “Sếp, anh sao lại nói tôi như thế a? Tôi một chút cũng không ngốc, tôi thông minh cực kỳ nha!”

Ôn Nhã Nho lựa chọn không thèm nhìn, cúi xuống nói “Bất quá, có thể cùng cậu ấy cùng một chỗ, con tin rằng chắc chắn sẽ thực hạnh phúc. Nếu có cơ hội, con nhất định lại dẫn cậu ấy tới thăm hai người.”

“Đương nhiên sẽ có cơ hội! Bác trai, bác gái, con có thời gian nhất định sẽ đến thăm hai người!” Bạch Hạo Lãng lại xen mồm.

“Hiện tại cũng không còn sớm, chúng ta nên về thôi, lần sau lại đến. Ba mẹ, hẹn gặp lại.”

“Bác trai, bác gái, hẹn gặp lại.”

Dứt lời hai người đồng thời cung kính vái lạy rồi mới rời đi.

Lúc trên xe quay về nội thành, Bạch Hạo Lãng vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên như nhớ ra cái gì liền quay đầu hỏi “Sếp, vì sao nãy khi giới thiệu tôi với hai bác anh lại nói ‘Tạm thời vẫn là đồng nghiệp của con’?” Ngay sau đó, như nghĩ ra chuyện gì, cậu mở to hai mắt, vẻ mặt đau khổ nhìn Ôn Nhã Nho “Chả nhẽ, sếp, anh không nên là muốn sa thải tôi nhé?! Rõ ràng vừa mới mang tôi đi thăm ba mẹ anh nha, hu hu, sếp à, anh không thể vô lương tâm như thế nha! Sếppp…”

“Dừng dừng.” Đem xe dừng trong bãi xe của một nhà hàng Nhật, sếp giơ tay ra hiệu bảo cậu ngậm miệng lại, rồi mới trả lời “Tôi chưa từng nói muốn sa thải cậu, tất cả đều tự cậu đoán linh tinh.”

Thấy sếp mở cửa xuống xe, Bạch Hạo Lãng cũng nhanh chóng xuống, đuổi theo hỏi “Như vậy, câu kia của anh là có ý gì?”

“Không phải nghĩa trên mặt chữ sao?” Sếp nhăn mày, vẻ mặt khó hiểu.

“Sếp, anh sao có thể như vậy?”

“Tôi làm sao?”

“Sếp.”

“Ừm?”

Hết chương 15.