Series Gia tộc Sullivan (Bạn Tình Của Tôi Là Ma Cà Rồng)

Chương 18: Cầu hôn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

121
Đêm nay trăng sáng, giữa mặt biển êm ả là một chiếc du thuyền đang neo đậu.

Lúc chuẩn bị đi du lịch, Chu Thụy cho rằng mình chỉ ăn uống trong khách sạn bình thường, hoàn toàn không ngờ đến Dylan lại đeo miếng che mắt cho cậu, rồi dẫn cậu bước lên chiếc du thuyền này.

Lúc miếng che mắt được tháo ra, Chu Thụy có chút choáng váng khi thấy trước mặt là một bàn ăn được trang trí lãng mạn dưới ánh đèn dịu nhẹ và nến. Dylan đứng bên cạnh cầm tay cậu, tay còn lại không biết từ lúc nào đã có một bó hoa, làm cậu lúng túng rồi lại ngại ngùng nhìn quanh quất. Nhưng mà cả du thuyền chỉ có duy nhất hai vị khách, đó chính là cậu và Dylan, còn lại là những người phục vụ với khuôn mặt mỉm cười thân thiết cùng một dàn nhạc giao hưởng.

Chu Thụy bối rối kêu một tiếng: “Anh Dylan…”

Dylan nghiêng người, kề sát vào tai cậu thì thầm cái gì đó, rồi đặt bó hoa vào tay cậu, hoa hồng xanh, Chu Thụy đỏ mặt ôm bó hoa trong lòng, thỏ thẻ: “Cảm ơn anh.”

Cậu không biết ý nghĩa của hoa hồng xanh là gì, nhưng chỉ cần là người trong lòng tặng, cậu đều thật hạnh phúc.

Món quà bất ngờ này làm Chu Thụy vui vẻ như ở trên mây, vừa được anh dắt đến bàn ăn vừa nâng bó hoa lên ngửi ngửi.

Ngay cả lúc dùng bữa, Chu Thụy cũng không nỡ buông bó hoa ra, làm Dylan phải bật cười: “Em thích hoa đến vậy sao? Mỗi ngày tôi đều có thể tặng cho em.”

Chu Thụy xấu hổ, nhẹ nhàng đặt bó hoa sang bên cạnh: “Cũng không phải, chỉ là… ừm…” Cậu cũng không biết phải giải thích cảm giác trong lòng như thế nào, đành nói: “Chỉ là, hoa rất đẹp ạ.”

Với Chu Thụy mà nói, bữa tối này quả thật là bữa tối lãng mạn nhất trong đời cậu, chưa từng có ai vì cậu chuẩn bị nhiều như thế.

Thấy cậu lại uống hết ly rượu thứ hai, Dylan cười khẽ, giơ tay ngăn người phục vụ muốn rót thêm.

“Đừng uống nhiều quá, say rồi tôi không dẫn em đi chơi được. Uống nước trái cây đi.”

“Dạ.” Chu Thụy gật gật đầu, cầm một cái càng cua đã được bóc vỏ sẵn, bên trên là nước sốt vàng óng ánh, vừa ăn vừa tò mò hỏi anh: “Lát nữa chúng ta chơi cái gì ạ?”

“Trên du thuyền có nhiều thứ lắm, ăn xong dẫn em đi xem, muốn chơi cái gì liền chơi cái đó.”

Chẳng hạn như, bi-a, tên ma cà rồng nào đó đang có chủ ý đáng khinh trong đầu mà tay cầm tay dạy cho bạn nhỏ Chu Thụy chơi bi-a.

Được ăn no, lại uống hai ly rượu, Chu Thụy hoàn toàn không kịp nghĩ tới cái trò bi-a này chơi hai người thì sẽ xảy ra chuyện gì. Đến khi mông bị ai đó cọ vào, cả người đều được ai đó ôm trong lòng, tay cầm tay dạy cách chơi. Mới xấu hổ tới đỏ bừng mặt, cả buổi không dám ngước lên nhìn người khác.

Chu Thụy lúng túng rúc trong lòng anh, yên lặng gào thét, trời ơi bị nhân viên người ta thấy hết rồi.

Dylan hiếm lắm mới được dịp trêu cậu như thế này, làm sao để yên cho cậu nấp. Ôm lấy eo cậu sờ soạng từ trên xuống dưới, Chu Thụy không dám đẩy anh ra, cũng không muốn đẩy, tim đập bang bang trong lồng ngực, chịu không nổi mà dụi mặt vào hõm vai anh: “Anh đừng trêu em nữa mà, người ta nhìn.”

“Người ta nào?” Dylan liếm vành tai cậu, còn vói lưỡi vào trong đảo một vòng: “Trên du thuyền chỉ có chúng ta thôi.”

Chu Thụy nhột nhột nghiêng đầu, cọ vào má anh: “Nhưng mà… nhưng mà còn phục vụ.”

“Mặc kệ họ.”

“Á!”

Chu Thụy bỗng nhiên bị bế bổng lên, Dylan hai tay đỡ lấy cặp mông tròn của cậu, đặt cậu ngồi trên bàn bi-a. Sau đó giữ lấy mặt cậu, không cho trốn mà hạ xuống một nụ hôn điên cuồng nồng nhiệt nhưng không kém phần dịu dàng.

Chu Thụy nhắm nghiền hai mắt, gò má đỏ như muốn bốc lửa, cái tay cầm gậy bi-a lúng túng không biết nên để đâu, cuối cùng lại choàng qua cổ anh.

Chiếc lưỡi mạnh mẽ của anh đảo qua từng ngóc nghách trong miệng cậu, dường như nếm được vị nước trái cây ngọt ngào còn sót lại mà không ngừng liếm mút. Chu Thụy bị hôn cho cả người mềm nhũn, lưỡi tê rần, môi sưng đỏ. Đến khi được buông ra, cậu thở dốc, phát hiện mình đã bị đè cho nằm dài trên bài, hai chân thì đang kẹp lấy hông anh, mấy trên bi-a vì bị cậu động trúng mà lăn lăn, vô tình lăn vào lỗ.

Dylan còn chưa đã ghiền, hôn dọc xuống cần cổ trắng nõn của cậu, hít ngửi hương thơm trên người cậu.

Chu Thụy hai mắt ngập nước, đợi khi bình ổn lại hơi thở thì xương quai xanh đang bị gặm cắn, hai chiếc cúc áo cũng đã bị tháo ra, liền hoảng hốt nấc lên một tiếng, giãy giụa: “Đừng mà anh.”

Cậu có thể cảm giác được vật thể to lớn của anh đang cọ lên đùi cậu: “Đừng làm ở đây mà.”

Dylan biết cậu hoảng thật, anh liếm cổ cậu một lúc nữa mới buông ra, cười cười: “Được rồi. Không làm ở đây.”

Dù người phục vụ đã hiểu ý mà sớm rời khỏi, nhưng Chu Thụy vẫn nhịn không được mà thở phào, làm chuyện ấy ở nơi như thế này, cậu vẫn có chút thiếu cảm giác an toàn, không được thoải mái.

Dylan cũng hiểu Chu Thụy, anh hôn hôn hai má đỏ ửng của cậu, bế cậu xuống khỏi bàn bi-a. Vốn dĩ anh không định làm ở đây, chỉ là đụng chạm với cậu một hồi thì không kiềm được, muốn hôn để hãm bớt lửa tình đang dấy lên trong lòng. Dù sao kế hoạch đêm nay của anh không chỉ dừng lại ở đây.

Chu Thụy hoàn toàn không biết sự tình còn kích thích hơn đang chờ mình ở phía sau, lúc này cậu đang thở phào vì được anh ‘tha’ cho một mạng, tuy trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng dù sao, cậu không thích làm ở đây cho lắm.

Thấy anh Dylan hơi đanh mặt lại, dáng vẻ nhẫn nhịn khổ cực, cậu mím mím môi, nhón chân hôn anh một cái: “Em xin lỗi, nhưng mà, ở đây, người khác rất có thể sẽ thấy, em…”

Dylan hôn đáp lại, cười khẽ: “Không sao.”

Muốn bù đắp cho anh, Chu Thụy ngại ngùng nói nhỏ: “Đợi khi chúng ta về lại khách sạn, anh… anh muốn gì em cũng cho… được không anh?”

Người yêu bé bỏng nói như thế, làm sao Dylan nói không cho được? Nhưng trước khi trở về khách sạn, anh còn có chuyện muốn làm.

Dẫn cậu đi dạo trên boong thuyền, từ chỗ du thuyền nhìn ra xa vẫn có thể thấy được bờ cát và khu resort đã lên đèn.

Cảnh biển đêm rất đẹp, nhất là khi ánh trăng sáng thế này.

Khi lên du thuyền, trời vẫn chưa ngã tối nên Chu Thụy không biết, vùng biển này có một loại sinh vật phù du có thể phát sáng.

“Oa, nhìn kìa.”

Vừa ra đến boong thuyền, Chu Thụy liền hưng phấn chỉ tay xuống nước, trong nước là những đốm sáng xanh neon, nhiều đến mức ngay cả bầu trời sao bên trên cũng không sánh được, giữa màn đêm huyền bí, mặt biển như được phủ lên một lớp kim sa lấp lánh, phát sáng đẹp rực rỡ.

“Tảo biển phát sáng!”

Chu Thụy chống tay lên thành, hớn hở nhìn ngắm mặt biển đầy tảo phát sáng, nhờ ánh sáng của chúng nên không cần đèn cũng sáng rực một mảnh, kéo dài từ những mỏm đá ngoài xa đến tận bờ biển bên trong. Sóng nước dập dềnh đập vào mạn thuyền khiến đám tảo ngay bên dưới du thuyền sáng hơn những nơi khác.

Chu Thụy nhìn đến mê mẩn: “Đẹp quá đi!”

Bỗng nhiên, cậu nghe ùm một tiếng, nước bên dưới văng lên cao, tảo phát sáng cũng theo dòng nước mà bắn lên, trông như có ai đó vừa tung một đám đèn neon xanh lên không trung vậy.

“Anh Dylan!”

Lúc cậu không để ý, Dylan đã cởi áo vest, chỉ mặc áo sơ mi bên trong và quần tây mà nhảy ùm xuống biển.

Cậu giật mình, chồm người ra ngoài hét lớn, nhìn bóng người bên dưới làn nước từ từ trồi lên.

“Xuống đây.”

Chu Thụy hoảng sợ lắc đầu: “Em, em bơi không giỏi.”

“Không sao, có tôi ở đây.” Dylan vươn hai tay ra với bé cưng của mình, trên mặt là nụ cười rất đỗi dịu dàng. Áo sơ mi của anh đã ướt, dính sát vào người, cơ bắp trên thân nửa chìm nửa nổi trong nước, nước dính trên tóc anh mang theo tảo biển, sáng lấp lánh như những hạt kim tuyến.

Chu Thụy sững sờ, ngây ngốc nhìn người đàn ông bên dưới, một cơn gió thổi qua khiến đám tảo dưới nước xao động, cũng khiến cái gì đó trong lòng cậu rung lên. Đôi mắt của người bên dưới như một hang động kỳ bí đầy mê hoặc, chúng muốn hút linh hồn cậu chìm sâu vào sự dịu dàng của chủ nhân chúng.

Chu Thụy nuốt nước miếng, sau đó không chút do dự mà tung người nhảy xuống, lao vào vòng tay đang dang rộng của anh. Chỉ cần là anh, cậu không có gì phải sợ.

Ào một tiếng, nước biển mát lạnh lập tức bao trùm toàn thân, một đôi tay cứng cáp nhanh chóng kéo cậu lên, ôm vào lòng.

Tảo phát sáng xung quanh bị đánh động mạnh mà sáng lên rực rỡ.

Chu Thụy vuốt nước trên mặt, nhìn anh rồi bật cười khúc khích. Dylan thấy cậu vui vẻ như vậy cũng bật cười theo, hỏi: “Sợ không?”

“Không sợ.” Trả lời chắc nịch.

Dylan kéo lấy tay cậu, ngã người ra sau, mượn lực nâng của nước mà nằm ra, Chu Thụy bị kéo gần như nằm phía trên người anh, hai người mặt đối mặt.

Việc nhảy xuống biển thế này nếu là bình thường sẽ rất đáng sợ, còn là ban đêm, khiến cậu luôn có ảo giác như bất cứ khi nào cũng sẽ có một con quái vật đáng sợ trồi lên từ lòng biển sâu bên dưới. Nhưng lúc này, xung quanh là ánh đèn neon phát ra từ đám tảo biển nhỏ xíu, dưới thân còn là cơ thể đầy gợi cảm của người yêu, khi chìm khi nổi, cảnh xuân mập mờ, đôi lúc vật thể nào đó giữa hai chân anh cọ qua bụng cậu… Cái này, có tính là ‘con quái vật đáng sợ’ không?

Cậu cũng biết bơi một chút, đủ để mình không chìm, nhưng có Dylan dìu dắt, muốn bơi một vòng thật sự không khó. Chu Thụy đạp nhẹ hai chân, đẩy mình về phía trước, thấy anh cứ nhìn mình mãi thì ngại ngùng, tìm chuyện để nói: “Nước mát quá.”

Cố gắng bỏ qua sự tồn tại của vật thể to cứng nào đó đang như có như không cọ qua bụng mình.

Hai người ung dung thong thả bơi quanh thuyền một vòng, ngắm nhìn cảnh sắc đẹp rực rỡ của biển.

“Dẫn em đến chỗ này.” Dylan kéo tay Chu Thụy chậm rãi bơi: “Thấy mỏm đá kia không?”

“Dạ.” Chu Thụy nhìn theo hướng anh chỉ, nơi đó có một mỏm đá bằng phẳng nổi lên giữa biển.

Chu Thụy theo anh bơi đến đó.

Anh đỡ cậu ngồi lên trên mỏm đá, hỏi: “Bơi mệt chưa?”

“Cũng không mệt lắm.” Chu Thụy lắc lắc đầu, vươn tay muốn kéo anh lên ngồi cùng mình.

Dylan nương theo tay cậu mà nhấc người khỏi mặt nước, ngồi bên cạnh cậu.

Chu Thụy đung đưa chân, hất nước biển lên, nhìn đám tảo phát sáng bị cậu tung lên không mà thích thú không thôi, không ngừng nghịch nước.

Dylan dịu dàng nhìn cậu, nhẹ gọi một tiếng: “Thụy.”

“Dạ.” Chu Thụy ngước mắt, sau đó thì không dời đi được nữa, cậu cảm thấy, linh hồn mình đã bị người đàn ông trước mặt bắt mất rồi, sâu trong đôi mắt kia, cậu có thể thấy được bóng hình mình giữa muôn vàn những ánh sáng xanh lập lòe.

“Em có nguyện… làm bạn đời của tôi không?”

Chẳng biết từ khi nào mà trên tay Dylan đã cầm một hộp nhẫn, hộp nhẫn được mở ra, để lộ chiếc nhẫn được chế tác tinh xảo nhưng không quá cầu kỳ bên trong.

Có tiếng vút nhẹ trong gió, một chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, kéo theo sau đó là những chùm pháo hoa khác, thắp sáng cả một khoảng trời, trong giây phút đó, Chu Thụy không kiềm được mà rơi nước mắt.

Mà lúc này, ở bờ biển có hai thân ảnh đang đứng, Andrew thấy pháo hoa phóng lên ngoài xa, mặt đen sì, lòng thầm chửi đám nhân viên mình thuê làm ăn không chuyên nghiệp gì hết, rõ ràng đã bảo đợi cậu ra hiệu rồi hẳn bắn pháo, cậu còn chưa làm gì hết mà.

Các nhân viên lúc này đang lái thuyền ra địa điểm chỉ định, nhìn pháo hoa trên trời mà có chút bối rối.

“Gì vậy? Cũng có người bắn pháo à?”

“Kệ họ đi, mau mau đến điểm chỉ định, đợi mười phút nữa sẽ bắn theo yêu cầu của khách hàng.”

Andrew hoàn toàn không biết kế hoạch cầu hôn của mình bị ông anh vô tình chen ngang, cũng hoàn toàn không ngờ địa điểm du lịch của cả hai là cùng một chỗ, lại còn cùng một bãi biển, rất có thể ngay cả resort cũng ở chung luôn.

Cậu lúc này đang luống cuống tay chân, lục tìm trong túi quần hộp nhẫn mình đã chuẩn bị, lúc lấy được hộp nhẫn ra, trước mặt đã có một chiếc nhẫn đưa tới. Cậu ngước mặt nhìn người đàn ông đối diện, hai tai anh đỏ lên, nhưng vẫn thật kiên định mà nhìn vào mắt cậu: “Lúc trước em theo đuổi tôi là được rồi, việc cầu hôn thì để tôi đi. Andrew, em có đồng ý chung sống với tôi cả đời không?”

Andrew há hốc miệng, có chút khó khăn mà nuốt nước miếng, sau đó nhoẻn miệng cười, nhào tới ôm lấy người đàn ông trước mặt: “Tất nhiên là có!”

Cậu nhào tới mạnh quá, đẩy ngã cả bác sĩ Ninh của cậu, hai người cùng lăn trên cát một vòng, trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt.

Mãi đến khi cả hai đã cởi quần áo nhau ra mà vuốt ve nhau trên bãi cát, phía xa xa có thêm một chiếc thuyền đang đậu, chờ mãi không thấy tín hiệu của khách hàng, bọn họ quyết định, bắn pháo hoa luôn, vậy là trên bầu trời lại tiếp tục có thêm một trận pháo hoa sáng rực.

Dylan lúc này không quan tâm đến cái gì khác, ngay cả khi không trung lại sáng lên lần nữa cùng những tiếng nổ bùm bụp của pháo hoa, anh vẫn chuyên tâm ve vuốt người dưới thân.

***

Cách bãi biển không xa là khu resort cao cấp, trên một ban công rộng rãi, có hai người đàn ông cùng nằm trên một chiếc sô pha, trước mặt là cái bàn nhỏ bày hai trái dừa cùng một ly kem dâu.

Rufus ngồi múc kem ăn, nhìn ra xa xa: “Sao không thấy pháo hoa nữa nhỉ.”

Sylvester vươn tay cầm một trái dừa lên uống, thong thả nói: “Bắn hai lần, chắc cũng hết rồi, em đừng đợi nữa.”

“Không biết hôm nay là ngày gì mà lại có pháo hoa nữa, chẳng lẽ là do resort nổi hứng lên phục vụ du khách.”

“Có lẽ vậy.”

Rufus nghiêng người, tựa vào lòng bạn đời mà ăn kem, hỏi: “Ngài ăn kem không? Em đút cho.”

“Ăn.”

Rufus múc kem, đưa tới bên miệng chồng mình, ân cần đút chồng một muỗng, mình ăn một muỗng rồi lại đút người ta một muỗng.

Y nhìn nhìn Sylvester, bỗng nhiên kề sát mặt lại, liếm lên khóe môi ông một cái: “Dính nè.”

Sylvester được bạn đời dùng cách thức đặc biệt lau kem giúp, mặt không đổi sắc vươn lưỡi ra liếm liếm vị trí vừa rồi, cái tay đang vòng bên eo y bắt đầu không yên phận mà sờ soạng.

Rufus vẫn như thường mà ghé vào lòng ông, chăm chú đút kem và ăn kem.

Sylvester nhìn ra xa, sau đó hàng mày kiếm hơi nheo lại, đột nhiên cầm lấy cái ống nhòm đặt trên bàn, nhìn về phía chiếc du thuyền nào đó lúc nãy bỗng tắt đèn rồi bây giờ sáng đèn trở lại, phát hiện, trên boong thuyền có hai người quần áo ướt nhẹp đang quấn một chiếc khăn to, chưa đi vào trong mà đã khóa môi ngay trên boong thuyền. Rõ ràng, hai người kia chính là con trai trưởng và người yêu của nó.

Sau đó, lại lia ống nhòm đi dọc bờ biển, tiếp tục phát hiện một đôi tình nhân đang dã chiến hăng say. Đứa con út của ông, chính là một trong hai người đang dã chiến đó, người còn lại là bác sĩ Ninh của nó.

Ông đen mặt, quăng ống nhòm qua một bên, cái gì thế này, đi du lịch cùng vợ lại vô tình đến cùng một nơi với lũ con sao?

Rufus nhìn cái ống nhòm tội nghiệp bị quẳng ra xa: “Ngài sao thế? Không khỏe trong người? ‘Đói’ sao? Nhưng ba ngày trước em vừa cho ngài mà.”

“Không phải.” Lạnh lùng đáp.

Thầm nghĩ có lẽ là chồng mình thấy được cái gì đó khiến ông khó chịu, Rufus vét nốt muỗng kem cuối cùng, sau đó nhặt ống nhòm lên, cũng nhìn xem…

Một lát sau, y bình tĩnh đặt ống nhòm qua một bên, bình tĩnh xoay người, trèo lên hông chồng mình, kéo cho cổ áo choàng tắm trễ xuống, để lộ đầu nhũ hồng hồng: “Chúng ta cũng không thể thua bọn nhỏ được.”