Series Gia tộc Sullivan (Bạn Tình Của Tôi Là Ma Cà Rồng)

Chương 21: Phiên ngoại 1: Phòng tập




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1002375_1471918806419042_7079670344520423495_n
Sau khi kết thúc tuần trăng mật, Dylan và Chu Thụy trở về nước. Người thì bận rộn xử lý công việc, người thì lo ổn định lại quán ăn của mình.

Quán ăn của Chu Thụy lúc này đã mở rộng, dùng không gian trên lầu để có thêm chỗ cho thực khách dùng bữa. Tuy Chu Thụy đã chuyển sang ở cùng với Dylan nhưng tất nhiên vẫn chừa lại cho cậu một phòng nhỏ trên lầu của quán dùng để nghỉ ngơi.

Về phần nhà của Dylan, vừa lúc hai người trở về từ tuần trăng mật thì nó đã được sửa xong, mọi thứ trong nhà đều được bài trí tiện nghi hơn trước. Sau lần bị tập kích đó, Dylan không muốn để Chu Thụy nửa đêm rồi còn phải đi từ phòng ngủ xuống phòng bếp tìm nước uống, vậy nên trong phòng của hai người được lắp hẳn một quầy bar nho nhỏ.

Những ngày trong tuần trăng mật, Chu Thụy thực sự bị anh ép khô cả người, tuy là nói như vậy nhưng khi cậu vừa trở về, đám nhân viên nhí nhố của cậu liền trầm trồ xuýt xoa một phen.

Xem, đúng là lập gia đình rồi liền khác hẳn ngày xưa, hai má hồng hồng, mắt sáng ngời như sao, vẻ mặt lúc nào cũng tươi roi rói, toàn thân từ trên xuống dưới đầy sức sống mãnh liệt. Mỗi khi cười rộ lên liền khiến cả đám nhân viên tập thể ôm tim, từ khi nào thì anh chủ của bọn họ lại cuốn hút đến như thế? Rõ ràng ngày trước cũng rất dịu dàng, thậm chí là đáng yêu, nhưng mà vừa đi hưởng tuần trăng mật về liền nhiều thêm sự quyến rũ khó cưỡng.

Nhóc Lâm như thấy sinh vật lạ, không ngừng xoay quanh anh Thụy của mình chọt chọt chọt.

Đang chọt, cặp móng vuốt đột nhiên bị ai đó chụp lại.

Dylan vừa đến trước cửa quán liền thấy bạn đời của mình bị ‘quấy rối’, thật không vui mà giơ tay cản lại, nheo mắt nhìn cậu nhóc bị mình dọa tới đổ mồ hôi hột: “Đầu bếp mà chạy ra đây làm gì?”

“A ha ha, dạ không có gì, chỉ là thấy anh Thụy… thay đổi nhiều ghê… Em, em đi làm việc tiếp đây!”

Úi, sợ chết cậu, chồng anh Thụy sao dữ quá vậy! Rõ ràng hồi trước đâu có dữ vậy đâu ta, còn có lúc đám cưới nữa, hay là do cậu làm sai cái gì?

Nhóc Lâm bỏ chạy vào khu vực bếp bên trong, cảm thấy hình như mình sắp tìm ra được nguyên nhân rồi.

Nữ nhân viên phục vụ vừa đưa vào một đơn khách chọn, vừa lườm nhóc Lâm. Hừ! Đùa bỡn vợ người ta, đáng lắm!



Đã nửa tháng kể từ khi hai người sống chung, ngày nào Dylan cũng bắt Chu Thụy tập thể dục nâng cao thể lực bản thân.

Trong nhà có phòng tập gym, đủ loại máy móc thiết bị được lắp đặt trong đó, mỗi buổi chiều đều phải tập một đến hai tiếng. Về phần vì sao không phải là buổi sáng, vì mỗi đêm người nào đó đều đè bé cưng của mình ra giày vò một trận, hậu quả là sáng hôm sau Chu Thụy không dậy nổi.

Chu Thụy cũng không biết ham muốn tình dục của Dylan lại cao như vậy. Rõ ràng ngày trước mới quen anh một tuần chỉ làm vài ba lần, thế mà từ sau khi ở chung, tần suất tăng lên không phải bình thường nữa rồi.

Mà cậu vô cùng ngạc nhiên về thể chất của mình, ngày nào cũng được anh ‘yêu thương’ nồng nhiệt thế nhưng sáng hôm sau chỉ là ngủ nướng một chút, nơi đó trướng trướng một chút, eo hơi mềm một chút, còn lại vẫn là dồi dào sức sống.

Nhóc Lâm còn nhịn không được nói một câu làm cậu xấu hổ muốn chết, nó bảo cậu cứ như được mưa xuân tưới đẫm nên mới tươi tắn như vậy.

Lúc đó anh Dylan đứng cạnh cậu bật cười ha ha, ôm lấy eo nhỏ của cậu, xấu xa nghiêng đầu hỏi: “Tôi có phải là mưa xuân của em không?”

Thành công chọc cho cậu mắc cỡ tới co đầu rụt cổ, sau đó thì yêu thương hôn lên má cậu.

Được ‘mưa xuân’ tưới, ngày nào Chu Thụy cũng rạng rỡ như vậy, đầy sức sống và quyến rũ, khiến người nào đó hận không thể ‘tưới’ cậu nhiều thêm.

Hôm nay có một bữa tiệc xã giao, Dylan chỉ muốn ở nhà cùng bé cưng của mình nên dứt khoát từ chối, thế nhưng người mời có vẻ như rất kiên quyết muốn anh đi, uyển chuyển tỏ vẻ anh hãy dẫn theo ‘phu nhân’ của mình.

Dylan nghĩ nghĩ, cảm thấy thỉnh thoảng đưa Chu Thụy đi dự tiệc cũng không có vấn đề gì, chuyện con trai trưởng của gia tộc Sullivan lập gia đình mọi người đã sớm biết, chỉ có điều, tất cả bọn họ đều vô cùng tò mò người kết đôi với anh là ai.

Ông chủ tập đoàn Moonlight tự nhận cô con gái xinh của mình không thua kém bất cứ người phụ nữ nào, rất kiên trì níu kéo, dụ dỗ, mời mọc Dylan dẫn theo ‘phu nhân’ đến dự tiệc, cốt là để diện kiến xem rốt cuộc ai có thể vượt qua con gái ông.

Dylan trầm tư một lúc thì đồng ý, sau đó cầm áo vest khoác lên vai, hai tay đút trong túi quần, ung dung đi ra ngoài. Bên ngoài đã có Minh Ly chờ sẵn trong xe, Dylan vừa ngồi vào, anh không cần phải hỏi nhiều mà lái xe chạy về biệt thự.

Quản gia đã đứng ngoài cửa đón, Dylan vừa xuống xe đã hỏi: “Em ấy đâu rồi?”

“Cậu Chu đang ở phòng tập…”

Quản gia còn chưa nói hết lời thì Dylan đã đi thẳng lên lầu, hướng về phía phòng tập.

Sáng nay có việc anh phải đi sớm, không kịp nằm thêm với bé cưng của mình, cả ngày làm việc chỉ cảm thấy bứt rứt trong người, thật khó chịu.

Hóa ra đây là lý do vì sao cha luôn muốn giữ chặt ba bên người không cho cách mình quá xa, cũng không cho đi đâu một mình, sở dĩ đều là vì nhung nhớ trong lòng chưa từng vơi. Vừa ký khế ước xong, tình cảm như lửa cháy bị gió thổi bừng khiến anh hận không thể ở cùng Chu Thụy 24/7.

Mở cửa phòng tập, thấy Chu Thụy đang tập trên xe đạp chạy tại chỗ. Lúc này cậu mặc một chiếc áo ba lỗ nâu ôm sát cơ thể, trên lưng áo đã ướt đẫm một mảnh vì mồ hôi, tóc cũng ướt, rõ ràng đã tập khá lâu.

Do vận động mà khắp phòng đều phảng phất mùi máu thơm ngọt tỏa ra dưới cần cổ trắng mịn kia. Dylan nuốt nước miếng, hai mắt nheo lại, lóe lên vẻ nguy hiểm, anh vứt áo vest trên tay qua một bên, nhẹ nhàng đóng cửa rồi bước đến gần.

Chu Thụy đang đeo tai nghe, rất chuyên tâm đạp xe, bỗng nhiên có một hơi thở mát lạnh phả lên cổ, cả người lọt thỏm vào lồng ngực rộng lớn của ai đó.

“!”

Chu Thụy giật mình kéo tai nghe ra, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, hơi thở bất ổn vì vừa vận động xong: “Anh Dylan!”

“Ừ.” Hôn hôn cổ Chu Thụy, Dylan cảm thấy có một luồng lửa nóng đang chạy dọc thân mình, hướng thẳng đến bụng dưới, ký hiệu khế ước nóng lên, mà nơi nóng nhất là chỗ nào đó giữa hai chân.

Chu Thụy hơi xoay người, thân cậu toàn mồ hôi, sợ khiến anh khó chịu: “Hôm nay anh về trễ hơn mọi lần, bận việc gì sao ạ?”

“Ừm.” Dylan siết chặt cánh tay, không cho cậu ngọ nguậy, vùi mặt vào hõm vai cậu mà hôn hít: “Phải gặp mặt một người, là ông chủ của tập đoàn Moonlight.”

Cắn một cái, hài lòng nhìn dấu răng mình để lại trên cổ cậu, anh nói tiếp: “Ông ta mời tôi và em đến dự tiệc tối nay, tiệc xã giao.”

Bị anh làm nhột, Chu Thụy rụt rụt vai cười, nói: “Vậy để em đi xả nước cho anh tắm nha.”

Nói rồi muốn leo xống khỏi chiếc xe đạp, thế nhưng lại bị cánh tay cứng cáp của Dylan giam cầm.

“Không vội, tôi muốn ôm em.”

Đối với Chu Thụy mà nói, chỉ cần là anh muốn, cậu đều vô điều kiện nghe theo, ngoan ngoãn xoay người lại, ngồi yên để cho ai đó ôm mình.

Cậu nhẹ nhàng đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế ạ? Hôm nay anh mệt sao?”

Được bạn đời quan tâm, Dylan thở ra một hơi: “Không mệt, chỉ là nhớ em thôi.”

“Ha ha, mình mới gặp nhau hồi sáng mà.”

“Nhưng trưa nay em không đến đưa cơm cho tôi.”

Tim Chu Thụy muốn nhũn, đây có tính là anh ấy làm nũng với mình không?

Từ khi cưới nhau, anh Dylan luôn thích ở bên cậu ngày ngày đêm đêm, mà cậu cũng vậy, hơi tách ra tý xíu liền nhớ đến đối phương, chỉ là cả hai đều không biểu hiện ra, cậu còn cho rằng chỉ có mình là càng lúc càng dính người tới không bình thường và phiền phức như thế. Hóa ra, anh ấy cũng giống cậu.

Cậu nhỏ giọng giải thích: “Lúc trưa em phải đi chọn thêm nguyên liệu, ngày mai em mang cơm rồi mình ăn cùng nhau nha.”

“Ừ.” Lại cắn cắn vành tai bé cưng của mình, hài lòng nghe bé cưng ‘dỗ dành’ mình, hai tay bắt đầu không an phận.

“Trưa nay em ăn cái gì, kể tôi nghe xem, có bổ hay không?”

“Dạ, canh gà nấu dầu mè ạ, cái này bổ lắm.”

“Rất tốt.” Dạo gần đây Dylan chuyên tâm bồi bổ cho Chu Thụy, anh cảm thấy mỗi lần cả hai ‘thân mật’, thể lực Chu Thụy đều theo không kịp. Phải biết, ham muốn tình dục của ma cà rồng rất cao, thể chất bạn đời của họ dù được nâng lên sau khi ký khế ước nhưng vẫn phải có một chế độ ăn hợp lý để duy trì sức khỏe.

Chu Thụy bây giờ đã rất quen với việc được anh Dylan âu yếm ngay cả khi toàn thân đều là mồ hôi, mới đầu cậu còn hơi ngượng, nhưng từ khi nghe anh nói mùi máu thơm ngọt của cậu tỏa ra nồng nhất chính là những lúc này và anh cực kỳ thích điều đó thì cậu đã bớt ngượng hơn, thậm chí còn có chút thích thú, bị anh gặm cắn vành tai mà cười khúc khích. Hoàn toàn không để ý đến cái tay nào đó đang giở trò xấu mà luồn vào trong áo mình. Đến khi cậu phát hiện ra thì đã muộn.

đầu v* bị nhéo một cái.

“Ư!” Chu Thụy run bắn lên, muốn bỏ chạy nhưng bấy giờ cậu đã hoàn toàn bị anh giam trong lồng ngực.

“Trốn cái gì?” đầu v* lại bị anh nhéo nhẹ.

Chu Thụy rụt cả người lại, mặt đỏ ửng, lắp ba lắp bắp: “Anh, đừng… lát nữa, lát nữa còn phải đi dự tiệc.”

Dylan không nói gì, vẫn chuyên tâm xoa nắn đấu vú cậu, môi lưỡi thì đùa bỡn tai cậu.

đầu v* Chu Thụy rất nhạy cảm, bị anh khảy vài cái đã đứng thẳng, nhiệt nóng bắt đầu lan ra toàn thân, nhất là chỗ đũng quần, dương v*t nhỏ hơi đứng lên, cạ vào đùi Dylan.

Nghĩ tới lát nữa phải dự tiệc, mà mỗi lần thân thiết với anh đều bị anh làm năm ba bận, nếu thật sự làm tình ngay lúc này, lát nữa cậu khỏi phải lết đi đâu cả, cứ chết dí trên giường đi.

Cậu đẩy đẩy lồng ngực anh, muốn từ chối: “Anh Dylan… Ưm ~ Còn, còn bữa tiệc… không được đâu mà…”

“Mặc kệ, bây giờ tôi chỉ muốn em.” Vừa nói vừa dùng hai ngón tay vê nắn đầu v* cậu, còn kéo nhẹ. Một tay rời bỏ đầu v* bên kia, lướt xuống giữa chiếc quần đùi của cậu, cầm lấy vật nhỏ đã bán cương bên trong mà ve vuốt, miệng thì thầm hỏi: “Em không muốn tôi sao? Hửm?”

===== Cảnh H ở ĐÂY nha ====

Phòng tập hôm nay bữa bãi hơn ngày thường, khắp nơi đều có dấu vết ái muội mà chủ nhà để lại, trên sàn, trên tấm gương lớn, và nhất là trên các máy tập. Nhóm người hầu quả thật chuyên nghiệp đến phát sợ, yên lặng đi vào thu dọn rồi yên lặng đi ra, xong việc cũng không một lời bàn tán, đúng là người hầu của nhà chính, Dylan dẫn theo vài người qua đây quả là lựa chọn vô cùng chính xác.

Chu Thụy lúc này đang nằm trong bồn tắm, mệt mỏi nghịch con vịt cao su trong bồn, cả người đều dựa vào ngực Dylan.

Dylan thoải mái ôm lấy cậu, hai tay khi có khi không vuốt ve. Bỗng nhiên anh cất tiếng, giọng có hơi khàn: “Sao im lặng thế? Mệt? Chỉ mới làm ba lần thôi mà. Cơ thể em yếu quá.”

Chu Thụy ủ rũ gục đầu, nhỏ giọng lầm bầm cái gì đó.

Dylan hôn nhẹ đỉnh đầu cậu: “Làm sao? Giận tôi?”

Chu Thụy lắc lắc: “Không phải… chỉ là, mấy tư thế hôm nay, thật khó.”

“Ha ha.” Dylan bật cười, trong mấy ngày hưởng tuần trăng mật anh đã tập cho cậu một thói quen tốt, còn là tình thú giữa hai người. Anh muốn cậu mỗi lần ân ái xong sẽ nói ra cảm giác của mình một chút, vừa để anh hiểu được cảm giác của cậu vừa giúp cậu cải thiện việc ngại ngùng mỗi khi thân thiết với anh… để sau này anh có thể thực hiện vài thứ còn xấu hổ hơn nữa.

Thật ra việc này không cần thiết lắm vì Chu Thụy vốn đã rất nghe lời anh, dù cậu có xấu hổ cách mấy thì chỉ cần là anh yêu cầu, cậu vẫn sẽ cố gắng thực hiện. Nhưng Dylan không muốn như thế, anh muốn cậu cũng được thoải mái như anh chứ không phải là khó chịu.

Anh xoa xoa mái tóc xoăn của cậu: “Vì vậy mà hôm nay em mệt hơn mọi lần sao?”

“Dạ.”

“Được rồi, lần sau sẽ không thực hiện một lúc quá nhiều tư thế khó nữa.”

Chu Thụy đỏ mặt, lí nhí: “Còn có lần sau nữa sao?” Làm trong phòng tập… a a a!!

Dylan lại hôn hôn đỉnh đầu cậu, cười ha ha.

Chu Thụy ngâm nước ấm một lúc thì mơ màng, thiếp đi trong lòng anh từ lúc nào không hay.

Quả thật lần này cậu khá mệt, trước đó đã tập thể dục suốt hai tiếng đồng hồ, anh vừa về liền đè cậu ra bắt nạt. Hỏi sao cậu không mệt cho được.

Ngâm nước thư giãn xong, Dylan bế Chu Thụy lên giường, sau đó cầm điện thoại lên ấn một dãy số.

Chuông reo được hai tiếng thì trợ lý Triệu bắt máy.

“Nói với ông chủ tập đoàn Moonlight bữa tiệc tôi và bé cưng không đến được. Em ấy mệt mỏi, hơi khó chịu trong người, tôi ở nhà chăm sóc em ấy.”

“…” Trợ lý Triệu cạn lời một lúc lâu, làm như anh không biết ông sếp của mình đã làm gì để viện một cái cớ hợp tình hợp lý hủy hẹn đến bữa tiệc vậy. Chuyện như thế từ khi ông sếp của anh trở về từ tuần trăng mật đã diễn ra mấy lần rồi, anh không quen cũng phải quen…