Shipper Lục Giới

Chương 49: Quái vật (1)




Edit: Xíu xíu

Beta: samsam

A Phiến thấy hắn một mực phủ định, ủ rủ nói: "Thế nhưng nếu có người nguy hiểm như chàng ở đây, tiên nữ Thần Phong điện chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

"Nếu ngay cả Liên đạo thượng tiên biết chuyện này nhưng không có bất kỳ hành động nào, vậy hắn cũng không xứng là lão đại của các nàng."

"Đại Ma Vương, chàng đây là đang khen lão đại chúng ta kỳ thật cũng là người lợi hại sao?"

"Ừm." Phong Minh chưa từng giao thủ với Liên đạo thượng tiên, thế nhưng có thể được Tiên đế tín nhiệm, bổ nhiệm làm người đứng đầu Thần Phong điện, nơi có một đám tiên nữ linh lực nghịch thiên, làm sao có thể là người đơn giản được, "Nếu ta không có đoán sai, Liên đạo thượng tiên hẳn đã đi tìm Đế quân của các nàng rồi."

A Phiến bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: "Đại Ma Vương chàng muốn đi tìm Liên Đạo của chúng ta uống trà?"

Phong Minh không muốn nàng đi làm mồi nhử, nhưng cũng không thể cứ như vậy bỏ mặc không quan tâm, ít nhất hắn phải đi tìm Đế quân thần giới nói một câu, để bọn hắn thiết kế mai phục, nhưng mồi nhử nhất định không thể là A Phiến. Hắn nói: "Đi cùng đi."

A Phiến vừa nghĩ đến Ngũ đế uy nghiêm đã muốn nhũn cả chân: "Không muốn, trà ngon cũng sẽ bị ta uống như nước suối."

Phong Minh thấy nàng lại biến thành bộ dáng con thỏ nhút nhát, lát nữa gặp Ngũ đại Đế quân nói không chừng càng sợ. Hắn vừa xách nàng lên, nàng liền co quắp trong ngực hắn.

"Chàng đi đi Đại Ma Vương, ta ở đây đợi chàng."

Phong Minh mới không để nàng ở tại thần giới nguy hiểm này chờ đợi. Hắn cầm tay nàng dắt ra ngoài: "Ta đưa nàng về Lê viên."

A Phiến đi theo hắn được vài bước mới kịp phản ứng, trợn to mắt nói: "Không đúng, Đại Ma Vương, là "đi" Lê viên, không phải" về" Lê viên, Thần Phong điện với nhà ta mới là "về"."

Phong Minh nhìn quỷ khóc nhè không hiểu rõ tình hình nào đó, nói: "Về sau Ma giới sẽ là "về"."

"Nhưng chúng ta vẫn chưa thành thân." A Phiến khổ sở nói: "Không có ngày nghỉ chứng minh ta là người của chàng."

"...Chỉ có ngày nghỉ mới có thể chứng minh?"

"Chẳng nhẽ còn có cái khác để chứng minh?"

Phong Minh bị vẻ mặt ngây thơ của nàng chặn họng, hắn bỗng nhiên hiểu được, vô tình đồng tình sờ đầu nàng nói: "Thật muốn giải phóng thiên tính bị chèn ép từ nhỏ của nàng."

Tiểu tiên nữ có thể nghịch thiên kiếp này chỉ cầu --- kỳ nghỉ.

Nhìn tiểu tiên nữ hiền lành, đơn thuần bị huấn luyện thành như vậy, trong nháy mắt hắn thực sự có ý nghĩ dắt nàng hủy thiên diệt địa.

Phát giác đáy lòng mình bị ma tính trời sinh âm u bao trùm, Phong Minh cố gắng đè nén nó lại, tiếp tục lôi kéo A Phiến đi ra ngoài, thôi được rồi, thống nhất lục giới rồi về sau còn phải quản lĩnh, phiền phức!

Phong Minh đưa A Phiến trở lại Lê viên, ép nàng ngồi trên ghế dài, sau đó nhét Cải Trắng vào trong ngực nàng, nói: "Trước khi ta quay lại, không được rời khỏi đây, ta đi tìm Đế quân các nàng uống trà."

A Phiến lúc này dùng sức gật đầu, đưa mắt nhìn hắn rời đi. Lần này tách nhau ra, A Phiến không còn khó chịu buồn bực như ngày hôm qua nữa, đại khái là vì ở Lê viên sẽ không bị xa cách quá lâu. Nàng ôm Cải Trắng vuốt ve lớp lông mượt mà của nó, mấy ngày gần đây trôi qua đơn giản nhưng đủ làm người ta hài lòng.

Nàng nghiêng người nằm nửa ngày, Đại Ma Vương vẫn chưa trở về nhưng nàng không có chút thất vọng nào cả, đại khái là vì còn có Cải Trắng bên cạnh.

Đột nhiên Cải Trắng ngồi hẳn dậy, tròn mắt nhìn chằm chằm hướng ngoài cửa, giống như có kẻ lạ ở bên ngoài. Trong lòng A Phiến có chút kinh hoàng, không phải hắc thủ đấy chứ?

Nàng ôm chặt Cải Trắng, ai ngờ nó co cẳng liền chạy thẳng ra ngoài.

Nàng kêu lên một tiếng nhưng Cải Trắng không hề ngừng lại mà còn chạy nhanh hơn. Nàng vội vàng theo sau, càng cảm thấy người đến có vấn đề.

"Cải Trắng, đừng đi ra------""

Đại Ma Vương từng nói, người bình thường không thể đi vào Lê viên, nơi này là do phụ mẫu Đại Ma Vương xây dựng, mỗi một ngọn cây nụ hoa nơi này đều cất chứa linh lực của bọn họ, không ai có thể tùy tiện phát hiện, nói chi là tiến vào.

Vậy chỉ cần không đi ra ngoài thì sẽ rất an toàn, nếu không Đại Ma Vương cũng sẽ không đưa nàng đến đây.

"Ây...."

Cải Trắng nhảy ra ngoài, A Phiến dừng lại một chút, sợ Cải Trắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng sải bước chạy ra ngoài, la hét: "Cải Trắng...."

"Cải Trắng?" Một thanh âm thanh thúy kiều nhuyễn lặp lại cái tên này, nàng ta quay người tìm tiếng gọi, đột nhiên bắt gặp A Phiến, vội vàng hướng về phía A Phiến ngoắc ngoắc tay, "A Phiến."

"Hả?" Thanh âm này thực sự quá quen thuộc, A Phiến dừng lại nhìn sang, kinh ngạc, "Sao ngươi lại ở đây."

Đều là tiểu tiên nữ Thần phong điện sớm tối gặp nhau, sao lại không quen thuộc.

Tiểu tiên nữ phi thân đến trước mặt nàng, vẻ mặt đau khổ nói: "Ta tìm nửa ngày, hóa ra là ngươi ở đây thật, ta còn tưởng ta tìm nhầm. Ngươi tới đây làm nhiệm vụ?"

Mặt A Phiến bỗng dưng đỏ bừng, phải giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói ra nàng với Đại Ma Vương có quan hệ?

Cũng may tiểu tiên nữ kia không hỏi nhiều, vừa cầm bao nhỏ vừa nói: "Ta là tới tặng đồ, thế nhưng tìm thế nào cũng không thấy cửa vào, rõ ràng ngươi ở trong này."

"Đồ? Của Đại Ma Vương?" A Phiến dựng thẳng lông tơ dựng, sẽ không phải là quả pháo bột mì như lần trước đi. Nàng run rẩy đưa tay nhận lấy, đồ còn cầm chưa chắc, xém chút rơi xuống đất.

Nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hoàn hồn hỏi: " Không đúng, đồ là đưa cho Đại Ma Vương... nhưng không có ai ở đây cả, ngươi làm sao hỏi tìm được nơi này?"

Tiểu tiên nữ cười khúc khích: "Đồ ngốc A Phiến, đây là đưa cho ngươi, ngươi xem xem trên Thạch Nhậm vụ có viết tên ngươi kìa."

A Phiến vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng: "Ai, ai tặng đồ cho ta vậy? Từ khi sinh ra đến giờ chưa từng có chuyện này."

"Nhưng mà tại sao lại có người tặng đồ cho tiểu tiên nữ Thần Phong điện được cơ chứ."

Tiểu tiên nữ lấy Nhậm vụ thạch ra, thấy màu sắc của nó sớm đã biến thành màu đỏ rực, nàng thỏa mãn cất tảng đá đi, cười nói: "Ta cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi, vậy ta đi nha."

"Ừm." A Phiến vẫn còn ôm khư khư không dời món quà, thấy nàng ấy muốn đi, nhớ đến một chuyện liền hỏi: "Ngươi không thể đi vào Lê viên sao?"

Tiểu tiên nữ nhíu lông mày nhìn quanh bốn phía cung điện, nói: "Lê viên ở đâu?"

Xem ra là không thể, hóa ra cũng có tiểu tiên nữ Thần Phong điện không thể đi vào nơi phong ấn, chẳng lẽ chỉ nàng có thể? A Phiến nói một tiếng "Không có" liền đưa nàng ấy rời đi.

Nàng ôm bao kiện trở lại, ngửi được hương thơm hoa lê nở rộ trên thân cây treo đèn lồng nhỏ, hóa ra nơi này chỉ nàng có thể đi vào, các tiểu tiên nữ khác đều không vào được.

Nàng vui vẻ đến nỗi ngay cả đồ ôm trong ngực có phải là quả pháo bột mì không cũng quên luôn, trực tiếp nhảy lên ghế dài, ôm đồ nằm xuống, cười dịu dàng nói với Cải Trắng: "Cải Trắng, hóa ra ngay từ đầu, Đại Ma Vương đã định trước là ta."

"Meo-----"

Cải Trắng vừa đi về chỗ, vừa vỗ về cái đuôi xù, nghe được âm thanh vui vẻ của nàng.

"Cái gì?"

Trên cây lê, có người nghe thấy liền tra hỏi. A Phiến nghe thấy giọng nói này liền đỏ mặt, dứt khoát nghiêng người ngáy o o.

Phong Minh vừa mới từ Thần giới thương nghị chi tiết kế hoạch mai phục hắc nhân cùng với Đế quân trở về, hạ thân xuống ghế dài, thấy nàng giả bộ ngủ thì không khỏi cảm thấy buồn cười, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. A Phiến lo sợ hắn sẽ truy hỏi, hỏi ra sẽ càng khiến nàng xấu hổ, tiếp tục giả bộ ngủ say. Nhưng ngay sau đó, trên mặt thế nhưng có cảm giác mát lạnh, Đại Ma Vương đang hôn nàng!

Mặt của nàng càng đỏ bừng, buộc phải mở mắt ra, nháy đôi mắt sáng chói, nói: "Chàng đã trở về."

Vẫn còn muốn hôn môi nàng một cái lại thấy nàng tỉnh lại, Phong Minh không khỏi cảm thấy đáng tiếc, sau nghĩ nghĩ lại cảm thấy ----tại sao lại phải cảm thấy đáng tiếc. Thế là ấn xuống môi nàng một nụ hôn, bấy giờ mới ngồi sang một bên, dứt khoát chấm dứt tâm tư tiếc nuối. Hắn khoan thai hỏi: "Nàng vừa rồi nói cái gì? Nàng là người đã được định trước?"

A Phiến lại lần nữa nằm bẹp xuống: "Là Cải Trắng nói."

Phong Minh cười cười, chợt thấy hương lê trên người nàng rất nhạt, hỏi: "Nàng đi ra ngoài?"

"Chàng đừng giận, đó là vì ta đi ra nhận đồ." A Phiến ngồi dậy, nhìn hắn nói: "Vừa rồi có tiểu tiên nữ Thần Phong điện gửi đồ cho ta, nhưng vì không thể vào được Lê viên, đại khái nhờ Cải Trắng cảm thấy có người lạ nên chạy ra ngoài, ta cũng đi theo ra, sau đó nhận được một thứ."

"Cho nên quả nhiên nơi này chỉ mình nàng có thể đi vào?" Phong Minh tò mò nhìn nàng hỏi," Tiểu tiên nữ các nàng cũng có khác biệt?"

A Phiến lắc đầu: "Ta cũng không biết, chỉ biết Liên Đạo nói ta là tiểu tiên nữ lợi hại nhất Thần phong điện..." Nàng ngược lại nhớ đến "Lão đại lúc nào cũng đem những nơi có chút đặc biệt không dễ dàng đến được giao cho ta phụ trách, nói nhất định ta biết đường..."

Phong Minh khẽ gật đầu, thế gian có câu ngành nghề nào cũng có chuyên gia, A Phiến có lẽ chính là Trạng Nguyên Thần Phong điện. Thế nhưng ngay cả nàng cũng không biết mình là tiểu tiên nữ lợi hại nhất, không có nơi nào có thể làm khó được nàng. Ngay cả Lê viên, nàng cũng có thể đi vào, điều mà các tiểu tiên nữ khác không làm được.

Không được… Ma tính trong Phong Minh lại lần nữa nổi lên, muốn lôi kéo A Phiến cùng nhau đi thống nhất Lục giới.

Hắn áp chế ma tính xuống, dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể lợi dụng A Phiến, dù có tiếc thay linh lực nghịch thiên của nàng. Hắn thu hồi tâm tư, hỏi: "Nàng nhận được cái gì vậy?"

"Ta cũng không rõ, thần tiên trăm vạn người, thần viễn cổ có, phàm nhân tu tiên cũng có, sinh ra từ cửu tiêu cũng có, còn ta là thuộc về cái sau cùng, sinh ra từ bông hoa nở trên thần đàn, cho nên không có phụ mẫu, cũng không có tay chân...Theo lý thuyết sẽ không có ai tặng đồ cho ta được cả." Sắc mặt A Phiến nghiêm túc, nói: "Cho nên ta hoài nghi, đây cũng là một quả pháo bột mì! Trước khi nó nổ tung, chúng ta nên ném nó đi."

Phong Minh ngừng một chút, nhìn gói nhỏ bình thường, nói: "Hai lần trước bao kiện vừa đến chỗ ta liền nổ tung, nhưng lần này không có."

A Phiến giật mình nói: "Đại Ma Vương, chẳng lẽ chàng muốn mở ra nhìn xem?"

Phong Minh cũng không dám chắc chuyện gì, chỉ là...Đây không phải là lần đầu tiên trong đời nàng được nhận bao kiện sao? Có lẽ là ai đó cảm kích nàng, tặng quà cho nàng?

Nếu như thế, nhất định nàng sẽ rất vui vẻ.

Hắn đưa tay kéo nàng đến bên cạnh, tạo cho nàng hai tầng linh khí bảo vệ bên ngoài, một hồi cảm thấy không đủ, lại cho thêm năm tầng.

A Phiến xiết chặt bao kiện, run rẩy trốn phía sau hắn, nghĩ nghĩ, sợ có lẽ là một quả pháo, liền yên lặng chuyển ra trước mặt hắn. Phong Minh cúi đầu nhìn người trước mặt dù sợ hãi nhưng vẫn kìm nén nỗi sợ, hắn mấp máy môi xách nàng ra sau lưng, nói: "Đừng đi ra."

"Đại Ma Vương, chàng phải cẩn thận." A Phiến hít một hơi thật sâu, đưa tay đặt trên mặt bao kiện,vừa run rẩy vừa mặc niệm, "Mở!"