Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường

Chương 30




Bách Hoa cốc, bốn mùa đều như mùa xuân, hồ điệp bay lượn, ong mật bận rộn trong vòm cây. Một nam nhân tầm gần tam tuần đang lúi húi kiếm tìm cái gì đó trong đám cây cỏ, từng chút một, thật chuyên tâm.

“ Ha ha, nguyên lai ngươi lại ở đây…” Nam nhân cao hứng  đem dược thảo từ trong vách đá nhổ tận gốc, cẩn cẩn dực dực bỏ vào trong chiếc giỏ đeo sau lưng: “ Rốt cục cũng tìm được, không uổng một phen ta tâm huyết.” Một phen sung sướng hài lòng, đang chuẩn bị đi về thì thấy phía sau tảng đá to, có cái gì rơi xuống thật mạnh.

“ Kì quái, ngày hôm qua còn thấy cây cỏ trên đó còn tươi tốt, như thế nào hôm nay lại hội rơi xuống được!” mang theo hiếu kì, nam nhân theo hướng phát ra tiếng động đi tới.

Một người nằm ở đó, trên người mang đầy thương tích, nhưng tựa hồ do vướng vào những bụi cây vươn ra giúp giảm lực rơi nên không có bị thương nặng lắm.

“Ngươi thực sự là phúc lớn mạng lớn a…” Nam nhân nhẹ nhàng cảm thán, ngồi xuống, đem người bị thương ôm lấy.

Không nghĩ tới người này thoạt nhìn rất nhu nhược, thân thể nhẹ như chỉ cần có một cơn gió cũng có thể đem cuốn đi. Trong lòng âm thầm tán thưởng mĩ mạo của người trong ngực, nam nhân ôm người bị thương về chỗ ở của mình.

Đau quá…

Toàn thân đều đau…

Trước mắt là một mảnh hác ám, mình đang ở địa phương nào…

Dùng hết khí lực toàn thân, chẫm rãi mở to mắt, hết thảy trước mặt đều hoàn toàn lạ lẫm. Bản thân đang nằm trên một chiếc giường trúc, quanh căn phòng những đồ vật động dạng cũng được làm ra từ loại cây này. Ngoài của sổ, tiếng chi, kêu ríu rít không ngừng. Tất cả đều mang một bộ dạng căng đầy sức sống.

Nơi này là…ở đâu…?

Ta.. vì cái gì…trong này?

Ngắm nhìn tứ phái, không có một tí ý thức nào ở trong đầu.

Ngô…Đầu đau quá…

Sờ lên chỗ đầu bị thương còn quấn băng, muốn đứng lên nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào.

“ Ngươi đã tỉnh?” Đạo âm thanh từ phía cửa truyền tới, nam nhân vén lên chiếc mành theo đó tiến vào: “ Ngươi hôn mê đã ba ngày, ta còn lo lắng ngươi không tỉnh dậy. Giờ thì ngươi cảm thấy thân thể như thế nào?”

“ Ngươi là…” Nhìn nam nhân trước mặt, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

“ A, lâu như vậy ta còn chưa có hảo hảo giới thiệu chính mình. Xin chào, ta là Quân Khiêm, trong lúc đi hái thuốc cứu được ngươi, ngươi đại khái là từ trên cao rơi xuống a…”

“ Rơi xuống?” Không hiểu nam nhân kia nói những gì, trong lòng hắn ù ù cạc cạc.

“ Đúng vậy! Đúng rồi, ngươi tên gì? Tại sao  lại từ trên cao như vậy mà rơi xuống?”

“ Ta?” Ta tên gọi là gì? Suy nghĩ một hồi, tự nhiên một cái tên xẹt qua tâm trí “ Ngạn…Lạc Thường.”

“ Ngạn Lạc Thường! Tên của ngươi thật dễ nghe!” Quân Khiêm đem khay thuốc đặt xuống bàn “ Đến, lạc Thường, uống thuốc a, ngươi hiện tại thân thể mang thương tích, lại còn hài tử trong bụng nên đặc biệt suy yếu a…”

“ Cái gì… Hài tử…”

“ Ân! Ngươi không biết sai. Ta giúp ngươi thay quần áo liền thấy được vết bớt đó, ngươi là Tây Nạp tộc nhân a, chính là tộc người nam nhân cũng có thể sinh con. Ha ha, ta cũng không ngại cái này, ngươi cũng không cần khó xử.”

“Không phải, ngươi nói ta mang thai? Vì cái gì ta… một chút cũng không…” Ôm đầu chính mình, Ngạn Lạc Thường cảm thấy từng trận đau đớn đánh úp hắn “Ngô…”

“ Di! Làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi…?” Quân Khiêm giống như nhớ đến cái gì đó, liền đi đến trước mặt Ngạn Lạc Thường: “ Lạc Thường, ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi không nhớ rõ tại sao mình lại rơi xuống vực?”

Tự hỏi nửa ngày, Ngạn Lạc Thường gật đầu.

“ Hài tử…phụ thân của hài tử…ngươi còn nhớ rõ không?” Phụ thân của hài tử? Ngạn Lạc Thường trong đầu không ngừng tìm kiếm hình dáng người kia, nhưng chỉ hình dung ra một  gương mặt đầy mơ hồ. Đầu theo đó mà cũng cảm thấy càng đau đớn.

“ Ngô…đau quá..” Hai tay ôm đầu, Ngạn Lạc Thường khổ sở kêu lên.

“ Không có gì, không cần phải suy nghĩ, từ từ sẽ nhớ ra. Đến, Lạc Thường, uống hết chén thuốc này, sau đó hảo hảo ngủ một giấc a…” Quân Khiêm uy Ngạn Lạc Thường uống thuốc xong, nhự nhang đỡ hắn nằm xuống, thay hắn đắp chăn rồi chính mình buông mành đi ra ngoài.

Hài tử của phụ thân…

Rốt cục là ai…

Trong đầu không ngừng suy nghĩ về điều này, Ngạn Lạc Thường trong vô thức đã đi vào giấc ngủ.

*****

Ngạn Lạc Thường ngủ thật lâu mới khôi phục chút khí lực, thêm mấy ngày nữa mới có thể xuống giường đi dạo quanh nhà.

“ Khá hơn chút nào không?” Trong những ngày này, Quân Khiêm một mực chiếu cố vết thương của hắn, thỉnh thoảng còn cấp hắn dược liệu quý hiếm thật vất vả mới mua được để vết thương của hắn thêm hảo.

“ Lạc Thường, nhìn dáng vẻ của ngươi, thân thể cũng hồi phục được mấy phần a…”

“ Ân…, đều là công lao của ngươi, Khiêm.”

Khiêm, đó là tên Quân Khiêm nhượng Ngạn Lạc Thường gọi chính mình,tựa hồ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hai người đã thân thiết như bằng hữu lâu năm.

Đưa cho Ngạn Lạc Thường một trái cam đã bóc vỏ, Quân Khiêm ngồi ngay bên cạnh, cắn một miếng táo “Thế nào? Hôm nay đã nhớ lại một chút gì đó chưa?”

“Ân…” Ngạn Lạc Thường lắc đầu “Mỗi lần ta cố gắng nhớ lại, trong đầu đều xuất hiện cái bóng mơ hồ, nhưng cố hết sức vẫn không cách nào nhớ ra nổi đó là ai…”

“ Phải không…Ân, Lạc Thường, hay ngày mai ta đem ngươi vào thành tìm đại phu tốt xem sao.”

“ Vào thành…? Không phải Bách Hoa cốc cách thành rất xa sao? Đi lại ít nhất cũng phải mất một khoảng thời gian a…”

“ Không có việc gì. Thân thể ngươi cũng đã hảo lên rất nhiều, chỉ cần không gắng sức quá, mọi thứ đều không đáng lo. Nhân tiện, ta cũng muốn ghe thăm một vị bằng hữu.”

“ Luôn phiền toái ngươi như vậy, ta thực phi thường xấu hổ.”

“Ngươi nói cái gì a, chúng ta đều là băng hữu, giúp đỡ cho nhau là lẽ tự nhiên…” Quân Khiêm vỗ vai Ngạn Lạc Thường, đứng lên đi vào nhà trong.

Nhiều ngày như vậy ở chung, Ngạn Lạc Thường cũng minh bạch, Quân Khiêm là một dược sư, bởi vì muốn tìm dược liệu trân quý mà ở tại Bách Hoa cốc. Hôm đó vừa vặn chính mình rơi xuống gặp được hắn mới may mắn nhặt được một cái mạng trở về. Quân Khiêm là người thật thà, hiền lành, làm việc nghiêm túc, rõ ràng. Nếu không phải hắn ngày ngày chiếu cố cẩn thận, chính mình không có khả năng hồi phục nhanh như vậy.

Chỉ là…

“ Đến tột cùng là vì cái gì ta lại rơi xuống? Chuyện gì đã xảy ra..?”

Khó hiểu nhìn bầu trời xanh biếc không một gợn mây, Ngạn Lạc Thường hít vào một hơi thật sâu.