Si Triền

Chương 34: Chữa bệnh




Editor: Khuynh Khuynh.

__________________________________

Ăn cơm chiều xong, Bộ Mạch Nhiên tìm một người chỉ đường, sau đó liền xé cáo thị xuống, đi đến phủ thành chủ.

Hai thị vệ canh cửa hoài nghi liếc Bộ Mạch Nhiên một cái, nhưng họ cũng không làm khó ba người, một tên trong đó cầm lấy cáo thị, nói: “Thỉnh ba vị chờ một chút, tiểu nhân lập tức đi thông báo.”

Bạch Mạn La lập tức tươi cười nói: “Ha ha, xem ra vị thành chủ này cũng không tệ lắm, ngay cả một thủ vệ cũng biết lễ nghĩa như vậy”

Bộ Mạch Nhiên cười cười, không nói.

Không cần chờ quá lâu, thủ vệ kia đã trở lại, phía sau hắn còn có một người, cước bộ tuy trầm ổn nhưng vẫn nghe ra được một chút dồn dập.

“Thiếu gia, đây là cô nương xưng là Bộ thần y.” Thủ vệ cúi đầu, nói xong liền thối lui sang một bên.

Nam nhân trước mắt thon dài hoàn mỹ, ngũ quan như ngọc, ý thái phong lưu, tư thái lại nhanh nhẹn, vẫn như bình thường một bộ dạng lan ngọc thụ chi tư. Lúc này, con ngươi hắc diệu phân minh nhìn chằm chằm Bộ Mạch Nhiên, ẩn ẩn có một loại cảm giác bức nhân.

“Thì ra ngươi chính là Bộ Mạch Nhiên.” Nam tử thấp giọng nói, ánh mắt lơ đãng lướt về phía hai người đứng sau nàng, con người chợt loé, khẽ gật đầu.

Bộ Mạch Nhiên cũng có loại cảm giác kinh ngạc tương tự: “Thì ra ngươi chính là thiều chủ Sơ Ảnh thành, Phượng Trản.”

“Ha ha, là ngươi càng tốt, mẫu thân ta cũng quen biết ngươi, bà rất cảm kích ngươi đã chữa khỏi bệnh cho mình, lần này lại phiền toái ngươi lần nữa rồi.” Phượng Trản chắp tay, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, chỉ chỉ hai người phía sau nàng: “Nhị vị đây là...?”

“Là bằng hữu của ta, Dạ Tử Đằng và Bạch Mạn La.” Bộ Mạch Nhiên cười nhẹ giới thiệu.

Dạ Tử Đằng cùng Bạch Mạn La thản nhiên hướng hắn gật đầu, xem như chào hỏi, sau đó liền ôm tay đứng, không để ý gì nữa.

Phượng Trản cũng không nghĩ nhiều: “Thất lễ, các vị mời vào!” nói xong liền dẫn đầu đi vào trong.

Lúc này, hắn mới lộ ra sự lo lắng cùng sốt ruột, liền nói: “Bộ thần y, vốn thân thể mẫu thân ta đã tốt lên rất nhiều, ngoại trừ một ít bệnh nhẹ bên ngoài, nhưng cái khác đều không có vấn đề gì. Không biết tại sao, một tháng trước đột nhiên thân thể bắt đầu thay đổi, bụng lớn dần lên, cái gì cũng không ăn vô, cả ngày buồn ngủ, đã hơn một tháng, thỉnh bao nhiêu đại phu đều không tra ra nguyên nhân, thời gian mẫu thân mê man ngày càng dài, hiện tại mỗi ngày cơ hồ thanh tỉnh chỉ khoảng nửa canh giờ mà thôi.”

“Đừng nóng vội, ta sẽ cố hết sức.” Bộ Mạch Nhiên ôn nhu nói, đối với người nhà đầu tiên nàng phải làm tốt biện pháp tâm lý, an ủi họ. Dù sao, nếu cảm xúc người nhà kích động, người làm đại phu như nàng cũng khó mà chữa trị.

Phượng Trản vừa nghe, cũng trấn định không ít, khôi phục khí độ vốn có, nói:”Vậy làm phiền thần y.”

Dọc theo đường đi, Bộ Mạch Nhiên đều hỏi tình huống, cho nên cũng chú ý hoàn cảnh xung quanh nhiều, nhưng nàng lại nhìn thấy, một ít nha hoàn khi nhìn thấy Phượng Trản đều đỏ mặt, ánh mắt trong suốt. Nhưng cũng không kỳ quái, Bộ Mạch Nhiên rất rõ ràng lực sát thương của hắn, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn cũng không phải ngây ngẩn cả người đó sao?

Một nén nhang sau, bọn họ tiến vào viện Âu Dương Sắc Vi ở, Bộ Mạch Nhiên cũng lần đâu thấy được Trung vương gia của Kỳ Liên quốc, thành chủ Sơ Ảnh thành- Phượng Kính Đức. Trong truyền thuyết, đây là vị vương gia đối với phu nhân của mình trung trinh như một, chung thuỷ sắt son.

Phượng Kính Đức chừng bốn mươi lăm tuổi, là một trung niên mỹ nam tử, có đến ba phần giống với Phượng Trản, chỉ là, hắn tuy rằng là phụ thân Phượng Trản, nhưng chỉ là một vị mỹ nam trung niên bình thường, hoàn toàn không có được cái khí chất cùng mỹ mạo kia của Phượng Trản. Nhìn vào phản ứng đầu tiên của Benladon khi nhìn thấy Phượng Trản sẽ biết ngay.

“Đây là Bộ thần y sao? Như vậy Vi Nhi có thể cứu rồi.”Phượng Kính Đức nhanh chóng đến đón, tựa hồ thở phào không ít đi. Ánh mắt hắn có hơi sưng đỏ, quầng mắt thâm đen, thoạt nhìn là bộ dáng mất ngủ nhiều ngày.

“Thần y ta không dám nhận, ta chỉ có thể nói mình sẽ cố hết sức mà thôi.” Nàng thản nhiên nói một câu, sau đó liền hỏi: “Bệnh nhân đâu?”

Phượng Kính Đức không nói hai lời, lập tức vòng qua bình phong, đi vào nội thất, những người khác cũng lập tức đi theo.

Thời điểm nhìn thấy Âu Dương Sắc Vi, Bộ Mạch Nhiên hoàn toàn không thể tin vào mắt mình.

Phụ nhân trước mắt đã không còn mỹ mạo cùng phong vận của ngày xưa, cơ thể của nàng gầy trơ xương, trên mặt dày rậm hắc ban, mai tóc khô vàng xơ xác, môi phiếm đen. Nhưng đáng sợ nhất, bụng của bà lại lớn lên bất thường, thật giống một nữ nhân đang mang thai mười tháng.

Cả người bà tràn ngập một cỗ quỷ dị.

Bạch Mạn La rốt cuộc dời được tầm mắt khỏi người Phượng Trản, vừa nhìn thấy cảnh này liền thốt ra một câu: “Thật xấu!”

Lời vừa ra khỏi miệng, thị nữ của Âu Dương Sắc Vi cùng Phượng Kính Đức liền hung hăng trừng nàng một cái.

Bạch Mạn La nhíu mày: “Tiểu thư, ta chỉ nói thật mà thôi, cho tới bây giờ ta còn chưa từng thấy qua người xấu như vậy.”

Dạ Tử Đằng vội ho một tiếng, che miệng của nàng lại: “Nàng chỉ vô tâm mà thôi, không có ác ý, xin đừng chấp nhất.

Bộ Mạch Nhiên cười xin lỗi, mang bao tay của mình lên, chuyên chú bắt mạch cho Âu Dương Sắc Vi.

Chỉ lát sau, Bộ Mạch Nhiên liền nhíu may, khiến cho tim người Phượng gia cũng theo đó mà treo lên.

“Bạch Mạn La, lấy hòm thuốc của ta lại đây, còn có, người không liên quan thỉnh ra ngoài.” Bộ Mạch Nhiên rốt cuộc buông tay bệnh nhân ra, nghiêm giọng nói.

Phượng Trản nháy mắt một cái, những người khác liền đi ra ngoài. Rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại Phượng Trản, Phượng Kính Đức, Bạch Mạn La cùng một nam tử trẻ tuổi không biết tên.

Nàng bắt đầu mở hòm thuốc, chỉ thấy bên trong có nhiều ô vuông to to nhỏ nhỏ, cùng nhiều bình thuốc màu sắc bất đồng. Bộ Mạch Nhiên thuần thục dùng một miếng vải màu đen mở ra, bên trong chưa vô số ngân châm dài ngắn khác nhau.

Mọi người cả kinh, da đầu run lên nhìn Bộ Mạch Nhiên.

Bộ Mạch Nhiên hết sức chăm chú, không coi ai ra gì, bắt đầu điều chỉnh hô hấp của mình, để ý các huyệt đạo cẩn thận, một châm lại một châm đâm xuống người Âu Dương Sắc Vi, một bên còn cẩn thận quan sát biểu tình của bệnh nhân.

Mọi người ngưng thần tĩnh khí, không dám gây ra một tiếng động nào.

Sau nửa canh giờ, Bộ Mạch Nhiên rốt cuộc đem toàn bộ ngân châm nhổ xuống, lại bắt mạch, nhíu mày. Sau khi ngưng thần tự hỏi, nàng mới tiếp nhận khăn tay Bạch Mạn La đưa qua, lao mồ hôi đầy trên trán. Châm cứu, không đơn giản như mặt ngoài mà mọi người nhìn thấy, khi thi châm cần hết sức chăm chú, thủ pháp phải thuần thục, cho nên qua liền hai canh giờ, cả người nàng đã mệt mỏi đến cực điểm.

“Thần y, phu nhân ta rốt cuộc bị làm sao vậy?” Phượng Kính Đức không chờ được, khẩn cấp mở miệng, vẻ mặt sốt ruột, ông ngồi bên giường nắm lấy tay Âu Dương Sắc Vi, ánh mắt bắt đầu phiếm hồng: “Phu nhân chịu khổ rồi.”

Bộ Mạch Nhiên lại mở miệng nói: “Đi lấy một ít đậu tương hoặc cứu cam thảo, còn có một quả trứng vịt đến, càng nhanh càng tốt.”

Vừa dứt lời, Phượng Trản lập tức phân phó người đi lấy, chỉ một lát sau, cam thảo và đậu tương đã nhanh chóng được đưa tới.

Bộ Mạch Nhiên nhận lấy, đem sinh đậu tương đút vào miệng bệnh nhân, để Phượng Kính Đức ngửi mùi vị trong miệng của bà.

Phượng Kính Đức lắc đầu: “Không có mùi tanh hôi gì cả.”

Mày Bộ Mạch Nhiên càng nhăn hơn, vừa vặn lúc này có người đem trứng vịt đến. Nàng liền bóc vỏ, lấy một cây ngân châm đâm vào bên trong, sau đó cho bà ngậm vào miệng, nửa canh giờ sau, khi lấy trứng vịt ra, toàn bộ lòng trắng đã biến thành màu đen.

Cái này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, chờ mong nhìn Bộ Mạch Nhiên.

Phượng Trản lại mở miệng nói: “Vậy cứu cam thảo không cần nữa sao?”

“Cần tốn một ít thời gian, nhưng có hai thứ này là được rồi.” Bộ Mạch Nhiên đáp, mày hơi lỏng ra một chút: “Mạch tượng của bà so với người bình thường thì chậm hơn một chút, nhìn như không có vấn đề gì. Nhưng mà, phu nhân biến thành bộ dạng này, khẳng định đã sinh bệnh.”

“Lúc trước đại phu cũng nói như vậy, mẫu thân ta rõ ràng có bệnh, lại không chẩn đoán ra bệnh gì, uống một đống thuốc, cũng không có hiệu quả.” Phượng Trản chau mày lại, trên mặt vương nét ưu sầu, làm cho người ta đau lòng, hận không thể giúp hắn giải quyết hết thảy, khiến mặt hắn có thể giãn ra, tươi cười trở lại.

“Hừ, đó là đám lang băm.” Nam tử trẻ tuổi nãy giờ vẫn trầm mặc đứng chờ một góc đột nhiên mở miệng, âm thanh tràn ngập chán ghét cùng phẫn nộ.

“Đây là đệ đệ của ta, Phượng Kiêu.” Thấy Bộ Mạch Nhiên đưa mắt nhìn Phượng Kiêu, Phượng Trản liền mở miệng giới thiệu.

Phượng Kính Đức lại không chịu nổi, mở miệng nói: “Đứng nhiều lời nữa, thần y, rốt cuộc bệnh của phu nhân ta có thể chữa khỏi hay không?”

Bạch Mạn La vừa nghe, khó chịu tiến lên một bước.

Bộ Mạch Nhiên khẽ lắc đầu với nàng, hoãn thanh nói: “Các đại phu sở dĩ không tìm ra căn bệnh của phu nhân, bởi vì bọn họ là nam tử, không thể giống như ta tuỳ ý xốc quần áo của phu nhân lên xem xét, thứ hai là vì phu nhân gặp phải chứng bệnh khó gặp, trong quốc thổ Kỳ Liên quốc của chúng ta đúng là hiếm thấy.”

Nàng cũng không đợi hắn phản ứng, liền nói tiếp: “Phu nhân trúng loại kim bạc cổ trong truyền thuyết.”

“Cổ?” Bạch Mạn La kinh hô một tiếng, lui ra phía sau từng bước.

Sắc mặt những người khác cũng thay đổi, nhất là Phượng Kính Đức, sắc mặt trắng bệch doạ người.