Siêu Cấp Cường Giả

Chương 22




Biến đổi bất ngờ, thật không thể tưởng tượng được.

Nếu muốn dùng một câu để hình dung sự việc lúc nãy thì những lời này là thích hợp nhất.

Không ai nghĩ đến người chủ động biểu lộ bị cự tuyệt lại là Cố Mỹ Mỹ mà là không phải Bùi Đông Lai, càng không ai nghĩ đến việc Bùi Đông Lai cầm ra bức thư tình lúc trước Cố Mỹ Mỹ viết cho hắn, mà bức thư ấy lại là giả.

Tàn nhẫn.

Quá độc ác!

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Đông Lai thì không ít người liền xuất ra một cái ý niệm trong đầu, nhìn ánh mắt của Bùi Đông Lai thì mọi người lại không kìm lòng được mà hiện lên cảm giác kính sợ.

Trong lúc nhất thời, trong lễ đường lại trở nên yên tĩnh, chỉ có Lý Kim Hoa cùng với Trương Vân không ngừng lung lây thân thể của Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ, gọi tên của hai người, cố gắng đánh thức hai người tỉnh dậy.

Trong lúc các nàng mở miệng kêu thì Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ liền lần lượt mở mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt, cũng không tìm được một chút cảm giác ưu tú nào.

- Con trai, không có việc gì rồi, con không cần phải sợ, có mẹ ở đây.

Mắt thấy Trịnh Phi tỉnh lại thì Lý Kim Hoa nhẹ nhàng thở ra rồi an ủi hai câu, sau đó vẻ mặt liền trở nên phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Mẹ sẽ không để tên hai lúa đó sống yên đâu.

Nghe được lời nói của Lý Kim Hoa thì Vương Hồng đứng ở phía trên đài chủ tịch liền tỉnh mộng, trong lòng chợt động, đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm nghị, lớn tiếng quát:

- Bùi Đông Lai, ngươi còn nhỏ tuổi như thế nhưng tâm địa lại quá độc ác.

Nói đến đây, Vương Hồng liền nhìn thoáng qua phó hiệ trưởng đang ngồi bên cạnh, gằn ra từng chữ một:

- Chu hiệu trưởng, vì giữ gìn danh dự cho trường học nên tôi đề nghị đuổi Bùi Đông Lai ra khỏi trường, nếu như hắn còn học ở trong trường thì đó quả là sự mất mặt cho toàn thể trường học của chúng ta. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ân.

Ngạc nhiên khi nghe lời nói của Vương Hồng, hầu như là toàn bộ học sinh và phụ huynh của bọn họ đều ngây người ra.

Tuy rằng bọn họ cảm thấy của Bùi Đông Lai có chút độc ác nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này người sai là Cố Mỹ Mỹ chứ không phải là Bùi Đông Lai.

Dưới tình hình như thế mà Vương Hồng lại muốn đề nghị khai trừ Bùi Đông Lai, thật sự là không có đạo lý nữa rồi.

- Vương lão sư, người có ý tứ gì?

Nguyên bản trong lòng đã bất mãn với Vương Hồng nên khi nghe Vương Hồng nói lên lời như vậy thì không đợi Chu hiệu trưởng làm ra quyết định thì Tần Đông Tuyết đã đứng lên, vẻ mặt tức giận nói:

- Cái gì gọi là giữ gìn danh dự cho trường học? Cái gì gọi là Bùi Đông Lai làm mất mặt trường học của chúng ta?

- Đúng a, tuy rằng Bùi Đông Lai có làm quá nhưng mà người sai cũng không phải là hắn, vì sao phải khai trừ hắn?

- Đúng vậy, làm như vậy là không công bằng.

Lời nói của Tần Đông Tuyết giống như là tiếng lòng của mọi người, ở đám bọn hắn xem ra, nếu khai trừ thì phải khai trừ Cố Mỹ Mỹ mới đúng.

Đối mặt với sự chất vấn của Tần Đông Tuyết, đối mặt với sự phản đối của mọi người, vẻ mặt của Vương Hồng liền trở nên tái mét, mà Chu hiệu trưởng ngồi bên cạnh thì lại cau mày.

- Vương lão sư, ta thừa nhận là hành động vừa rồi của Bùi Đông Lai có chút quá đáng, hoàn toàn không có nghĩ đến cảm nhận của Trịnh Phi, Cố Mỹ Mỹ, thậm chí cảm nhận của bà, nhưng mà bà có nghĩ tới trong vòng một năm qua, Bùi Đông Lai đã chịu lấy bao nhiêu ủy khuất không?

Mắt thấy Vương Hồng không nói tiếng nào, thì Tần Đông Tuyết lại trở nên kích động, giọng nói cũng to lên:

- Ngươi không có nghĩ qua! Tuy rằng Bùi Đông Lai cự tuyệt Cố Mỹ Mỹ nhưng mà hắn lại uyển chuyển cự tuyệt, hơn nữa vì lo lắng cảm nhận của Cố Mỹ Mỹ nên đã tiêu hủy đi bức thư tình ấy. Nhưng Cố Mỹ Mỹ lại vì mặt mũi của mình mà đã chửi bởi Bùi Đông Lai, còn nhiều lần châm chọc Bùi Đông Lai, thậm chí mọi người trong trường học bởi vì chuyện này mà đã nhạo báng, khinh thường Bùi Đông Lai.

- Khi đó, các ngươi có từng thấy Bùi Đông Lai có làm ra hành động quá khích gì không? Ai đã từng thấy chưa?

Tần Đông Tuyết nói tới đây thì giọng nói liền trở nên lạnh xuống, ánh mắt giống như lưỡi dao nhìn xung quanh bốn phía.

Những người từng trào phúng kêu Bùi Đông Lai là thứ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga khi chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Tần Đông Tuyết thì liền xấu hổ, liền cúi đầu xuống.

- Hắc, trong vòng một năm qua tuy rằng Bùi Đông Lai bị Cố Mỹ Mỹ và Trịnh Phi châm chọc nhưng hắn cũng chưa từng chửi bậy lại một câu, hiện giờ vì bị các ngươi ép đến chân tường, vì mặt mũi của phụ thân mình mà phản kích, trong mắt của ta thì đó không phải là việc gì sai trái cả. Trường học không có bất cứ lý do gì để khai trừ hắn, nếu có thì cũng cần phải khai trừ Cố Mỹ Mỹ.

Mất thấy không ai mở miệng thì Tần Đông Tuyết lại nói tiếp, giọng nói không đủ lớn nhưng cũng đủ để cho mọi người nghe được.

- Ngươi là cái thứ gì đó? Ngươi câm miệng lại cho ta.

Mắt thấy toàn trường lâm vào cảnh yên lặng như chết thì Lý Kim Hoa liền nổi giận, nàng quay đầu lại, trợn tròn mắt, hung tợn cắt đứt lời nói của Tần Đông Tuyết.

Đối mặt với vẻ mặt hung tợn của Lý Kim Hoa thì Tần Đông Tuyết cũng không cảm thấy sợ hãi chút lại, ngược lại, khóe miệng của nàng lại nở ra nụ cười trào phúng.

Nhưng mà.

Không đợi Tần Đông Tuyết mở miệng lần nữa, Lý Kim Hoa liền quay đầu lại, đem ánh mắt nhìn về phía Chu hiệu trưởng, cười lạnh nói:

- Chu hiệu trưởng phải không? Nói vậy thì chắc ông cũng biết, hằng năm cha của tiểu Phi đều tài trợ tiền cho trường học của các ông. Hôm nay, ta cũng nói rõ ra, nếu không khai trừ tên hai lúa kia thì cha của tiểu Phi sẽ không đóng góp một xu nào vào Trầm Thành Nhất Trung này nữa.

Rầm.

Lý Kim Hoa vừa nói xong thì cả hội trường đang im lặng bỗng trở nên xôn xao lên.

- Ngươi dựa vào cái gì mà bắt Chu hiệu trưởng khai trừ Bùi Đông Lai?

- Hay là, mẹ nó, ngươi ỷ ngươi có những đồng tiền dơ bẩn mà cảm thấy giỏi lắm hay sao?

- Trầm Thành Nhất Trung cũng không phải là của ông nội ngươi để lại, ngươi muốn làm cái thì làm cái đó à.

Đối mặt với thái độ ngưu bức của Lý Kim Hoa thì tất cả mọi người đều phẫn nộ, nhất thời đều phản đối mà sắc mặt của Chu hiệu trưởng lại trở nên khó coi.

Trên thực tế vừa rồi Vương Hồng nói muốn khai trừ Bùi Đông Lai thì hắn cũng đã rõ được ý tứ của Vương Hồng: " Nếu không khai trừ Bùi Đông Lai thì Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ sẽ khó tiếp tục mà học ở trường nữa, mà vô luận là Cố Mỹ Mỹ hay Trịnh Phi đều quan trọng hơn so với Bùi Đông Lai"

Mặc dù hiểu được ý tứ của Vương Hồng nhưng mà nếu như Chu hiệu trưởng làm ra quyết định như thế thì sẽ khiến cho mọi người bất mãn, cho nên hắn cũng không tỏ ra thái độ của mình.

Thật sự là nhà giàu mới nổi mà.

Chu hiệu trưởng không có hé răng, mà ở trong lòng thầm mắng một câu, ở hắn xem ra nếu bây giờ Lý Kim Hoa không mở miệng nói ra thì đợi sau khi tan họp thì hắn sẽ đuổi Bùi Đông Lai, nhưng mà giờ này Lý Kim Hoa lại đứng ra dùng tiền đập người, giọng nói vô cùng bá đạo đã khiên cho không ít người bất mãn, Chu hiệu trưởng thấy vậy thì làm sao còn dám tỏ rõ thái độ nữa?

- Lý tỷ, không cần phải nói, ta cho rằng trường học như Trầm Thành Nhất Trung này thì căn bản không phù hợp với hai đứa nhỏ, so với Trầm Thành Nhất Trung thì còn có nhiều trường học tốt hơn mà.

Chu hiệu trưởng chưa tỏ ra thái độ thì Trương Vân liền mở miệng nói, nàng biết rõ Cố Mỹ Mỹ sẽ không có cách nào mà tiếp tục học ở Trầm Thành Nhất Trung nữa, nên tính toán chuyển trường cho Cố Mỹ Mỹ.

- Chu hiệu trưởng!

Nghe được Trương Vân nói như vậy thì Vương Hồng liền trở nên nóng nảy, nàng vốn tính toán muốn thông qua lần gia trưởng hội hôm nay để hạ nhục cha con Bùi Vũ Phu nhưng mà mọi chuyện đã trở nên như bây giờ, một trăm ngàn kia trôi kia liền trôi theo dòng nước, mà Cố Mỹ Mỹ lại muốn chuyển trường nữa.

- Đi thì đi đi, ngươi tưởng con gái ngươi là thánh Maria Ozawa hay là Sarah Aori sao?

- Đúng vậy, cùng học với con gái của ngươi thì quả thật là ném đi mặt mũi của chúng ta a.

Cũng giống với Lý Kim Hoa lúc trước, Trương Vân vừa nói ra thì mọi người đều bất mãn.

Bên tai vang lên giọng nói trào phúng của mọi người, dù cho Trương Vân có tâm lý tốt đến mấy cũng trở nên tức giận, sau đó nàng nhìn chằm chằm vào Chu hiệu trưởng, gằn từng tiếng, nói:

- Trầm Thành Nhất Trung được xưng là trường trung học tốt nhất tỉnh, thế nhưng nếu để Quách cục trưởng biết được bầu không khí ở nơi này thì chỉ sợ sẽ làm cho hắn thất vọng a.

Đối với người bình thường mà nói thì có thể không hiểu lời nói của Trương Vân nhưng mà Chu hiệu trưởng lại hiểu được, Trương Vân muốn cảnh cáo hắn: " Nếu như ngươi không khai trừ Bùi Đông Lai thì ngươi cũng đừng mong làm hiệu trưởng nữa"

Uy hiếp.

Uy hiếp trắng trợn.

Nếu như lúc trước nói Lý Kim Hoa là lấy tiền đập người thì bây giờ Trương Vân chính là lấy quyền ép người.

Thân phận phụ thân của Cố Mỹ Mỹ thì Chu hiệu trưởng biết rõ ràng, phụ thân của Cố Mỹ Mỹ tuy rằng chỉ là cán bộ cấp xử ( ai biết chỗ này giải thích hộ mình) nhưng mà lại là nắm công việc quan trọng, hơn nữa sau này sẽ được thăng chức lên cán bộ cấp sảnh, dưới tình như thế thì nếu Trương Vân muốn lấy mũ ô sa trên đầu hắn xuống thì quả thật việc này cũng không quá khó.

Hô! Hô!

Trong lúc nhất thời, hơi thở của Chu hiệu trưởng liền trở nên dồn dập, hắn cố gắng khống chế tâm tình một phen, trầm ngâm vài giây đồng hồ rồi chậm rãi mở miệng nói:

- Mặc dù lúc nãy Bùi Đông Lai đồng học chiếm được lý lẽ nhưng mà hắn là học sinh lại gào rống, kêu to đối với Vương lão sư, thậm chí hắn còn tiến hành công kích, vu tội cho Vương lão sư nữa, lấy thân phận là phó hiệu trưởng của Trầm Thành Nhất Trung, ta tuyên bố khai trừ Bùi Đông Lai ra khỏi trường.

Đuổi ra khỏi trường sao?

Nghe được lời nói của Chu hiệu trưởng thì toàn bộ mọi người đều há hốc mồm.

- Hiệu trưởng, việc này không công bằng.

Tần Đông Tuyết liền mở miệng nói, giọng nói vô cùng phẫn nộ.

Lời nói của Tần Đông Tuyết đã kéo mọi người từ trong khiếp sợ trở về sự thật, mặc dù bọn hắn không có hé rằng nhưng mà bọn hắn cũng có cái nhìn giống với Tần Đông Tuyết.

Đối mặt với sự phản bác của Tần Đông Tuyết thì Chu hiệu trưởng lại tỏ ra thờ ơ.

Lý Kim Hoa và Trương Vân thấy thể thì dều cười lạnh nhìn vào Bùi Đông Lai, vẻ mặt kia giống như đang nói: "Hai lúa, muốn đấu với bọn ta sao, ngươi muốn chết rồi"

- Bùi Đông Lai, ngươi hãy mang cha của ngươi rời khỏi nơi này, chúng ta cần phải tiếp tục gia trưởng hội.

Vương Hồng nhìn ra được Chu hiệu trưởng đã hạ quyết tâm thì lập tức cười lạnh nói.

Bá!

Vương Hồng vừa thốt ra thì tât cả mọi người đều không hẹn mà đem ánh mắt quăng về phía Bùi Đông Lai.

Bên tai vang lên lời nói của Vương Hồng, lại nhìn thấy bộ dáng của Trương Vân cũng với Lý Kim Hoa thì Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy một cỗ tức giận đang lan tràn trong người của hắn, đôi mắt của hắn đỏ lên, nắm chặt hai nắm đấm, bởi vì dùng quá sức cho nên móng tay đã đâm rách da thịt, vết máu tươi đã làm đỏ bừng bàn tay của hắn.

Ngay sau đó.

Tại lúc mọi người đang chăm chú tập trung thì Bùi Vũ Phu thân mang một bộ đồ giá rẻ liền chậm rãi đứng dậy, lấy tay che kín vết thương của Bùi Đông Lai rồi nhẹ nhẹ vỗ vào bả vai của hắn.

Cảm nhận được sự quan tâm của Bùi Vũ Phu thì Bùi Đông Lai dần dần buông lỏng nắm tay ra, cười khổ nói:

- Qua tử, là do ta quá lỗ mãng.

- Không lỗ mãng.

Bùi Vũ Phu cười ngây ngô rồi lắc lắc đầu.

Dát chi.

Bùi Vũ Phu vừa nói xong thì trong hội trường liền vang lên một tiếng, cổng của hội trường đã bị người đẩy ra, một đạo thân ảnh liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Nạp Lan Trường Sinh.