Siêu Cấp Gen

Chương 79: Còn chưa đủ mất mặt sao?




Thường Hổ đột nhiên lao vọt tới.

"Oanh!" Một cỗ lực lượng đáng sợ ngưng tụ ở trong tay của Thường Hổ, đánh về phía Trần Phong.

"Trần Phong!" Sắc mặt của Vương Dao biến hóa.

Vương Việt vẫn còn chưa đột phá, nàng căn bản là không có cách nào có thể xuất thủ.

"Oanh!" Ánh sáng màu trắng chói mắt bạo phát.

"Xong rồi." Vương Dao thầm than một tiếng, không biết vì sao, trong nội tâm của nàng lại có một chút thất lạc.

"Biến số... cứ như vậy biến mất sao?" Nàng tự lẩm bẩm, vô ý thức nhìn về phía Trần Phong, lại kinh ngạc phát hiện, ở nơi đó, Trần Phong vẫn y nguyên đứng ở đó không mất một cọng lông nào!

Trần Phong vẫn còn sống? Cái miệng nhỏ nhắn của Vương Dao hơi nhếch lên.

Trần Phong, vậy mà vẫn còn sống, hắn bình tĩnh đứng ở nơi đó, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không biến đổi một chút nào, mà trước mặt hắn, Thường Hổ vốn nên dùng một quyền đánh chết Trần Phong, lại quỳ rạp xuống trước mặt của Trần Phong.

Mặt đất, bị đập ra một cái hố to! Đến cùng đã phát sinh ra chuyện gì?

Ngay cả Vương Dao có thể nhìn thấu mọi thứ, cũng có chút mơ hồ.

"Làm sao có thể!" Thường Hổ gầm nhẹ một tiếng, tràn ngập sự không cam tâm.

"Ha ha." Khóe miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười, cúi người xuống, nói khẽ bên tai của Thường Hổ: "Bây giờ ngươi cảm thấy có khoẻ hay không?"

"Ta muốn giết ngươi!" Thường Hổ gào thét.

Lực lượng kinh khủng bốc lên, nhưng mà..hắn lại không thể động đậy! Chân đã gãy, tay đã phế.

Hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, gen virus phá vỡ gen trước tiên, lại là gen thân thể của hắn! Khiến cho tay và chân của hắn hoàn toàn bị phế đi! Hắn không phải chiến sĩ loại hình tinh thần, hắn là chiến sĩ loại hình thể chất a, hai tay hai chân không cử động được, đã khiến cho hắn triệt để biến thành phế nhân!

Làm sao lại như vậy...Thường Hổ cảm thấy tuyệt vọng.

Không phải nói loại tỷ lệ này rất là nhỏ hay sao? Không phải nói việc phá huỷ gen là ngẫu nhiên, nhưng mà bởi vì gen năng lực và gen thuộc tính chiếm cứ 99.99% tổng số lượng gen, coi như có muốn phá vỡ gen cũng phải bắt đầu từ hai loại gen này trước? Coi như không phải là hai loại gen này, vì cái gì hết lần này tới lần khác lại bắt đầu từ hai tay và hai chân?

Vì cái gì?! Thường Hổ thật sự không rõ.

"Ngươi sẽ không có cách nào hiểu được." Trần Phong nở một nụ cười tươi rói nói.

Vào lúc Trần phong biết gen virus là một loại đánh bạc, hắn liền biết, tên Thường Hổ này sẽ không có cách nào đứng dậy được nữa! Bởi vì Trần Phong đã mở ra Quầng sáng may mắn.

"Kết thúc đi." Trần Phong giơ cổ tay lên.

"Hưu!" Đao gió hiện lên, Thường Hổ, chết.

Trần Phong phủi phủi tro bụi trên quần áo, hoàn toàn bình tĩnh như trước đây, nhìn về phía một người còn lại duy nhất —— Ngô Phàm.

"Như vậy, bây giờ sẽ đến phiên ngươi?" Trần Phong cười cười.

"Đừng có giết ta." Ngô Phàm bối rối, nhìn Trần Phong giống như là nhìn thấy ma quỷ.

Trong vài giây chém chết hai chiến sĩ cấp E, thậm chí ngay cả Thường Hổ phục dụng gen virus sức tăng sức chiến đấu lên, cũng phải quỳ rạp xuống trước mặt Trần Phong, hắn làm sao có thể là đối thủ? Hắn chỉ là một học sinh thôi a!

"Ta sai rồi." Ngô Phàm nói năng lộn xộn: "Ta chỉ là muốn lấy đồ xong rồi chạy đi, ta không hề muốn giết ngươi, ngươi cũng không nên giết ta, ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu tiền cũng được."

Trần Phong: "..."

Học sinh của trường cấp 3 Kim Thành, trí thông minh đều thấp như vậy hay sao?

Trần Phong lắc đầu, cũng đúng thôi, nếu như tên này có não, làm sao lại dám cướp đoạt đồ vật của Vương Dao?

"Ong —— " Trần Phong khẽ nâng tay lên.

"Ta là người nhà họ Ngô, đường ca của ta rất mạnh, biểu tỷ của ta cũng rất lợi hại, ngươi giết ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức."

Ngô Phàm nhìn thấy Trần Phong đang đi tới gần, tinh thần gần như tan rã, gào thét: "Đừng có giết ta, thật sự là ta sai rồi, ngươi không thể giết ta, Ngô gia của chúng ta rất mạnh."

"A a a a —— " Ngô Phàm hoảng sợ không ngừng lùi lại, không ngừng dùng các loại phương thức để khẩn cầu: "Trần Phong, ngươi chỉ là một người bình thường, không cần thiết phải đối nghịch cùng với Ngô gia chúng ta có đúng hay không? Ta cho ngươi tiền có được hay không?"

"Ha ha." Trần Phong lắc đầu cười cười.

"Kết thúc đi." Hắn bình tĩnh phất tay.

Đao gió hiện lên, máu tươi bắn tung toé, vẻ mặt của Trần Phong vẫn cực kỳ bình tĩnh, đối với một người đã từng cứu mạng mình, mà vẫn có thể nhẫn tâm hạ sát thủ, căn bản chỉ là một con súc sinh mà thôi? Hắn khẳng định, nếu như hắn buông tha cho Ngô Phàm, về sau mới thật sự là phiền toái lớn!

Trần Phong nhìn bầu trời một chút, bầu trời màu đỏ máu đã dần dần biến mất, hết thảy mọi chuyện, đã kết thúc.

"Ngươi cứ như vậy giết Ngô Phàm, không sợ Ngô gia hay sao?" Trong ánh mắt của Vương Dao lóe lên sự hiếu kỳ.

"Ngô Phàm sao?" Trần Phong lộ ra nghi hoặc vẻ mặt, hỏi: "Đó là ai?"

"Phốc." Vương Dao bật cười, đôi mắt to linh động biết cười biến thành một đường cong hình lưỡi liềm, rất là rung động lòng người.

"Ta cũng có một vấn đề muốn hỏi cô." Trần Phong đột nhiên hỏi: "Nếu như bọn hắn to gan lớn mật muốn động vào cô thì sao?"

"Ừm..." Vương Dao nghiên đầu nghiền ngẫm một lát, có chút tiếc nuối nói: "Vậy thì xem ra Vương gia chỉ có thể nuôi Vương Việt cả một đời."

"Ha ha." Trần Phong cười to.

Không hổ là Vương Dao! Đó là thà để cho Vương Việt biến thành phế nhân cũng muốn giết mấy người kia?

Đúng như thế! Hắn hiện tại đã có thể khẳng định, tiểu cô nương Vương Dao này, tuyệt đối không phải là một người bình thường! Cho dù nàng đối đãi với Vương Việt rất tốt, thế nhưng Trần Phong vẫn không hề nhìn thấy một tia ấm áp nào trong đôi mắt của nàng. Cái loại cảm giác này...rất kỳ quái.

Vương Dao, đến cùng là ai? Rõ ràng là chị em ruột, rõ ràng...Trần Phong kết luận, trên người của nàng, tất nhiên có một bí mật kinh thiên. Bất quá, người nào mà không có bí mật? Khóe miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười.

Một lúc sau, thân thể của Vương Việt bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, một cỗ lực lượng cường đại trong nháy mắt bạo phát, hết thảy huyễn cảnh trong nháy mắt này liền vỡ nát, Vương Việt, đã thanh tỉnh!

"Oanh!" Quả cầu ánh sáng trong suốt nổ tung.

Vương Việt mở to mắt ra, vui mừng nói: "Ta đột phá rồi sao?"

"Ha ha, thật sự đã đột phá." Vương Việt mừng như điên, đến lúc hắn quay đầu lại, nhìn thấy Trần Phong, đột nhiên hỏi: "Ngươi chưa đột phá cực hạn à?"

Hắn cảm giác khí tức trên người của Trần Phong, quả nhiên vẫn là cấp F!

"Ha ha." Vương Việt đắc ý nói: "Tinh thần lực của ngươi có thể đuổi kịp được ta thì như thế nào? Người đầu tiên đột phá vào cấp E vẫn là ta! Ta chỉ cần trở về dung hợp loại gen kia thành công là có thể..."

"Oanh!" Vương Dao dùng một cước đạp bay hắn.

"Tỷ!" Vương Việt cảm thấy ủy khuất, lần biểu hiện này của hắn rõ ràng tốt hơn nhiều so với Trần Phong, tại sao lại đánh hắn.

"Còn chưa đủ mất mặt sao?" Vương Dao nhìn về phía trước, từ tốn nói.

Mà lúc này đây, Vương Việt mới chú ý tới một mảnh hỗn độn trên mặt đất, còn có mấy bộ thi thể máu thịt be bét, thế mới biết, mới vừa rồi đã phát sinh ra chuyện gì đó.

"Đi thôi." Vương Dao cũng không có giải thích.

"?" Vương Việt một mặt phát mộng.