Siêu Cấp Gen

Chương 80: Hợp tác




Trần Phong cũng không để ý đến hắn, vừa rồi tinh thần lực tiêu hao có chút lớn, hắn tranh thủ thời gian khôi phục lại một chút, hơn nữa ở bên trên hàn đàm, hắn nhìn thấy được một vật thể kỳ quái.

"Là tấm thẻ sắt kia." Trần Phong thuận tay cầm lên, đây là tấm thẻ sắt mà con rùa lớn kia đeo trên người.

Đỗ Mã...Trần Phong trầm ngâm một lát, là tên của con rùa đen kia? Hay là...

Trần Phong lắc đầu, nghĩ không ra, hắn thuận tay thu vào trong người, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lát, chờ đến khi trạng thái tinh thần của hắn khôi phục, Vương Dao liền mang hai người bọn hắn trở lại doanh địa Thanh Phong.

"Gặp lại." Ân tình hôm qua cũng đã trả xong, Trần Phong cũng không có quá nhiều gúc mắc với Vương Dao.

"Chờ một chút." Vương Dao bỗng nhiên mở miệng nói.

"Có việc gì?" Trần Phong cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

Vương Dao nhăn cái mũi thanh tú lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi đi theo ta một chút."

Nàng mang Trần Phong đi ra bên ngoài.

"Tỷ??" Vương Việt một mặt phát mộng.

Rõ ràng là hắn đột phá đến cấp E, vì sao thái độ của tỷ tỷ đối với Trần Phong lại trở nên kỳ quái như thế? Chẳng lẽ vào lúc hắn đang đột phá, đã phát sinh ra chuyện gì? Vương Việt cũng không hiểu ra sao.

Mà lúc này, ở bên ngoài doanh địa, Vương Dao dùng tinh thần lực quét qua chung quanh, sau khi xác định không có người khác, lúc này mới nhìn về phía Trần Phong, trong ánh mắt lộ ra ý cười, nói: "Lúc đầu ta cũng không xác định được, nhưng mà từ biểu hiện hôm nay của ngươi mà nói..."

"Cô muốn nói cái gì?" Trần Phong hơi híp tròng mắt lại.

"Tinh huyết Hải Long, ở chỗ của ngươi có đúng hay không?" Vương Dao bỗng nhiên mở miệng hỏi.

??! Trái tim của Trần Phong nảy mạnh một cái.

"Cô nói cái gì?" Tâm thần của Trần Phong kinh hoàng, khuôn mặt lại không đổi sắc, ra vẻ rất là ngoài ý muốn nhìn Vương Dao, nói: "Làm sao có thể? Ta cũng không có đi xuống biển."

"Ta biết ngươi sẽ không thừa nhận." Vương Dao cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, nói: "Nếu như vật kia thật sự ở chỗ của ngươi, ngươi phải cẩn thận một chút, thứ này có giá trị vượt xa sự tưởng tượng của ngươi, những người kia sẽ không từ bỏ điều tra bất luận một người nào! Ta đoán chừng, tất cả mọi người ở núi Long Thệ lúc đó, tất cả đều đang bị điều tra âm thầm."

"Huống hồ, coi như ngươi thật sự có lấy được tinh huyết Hải Long, còn có thể sử dụng được hay sao?"

"Loại tinh huyết có cấp bậc kia, ngươi phải chờ bao nhiêu năm mới có thể sử dụng được? 5 năm? 10 năm? 20 năm? Bằng vào thực lực của ngươi bây giờ, bán tinh huyết Hải Long cho người nào cũng có thể bị diệt khẩu! Cho nên, nếu như ngươi đem tinh huyết Hải Long giao cho ta mà nói, ta có thể cho ngươi một lời hứa hẹn, có thể vô điều kiện giúp ngươi xuất thủ ba lần." Vương Dao ngẩng đầu nhìn Trần Phong, khuôn mặt nhỏ trở nên hết sức nghiêm túc.

Ba lần! Trần Phong bỗng nhiên cảm thấy động tâm.

Hắn mới bắt đầu tu luyện được bao lâu, thì đã gặp được bao nhiêu lần nguy hiểm?! Vô luận là Long gia ở núi Long Thệ, hay là người Biến Dị trong rừng Thanh Sơn, có đôi khi, nguy hiểm sẽ vô tình tìm đến ngươi! Muốn tránh cũng không có cách nào tránh!

Ở trong đại bộ phận tình huống, hắn đều có thể giải quyết, nhưng mà có một chút nguy cơ không đoán được, vẫn phải có một bối cảnh kiên cố! Mà Vương Dao, là một lựa chọn rất tốt!

Ba lần xuất thủ, tương đương với ba cái mạng của hắn! Lần mua bán này, có lời, huống hồ, đúng như Vương Dao nói, tinh huyết Hải Long ở trong tay hắn bao nhiêu năm mới có thể sử dụng được? Cầm ở trong tay lúc nào cũng là một củ khoai nóng bỏng, lúc nào cũng có thể xảy ra vấn đề!

Thế nhưng...Trần Phong lâm vào trầm tư, vấn đề hiện tại mà hắn lo lắng nhất, cũng không phải là Vương Dao, mà là Vương Việt! Hắn có quan hệ không tốt với Vương Việt, về sau cũng sẽ không tốt, thế nhưng Vương Việt chung quy lại là em ruột của Vương Dao!

Đây mới là vấn đề mà hắn lo lắng nhất, đương nhiên, hắn không lo lắng Vương Dao lại là loại người hay làm loạn kia, không phải vậy mà nói, bởi vì trợ giúp em ruột, nàng chỉ cần dùng một chiêu là có thể giết chết hắn. Lấy thực lực của hắn, làm sao có thể phản kháng? Hiển nhiên là không thể.

"Ngươi đang lo lắng Vương Việt cùng với Vương gia sao?" Vương Dao bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Tròng mắt của Trần Phong hơi híp lại, không nói gì.

"Nếu là như vậy, ngươi không cần phải lo lắng." Vương Dao lạnh nhạt nói: "Ta là ta, Vương gia là Vương gia, nếu như không phải bởi vì quan hệ với Vương Việt, những người kia ở Vương Gia ngay cả tư cách xách giày cho ta cũng không xứng."

Trái tìm của Trần Phong nảy một cái.

"Ân oán của người cùng với Vương Việt, hãy tự mình giải quyết." Vương Dao nhìn Trần Phong một chút, đạm mạc nói: "Về phần Vương gia... ta đã nói qua sẽ giúp ngươi xuất thủ ba lần, vô luận là cứu người hay là giết người, người ở trong này..."

Vương Dao nở một nụ cười khẩy, tản ra sát ý kinh người: "Bao quát cả người của Vương gia."

"Tê —— " Trần Phong hít vào một ngụm hơi lạnh.

Tốt cho một câu bao quát cả người của Vương gia! Hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng, tiểu cô nương này sẽ không lừa hắn, cũng không cần thiết! Vào lúc nói đến Vương gia, sát ý lóe lên trong mắt của Vương Dao quả thực là rất kinh người!

Điều này nói rõ rằng——nếu như hắn yêu cầu Vương Dao giết một người của Vương gia, nàng sẽ không do dự tới giết! Điều này cũng có một chút kinh khủng.

Tiểu cô nương này, thật sự là người của Vương gia sao? Không, nếu như nàng là người của Vương gia, lấy thiên phú của nàng, Vương gia hẳn sẽ bồi dưỡng trọng điểm nàng mới đúng, tại sao lại phải bồi dưỡng Vương Việt?

Nhưng nàng rõ ràng lại là chị ruột của Vương Việt, chuyện này thật là kỳ lạ a.

Vương Dao, cô đến cùng là ai?

"Ta vốn không nên làm những chuyện này." Vương Dao bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Hiện tại ta giúp Vương Việt làm những chuyện này, cũng chỉ là làm tròn trách nhiệm của một người chị, nếu như hắn vẫn cứ chấp mê bất ngộ, vẫn như cũ ở lại Vương gia, tương lai của hắn..."

Vương Dao chỉ nói đến đó liền ngừng lại, thế nhưng Trần Phong nghe xong vẫn cực kỳ kinh tâm động phách.

Vương gia... Vương Dao...quan hệ của bọn họ quả nhiên không đơn giản.

"Vì sao lại nói những chuyện này đối với ta?" Trần Phong đột nhiên hỏi.

"Bởi vì phải giữ bí mật quá lâu, ta rất mệt mỏi." Hai con ngươi linh động của Vương Dao hiện lên một tia mê mang, rất nhanh liền trở nên thanh tỉnh, từ tốn nói: "Không làm cho ngươi yên tâm, ngươi sẽ đem tinh huyết Hải Long giao cho ta hay sao?"

Trần Phong lẳng lặng nhìn nàng, Vương Dao cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Trần Phong.

Thời gian, tựa hồ ngừng lại ở trong thời khắc này.

Trần Phong chợt phát hiện ra, tiểu cô nương có thực lực kinh khủng, lãnh ngạo như sương này, cũng có một mặt khác, hắn nhìn vào đôi mắt của Vương Dao, tựa hồ như thấy được cả thế giới.

Một hồi lâu.

"Tại sao cô khẳng định là tinh huyết Hải Long ở trong tay của ta?" Trần Phong thở dài.

"Trực giác." Vương Dao nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

"Cô thắng." Trần Phong đầu hàng.

"Hợp tác vui vẻ." Vương Dao nhàn nhạt vươn tay ra.

Trần Phong bắt tay với nàng, có một cảm giác vô cùng ấm áp.