Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Dịch

Chương 50: Vây Giết






- Mẹ nó, con thằn lằn lớn thật.

Tô Tiểu Kiều nhìn sinh vật phía dưới, nhịn không được khẽ kêu một tiếng.

Hàn Sâm cũng nhìn thấy sinh vật thần huyết kia, đó là một con thằn lằn toàn thân dày đặc vảy màu tím, cao hơn 10m, đôi cánh chim màu tím to lớn đang đập mạnh từ phía dưới thâm cốc bay ra ngoài.

Khoảng cách từ sinh vật thuần huyết đến sườn đồi chỗ Hàn Sâm tương đối gần, nhưng thoạt nhìn cũng phải tám mươi, chín mươi mét.

Khi Dương Mạn Lệ ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều kéo căng cung tiễn, bắn về phía con sinh vật thần huyết đang muốn bay từ trong thâm cốc ra ngoài, mũi tên như mưa bắn xuống, đừng nói là bắn xuyên vảy ngoài của sinh vật thần huyết, ngay cả hai cánh của nó cũng không thể tổn thương mảy may.

Ngay cả mũi tên Tinh Mang kia đều chỉ có thể bắn ra một tia lửa nhỏ, sau đó lại mất lực rơi xuống đất, mà sinh vật kia một chút vết thương cũng không có.

Hàn Sâm mặc dù đã lấy mũi tên thép Z hàm lượng 1.

2% kia cài lên dây cung, nhưng vẫn không nỡ bắn ra, trên tay hắn chỉ có một mũi tên, bắn lung tung ra sẽ không mang lại tác dụng gì.


- Lông và vảy trên người con sinh vật thần huyết này quá cứng, trừ phi bắn trúng mắt của nó, nếu không mũi tên bình thường chẳng có tác dụng gì.

Tô Tiểu Kiều cũng bắn mấy mũi tên, nhưng đều không có chút tác dụng nào.

Khi Tô Tiểu Kiều đang nói chuyện, chỉ thấy Thần Thiên Tử đã triệu hoán ra thú hồn ưng cung kia, đồng thời còn triệu hoán ra một mũi tên giống như răng sói cài lên trên cung, hung hăng bắn đến cánh chim của sinh vật thần huyết.

Hàn Sâm ở một bên nhìn rõ ràng, phẩm chất mũi tên thú hồn Thần Thiên Tử sử dụng lần này thấp hơn Độc Bạo Lục Dực Phong lần trước rất nhiều, cũng không biết là do thú hồn biến dị biến thành, hay là thú hồn nguyên thủy biến thành.

Mũi tên thú hồn kia như một tia chớp màu đen xẹt qua bầu trời, thoáng cái đã bắn thủng lớp lông màu tím, cắm vào trên cánh chim sinh vật thần huyết, khiến cho sinh vật thần huyết phát ra tiếng gầm giận dữ.

Dương Mạn Lệ cũng không yếu thế, triệu hoán ra một thú hồn màu trắng như bồ câu, trong tay biến thành một chiếc cung, đồng thời triệu hồi ra một thú hồn tựa như cá kiếm, hóa thành một mũi tên màu xanh nhạt cài lên trên cung, nhắm thẳng sinh vật thần huyết bắn tới.

Chỉ thấy ánh sáng màu lam lóe lên, mũi tên cũng bắn thủng lớp lông màu tím của sinh vật thần huyết, máu tươi lập tức từ mũi tên chảy ra.

Thú hồn Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ sử dụng không phải là đồ một lần duy nhất, sau khi mũi tên bắn trúng mục tiêu, tâm niệm bọn họ vừa động, mũi tên kia lại biến thành hình thái thú hồn bay về tay bọn họ.

- CMN, như vậy cũng giống như có được mũi tên vô hạn rồi, dùng tốt hơn mũi tên thép Z rất nhiều.

Nội tâm Hàn Sâm có chút ao ước ghen tị, hận không thể cướp lấy mũi tên thú hồn của Thần Thiên Tử, thấy thế nào mũi tên kia cũng là thú hồn biến dị, nếu không cho dù cánh chim là chỗ yếu nhất trên người sinh vật thần huyết, cũng không thể trực tiếp bắn xuyên qua như vậy.

Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ một lần nữa kéo cung bắn về phía cánh chim của sinh vật thần huyết, sau khi sinh vật thần huyết tiếp tuc6 ăn hai mũi tên, nó lập tức bay tới một sườn đồi khác.

Thú hồn cung trong tay Thần Thiên Tử hiển nhiên còn mạnh hơn Tận Thế Chi Hồn, hơn nữa hình nhưng vẫn không dùng hết sức, Thần Thiên Tử bắn một mũi tên về phía sinh vật thần huyết cách ngoài 200m, vẫn có thể bắn xuyên qua lớp lông tím của nó.

Tất cả mọi người liều mạng bắn tới sinh vật thần huyết kia, nhưng hiển nhiên một chút tổn thương như vậy vẫn chưa đủ để lấy mạng của nó, nó vẫn có thể chạy ra khỏi vách núi, bay tới nơi xa.

- Đuổi theo! Cánh của nó đã bị thương nặng, nhất định không bay được bao xa.

Thần Thiên Tử ra lệnh một tiếng, người có tọa kỵ đều triệu hoán ra tọa kỵ, đuổi theo sinh vật thần huyết.


Phần lớn đám người Hàn Sâm đều không có tọa kỵ, chỉ có thể chạy bộ theo phía sau, nhưng rất nhanh đã bị tọa kỵ bỏ lại, dù sao hai đùi không chạy nhanh bắng bốn chân.

Lại đuổi theo một hồi, phía trước đã không thấy bóng dáng của những người có tọa kỵ, lại nghe phía sau có tiếng chân truyền đến, chỉ thấy những người mà Tần Huyên phân phó đợi trong thâm cốc đã cưỡi tọa kỵ đuổi theo.

- Đi lên.

Tọa kỵ của Tần Huyên chạy tới bên cạnh Hàn Sâm thì dừng lại, cô hô một tiếng với Hàn Sâm.

Tần Huyên cũng không có ý gì khác, Hàn Sâm có thể dùng Tận Thế Chi Hồn, tiễn thuật cũng không tệ, mang theo có lẽ sẽ có chỗ dùng, tọa kỵ của nàng cũng có thể chở thêm một người, cho nên mới gọi Hàn Sâm.

Trong nội tâm Hàn Sâm vui vẻ, vội vàng nhảy lên tọa kỵ, hắn vốn nghĩ lần này không có cơ hội, hiện tại Tần Huyên lại đồng ý mang hắn theo, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Tọa kỵ của Tần Huyên cũng không ngừng, trực tiếp đuổi tới phía trước, trên mặt đất có dấu chân, cho dù không thấy bọn người Thần Thiên Tử, cũng có thể nhìn ra bọn họ đi nơi nào.

Hàn Sâm ngồi phía sau ôm hông của Tần Huyên thật chặt, để tránh bị ngã xuống dưới, nhưng đáng tiếc trên người Tần Huyên mặc áo giáp thú hồn, hoàn toàn không cảm nhận được thân thể nhuyễn ngọc ôn hương của cô, trong tay đều là áo giáp cứng rắn.

Ngoại trừ dấu chân ra, trên đường thỉnh thoảng còn có vết máu tươi, hẳn là chảy từ vết thương trên cánh của sinh vật thần huyết, chứng minh bọn họ không đuổi theo nhầm hướng.

Đám người Tần Huyên đuổi theo bảy, tám tiếng, cuối cùng cũng thấy được phía trước xuất hiện bóng người, bọn họ cuối cùng cũng đuổi kịp đám Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ.

Đám Thần Thiên Tử ngừng lại trước một ngọn núi, đều đang ngước nhìn phía trên.

Hàn Sâm đến gần xem xét, ngọn núi kia giống như một thanh kiếm cắm trên mặt đất, chí ít cũng cao bảy, tám trăm mét, mà con sinh vật thần huyết kia lại đang nằm trên đỉnh núi, thỉnh thoảng gầm rú tức giận.

- Ngọn núi này quá cao, cho dù dùng mũi tên thú hồn cũng không thể tổn thương được con sinh vật thần huyết kia.

Dương Mạn Lệ thấy Tần Huyên chạy tới, liền nói với Tần Huyên.

Thần Thiên Tử cũng nhìn về phía Tần Huyên, đột nhiên thấy Hàn Sâm vậy mà ngồi ở sau lưng Tần Huyên, còn ôm hông của cô, trong mắt lập tức lộ ra sát cơ.


- Phải mau chóng nghĩ biện pháp đi lên giết nó, hoặc là dụ nó từ chạy xuống, nếu không lấy năng lực hồi phục của sinh vật thần huyết, để nó ở phía trên nghỉ ngơi mấy giờ, miệng vết thương chẳng mấy chốc sẽ khép lại, muốn giết nó sẽ càng khó khăn hơn.

Tần Huyên nhìn chằm chằm vào sinh vật thần huyết trên ngọn núi rồi nói.

- Vậy thì leo lên giết nó.

Thần Thiên Tử nói xong đã thu lại tọa kỵ.

- Núi này quá dốc, nếu như chúng ta leo đến một nửa, con sinh vật thần huyết kia lại bắt đầu công kích, vậy cả đám chỉ có một con đường chết.

Dương Mạn Lệ phản đối nói.

- Chỉ cần tìm mấy người leo lên bắt nó chạy xuống là được rồi, chúng ta ở dưới nhìn xem, nếu nó dám đến quấy rối, chúng ta vừa vặn có thể bắn chết nó.

Thần sắc Thần Thiên Tử không đổi nói ra.

- Ai lên?Tần Huyên nhìn Thần Thiên Tử cau mày nói.

Hiển nhiên người đi lên sẽ rất nguy hiểm, ai cũng không muốn mạo hiểm như vậy.

- Ở đây người có thể dùng xạ tiễn uy hiếp được con sinh vật thần huyết kia, chỉ có tôi và tổ trưởng Dương, Tần Huyên cô lưu lại chỉ huy, những người khác đi lên, đã đến lúc này rồi, các người cũng không muốn từ bỏ chứ? Chỉ cần là người lên núi, khi chia thịt sẽ được thêm một phần, như vậy công bình rồi chứ?Ánh mắt Thần Thiên Tử đảo qua trên mặt mọi người, khi nhìn đến Hàn Sâm, đáy mắt hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo không dễ phát hiện.

.