Siêu Năng Lực

Chương 5: Đụng độ - Encounter




Mưa to, sấm chớp đùng đùng,

Ngồi chơi quán nước, bỗng dưng gặp người,

Tò mò mới bám theo chơi,

Phát hiện kẻ xấu, liền thời ra tay…​

***

Khi thất tình, con người chúng ta thường như thế nào? Có kẻ tuyệt vọng, mất hết ý chí, chìm trong buồn đau, thống khổ, khó mà gượng dậy. Nếu chẳng ai an ủi, chia sẻ, động viên và khích lệ, khả năng cao là họ sẽ bị bóng tối ẩn sâu nơi tâm hồn ảnh hưởng, bao phủ, khống chế, chiếm đoạt, rồi bản thân sa đọa, lầm đường lạc lối, rơi vào vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục, giống mấy cái vụ đau lòng trên báo đài.

Ngược lại, bên cạnh người này có gia đình, thân nhân, bè bạn luôn sẵn lòng cảm thông, thấu hiểu tâm trạng thì đến chín phần mười xác suất là tình cảnh tiêu cực không thể xảy ra.Source: Bachngocsach.com​

Tuy vậy, vẫn còn những trường hợp ngoại lệ…

***​

Đã hơn một tháng kể từ khi có được sức mạnh, Nam đi làm “nhàn” hơn hẳn. Bình thường, cậu phóng xe máy mất gần 45 phút mới tới công ty, nhưng bây giờ thì “thong thả” rồi. Nam giả vờ với mẹ là đi xe bus cho “tiết kiệm, góp phần giảm thiểu tắc nghẽn và tai nạn giao thông”. Chưa đầy 3 phút “tản bộ” là đến nơi làm việc, thời gian còn lại, kể cả giờ giải lao (không tính lúc ăn cơm), cậu “dạo quanh phố phường, dạo qua thị trường”, để kiếm xem có vụ gì cần “siêu anh hùng” giúp đỡ không. Tất nhiên anh chàng cũng chăm chỉ luyện tập để tăng cường siêu năng lực.

Mới đầu chỉ là vài tên trộm gà, trộm chó… Cũng phải nói rằng “may mắn” đến với bọn họ khi được Nam “nhìn trúng”, vì ở Việt Nam, tội này tuy nhẹ nhưng dễ bị “hội đồng”, thậm chí xảy ra án mạng. Mấy tên trộm lúc đang thực hiện “công việc cao cả” thì chỉ thấy ánh sáng trắng xoẹt qua, gió thổi tới và tang vật trên tay đi đâu mất. Tưởng có ma, chúng sợ hãi phóng xe đi, thật “tội nghiệp”.

Cũng có những đứa ăn cắp, móc túi, vừa hí hửng cầm đồ trên tay thì đột nhiên thấy nó biến mất, mặt đần ra, không hiểu tại sao, còn người bị hại đang hốt hoảng thì được trả về. Tất cả chỉ cảm nhận được ánh sáng và gió. Đương nhiên, mấy vụ trong xe bus thì bạn Nam nhà ta chịu, quá đông người!

Hoặc là cướp giật trên đường, trong tiệm… nếu bị cậu thấy, tội phạm sẽ được “hẹn hò vui vẻ” cùng công an.

Rồi có những vụ tai nạn giao thông tưởng chừng khó thoát, “anh hùng” của chúng ta cũng kịp thời cứu nguy, thật đáng vui mừng.

***​

Hôm nay, bão về Hà Nội, toàn bộ công ty của Nam được nghỉ. Quy định đặt ra để nhân viên tránh gặp chuyện bất trắc, ảnh hưởng lâu dài.

Người người vội vã trên đường, mong về nhà sớm hoặc tìm được chỗ trú chân trước thời tiết này.

Chớp mắt, mới có gần 6h sáng mà mây đen đã ùn ùn kéo đến, ngàn tia chớp rạch ngang bầu trời, sấm nổ rền vang, gió thổi ào ạt, rồi mưa to rả rích.

Cây cối nghiêng ngả trước từng đợt cuồng phong, chẳng khác gì con người hàng ngày phải đối mặt với muôn vàn sóng gió của cuộc sống. Nêu ý chí không đủ vững mạnh như gốc rễ đâm sâu thì chỉ có nước gục ngã và chờ “dọn dẹp”.

Ngoài trời, bão vẫn tung hoành ngang dọc, mưa cứ ào ào tựa thác đổ, sấm sét thi nhau nổ những âm thanh đinh tai nhức óc. Cảnh vật như chìm vào nỗi buồn sâu thẳm, khiến lòng ai càng thêm trống trải, cô đơn.Source: Bachngocsach.com​

Nhâm nhi tách café trong quán ăn “Mộng Tưởng”, Nam lại nhớ đến “người trong mơ”. Sáng sớm bão bùng nên ít khách, sự lẻ loi càng thêm sâu sắc.

“Chắc bây giờ cô ấy đang rất hạnh phúc, mình nên chúc mừng mới phải, nhưng sao trái tim vẫn… Haizzz...”

Anh chàng thở dài, cảm xúc miên man tràn về. Suy nghĩ một lúc, cậu bèn lấy ra cuốn sổ tay, ghi ghi, chép chép:

LÂU

Vị cà phê bao năm chưa thử lại,

Hương nồng đậm cả hiện đại, xa xưa,

Ngày theo mưa, nỗi niềm đưa ai đó,

Trở về cùng tâm hồn nhỏ yêu thương,



Lặng thầm qua từng chặng đường kí ức,

Có vui vẻ lẫn hạnh phúc, khổ đau,

Nụ cười ai mang một màu nắng ấm,

Chạm sợi nhớ nằm sâu thẳm con tim…​

Viết xong, tâm trạng có phần thoải mái hơn vì vài dòng thơ “gà vịt” đã giải tỏa những nỗi suy tư. Tiếc rằng “người ấy” không đọc được.

[“Xem tác phẩm cũng cảm nhận được sự nhung nhớ đấy, nhưng có lời này: Chẳng gửi em nó thì ở đó mà đòi yêu (_ _)”].

***​

Bất chợt, Nam thấy năng lượng cơ thể khẽ dao động như mất kiểm soát, dòng điện đột ngột lưu chuyển toàn thân. Sau khi hít thở thật sâu, tập trung tinh thần để ổn định lại sức mạnh, mọi thứ liền trở về bình thường.

Cửa quán bỗng mở ra, bước vào là một người đàn ông đội mũ, chừng 30 - 35 tuổi. Nam quan sát và thấy điểm kì lạ ở chỗ: hắn ta không bị dính chút nước mưa nào, dễ nhận ra nhất là chiếc mũ và đôi giày đen kia. Hắn cũng không cầm áo mưa hay cái ô nào cả. Hơn nữa, cậu cảm giác hiện tượng lúc nãy liên quan tới người này. Hắn ta có dáng người cao ráo, khỏe mạnh, áo sơ mi kẻ ô vuông, quần đen, làn da ngăm ngăm, khuôn mặt không chút biểu lộ cảm xúc.

Cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, người này quay lại, chạm mặt Nam. Một tia hàn ý hiện lên trong mắt hắn khiến cậu chột dạ, vội ngoảnh đi hướng khác, cầm cốc café uống, trong lòng khẽ phát lạnh. Người đàn ông tỏ vẻ khinh thường, đến quầy hàng, mua bao thuốc lá, trả tiền rồi bỏ đi.

Tính tò mò nổi lên, Nam cũng nhanh chóng thanh toán rồi bí mật bám theo. Rồi cậu kinh ngạc khi thấy nước mưa rơi xuyên qua cơ thể người đó.

“Ồ! Không biết chú này có năng lực gì nhỉ? Liên quan tới nước à?”, Nam thầm nghĩ.

Đi sau đối tượng một đoàn đường vòng vèo khá dài, cậu bỗng cảm giác có gì không đúng nhưng thây kệ. Vài phút sau, địa điểm trước mặt là khu nhà bỏ hoang đang chờ quy hoạch. Tuy giác quan thứ sáu mách bảo nguy hiểm sắp xảy ra, nhưng thấy “ông chú” vào trong nhà, lại còn đi xuyên qua, Nam vẫn quyết định tiến đến xem bên trong có bí mật gì không. Cậu tin rằng, với tốc độ của mình, chạy trốn không phải là điều quá khó khăn.

Trong nhà, một cảnh tượng bất ngờ hiện ra. Có năm thiếu niên cả nam lẫn nữ, đang ngồi khoanh chân dưới một quả cầu bóng loáng. Đường kính của nó cỡ quả bóng đá, tỏa ra ánh sáng màu đen. Từng tia năng lượng hắc ám từ nó chiếu xuống đầu mỗi người khiến khuôn mặt ai cũng có vẻ thống khổ, đau đớn.

Nam sực nhớ lại, hai ngày nay bỗng dưng xuất hiện vài vụ mất tích bí ẩn, nạn nhân chỉ là các thanh thiếu niên.

Cậu ngạc nhiên không thôi, kêu lên:

- Là bọn họ!

Nam tiến lại gần, định xem xét kĩ hơn thì…

- Ha ha ha - Một tiếng cười đầy ngạo mạn và chế giễu vang vọng.

Tầng 3 liền xuất hiện thân ảnh người đàn ông mà cậu bám theo. Hắn lớn tiếng nói, kèm theo đó là hàn ý tỏa ra:

- Không ngờ có kẻ cảm nhận được năng lượng của ta. Nhìn ngươi không giống một pháp sư cho lắm. Này tiểu tử, ngươi tên gì? Ta thấy trong cơ thể ngươi chứa nguồn sức mạnh mà Chúa Tể đang mong muốn. Hãy nói ra nguồn gốc của nó, có khi ngươi còn nhận được chút chỗ tốt. Source: Bachngocsach.com​

- Chỉ sợ chú không tin thôi, hì hì. Những người ở đây bị gì vậy? Có phải do chú gây ra?

Nam - đã biến ảo khuôn mặt cùng giọng nói - “lễ phép” đáp lại, trong lòng nảy lên suy nghĩ lạ kì: “Pháp sư? Tiểu tử? Đỗ xanh rau muống! Ông chú này nghiện tiểu thuyết à mà gọi như thế?”.

- Đúng vậy, bọn chúng đều bị ta điều khiển. Từ lúc đến thế giới này, ta phát hiện rất nhiều bất ngờ, thú vị nhưng cũng đầy căm hận. Ngươi có muốn nghe không? - Người này chậm rãi hỏi.

Nam ung dung trả lời:

- Ok men, kính lão đắc thọ, xin mời.

- Ta phát hiện con người ở đây có gì đó rất đặc biệt, thậm chí cả những con vật hay cây cỏ cũng có. Sau khi nghiên cứu, hóa ra chúng đều ẩn chứa thứ mà bọn ta vô cùng khao khát. Nhất là bây giờ, năng lượng của ngươi nhiều gấp mấy trăm lần so với kẻ khác. Hê hê, khôn hồn thì khai ra mau!

Hắn dọa nạt, khí thế hung mãnh hiện hữu và tăng dần.

- Từ từ đã nào… Nghe nói thế, chẳng lẽ chú là người ngoài hành tinh? Chẹp chẹp, chuyện này gay go rồi đây. Chú có biết bản thân đã phạm vào điều thứ 69 của bộ luật vũ trụ không? Đó là tự động xâm nhập trái phép và bắt cóc dân bản địa. Tội này phạt 96 năm tù đó! - Nam ra vẻ tỉnh bơ, bịa ra cái “Luật vũ trụ” kia.

Thực tế trong đầu cậu đang hiện lên vô vàn ý nghĩ: “Sức mạnh trong người mình, năng lượng ẩn chứa ở toàn bộ động thực vật trên trái đất là thứ chúng tìm kiếm? Tên này là ai, những kẻ như hắn là tổ chức nào, lại còn “Chúa Tể” nữa… Thật sự là Alien?”.

- Tiểu tử vô tri! Nói nhiều chỉ khiến câu chuyện dài hơn thôi, đã vậy thì chịu trói đi, để xem khi bị bắt, đem ngươi làm thí nghiệm là biết ngay.

Nói xong, hắn phất tay, quả cầu tỏa ra hắc quang rực rỡ, tia năng lượng chiếu xuống mấy người kia kịch kiệt hơn. Chỉ khoảng hơn chục giây sau, năng lượng thu lại, bọn họ liền đứng dậy, người hướng về phía Nam, đôi mắt đột ngột mở ra, bên trong chỉ ánh lên sự vô hồn, mờ mịt..

- Ông chú mê tiểu thuyết giả tưởng ghê thật?... Nhìn họ cứ như bị thôi miên nhỉ? - Cậu còn cố đùa cợt.

Tên kia cười lớn:

- Không phải thôi miên đâu, chứng kiến sức mạnh bóng tối đi, ha ha ha…

Cả đám người vọt lên, tốc độ gấp 2 - 3 lần bình thường, vượt hẳn vận động viên điền kinh vô địch Olympic - Usain Bolt, nhưng so với Nam thì vẫn chỉ là “sên bò”.

Tuy nhiên, sức mạnh bọn họ tung ra không thể xem nhẹ. Ít nhất phải bằng lực sĩ quyền anh hạng nặng. Mỗi một cú đấm hay đá đều dễ dàng xuyên thủng tường nhà. Mặc dù động tác có cứng ngắc, chưa linh hoạt nhưng nếu chẳng may bị dính đòn, có lẽ Nam sẽ bay vài mét. Cậu cũng ngạc nhiên khi nhận ra mấy người đó cũng không bị thương tổn gì. Đó là do lớp năng lượng màu đen nhạt bao quanh bảo vệ.

“Rầm”

Lại một mảng tường vỡ ra. Những người này bay giờ gọi là siêu nhân cũng không sai. Nam đã tung quyền vào mỗi người nhưng bọn họ không có dấu hiện dừng lại, ngã xuống liền xông lên, muốn đánh ngất là không thể, trừ khi triệt tiêu toàn bộ lớp năng lượng bóng tối kia.

Một cú đá vào sao lưng Nam, tất nhiên là nó bị hụt, đánh vào cột nhà, làm bay mảng bê tông.

“Hừ hừ! Tốc độ này thật khó tin, chắc chắn do nguồn năng lượng đấy mang đến. Một số kẻ ta biết cũng sở hữu siêu tốc độ nhưng chúng phải trải qua rất nhiều năm tháng rèn luyện, hấp thu năng lượng hắc ám. Trong khi ở đây, tên tiểu tử này chắc còn khá trẻ. Một phần rất nhỏ đã khiến nó có sức mạnh như vậy. Hơn nữa, những tên bình thường kia, bản thân chỉ chứa một tia năng lượng yếu ớt, nhưng khi có thêm năng lượng bóng tối với mức độ thích hợp, lại sở hữu lực lượng phi thường. Nếu như ta biết cách đạt được thì có lẽ… Ha ha ha”, người đàn ông vừa quan sát cuộc chiến, vừa trầm ngâm suy tính.

Dựa vào ưu thế nhanh nhẹn, Nam “nhàn nhã” tránh né, tìm cách giải quyết vấn đề. Nhóm người vẫn tiếp tục tấn công từ nhà này sang nhà khác. Những tiếng ầm ầm vang lên, cũng may là trời đang có bão, tiếng mưa to cùng sấm sét làm át đi.

“Mỗi lần bọn họ có dấu hiệu suy yếu thể lực, vòng bảo hộ liền mờ đi rõ ràng, nhưng liền đó, quả cầu kia lại cung cấp năng lượng, thành ra tốc độ cùng sức mạnh không hề thuyên giảm. Tình hình này không nên kéo dài”, cậu cau mày.

Với tốc độ siêu việt của mình, Nam có thể nhẹ nhàng trốn thoát. Nhưng kể cả không có siêu sức mạnh, cậu cũng khó bỏ mặc mọi người ở đây. Từ nhỏ, anh chàng đã được dạy dỗ rằng phải cố gắng giúp đỡ kẻ hoạn nạn, một mình chẳng thể thì tìm ai đó giúp. Tuy nhiên, tình huống này…

Nam tiến đến gần quả cầu, định mang đi đập vỡ nhưng không được. Xung quanh nó là một trường lực kì lạ trong suốt, không thể tiến vào.

“Như vậy chỉ còn cách đấu với ông chú thôi”.

Nam phóng ngay đến chỗ hắn ta, muốn hạ gục chỉ bằng một đòn nhưng bất ngờ xảy ra. Cậu xuyên qua kẻ đó như vốn dĩ hắn là không khí vậy! Thêm vài lần nữa cũng y hệt.

Anh chàng liền trợn tròn mắt:

- Ặc, đây chẳng phải giống nhẫn thuật của Obito hay sao?

[“Thằng em định onehit mà khổ rồi… -_-”].

Uchiha Obito, “vì gái chống lại cả thế giới”, là một ninja siêu đẳng trong truyện Naruto. Mỗi lần có ai đó tấn công anh thì đều như đánh vào khoảng không, chỉ khi nắm chắc thời cơ Obito ra tay thì mới có thể so chiêu. Đó là do Kamui - “Thần uy” giúp dịch chuyển bản thân vào chiều không gian khác.

Nam hét lên:

- Đùa à, cái này quá bá đạo!

“Ờ, nhưng mà đâu thấy hiện tượng không gian vặn xoắn hay đôi mắt ông chú biến hóa gì? Nếu có thì cũng chưa chắc, dẫu ném mình vào thế giới Naruto, đảm bảo “Madara dỏm” không kịp thi triển nhẫn thuật”.

[“Sặc, tinh thần tự sướng quá cao sao mà tự tin nghĩ thế?]

Vừa tránh né đám người kia đuổi bắt, cậu vừa thầm suy tính:

“Như vậy có thể khẳng định rằng ông chú sở hữu năng lực giống mấy người ăn trái Logia hoặc cơ thể ông ta là năng lượng, chí ít là một phân thân dạng năng lượng như ở các tác phẩm khác. Đánh bại ông chú kiểu gì để cắt đứt liên hệ với quả cầu đây?”.

(Logia = Trái Ác quỷ hệ Tự nhiên trong One Piece)

Đúng như Nam suy đoán, người đàn ông kia có tiểu sử khá đáng nói, hắn được đưa tới vũ trụ này để thực hiện âm mưu khủng khiếp… nhưng tạm thời chưa bàn đến. Có vẻ hắc cầu kia làm nhiệm vụ cung cấp năng lượng cho những người đấy, đồng thời điều khiển luôn bọn họ. Source: Bachngocsach.com​

- Tiểu tử khá lắm, tiềm lực rất mạnh. Hãy về với đội của ta, ngươi sẽ không chịu thiệt đâu - Người này chào mời.

- Không dám đâu, cháu còn phải học bài - Nam đáp.

- Hừ! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Tức thì một chùm sáng màu đen từ tay ông ta bắn vào Nam, nhưng cậu đã tránh xa chỗ đó. Chỉ nghe “bùm”, bụi bặm tan đi là mặt đất hiện ra cái hố to hơn mét vuông!

- Ha ha, không ngờ ông chú cũng thích xem The Voice với phim chưởng Hồng Kông, chiêu vừa rồi hay đấy.

Nam ở góc tường phía xa, cười to khiêu khích. Thực tế trong lòng cậu cũng phát run, dính đòn ấy, chẳng biết “Lôi giáp Hộ thể” (lớp điện quanh người Nam) có đỡ được không.

Vừa công kích Nam, “ông chú” vừa luôn mồm “mời mọc”, “kêu gọi” cậu “về đội”. Những lời nói của hắn như sở hữu ma lực, khiến cho Nam thỉnh thoảng hơi “đơ” người. Tuy nhiên, cậu rất nhanh đã thoát khỏi tình trạng dở khóc dở cười này.

“Đỗ xanh rau muống! Ông chú có họ hàng với Deadpool sao?”

Nam đổ mồ hôi hột, cảm giác tên kia quá lắm mồm, đồng thời, cậu vừa vặn né thoát ác chưởng.

***

[“Hô hô! Ai gọi ta đó? Có ta đây? (^,..,^)”].

[“Thôi! Bác sang phá game à? (_ _!)]

[“Oạch! Đếch chào mừng thì ca đi làm nhiệm vụ vậy. Bye bye ace (^O^)”].

***

Chứng kiến Nam hầu như ít chịu tác động của Ma Thanh Dụ Trí Thuật, “ông chú” nhíu mày nghi hoặc: “Khá lắm, tiểu từ này đáng để nghiên cứu!”.

- Chỉ ỷ vào tốc độ, chẳng có chiêu trò gì, không chạm vào được ta, ngươi sẽ sớm mệt chết thôi. Một là giơ tay đầu hàng, hai là trốn đi. Nhưng ta nghĩ ngươi sẽ không bỏ mặc mấy người kia đâu, ha ha ha…

Nói rồi, hắn bay lên, xông tới và tiếp tục “bắn chưởng”.

Từng chiêu liên tiếp, tường nhà, cột, mặt đất đều lỗ chỗ vết thủng to. Nơi này sắp sập rồi. Năng lượng của “ông chú” dường như không dứt vậy, còn Nam nhà ta tránh né thật khổ sở, nhiều lúc bị chiêu thức sượt qua, may mà “Lôi giáp Hộ thể” chống đỡ, nhưng quần áo cũng tả tơi.

Sức mạnh bản thân đang cạn dần...

“Làm sao đây? Dùng nó được chăng? Quyết thế đi! Phải sử dụng tuyệt chiêu rồi. Hy vọng là được, thần rùa hiển linh nào…”.

Anh chàng giận dữ:

- Đừng tưởng tôi không có skill nhé?

Nam hơi khum hai lòng bàn tay lại, bắt đầu xoay tròn với tốc độ chóng mặt. Cùng với năng lượng lôi điện từ người cậu tuôn ra, không khí bị hút vào khoảng trống đấy, đồng thời gió lốc quanh thân thể bỗng chốc nổi lên mãnh liệt.

Trán anh chàng rịn mồ hôi, khuôn mặt khẽ nhăn nhó, thống khổ… thực chẳng biết vì nguyên nhân gì? Hình như khóe miệng còn rỉ máu! Tuy nhiên, đôi mắt vẫn ánh lên sự quyết tâm nào đấy.

“Xoẹt...”.

Một điểm sáng bắt mắt lập tức xuất hiện bên trong, lớn dần, trở thành quả cầu xoáy màu trắng rất đẹp, bao lấy là những dòng điện cùng màu uốn lượn xung quanh, không ngừng vang tiếng nổ tanh tách. Đường kính của nó cỡ quả bóng rổ, nhìn có vẻ giống Rasengan trong Naruto.

Người đàn ông chợt cảm thấy uy hiếp, nhưng đã muộn, hắn bị Nam dùng chiêu vừa hoàn thành đánh thẳng vào ngực.

“ẦM…”

Vụ nổ như bom công phá tạo nên. Lôi điện giải phóng từ trung tâm bắn ra bốn phương tám hướng, xuyên thủng mọi thứ. Cùng lúc, sóng xung kích như thực chất đẩy bay Nam, đối thủ và những người đang bị khống chế. Khói bụi mịt mù, khu nhà rung chuyển dữ dội. Chật vật đứng dậy, lau vết máu ở miệng, cậu thấy kẻ kia có vẻ “mờ” đi.

Nam cười lớn, bày điệu bộ đắc thắng:

- He he, muốn ăn nữa không, ông chú?

- Hừ! Hôm nay tạm tha cho tiểu tử ngươi, lần sau sẽ không như thế nữa đâu!

Hắn tức tốc biến mất. Theo đó, lớp năng lượng từ nhóm người tỏa ra, họ ngã xuống đất. Nam tiến đến xem xét thì thấy không ai bị gì cả, đơn giản là đang ngủ. Cậu quay lại nhìn quả cầu thì nó cũng mất tiêu.

Anh chàng lúc này bèn bày một tư thế cao thủ cô độc: Đầu ngẩng lên, khuôn mặt buồn buồn, đôi mắt khép hờ, lưng thẳng, hai tay chắp đằng sau, khẽ nói:

- Tia Chớp ra tay - Gà bay chó chạy - Kẻ ngay chiến thắng - Công bằng nơi đây! Ọc…

Đúng khi ấy thì Nam lại phun một ngụm máu tươi khá lớn. Xem ra bản thân đã bị “phản phệ” bởi chiêu thức vừa nãy (tức là kĩ năng “cắn trả”). Cậu vừa ôm cơ thể, vừa lăn lộn dưới đất, mặt mếu máo, khổ sở kêu:

- Đỗ xanh rau muống! Đau chết đi được! Rõ là… Cố gắng chịu đựng nào… Ta là Anh Hùng Rơm…

[“Mất hết hình tượng -_-”].

- Mà ông chú đấy biết cả Teleport cơ à?... Ồ, có người sắp tỉnh…

Một cô bé tầm 13 - 14 tuổi, gương mặt dễ thương, thức dậy dầu tiên, dụi mắt, liền trông thấy Nam. Source: Bachngocsach.com​

Lúc này anh chàng đã biến ảo khuôn mặt và giọng nói lần nữa, nhẹ hỏi:

- Em không sao chứ?

- Đây là đâu vậy? Sao có nhiều người nằm là thế nào? Aaahhh, anh… anh… anh là kẻ xấu!

Cô bé sợ hãi, lùi về sau, ánh mắt vô cùng hoảng loạn.

- No no no, anh vừa đi ngang qua đây liền gặp mọi người đấy, bọn bắt bóc thì…

Nam đang phân bua thì cả khu nhà vang lên tiếng ầm ầm kịch liệt hơn.

- Không xong!

Cậu biến sắc mặt, lập tức di chuyển mọi người đến nơi an toàn dù sức mạnh gần cạn kiệt, vừa kịp người cuối cùng thì mọi thứ đổ sụp xuống, tất cả chỉ còn lại đống hoang tàn…

Ngay tối hôm đó, báo chí, truyền hình lại đồng loạt đưa tin về vị siêu anh hùng. Thậm chí trên Facebook còn có người lập ra Fanpage: “Em yêu Lightning”.

[“Không biết Nam sẽ nghĩ thế thế nào đây?”].

***



Thấy nghi nên mới bám dai,

Đụng độ “ông chú”: tên ngoài hành tinh!

Vụ bắt cóc được tường minh,

“Dạy cho bài học”, tự mình cứu nhân…



Mọi thứ có sáng tỏ dần?

“Chúa Tể” là kẻ “thánh thần” phương nao?

Âm mưu khủng khiếp ra sao?

Cuộc sống phía trước thế nào nữa đây?​