Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 45: Chiến thôi nào, các học sinh U.A!




Hơn một trăm học sinh thuộc niên khóa đầu tiên của U.A đã tề tựu đông đủ tại sân vận động rộng lớn giành riêng cho hội thao.

“IM LẶNG…!!!”

“Giờ là lúc đọc tuyên thệ!”

“Ồ…!!!”

Trên khán đài bỗng một mảnh rên la, chủ yếu là toàn các thanh niên đực rựa…

Vì người đang đứng cầm cái giẻ lau quất qua quất lại, không ai khác ngoài…

“Trọng tài chính năm nhất…Đó không phải là anh hùng 18+, Midnight sao?!”

(♥o♥)~~~ôヮô~~~ôヮô~~~ôヮô….!!!

“Còn hiệu trưởng thì sao…?”

“Hiệu trưởng lúc nào cũng ở khu vực năm ba hết mà!”

“Cô ấy hớp hồn tôi luôn rồi @^@!!!”

Ăn mặc kín kẽ, trước ngực hai quả bưởi cứ đu qua đu lại, lại thêm một thân trang phục trắng tinh bó sát người, càng làm nổi bật lên thân hình mềm mại và bốc lửa của bản thân.

Tất cả giống đực ở quãng trường giống như đều ăn thuốc kích thích vậy, nhất là mấy ông trên khán đài cứ la réo liên hồi…

Midnight sen-sei…quả không hổ danh là Anh Hùng Rank R @@@!!!

“CÁC EM GIỮ TRẬT TỰ!”

“Đại diện cho các học viên sẽ đến từ lớp 1-A, Bakugo Katsuki!”

Lớp 1-A: (0, 0)???

“Hả…? Kacchan sao?”

“Nhưng người đứng đầu ở bài kiểm tra là Kizari – kun cơ mà!?”

Mấy đứa nhỏ đánh một ánh mắt ngờ vực về phía Hitomi…Thằng bé nhún vai đáp:

“Thì các cậu cũng biết là tui không rành mấy cái vụ phát biểu này nọ, nên nhường cho người nào giỏi hơn lên thay thôi!”

CHA NỘI NÀY…VÔ TRÁCH NHIỆM QUÁ!!!

@[email protected]!!!

NHƯỜNG AI CHỨ RĂNG LẠI ĐỂ BAKUGO LÊN...

“Dù sao thì thằng khỉ gió đó cũng đứng hạng hai trong kì thi…Àiiiii…!” –Sero thở dài nói.

Mong là không xảy ra trò cười gì đi.

“Đứng hạng hai thì ghê gớm gì cơ chứ…!”

“Cũng chả phải hạng nhất…!”

“ỪM…Chưa kể, nó hạng một thì vẫn thuộc về Khoa AnhHùng mà thôi!”

Tiếng xì xào bàn tán nổi lên khắp nơi khi Bakugo xuất hiện, rõ ràng những bạn học kia cũng không ưa gì thằng này.

“…”

“Nhờ công của thằng khỉ Bakugo mà lớp mình bị mọi người ghét…!”

“Kizari –san…”

“Hả…?!”

Momo cũng tỏ vẻ không hài lòng khi bạn trai từ bỏ “cơ hội tỏa sáng” trước toàn trường thế này. Nếu là cô thì nhất định đã lên diễn thuyết một tràng dài rồi…

Midnight sen-sei có chút ngán ngẩm nhìn vẻ mặt khệnh khang bước lên đài, lòng thầm oán giận thằng nhóc lười biếng nào đó khiến cô bây giờ rơi vào tình trạng khó xử.

Bakugo đã lên tới đài cao, vẻ mặt nghênh ngang của nó khiến người ta chẳng thể ưa thích được, thậm chí còn muốn đạp cho một cái…

“Xin hứa, tôi sẽ cố gắng đánh bại toàn bộ đối thủ…Và đạt thứ hạng tốt nhất!”

ಠ▃ಠ!!!

(BIẾT NGAY NÓ SẼ NÓI THẾ MÀ!!!)

“Méo gì thế…”

“Bớt ảo tưởng đi…!”

“Thằng cặn bã!”

“Mày tự tin quá đấy…Bố sẽ nghiền nát mày ra ノಠ益ಠ)ノ!”

“…”

Câu tuyên ngôn của Bakugo như một thùng thuốc nổ dẫn bạo toàn trường, tụi học sinh bên dưới quả thực đã nổi điên muốn ăn tươi nuốt sống hàng này.

[Kacchan…Tự tin hả…Còn lâu! Nếu là cậu ấy của ngày cũ, lời tuyên thệ sẽ không phải như thế…Nó ắt hẳn là “Tôi sẽ là số một” hay đại loại vậy, đồng thời còn cười lớn nữa chứ ☜(˚▽˚)☞! ]

[Kacchan đã thu liễm lại…Cậu ấy thậm chí không dám tuyên bố thẳng thừng là mình sẽ đứng đầu! Chỉ có thể nói mé ra…Vầy có nghĩa, trong học sinh, có quá nhiều nhân tố khiến cậu ấy phải e dè…]

Hiểu quá rõ thằng bạn nối khố, Midoriya ngay lập tức phân tích ra điểm mấu chốt trong lời tuyên ngôn của Bakugo. Nhìn bề ngoài thì cứ như là thằng nhóc nói chắc ăn sẽ đạp hết toàn bộ học sinh mà đi lên, có điều, thực sự thì không phải thế.

[Cơ mà...Khiến cả bọn bị vạ lây…Tính của cậu ta vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu!]

TÍCH!!!

Trên màn hình lớn đột ngột xuất hiện hàng chữ “FIRST GAME”, làm bọn trẻ ý thức được, cuộc thi đã tới.

“NÀO…Mấy đứa, chúng ta bắt đầu ngay và luôn thôi!”

“Vòng này chính là vòng loại…Hàng năm đã có vô số đứa phải ngậm hành tại đây đấy!”

“Bây giờ…Hay chờ đợi cho số phận định đoạt!”

Midnight phất cái giẻ lau, đằng sau tấm bảng điện từ xoay như chong chóng…

“Năm nay…Sẽ là…”

Pặc!!!

Bảng dừng lại…

Hàng chữ rõ to hiện lên…

“OBSTACLE RACE (VƯỢT CHƯỚNG NGẠI VẬT)”

“Toàn bộ mười một lớp cùng tham gia vào cuộc đua này…”

“Quãng đường đua sẽ là toàn bộ chu vi bên ngoài sân vận động, khoảng tầm bốn km.”

“Điểm thu hút nhất của trường ta là sự tự do…Thế nên…”

(Bà cô liếm môi một cái)

“Miễn là còn ở trong đường đua, các em muốn làm gì cũng được!”

“HẢ…!?”

“Rồi…các em hãy vào vị trí xuất phát đi nào!”

Hơn một trăm con người chen chúc nhau đứng chờ dưới cái cánh cổng tí tẹo chỉ vừa đủ cho bốn, năm đứa qua một lúc…Chỉ nhiêu đó thôi là đủ để tưởng tượng được sự khốc liệt của cuộc đua lần này.

Đèn xanh ngay trên đỉnh đầu tụi nó vẫn còn sáng y nguyên ba vạch…

Bụp!

Còn hai vạch…

Một vạch…

Tất cả đều đã co chân chuẩn bị!

“START!!!” -

Tiếng kèn rít lên kèm với thanh âm của Midnight sen-sei vang vọng khắp sân đấu.

Ngay lập tức, hỗn loạn bùng nổ!

Rầm Rập…Rầm Rập…!

Xôn xao…xôn xao…!

Hàng trăm đôi chân chen lấn, xô đẩy nhau hòng vượt lên đối phương và thoát thân khỏi cái cửa khẩu chật hẹp chỉ dài chưa tới mười mét này…

“VÀ BÂY GIỜ LÀ PHẦN BÌNH LUẬN TRỰC TIẾP!”

“Sẵn sàng chưa…Anh chàng xác sống (°∀°)!?”

Present mic quay sáng Aizawa tí tởn hỏi.

“…”

“Anh là người lôi tôi ra đấy nhé!”

“LÀM NGAY VÀ LUÔN THÔI NÀO CHÀNG ZOMBIE, GIAI ĐOẠN ĐẦU NÊN CHÚ Ý CÁI GÌ ĐÂY(• ε •)?”

“Chính là lúc này!”

~~~(._.)~~~

“Này chật quá…Biến qua chỗ khác chơi đi…!”

“Đậu má, tránh xa tao ra, mày bị gay à…Đừng có đổ thừa chật hẹp rồi lợi dụng bố!”

“ĐỆCH!!!”

“Đông…qu…ẶCC…ặc…[email protected][email protected]

“Cư…ư…ứ…u…c…on…(o o)!”

“Lạy tía ơi, đừng có xô tui nữa… (T^T)!”

(●´ω`●) ….

BINH!...Binh…!Binh…!

Bốp…Bốp…Bốp!!!

Liên tục tiếng la ré, gầm rú, gào thét, đầy đủ mọi tông trên cõi đời, tụ lại ở một đám đông chật cứng như nêm cối chất chồng nhau tại cái không gian phong bế ngay tại cửa bắt đầu.

Mấy người vóc dáng nhỏ con như Mineta, Midoriya hay Asui trực tiếp bị vùi dập giưa chợ, ăn liền vài ba cú cùi chỏ, tay xoang, hay mấy cú múc vô thẳng mặt mà không cách nào né được.

o(╥﹏╥)o!

Cửa ra tưởng chừng như rất gần, chỉ trong tầm tay với là tới, thế mà hết lần này đến lần khác lại chẳng ai nhích lên được dù chỉ là một chút.

[Ra là vậy…Đây chính là, vòng loại sao?!]

Hitomi đột nhiên nhận thấy một tia nhỏ bé hơi lạnh ở dưới mặt đất truyền lên bàn chân. Tức thì liên tưởng đến trận thực chiến hôm bữa, cậu nhanh chóng làm ra ngay quyết định.

PẶC!!!

“Này…Đừng có xô người ta…!”

“Ế…TÉ…!!!”

Mặc kệ lời la hét, Hitomi bạo lực dùng bàn tay mạnh mẽ chen ra một khoảng trống nhỏ, vừa đủ để cậu di chuyển…

“Soru…!”

Nhún mạnh một cái, thân hình Hitomi y hệt quả đạn pháo, bắn thẳng lên trần nhà ngay trên đỉnh đầu bọn trẻ.

“Gì chứ?!”

“Cậu ta là ai mà có thể…”

“Đó là Quirk sao!?”

Hành động của Hitomi lập tức hấp dẫn một nhóm người sự chú ý, nhưng cậu không hề để tâm đến mấy người này.

Đơn giản chỉ là bọn họ quá mức bất cẩn.

XOẸT!!!

Hơi lạnh đúng lúc này, giống như cơn bão tràn lan vô cùng kinh khủng…

Chỉ trong nháy mắt, cả khu vực cửa lâu đều bị đông kết thành tòa thành băng tràn ngập hơi thở băng giá.

Kiệt tác này chỉ có thể là của…

Todoroki!

Thằng bé tận dụng hết sức nhuần nhuyễn thời cơ mà mọi người phân tâm vì động tác kinh người của Hitomi, băng phong lại đằng sau hoàng loạt thí sinh.

“Xin lỗi nhé…Nhưng tôi muốn đoạt giải nhất!”

Todoroki tự nhủ thầm một câu, giẫm chân chạy thật nhanh về phía trước, đoạn đường sau lưng cậu cũng nhanh chóng đóng băng.

VÙ…!!!

Một bóng đen từ bên trong vùng đất lạnh giá ấy, trực tiếp dẫm nát tầng băng rồi lao thẳng ra ngoài như một tia chớp màu xanh thẫm.

Hitomi, cũng đã thoát thân thành công!

Nhưng cậu làm được, không đồng nghĩa với kẻ khác có thể…

Hàng loạt học sinh đã bị chôn chân tại chỗ sau pha tấn công “cực kì hiểm hóc” của Todorki, tính ra cũng phải đến hơn phân nửa lượng người ở đây chứ chả chơi.

“Méo gì vậy trời…!”

“Lạnh quá đi…!”

“Phía dưới cứng ngắc…Không đi được nữa!”

Tất nhiên, đa phần dính chưởng vẫn là các ban thuộc khoa nghiên cứu và khoa đại cương.

Hai khoa Anh Hùng vẫn cứ xông lên như bình thường. Đặc biệt là lớp 1-A, bởi vì họ đã trông thấy Todoroki sử dụng chiêu này từ trước rồi, nên né tránh không quá khó khăn.

“Á đu đu…Xin chào thân ái và quyết thắng nhé!!!”

Aoyama thả người trôi theo tia sáng laze bắn theo hướng Todoroki mà lao tới.

Bên cạnh đó, các thành viên khác cũng hiển lộ “thần thông” liên tục.

Kirishima dựa vào Quirk hóa đá, cứng rắn phá tan lớp băng mà tiến.

Bakugo bộc phát bay thẳng lên trời…Momo sáng tạo từng chuỗi cây sắt nâng bổng thân thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp học sinh.

Tokoyami Dark Shadow nhanh nhẹn và linh hoạt vô cùng, dùng tựa như là một chiếc đuôi, đồng phong cách với Ojiro, hai thằng bám sát nhau nhảy qua lớp “trượt băng nghệ thuật” mà Todoroki tạo nên.

(-_-)!

“Số người không thuộc lớp A vượt qua đòn đấy nhiều hơn mình nghĩ…Có điều…Kizari đâu!?”

Bất chợt Todoroki nhận ra, đối thủ được mình đặt lên vị trí hàng đầu cần phải vượt qua, đã biến mất lúc nào không hay.

“Khỉ thiệt…! Cậu ta vượt qua mình lúc nào vậy chứ ►.◄!?”

Nhưng mà không có thời gian để Todoroki phỏng đoán, vì mấy thanh niên đằng sau đã đuổi kịp nó rồi!

Mineta thân thể tố chất không cao nhưng được cái nhỏ con nên dọt nhanh như khỉ. Thằng này ném mấy quả bóng trên đường băng, lợi dụng đặc tính không dính của bản thân mà tự tạo thành một con đường độc đáo riêng để di chuyển.

Quả thật…Đúng chất Midoriya!!!

“Todoroki à, mánh của cậu, tui đã quen hết rồi…Thiệt là thảm hại…(─‿‿─)!”

“Xem tuyệt chiêu của tui đây, Grape~~~~….!!!!”

WHAMMM…MMMM!!!!

“Á…Á…Á…!!!”

Chỉ thấy lóe sáng chưa tới ba giây Mineta, đã bị một cái cánh tay cơ giới to lớn đập một nhát, cả thân hình thằng nhỏ như trái banh tennis, lăn một vòng dài…

“MINETA –KUN ⊙▃⊙!!!”

Midoriya hoảng hồn la lên, thằng bé định lao đến tiếp viện nhưng chợt khựng lại…

Trước mặt bọn nó, tự lúc nào không hay…Đã bị một đám Robot khổng lồ chặn lại.

Đó chính là…TỤI ROBO HỒI THI ĐẦU VÀO!

~~~~~~~~~~My Hero Academia~~~~~~~~~