Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 45: Cái con quỷ này




“Tô Tô, ngày mai đừng ra ngoài nữa, cha nói với con chuyện này.”

Cha Tô kịp thời ngăn lại điều mẹ Tô định nói. Ông không lo lắng quá mức như vợ mình vì cha Tô nhìn biểu hiện tối nay của Tô Tô là nhận ra cô không làm chuyện gì nguy hiểm. Tất nhiên đó là chuyện nguy hiểm trong mắt cha mẹ, có lẽ nó chẳng có chút nguy hiểm nào với Tô Tô.

Ông để con dao quắm lên bàn uống nước, thể hiện thái độ muốn thương lượng với Tô Tô: “Bây giờ cha cũng có dị năng hệ thổ gì đó rồi, cha muốn dùng đá để gia cố sân cho cao lên.”

“Được ạ. Cha, chi bằng cha nghiên cứu một chút xem làm thế nào có thể tạo ra đất sạch để mẹ con trồng thêm rau trong nhà kính. Thế giới bên ngoài đã như thế rồi, con nghĩ chúng ta chẳng mấy chốc mà sẽ không có rau để ăn nữa!”

Tô Tô ra vẻ đáng thương nhìn cha mình, cô đang âu sầu tìm lấy một cái cớ chính đáng để cha mẹ ở lại trong biệt thự thì cha Tô vừa hay tự tìm một việc để làm. Gia cố sân cũng được, bây giờ xung quanh căn biệt thự này chỉ có một hàng rào nghệ thuật cao khoảng một mét bao quanh, zombie muốn vào cũng không khó khăn. Tôn cao hàng rào lên thì những zombie ở cấp thông thường như hiện nay cũng không vào được.

“Được, cứ quyết thế nhé. Tối nay đó, con cũng mệt rồi đi ngủ đi.”

Cha Tô ngồi trên sofa mệt mỏi vẫy tay, nhìn cô phấn khởi đứng dậy đi lên tầng, chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa. Mẹ Tô thấy thế quay sang cha Tô oán trách:

“Sao ông cứ thế thả nó đi?”

“Không thì bà còn muốn thế nào nữa?” Cha Tô lườm mẹ Tô một cái, “Bà không phát hiện ra con bé dạo này rất có chính kiến rồi à, trước mặt bà một kiểu sau lưng lại là một kiểu? Kệ nó đi, chúng ta già cả rồi ra ngoài một vòng về cũng mất nửa cái mạng, còn nó thì sao? Còn có tâm trạng nói dối bà, ngồi trong này nói chuyện với bà. Không ai hiểu con gái bằng mẹ, nó từ trong bụng bà ra, bà đừng nói bà không nhận ra sự khác biệt gần đây của nó.”

Có phát hiện ra chứ, là một người mẹ, dù Tô Tô có giấu kỹ thế nào đi nữa bà làm sao không phát hiện ra những chi tiết nhỏ mà lại vô cùng đáng nghi chứ?

Nước mắt lấp lánh trong mắt mẹ Tô, bà ôm mặt vùi đầu vào ghế sofa. Chỉ là trong lòng bà dù Tô Tô có thay đổi thật không thì cô vẫn luôn là một đứa trẻ, mãi mãi là một đứa trẻ không bao giờ lớn.

“Bà đấy, bà cứ đa sầu đa cảm thế này. Không thay đổi tư tưởng cổ hủ của mình đi, cẩn thận lại làm con vướng chân vướng tay!”

Nhìn thấy bộ dạng của mẹ Tô, cha Tô thở dài đánh thượt. Ông cũng không nói nhiều nữa, để mặc mẹ Tô một mình ngồi trên ghế tự suy nghĩ. Ông cầm dao quắm trên bàn, khoác áo rời phòng khách ra sân, đi lòng vòng trong sân bắt đầu suy nghĩ xem nên bắt đầu gia cố tường rào từ đâu.

Trong phòng ngủ, lúc Tô Tô mở mắt là lúc bụng đói kêu ọc ạch. Cô ghé vào mép giường, nôn khan một hồi rồi mới đưa tay nhìn đồng hồ. Đã ba rưỡi chiều rồi, thảo nào thấy đói.

Tô Tô kiệt sức bò ra khỏi phòng ngủ, đứng ở tầng hai nhìn xuống phòng khách. Cô không thấy cha mẹ đâu cả, bèn đi xuống tầng. Tóc tai cô bù xù, xoa dạ dày đầy nước chua, mặt mũi nhợt nhạt nhìn xung quanh, cuối cùng Tô Tô tìm thấy cha mẹ đang lúi húi trồng rau trong nhà kính.

“Mẹ, có gì ăn không? Con đói quá!”

Mẹ Tô nghe thấy quay lại, nhìn Tô Tô ma chê quỷ hờn mà thót tim. Bà xoa ngực, ngồi xổm dưới đất mắng: “Cái con quỷ này, mẹ cứ tưởng có zombie chạy vào.”

“Mẹ mà không cho con ăn là con sẽ biến thành zombie ăn thịt người đấy.”

Tô Tô đói giậm chân bình bịch, đẩy mẹ Tô vào trong bếp. Mẹ Tô còn chưa kịp cởi đôi găng tay lao động xuống, Tô Tô đã bắt đầu tìm bát đũa sau đó ngồi xuống bàn ăn, đôi mắt chó con nhìn mẹ Tô, bộ dạng chờ cơm đến tận mồm.

Mẹ Tô tức đến buồn cười, cười rồi lại quay người vừa bật bếp xào vừa lau nước mắt. Tô Tô của bà, con gái ngoan của bà, dù có bao nhiêu chuyện giấu bà đi nữa thì con bé vẫn cần một người mẹ như bà trong cuộc sống. Nếu không có người mẹ này thì đến miếng cơm nóng cũng không có mà ăn!

“Mẹ, mẹ lấy rau cải chíp ở đâu thế?”

Tô Tô ghé vào bàn đợi đồ ăn, vẻ mặt sắp chết đến nơi nhìn bóng lưng mẹ Tô, liếc mắt thấy đĩa rau cải chíp xanh mơn mởn. Vào lúc này, ở thế giới này, có người còn không có nước để uống mà mẹ cô lại có thể kiếm được một đĩa cải chíp tươi ngon, chẳng lẽ tối qua lại mò được ở biệt thự khác? Tủ lạnh của nhà bị lấy đồ đấy bảo quản tốt đấy nhỉ?

“Trồng được đấy. Sáng nay mẹ phát hiện toàn bộ rau trong nhà kính của chúng ta đều lớn rồi. Tốc độ sinh trưởng của rau nhanh thật, 5-6 ngày trước mẹ mới gieo hạt giống mà.”

Mẹ Tô đổ dầu ăn vào nồi, bắt đầu xào thịt. Bà bỏ thêm ít ớt xanh vào, hương thơm nức mũi khiến Tô Tô nhảy nước miếng ừng ực. Khỏi phải nói cũng biết, ớt xanh cũng do mẹ Tô trồng.

Giờ xem ra mẹ Tô đã thức tỉnh dị năng hệ mộc, mặc dù không có tính công kích nhưng trồng rau thì miễn bàn luôn. Sau mạt thế không phải Tô Tô chưa từng gặp dị năng hệ mộc kiểu này, họ ở trong căn cứ chuyên chức trồng rau củ. Phương hướng phát triển của dị năng là nâng cao sản lượng lương thực rau củ.

Thế này càng tốt - Tô Tô cắn đũa nghĩ - trước mắt thì một nhà bốn người bọn họ không lo thiếu cái ăn, danh sách ra ngoài cướp đồ của cô có thể bỏ mục rau đi. Còn tính xa xôi hơn thì sau này đẳng cấp trồng trọt của mẹ Tô nâng cao rồi, sản lượng lương thực rau củ cũng được nâng cao, một nhà bốn người họ ăn không hết đem đi bán đổi tinh hạch. Ờm, thế tốt đấy, quá tốt!

“Mẹ, lần sau lúc mẹ trồng rau củ chỉ cần nghĩ thầm trong lòng khiến chúng lớn cao hơn to hơn. Không chừng mẹ cũng có thể thức tỉnh dị năng thì sao? Vì thế nên rau củ mới lớn nhanh thế.”

“Ha ha ha,” Mẹ Tô quay đầu lại vừa xào rau vừa cười với Tô Tô “Con tưởng dị năng giả giống như rau ở chợ sao? Muốn thức tỉnh là thức tỉnh à? Nhà ta có con dị năng hệ thủy, cha con dị năng hệ thổ rồi, mẹ lại thức tỉnh dị năng hệ mộc nữa thành một nhà ba người đều là dị năng giả, điều này có bình thường không?”