Sinh Đồ

Chương 9




Edit: Ciao

Chu Diễm ngồi trên sàn tàu, trên tay cầm một cọng cỏ đuôi chó. Cỏ đuôi chó vừa hái trên bờ, vẫn còn xanh mơn mởn, ngọn cỏ lúc ẩn lúc hiện theo tay Chu Diễm, chín đổi mắt nhỏ như viên trân châu và đá mắt mèo giống như đảo quanh điểm màu xanh.

Chu Diễm cầm nó giống như thước dạy học.

“Bài thơ này tên là ‘Vãn Tình’ của Đỗ Phủ.” Chu Diễm nói.

“Đỗ Phủ là ai?”

“Đỗ Phủ là thành thơ, một thi nhân của triều Đường.”

“Là con trai ạ?”

“Đúng thế!”

Hân Hân xen vào hỏi: “Ông ấy có đẹp không ạ?”

Chu Diễm nghĩ nghĩ: “Coi như là hiên ngang phong độ đi...”

Một đứa trẻ lớn hơn một chút hỏi: “Bài thơ này có ý gì vậy ạ?”

Chu Diễm giải thích: “Gió thổi qua rồi, trời cũng đã mưa, ánh chiều tà buông xuống, ẩm thấp, là cảnh sắc sông Trường Giang sau cơn mưa chiều.”

Cỏ đuôi chó chỉ về phía trước, đám nhóc đều uốn cổ nhìn theo.

Ánh nắng chiều rực rỡ, nước sông cuồn cuộn, đúng là ‘Tịch dương huân tế thảo, giang sắc ánh sơ liêm’, đáng tiếc hai ngày nay thời tiết rất đẹp, không có mưa phùn phấp phới như bài thơ.

(Tịch dương huân tế thảo, giang sắc ánh sơ liêm: Nắng chiều sưởi ấm làn cỏ mịn. Màu sông hắt lên mành rèm thưa)

Một đứa bé lớn tuổi hỏi: “Chị Bạch, chị là cô giáo sao?”

“... Sau này chị sẽ là cô giáo.” Chu Diễm xoay xoay cành cỏ trong tay.

“Cô giáo Bạch!”

Có một đứa đi đầu, đám nhóc đều hô theo: “Cô giáo Bạch!”, ‘Chú Lý!”

Nhưng lại có một tiếng gọi không hài hòa.

Hân Hân đột nhiên bò dậy, đi lướt qua Chu Diễm, nhào lên người Lý Chính không biết xuất hiện từ đâu.

Lý Chính vỗ đầu cô bé: “Ba cháu đâu?”

“Ba ba chạy rồi!”

Lý Chính cười nói: “Chạy đi đâu rồi?”

“Chạy tới nhà Quân Quân, lát nữa sẽ trở lại!”

“Gọi cha cháu về dùng cơm!”

“Vâng!” Hân Hân lớn tiếng đồng ý, kéo cậu bé tên là Quân Quân chạy cùng.

Chu Diễm đứng dậy, vỗ vỗ mông, cỏ đuôi chó không ngừng lắc lư sau mông cô. Lý Chính tỉnh bơ thu hồi tầm mắt, hỏi: “Đã dùng hết 200 đồng rồi sao?”

Chu Diễm nói: “Không.”

“Không đủ tiền xe?”

“Không phải.”

Lý Chính hỏi: “Vậy tại sao còn ở chỗ này?”

Chu Diễm nói: “Tôi không có nơi để đi.”

Lý Chính không nói.

Chu Diễm nghĩ nghĩ, nói: “Tối nay tôi trả tiền, được không?”

Lý Chính khẽ hừ một tiếng, không biết là đồng ý hay đang trào phúng cô.

***

Chú Lưu cầm một bình ‘lão bạch kiền’, rót rượu vào trong ly thủy tinh, nói: “Chú muốn uống với cháu.”

Lý Chính đoạt cái chén trong tay ông, rót một ly: “Nhiều hơn!” Anh cầm chén của chú Lưu, chia một ít cho ông.

Hai người nhấp ngụm rượu, mùi rượu xông lên cổ, ngay cả xương cốt cũng nóng lên.

Đồ nhắm còn chưa mang lên đủ, Lý Chính nhón một củ lạc ăn, anh nói: “Bọn họ không giữ chú lại ăn cơm sao?”

“Không phải vì cháu đang ở đây sao, đương nhiên uống với cháu thích hơn rồi! Nhưng mà con bé Hân Hân kia, con gái lơn không dùng được, ở lại nhà Quân Quân ăn cơm. À đúng rồi ——” Chú Lưu đi tới trước tủ bát, cầm một cái túi: “Đây, Lâm Thái bảo chú mang cái này cho cháu, nói là cháu quên cầm, cậu ấy nhờ cháu gửi cho người khác.”

Lý Chính liếc mắt, nhận lấy rồi tiện tay đặt bên cạnh. Đúng lúc đó người trong phòng bếp bưng bát ốc xào nóng hổi lên bàn, chú Lưu chỉ vào món ăn nói: “Em cháu nấu ngon lắm, mấy ngày nay đều là cô bé xuống bếp, còn giúp chú chuyển đồ này nọ!”

Chu Diễm ngồi xuống, nói: “Món ăn đủ rồi.”

Lý Chính không tiếp lời, gắp một con ốc. Món ăn mới nấu, dầu nóng phỏng miệng, lại xào với tương ớt, vị cay xông lên, nâng cao tinh thần, tỉnh táo.

Anh ăn một lát, chỉ đũa vào Chu Diễm, nói với chú Lưu: “Không phải chú định bảo cô ấy làm trên tàu đấy chứ?”

Chu Diễm không nuốt được miếng trứng rán.

Chú Lưu cười ha ha: “Cô bé không thích hợp à, chịu được khổ cực lại biết nghe lời!”

Lý Chính liếc mắt nhìn Chu Diễm: “Mới có mấy ngày mà chú đã nhìn ra cô ấy chịu được khổ cực sao?”

“Vài ngày còn chưa đủ, chạy một chuyến thuyền mới tốn bao nhiêu sức chứ!” Chú Lưu nhìn Chu Diễm: “Cô bé đã sớm có chủ ý, phải là người làm thuê cho chú?”

Chu Diễm cảm thấy cô nên xen vào: “Một chị gái ở gần nhà cháu đã giúp cháu tìm công việc hè, trước khi có tin tức cháu muốn đi cùng, lúc chú Lưu cập bờ cháu sẽ đi tìm việc làm, nếu tìm được sẽ không làm phiền chú.”

Dường như nửa câu sau Lý Chính đã từng nghe thấy, mấy ngày trước cô bé kia cũng đã nói những lời tương tự, không ngờ cô lại nói thật.

“Không phiền, không phiền, cháu nấu cơm giúp chú, chú cũng thoải mái hơn.” Chú Lưu nói: “À, còn có thể làm vua của bọn trẻ, nguyên một đám nhóc đều nghe lời cháu!”

Lý Chính quơ quơ ly rượu, hỏi: “Nhà cũ của cô ở đâu?”

Chú Lưu ‘Hả’ một tiếng: “Nhà của em cháu ở đâu mà cháu cũng không biết à?”

“Chỉ là bà con xa, không quen.”

“À.”

Chu Diễm nói: “Ở Cù Lâm.”

Không xa không gần, Lý Chính ‘Ừ’ một tiếng, cũng không hỏi thêm nữ.

Say rượu nóng tay, lúc Lý Chính trở về, chú Lưu cũng đã uống nhiều, rót một ly trà đặc, nói là để giải rượu.

Chu Diễm thu dọn bát đũa, cầm một cái túi dưới chân bàn, nói: “Chú Lưu, cái này là?”

Chú Lưu nhìn: “Cái này là Lý Chính quên cầm, cháu đưa sang cho cậu ấy.”

“Vâng.”

Chú Lư nghĩ gì đó, lại nói thêm: “Tính Lý Chính hơi kỳ quái một chút, cậu ấy không thích nhiều người, cháu xem kìa, trên thuyền cũng chỉ có mình cậu ấy, theo lý thì với những loại thuyền như của chúng ta, mỗi thuyền ít nhất cũng phải có tầm hai hoặc ba người mới được. Cậu ấy mắc phải tật xấu này, chú còn nhớ rõ hai năm trước, lúc cậu ấy tìm chú nói muốn mua lại chiếc thuyền kia, chú còn tưởng rằng cậu ấy bị tâm thần.”

Chu Diễm nở nụ cười: “A?”

Chú Lưu nhớ lại: “Cái thuyền đó của chú, lúc trước cũng không khác bây giờ là bao, nói là hỏng thì chưa đến mức, nhưng ai mà nghĩ tới việc mua bán chứ, không biết cậu ấy bị hỏng dây thần kinh nào. Về sau quen rồi chú mới biết, cậu ấy không có gì nhưng lại có rất nhiều bạn bè, chỉ là cậu ấy thích một mình. Cho nên cháu đừng để trong lòng!”

“Không ạ, anh ấy còn cho cháu hai trăm đồng nữa mà.” Chu Diễm lau qua cái bàn, lại hỏi: “Chú bừa nói trên thuyền có ít nhất khoảng hai hoặc ba ngời sao?”

“Đúng vây, lúc trước vợ của chú cũng ở trên thuyền, nửa năm trước bà ấy mất, chú cũng nghỉ ngơi nửa năm.”

Chu Diễm khó hiểu: “Trước kia chú không thuê ai sao?”

Chú Lưu nhấp một ngụm trà, “A” một tiếng, không định giải thích, một lát sau nghĩ tới, nói: “À, cháu nói chuyện lúc ăn cơm sao? Chú muốn Lý Chính giúp chú, cậu ấy còn trẻ lại rất khỏe, lại quen biết, vẫn tốt hơn là thuê người không quen biết. Lúc đó chú cũng cố ý nói như vậy, đáng tiếc là cậu ấy không có để ý.”

Chú Lưu uống trà xong, đứng lên, có chút lảo đảo đi vào toilet, nói: “Một mình lái thuyền, thì gan cậu ấy cũng rất lớn, dù sao trên thuyền cũng cần người, ngừng thuyền cũng cần người giúp, mỗi lần ngừng thuyền đều gọi người hỗ trợ, còn không bằng thuê một người làm, cũng không ngại phiền toái!”

Lúc trước ở trên thuyền Lý Chính, Chu Diễm cũng không để ý, hai hôm nay thấy mỗi lần chú Lưu ngừng thuyền đều nhờ người giúp.

Đúng là rất phiền toái.

Chu Diễm mang theo gói to đi ra buồng nhỏ, đi cà nhắc nhìn về phía bên cạnh bờ. Thuyền của Lý Chính nát nhất, chỉ liếc cũng có thể nhận ra. Cô vượt qua từng chiếc thuyền, cuối cùng dẫm lên boong thuyền đỏ sậm này.

Chu Diễm gõ cửa, không ai trả lời, cô lại gọi một tiếng ‘Lý Chính’, vẫn không có ai nói gì. Cửa lại tự động mở.

Cửa không khóa.

Bên trong mở đèn nhưng không có người, Chu Diễm đi vào, định bỏ đồ xuống, đi vào rồi mới phát hiện, chỉ mới vài ngày mà ở đây như bị ai cướp sạch.

Nồi chén chồng chất trong bồn, trên mặt đất còn có vỏ khoai tây, sàn nhà trở nên dính dính dán dán, khăn trải giường rủ xuống đất, ở góc lại có mạng nhện.

Giống hệt như bị hà bá cướp sạch.

Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, dường như dừng lại một chút. Chu Diễm xoay người, người nọ đi nhanh tới gần.

Trong khoang thuyền, trần hơi thấp, anh khẽ cúi đầu nhìn Chu Diễm, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.

Chu Diễm giơ gói to trong tay, nói: “Anh quên cầm cái gì, chú Lưu bảo tôi đưa tới cho anh.”

Lý Chính “Ờ” một tiếng, tiến lên hai bước, nhận lấy cái gói trong tay cô.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên gần hơn, người nọ cúi đầu, hơi thở toàn mùi rượu như tơ nhện giăng khắp nơi. Lần đầu tiên Chu Diễm nhìn anh với khoảng cách gần, khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, môi đang khẽ mím, có chút nghiêm túc.

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, hơi thở thành thục mà cô chưa từng tiếp xúc.

Chu Diễm lùi về sau một bước nhỏ: “Tôi đi đây.”

“Cộp cộp cộp.” Bước chân gấp gáp, sau đó nhảy lên thuyền bên cạnh.

Lý Chính nghe thấy tiếng bước chân đi xa, ném gói to vào trong tủ treo quần áo, đi phòng bếp rót một chén nước. Cửa không khóa, còn có thể trông thấy bóng dáng đi càng lúc càng xa dưới ánh đèn.

Cô bé mười mấy hai mươi tuổi, sức sống tỏa ra xung quanh, hơi khác với hình tượng con mọt sách.

Giọng nói luôn mềm mại.

Giữa trưa hôm sau xuất phát, chú Lưu và Lý Chính cùng nhau xuất phát.

Trên thuyền chú Lưu có thêm một người, hôm qua mới dụ được từ nhà Quân Quân, chàng trai hai mươi tuổi, có hai năm kinh nghiệm đi thuyền.

Thân thể chú Lưu không tốt, tặng luôn vị trí ‘thuyền trưởng’ cho cậu ta, lúc cần chỉ huy phương hướng thì chú Lưu sẽ đứng ở đầu thuyền.

Buổi tối tới bến tàu, chàng trai còn giúp Lý Chính ngừng thuyền ở cùng chỗ.

Chu Diễm nấu cơm trên thuyền, những người đàn ông chạy lên chạy xuống, chất hàng hóa lên thuyền tới tận nửa đêm, ăn một bữa cơm Chu Diễm nấu rồi lại xuất phát chạy không ngừng.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người chạy thuyền không tuân theo quy luật nào, mấy ngày nay, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Chu Diễm cũng đảo lộn cả lên.

Mưa phùn bay bay, khoảng năm sáu giờ sáng thì mưa lớn dần, đến buổi chiều thì mưa lại nhỏ đi.

Thuyền đi lại trên sông hai ngày, tối hôm đó, mấy người trên thuyền uống một chút rượu rồi đi ngủ sớm.

Đến hơn một giờ đêm, Chu Diễm tỉnh lại muốn đi vệ sinh, đi ra buồng nhỏ trên tàu, đột nhiên cảm thấy thân thuyền sang lên.

Chàng trai vọt ra phòng ngủ, nói: “Thủy triều lên!”

Chu Diễm không hiểu thế là sao, chú Lưu đi theo sát ra goài, vừa gọi di động vừa chạy tới đuôi thuyền, hô lớn với thuyền bên cạnh: “Lý Chính! Lý Chính! Tỉnh dậy! Thủy triều lên!”

Chu Diễm đi theo ra bên ngoài, bên ngoài cuồng phong cuốn mưa phùn, cô hỏi: “Làm sao vậy?”

Chú Lưu nói: “Gọi điện thoại cậu ấy không nghe, thủy triều lên!”

Chu Diễm đã nhìn thấy, thủy triều đang dâng lên như cô đang đứng ở đuôi tàu.

Mà thuyền dưới chân cô, đang cố gắng quay đầu.

Chu Diễm không đứng vững, lảo đảo hạ xuống, ngã sấp trên sàn tàu.chú Lưu vừa kêu ‘Lý Chính’ vừa chỉ đạo hướng đi cho chàng trai kia, Chu Diễm thấy khoảng cách giữa hai thuyền ngày càng xa, cô nâng chân lên nhảy sang.

Sóng lớn đánh tới, thân thuyền chếch đi, chú Lưu quát lên: “Tiểu Bạch ——”

Chiếc thuyền kia đã đi cách xa cô.