Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới

Quyển 3 - Chương 11: Ám Sát Và Phong Lưu ( 2)






Hồ Tộc, là một trong những đại tộc của tạp tộc (hỗn huyết, lai với nhiều tộc, giống khác), đồng thời cũng là một chi khác của chủng tộc Thú tộc tại lãnh thổ Bắc Bái Nhân. Nam hồ thường có ngoại hình trung tính, nữ hồ thì có ngoại hình thanh thuần xinh đẹp, điểm này đã được viết rõ ràng tại 《 đại lục chủng tộc kí (sách về các loại chủng tộc trên đại lục) 》, và điều này đã được xác minh rõ ràng, không hề có lấy nửa điểm giả dối! Đầu óc Diệp Tường rất tốt, trí nhớ cũng không tồi chút nào, vì vậy khi biết có cuốn sách này hắn đã tìm đọc cho bằng được, cũng đã ghi nhớ rất rõ ràng cách phân biệt các chủng tộc và đặc biệt nhớ rõ về tộc hồ ly. Đương nhiên là hắn cũng rất muốn có một ngày được tận mắt nhìn thấy tộc hồ ly trong truyền thuyết đó, để xem xem nữ tử tộc hồ ly xinh đẹp như thế nào.
Giờ phút này, hắn cảm thấy rung động ! Diệp Tường vừa nhớ tới ghi chép trong cuốn sách nào đó vừa mê đắm nhìn chằm chằm vào bạch hồ ly thanh thuần trước mắt, đồng thời nặng nề nuốt nước miếng đánh ‘ực’ một cái.
Đương nhiên, nữ tử Hồ Tộc xinh đẹp, thanh thuần kia đang bị trói cả tay và chân, ngay cả miệng cũng bị một mảnh vải rách ngăn chặn lại, bằng không Diệp Tường sao có thể ‘làm càn’ như vậy được.
”Hồ ly này… Khụ khụ , mỹ nữ này là do các ngươi bắt,…ý nhầm, đưa tới sao?” Diệp Tường tra hỏi cho có lệ, dù sao hồ ly tinh này cũng được coi như là Thú Tộc, nếu như bị những binh lính thú nhân kia biết được bọn họ cũng là thú tộc nên dễ kết hợp, sợ rằng sẽ chiếm đoạt luôn chứ đừng hòng dâng lên ình. Trên đầu chữ sắc vĩnh viễn đều treo thêm một cây đao, điểm ấy, Diệp Tường vẫn nhớ rõ ở trong lòng.
”Đại nhân, này…việc này… Chúng ta làm sao có thể làm ra loại chuyện dơ bẩn như bắt cóc rồi cưỡng bức con gái nhà lành làm kỹ nữ được?” Độc Phàm vội vàng tiến lên giải thích.

Javier ở bên cạnh cũng mang vẻ mặt cười khổ, nói: “Đại nhân, người có thể hoài nghi nhân phẩm của chúng ta, nhưng, xin người đừng hoài nghi linh hồn thuần khiết của chúng ta …”
Linh hồn thuần khiết… Đi gặp quỷ đi! Hai tên dâm đãng, xấu xa, bại hoại này mà cũng đòi có linh hồn thuấn khiết á! Hai chữ ‘thuần khiết’ này có liên quan gì tới bọn hắn sao? Linh hồn chúng mà đem ra so sánh với đáy nồi còn đen hơn á! Căn bản không cần hoài nghi điều này !
”Vậy, các ngươi làm thế nào bắt được ‘nàng’?” Diệp Tường không nghĩ cùng bọn họ nói nhảm, liền hỏi trực tiếp.
”Chúng ta dùng hai mươi kim tệ mua lại từ một đầu lĩnh bộ binh của Thú nhân, chuẩn bị hiếu kính dâng lên đại nhân ngài…” Độc Phàm đưa tay ra lau mồ hôi đang không ngừng rơi xuống, bộ dáng vô cùng khẩn trương, có trời mới biết được thủ đoạn hối lộ thủ trưởng này của hắn có phải đã gây ra hiệu ứng ngược hay không ? Xem vẻ mặt ngay thẳng này của đại nhân, hiển nhiên là đã có chút phật ý rồi ! Điều này làm hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi !!
“Hai mươi kim tệ? Dễ dàng như vậy sao? Liệu có còn người bán không?” Vẻ mặt Diệp Tường lộ vẻ háo sắc rõ ràng, cuối cùng cái đuôi chó sói cũng đã lộ ra, nhìn xem, hắn cũng không phải là chủ tử thuần khiết gì cho cam nha, từ lúc ý thức được tự mình đã nói sai sau, hắn vội vàng ho khan hai tiếng, muốn tránh khỏi bị nhân truy vấn dẫn đến xấu hổ không thôi.
“Đại nhân, đây là ‘hàng’ tốt nhất rồi! Cái này… Chúng ta thật là đã mất hai mươi kim tệ để mua nữ nhân từ những thú nhân thô lỗ kia, đại nhân, ngài xem…” Javier Mập mạp toàn thân lay động, bất an, hiển nhiên là cũng đang lo lắng xem không biết Diệp Tường có hài lòng với ‘đồ hối lộ’ này hay không.
”Được rồi, vấn đề này giao cho ta xử lý …” Diệp Tường cau mày, lập tức phân phó một câu: “Sau này trở về không được nói bất cứ điều gì…”
”Vâng, vâng!” Mập mạp cười vui mừng đến độ thịt trên mặt đều biến thành hình bánh quai chèo .
“Đại nhân, sau này trở về… Thỉnh người ở trước mặt bệ hạ thay chúng ta nói tốt vài câu !” Độc Phàm hiển nhiên không thể nào quên được mục đích hối lộ lần này.
Diệp Tường gật gật đầu, lập tức phất tay, trên mặt hai người lại lập tức khôi phục nụ cười dâm đãng.
”Đại nhân, người có thể ‘làm’ không? Chỗ này của ta có chuyên dược giúp nam nhân kiên quyết không rủ xuống , vô cùng dũng mãnh….’’
“Cái gì ? Đại nhân long tinh hổ mãnh như vậy, còn cần sử dụng thứ kia sao? Bất quá, nói đi thì nói lại, đại nhân, dùng một chút cho ‘rắn chắc’ hẳn là cũng không tệ đâu, chỉ là đề phòng …”

”…”
Đợi hai người này ra khỏi lều trại sau, Diệp Tường mới có cơ hội xem xét kĩ ‘nữ nhân’ này, ừm, rất thanh thuần, da thịt ở cổ tay non mịn trắng nõn đã bị ứ hồng một ít, dung nhan thanh thuần lộ vẻ sợ hãi, thân thể bị trói còn đang giãy dụa, lắc đầu liên tục, đồng thời cũng liên tục lùi về phía sau để né tránh Diệp Tường, hiển nhiên là tiểu mĩ nữ Hồ Tộc này đối với Diệp Tường không có chút hảo cảm nào cả.
”Không được kêu!” Diệp Tường ngồi xổm xuống muốn giúp nàng kéo miếng vải rách trong miệng ra, nhưng đối phương ngoại trừ khủng hoảng ra chỉ là lặng im nhìn Diệp Tường.
“Thật sự không được kêu lên đâu nhá!” Diệp Tường lại một lần nữa nhìn tiểu cô nương thanh thuần này dặn dò lần nữa.
Một đôi mắt sáng ngời kèm theo sự sợ hãi chăm chú nhìn Diệp Tường, lông mi thon dài khẽ run run có, nhìn rất đẹp, trong đôi mắt thanh thuần rất sạch sẽ, trong veo, khuôn mặt non nớt có chút đỏ bừng, tóm lại là đáng yêu vô cùng.
Diệp Tường bị vẻ đẹp của tiểu cô nương làm cho chấn động rồi, đương nhiên, chính yếu nhất chính là tiểu hồ ly thanh thuần, đáng yêu này chỉ mặc một chiếc áo choàng nên cả thân hình thon thả mảnh mai nổi bật hẳn lên, trông vô cùng gợi cảm, quyến rũ, đúng là dáng người ma quỷ mà, cần lồi có lồi, cần lõm có lõm…..
”Ưm!” Đối phương phát ra thanh âm mơ hồ tựa như nhắc nhở Diệp Tường đang thất thần.
“A, thật xin lỗi…” Diệp Tường lúng túng gãi gãi đầu, “Không cần gọi nữa, yên tâm đi, ta sẽ không đối với ngươi như vậy nữa! Ta là người tốt a!”
Đối phương lúc này khẽ hạ mắt xuống, nhẹ gật đầu, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng cả tay và chân đều đang bị trói cùng một chỗ nên không có cách nào ngồi dậy được. Diệp Tường đưa hai tay ra nắm lấy bả vai của đối phương, gian nan đem nàng vịn ngồi dậy, không thể không nói, gã thú nhân buộc dây thừng này thật đúng là quá độc ác, không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
Đúng lúc Diệp Tường đang chuẩn bị rút miếng giẻ trong miệng nha đầu này ra, lại thấy đôi mắt nha đầu này nhìn chằm chằm vào sau lưng Diệp Tường, đương lúc Diệp Tường vừa lấy miếng giẻ kia ra xong thì :
“A!” Sắc mặt cô nàng này thất kinh hét lên.
Diệp Tường bỗng nhiên cảm giác được đằng sau có hàn khí, thân thể lập tức né tránh sang bên phải, hướng về phía trước một chút, lập tức một tiếng “Phập!” vang lên.

“A! Đau!” Diệp Tường hét lên một tiếng, bả vai bị thanh chủy thủ đánh lén kia kéo lê một đường tạo thành vết rách dài, máu tươi đỏ rực lập tức nhuộm đỏ áo choàng trắng của hắn, Diệp Tường lấy một tay che miệng vết thương, sau đó lập tức xoay người né sang một bên.
Một cột than! Đúng vậy, đối phương là một cái từ đầu đến chân đều là một’màu đen quyến rũ’ là một Hắc y nhân đúng nghĩa nha, thân hình khối giống như một khối núi nhỏ, nhìn đã muốn phát run rồi. Nhưng điều làm cho Diệp Tường càng sợ hãi hơn đó là trong tay đối phương đang nắm thanh chủy thủ vừa ‘nếm máu’ của hắn, ánh mắt sắc bén của thích khách đang nhìn chằm chằm vào Diệp Tường, sát khí dày đặc.
Đối phương không đợi Diệp Tường thở gấp xong, lập tức nhanh chóng bổ nhào qua, chủy thủ trong tay lóe ra hàn quang sắc bén hướng về phía trái tim Diệp Tường đâm tới, rõ ràng là đối phương nhằm vào tánh mệnh của Diệp Tường mà tới, động tác vừa nhanh vừa ngoan độc!
Lúc này, Diệp Tường cũng bất chấp miệng vết thương ở bả vai đang đau nhói, dù sao bảo vệ tánh mạng vẫn là quan trọng hơn, liền buông tay xuống ra dấu hướng giới chỉ không gian lấy ra thứ đã khiến hắn thành danh…
“Cách cách!”
Diệp Tường vô cùng kinh ngạc, cục gạch trong tay cư nhiên bị chủy thủ của đối phương cắt nát, hơn nữa bàn tay của hắn cũng bị hoa lên một đao, bất quá, tay còn lại của Diệp Tường cũng đã kịp móc ra một bó sách bằng tre, đó là một bộ ma pháp gồm bốn quyển được đặt cạnh nhau.
Đối phương không hề có phản ứng nào khác ngoại trừ im lặng nhìn Diệp Tường đang cầm trong tay một bó sách ma pháp, trông giống như một người đang cầm một viên Lựu đạn vậy.
”Cách cách!” Đối phương bất chợt đá bay tấm thảm dưới chân hắn về phía Diệp Tường, nhưng điều làm cho Diệp Tường kinh ngạc không phải là hành động bất chợt của hắn mà là, đối phương, chân của đối phương không phải là chân của người mà giống như chân của gấu, hắn…hắn không phải người, mà là thú nhân!
“Rầm!” Tấm thảm hướng về phía hồ nữ bay tới, mà thích khách kia cũng nhanh chóng hướng phía nàng bay qua, chẳng lẽ hắn muốn bắt nàng để đối phó hắn sao?