Sinh Hoạt Cấm Kị

Chương 30: Phiên ngoại




Nhiều năm sau, Lâm Tuyền cũng mang dáng vẻ của một người trưởng thành, cậu bé với khuôn mặt thanh tú và cơ thể gọn gàng nay đã trở thành một người đàn ông có vẻ thư sinh và cuốn hút. Nhưng trong mắt Vương Thiệu, cậu vẫn là một sủng vật nhu thuận và cần được chở che.

Lâm Tuyền bắt đầu công việc điều dưỡng viên của mình sau khi vào trường được hai năm, và cậu có vẻ như thật sự có năng khiếu về việc chăm sóc người khác. Những “thú cưng” bị chính chủ nhân của mình bạc đãi thường sẽ bị thương tổn cả về tâm lý lẫn thể xác, mặc cho người đó có thật lòng yêu mến chủ nhân của mình mình hay không. Công việc của Lâm Tuyền là chữa lành những vết thương thể xác, và cả an ủi tinh thần của những sủng vật đáng thương đó.

Vương Thiệu thật không muốn thấy người thuộc về mình lại ra ngoài chăm sóc cho người khác. Một buổi sáng, anh cố giữ cậu lại để nhấm nháp, lại bị Lâm Tuyền dứt khoát đẩy ra: “Tối nay, chủ nhân, … tối… ưm..” Vương Thiệu tất nhiên không cho cậu nói hết câu, tối nay gì chứ, đáng ghét.

“Tôi cần em.” anh lạnh lùng nói.

“Nhưng em phải đi làm.” Lâm Tuyền nhỏ nhẹ đáp lời.

“Tại sao là “phải đi”?” anh nhấn mạnh, ai dám bắt thú cưng của anh rời khỏi vòng tay y? Nhất là công ty cậu làm việc lại do anh làm chủ.

“Tại vì em… ừm … những sủng vật đó cần em trị liệu?” Sáng nào anh ta cũng gây chuyện để làm khó dễ cậu.

“Em xem trọng người khác hơn tôi?” Khẩu khí của anh bắt đầu gay gắt.

“Không có, em …” Lâm Tuyền lúng túng, sáng nay có vẻ anh ta đặc biệt khó ở, cậu thật sự không muốn chọc vào ổ kiến lửa này.

“Cởi quần ra, quỳ xuống cho tôi.” Vương Thiệu lạnh lùng ra lệnh, hôm nay phải bắt cậu ta hiểu ra anh mới đúng là mối bận tâm lớn nhất.

Lâm Tuyền bị điều giáo đã thành quen, tiềm thức thật sự xem anh ta là chủ nhân, nghe lệnh liền lập tức muốn làm theo. Nhưng cậu cố cắn răng chống lại, thực sự sáng nay phải đi làm, nếu để anh ta gây khó dễ mãi, e rằng cậu sẽ phải từ bỏ công việc này mất. “Em… chủ nhân, tối nay…”

Vương Thiệu hơi hạ mi mắt, giọng nói lại càng dứt khoát hơn “Em không nghe? Em muốn chống lại tôi?”

“Không có, …” hoảng sợ cởi quần âu rồi quỳ xuống nền nhà, Lâm Tuyền cúi mặt, mắt nhắm chặt lại, vừa miễn cưỡng vừa có vẻ sợ hãi anh. Dáng vẻ của cậu làm cho Vương Thiệu càng bực bội hơn, hừm, là lo sợ không được đi làm chứ gì. Tôi cho phép em đi làm để giải khuây chứ không phải để tránh né tôi.

Dạo trước Kha Bối rảnh rỗi cả ngày bèn tiếp tục nghề cũ, chế ra mấy thứ linh tinh rồi đem qua chỗ anh. Những món dụng cụ tình thú ác liệt của hắn nay đã có dịp sử dụng rồi. Vương Thiệu bỏ vào phòng để lấy mọi thứ ra, trong lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua làm bờ mông trần của Lâm Tuyền nổi da gà.

Sẽ không là thứ biến thái gì nữa chứ, cậu thầm cầu nguyện, nhưng có vẻ lời cầu xin của cậu đến tai ông trời quá muộn màng rồi. Vương Thiệu lôi ra một cái hộp đen, lại ghế ngồi xuống rồi nhịp chân, Lâm Tuyền theo lệnh mà bò đến.

“Nâng mông cao lên.” Vương Thiệu cười khẽ.

Trong khi đó Lâm Tuyền run rẩy nâng mông lên, đầu cúi sát xuống hai bàn tay đang chống đất, tư thế đúng chuẩn của sủng vật đợi trừng phạt, “Chủ nhân, em biết sai rồi…”

Vương Thiệu vụt mạnh roi vang thành tiếng, ngọn roi lướt qua cắt gãy những nụ hoa trên bàn, ngón nghề này anh phải âm thầm học theo Kha Bối mãi mới nhuần nhuyễn được. Lâm Tuyền nghe tiếng roi vút liền sợ hãi im lặng, cậu biết ngày hôm nay trôi qua sẽ thật khó khăn rồi.

Vương Thiệu nhắm kỹ cặp mông trắng mịn săn chắc đang dâng lên cho mình, rồi bắt đầu hành roi. Roi có thể điều chỉnh nhập thành một ngọn hay xù ra thành những tua rua có giác mút như râu mực. Từng nhát quật xuống cặp mông tròn căng để lại thật nhiều vết lằn đỏ, đã thế, giác mút hút chặt khiến mỗi khi giật roi lên sẽ để lại từng vết tròn đỏ ngứa ngáy bỏng rát. Mới chỉ vài nhát quật mà Lâm Tuyền đã đau đến bật khóc, theo quán tính, cậu đưa tay ôm mông. Ngay lập tức đã bị Vương Thiệu hừ lạnh, Lâm Tuyền sợ hãi giật lùi, lại nghe tiếng hừ lạnh của Vương Thiệu, lại ngay lập tức bò về vị trí cũ.

Sau khi vụt đã tay, Vương Thiệu mới thu roi, cho phép Lâm Tuyền đứng lên, tạm thời kết thúc giây phút khốn khổ. Anh ra ngoắc tay gọi cậu lại, ngồi lên đùi mình, rồi vuốt ve cánh mông sưng tấy mà an ủi “Em không được nói không coi trọng tôi. Nhớ chưa? Lần sau tôi sẽ không nương tay đâu.”

Uất ức nắm chặt tay, Lâm Tuyền thừa biết với con người này, chỉ cần anh ta muốn, sẽ có hàng tá lý do cho anh ta lột quần cậu ra đánh tiếp, đồ xảo trá.

Vương Thiệu ngắm nhìn phân thân của Lâm Tuyền, thứ nhỏ bé mịn màng này cũng đã phát triển theo cậu, gần đạt chuẩn của một người đàn ông trưởng thành, nhưng tất nhiên nó không thể hùng dũng như thứ của anh được. Từng cái đụng chạm nhẹ nhàng của Vương Thiệu như đánh thức nó, vật nhỏ bắt đầu ngo nghoe thức tỉnh, trong khi Lâm Tuyền sợ hãi nhìn anh.

Vương Thiệu cười, bắt đầu lấy ra món đồ tình thú khác, thứ đó như một loại quần lót chữ T của phụ nữ, nhưng được làm hoàn toàn bằng thứ kim loại ánh vàng, mỏng và khắc hoa văn tinh xảo, khiến nó thoạt nhìn có vẻ mềm mại và kiểu cách như ren. Anh mặc nó vào cho cậu, vật nhỏ bị cho vào khớp gắn bên trong quần. Khớp gắn lại như một cái ống ren, luồn phân thân chưa cương vào đã vừa khít. Quần mặc vào, vật nhỏ của cậu liền bị bẻ cong, áp sát vào hạ thân. Mặt sau chỉ là một sợi xích mảnh luồn giữa hai cánh mông, nối tam giác ren che khớp nối của mặt trước với một vòng xích thay thế thắt lưng quần.

Làn da Lâm Tuyền vốn dĩ trắng mịn, quần lót ánh kim tinh xảo cùng những chuỗi xích mảnh mai lại làm nổi bật vẻ hấp dẫn của cơ thể cậu lên. Vương Thiệu nhìn ngắm một hồi, cảm thấy không ổn, bèn lôi thêm một cái nút chặn hậu huyệt kì lạ ra. Thứ này là một thanh kim loại to bằng ba ngón tay, đầu tròn uốn cong hình chữ S, cuối chữ S là hai vòng xích cũng mảnh mai như chiếc quần lót vừa nãy, cuối mắt xích lại là móc nối vừa khớp với hai viên ngọc trai trên ngực Lâm Tuyền.

Khó khăn nhét chữ S vốn dĩ to hơn cửa sau của cậu, lại vì hình dạng uốn cong kì lạ mà thêm chướng, Vương Thiệu mới bắt đầu móc hai móc nối lên ngực cậu. Dây chuyền mảnh mai vì thế mà đổ xuống từ hai đầu ngực nhạy cảm, chạy dọc theo vòng hông săn chắc mà kết thúc sau cánh mông mịn màng.

Sau khi trang bị xong, Vương Thiệu cho phép Lâm Tuyền mặc lại quần áo đàng hoàng để đi làm. Nhưng khi cậu vừa cúi người để mặc quần, vòng xích nối từ ngực xuống hậu huyệt bị kéo căng, chẳng những làm ngực cậu đau đến mức nhỏ dịch, mà chữ S quá khổ trong người cũng cọ vào tràng vách đến đau. Ngay sau cơn đau đó, là cảm giác mót tiểu đến mức không nhịn được, Lâm Tuyền buông rơi cái quần vừa định mặc vào, lấy tay kéo tà áo sơ mi che đi phân thân vì cảm giác mót mà bắt đầu muốn cương, lại do bị ép bởi quần lót mà khiến cậu chảy nước mắt “Chủ nhân!!!” cậu bí bách hét to.

“Sao nào?” Vương Thiệu đủng đỉnh trả lời, anh thừa biết cậu muốn gì, nhưng hình phạt vẫn là hình phạt.

“Em muốn đi vệ sinh….” Có hét to thì tiếng nói thoát ra khỏi cổ họng cậu cũng chỉ khàn và vừa đủ nghe, không thể diễn tả hết nỗi thống khổ mà cậu đang chịu đựng.

“Được thôi, em đi đi.” Vương Thiệu thật muốn cười, hình ảnh động lòng người này lý thú vô cùng.

“Nhưng thứ này, em… em làm sao đây? …” Lâm Tuyền cảm thấy thật khổ sở để diễn đạt cho Vương Thiệu hiểu cậu muốn gì. Làm sao cởi cái quần này ra để có thể đi tiểu chứ.

“Em ngồi xuống là được. Đứng sẽ ướt chân. Dù sao nó cũng bằng kim loại nên rửa qua sẽ không bẩn nữa. Với lại, … nó được thiết kế để cho em tập đi tiểu ngồi cơ mà.” Vương Thiệu càng lúc càng cảm thấy muốn cậu hơn.

“Anh, đáng ghét…” Cậu chạy ngay vào WC, lúc đặt cái mông sưng vù của cậu lên bồn cầu lạnh toát để thoát nước, cậu thật sự vừa đau vừa thẹn, chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Lúc Lâm Tuyền xong xuôi bước ra, Vương Thiệu lại rất ôn nhu giúp cậu mặc quần, anh khẽ dặn “Thứ ở trong mông em có tác dụng kích tiểu, đừng để nó chuyển động nhiều, tôi không muốn em tự làm ướt quần mình ngay trong công ty đâu.”

Lâm Tuyền thẫn thờ gật đầu, hôm nay quả thật khó sống rồi, cũng hên là chỉ hôm nay…

“Thế này rất tiện, tôi sẽ không phải ghen rằng có người khác ăn mất em…” Vương Thiệu lẩm nhẩm, Lâm Tuyền chỉ cầu khẩn anh nhanh nhanh thả cậu đi “… vậy sau này ngày nào em cũng phải mang nó.”

Nghe đến đó, Lâm Tuyền trợn mắt, hồn như bay mất luôn.

HOÀN