Sinh Hoạt Cấm Kị

Chương 6




Trong gara nhà Vương Thiệu, Lâm Tuyền lại tiếp tục bò bằng cả hai tay hai chân, vật nhỏ vẫn đứng thẳng trong cái bao gai nghiệt ngã, mồ hôi đổ xuống chỗ dây trói nơi cổ chân khiến cậu xót buốt lên. Chịu đựng từng cơn ê ẩm như thế làm cậu loạng choạng, không còn theo kịp bước chân của Vương Thiệu nữa, có lúc cậu gần như muốn đổ gục xuống.

Vương Thiệu cau mày, “thú cưng” của y có vẻ yếu ớt quá, chỉ mới bốn ngày uống thuần sữa và thuốc thôi mà đã không thể chịu nổi, làm sao cậu ta có thể sống với cái thực đơn “thú cưng” man rợ của mấy lão khách hàng biến thái được đây?

Sau khi hoàn tất quá trình điều giáo, cậu ta sẽ trở thành một tác phẩm của y, sẽ là một thứ khiến y tự hào, có tên điên nào muốn thứ mình nhọc công nhào nặn cho thành hình hoàn hảo sẽ bị phá huỷ dễ dàng như thế đâu. Chút thoả mãn nhỏ nhoi vừa nãy liền bay biến đi, y cau mày quay lại, dùng chân đạp cậu bé úp sấp mặt xuống nền gạch lạnh lẽo. “Vô dụng.” Y gằn từng tiếng, sau đó lại dùng chân lật cậu ngửa lại, chà đạp từ ngực lên khuôn mặt thanh tú kia.

Một nửa trong y muốn giày xéo thứ đang luỵ phục dưới gót chân, một nửa lại rất lí trí mà nhớ ra đây hẵng còn là của công, không phải là thứ y sở hữu. Điều giáo viên không ngăn nổi tình cảm của chính mình mà quá trớn chính là vi phạm nguyên tắc số một của nghề điều giáo, nếu phạm phải, sau này y còn có thể ngẩng mặt nhìn ai?

Bực bội ngồi xuống, y thấy một chút gì đó phản kháng trong mắt Lâm Tuyền, nhưng vẻ ngoài của cậu vẫn rất nhu thuận. Thú vị thật, y thầm nghĩ, tay đã ngứa ngáy chạm vào phân thân của cậu. Lâm Tuyền giật mình, người hơi lùi lại tránh, nhưng cổ bị dây xích giữ lại, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Vương Thiệu nhẹ nhàng gỡ bao ra, lấy khăn tay vải mềm từ trong túi quần ra lau bớt những chất dịch trên cậu bé của Lâm Tuyền. Hạ bộ trắng nộn, non mềm, thảm lông đã bị diệt không còn vết tích khiến cậu nhìn như một bé trai sắp dậy thì. Y lật vật cứng ngắc đó qua lại ngắm nghía một thoáng, lại thấy những vết xước nhỏ ngang dọc, bất chợt Vương Thiệu đem tất cả ngậm vào miệng mình. Lần đầu tiên khẩu giao thật ôn nhu cho “thú cưng”.

Lâm Tuyền hốt hoảng, cậu định hét to nhưng không thể, cũng không dám đẩy đầu y ra, khoái cảm phút chốc tràn ngập cơ thể, cậu còn có thể cảm nhận được cái lưỡi nham nhám của y vỗ về từng chỗ xướt trên da thịt mình. Ra vào trơn tru trong khoang miệng tên đàn ông cậu căm ghét lại làm cho cậu có một cảm giác thoả mãn khó gọi tên hơn nữa. Nên Vương Thiệu không cần mất quá nhiều công sức cũng đã thành công ép mật ngọt từ người thiếu niên ra, thoả mãn liếm mép “Đây gọi là phần thưởng. Cậu cứ ngoan ngoãn như vừa rồi, ta đảm bảo cuộc sống sau này của cậu sẽ không quá khó khăn.”

Nói xong, y đứng thẳng dậy, giật dây xích, bước thêm vài bước lại nghe huỵch một tiếng, quay lại đã thấy Lâm Tuyền ngã lăn ra, hai chân run lẩy bẩy, miệng còn lắp bắp nỉ non .. “Chủ nhân.. tôi … em … mệt quá. Không đi nổi đâu.”

“Hừm, lại còn làm nũng.” Mỹ thiếu niên đỏ hồng nhỏ nhẹ xin phép như thế, lòng dạ sắt đá cũng phải tan chảy, y đành bất đắc dĩ quay lại bế cậu lên, bước nhanh vào phòng ngủ nhỏ rồi vất cậu lăn ra giường. “Ngủ. Ta còn có việc. Hôm nay sẽ không xích cậu lại nữa, cho nên, khôn ngoan một chút.”

Sau đó, Vương Thiệu rút từ túi quần ra một thanh Snicker loại dài, bóc vỏ rồi nhìn qua Lâm Tuyền một chút, miệng khẽ nhếch lên. Cậu bé này mấy ngày nay chỉ uống sữa với thuốc, cũng không thấy than thở hay đòi hỏi gì cả, bây giờ chắc chắn là cái chỗ kia rất sạch sẽ rồi, Vương Thiệu thầm suy tính, quan hệ với thú cưng chưa hoàn thiện thì không tính là vi phạm quy tắc nghề nghiệp nhỉ, có điều y không muốn dùng bản thân khai phá cậu ta. Nhìn thế nào cũng dễ thấy rằng trước đây Lâm Tuyền vốn là thẳng, đã vậy chắc chắc là còn tân, bắn khá nhanh khi y khẩu giao cho cậu, còn y thì đã từng trải quá đỗi rồi. Tội đồ và trinh nữ, thật con mẹ nó giống phim truyền hình bối cảnh châu Âu mà.

Lâm Tuyền cảnh giác nhìn từng động tác của Vương Thiệu, nhưng khi y đột ngột đè lên cậu thì lại bất ngờ đến mức gồng cứng người mà chẳng thể chống cự được. Một tay Vương Thiệu cố định hai tay Lâm Tuyền lên đỉnh đầu, chân y lại chặn đường khép lại giữa hai chân cậu, tay còn lại cầm thanh kẹo đã bóc vỏ bắt đầu lần tìm xuống phía dưới. “Ngoan… hừm… đừng chống cự … Cậu thừa biết là vô dụng mà.” Ngay khi nói xong, lúc y còn đang tốn sức kiềm giữ thiếu niên dưới người thì cậu ta đã ngoan ngoãn đầu hàng. Biết rằng y nói đúng, “thú cưng” đang dãy giụa đã khôn ngoan mím môi, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn phản kháng mà chịu đựng giày vò khi thanh kẹo với lớp sôcôla trộn đậu phộng phủ bên ngoài đã tìm đường chui vào cúc huyệt của mình.

Cái nơi tuyệt đối tư mật của Lâm Tuyền lại đang được cơi nới ra bởi một thanh kẹo gồ ghề, sôcôla gặp thân nhiệt đã chảy mềm ra không ít, giúp nơi đó bôi trơn rất nhiều, thế nhưng sự xâm lấn của dị vật này vẫn làm cậu vô phương tiếp nhận “Hư… chủ nhân … tôi… em.. đau quá. Hức, … làm ơn … dừng … á.” Không đợi cậu nói hết câu, Vương Thiệu đã đẩy mạnh một cái “Hừm, kẹo sắp chảy hết rồi, cái miệng nhỏ của cậu sẽ bị thiệt thòi mất.”

Lâm Tuyền bật khóc, bụng dạ cậu rộn rạo vô cùng, cơn đau trướng bắt đầu từ hậu huyệt, chuyển dần lên bụng dưới, dạ dày cậu như sôi lên, tuyết niệu đạo đã yếu đi vì thuốc của cậu không kềm nổi cơn đau đã són ra một ít nước tiểu. Lâm Tuyền đau đớn thử co người lại, nhưng chỉ cần cậu hơi chuyển động một chút, đậu phộng cộm dày sẽ lại cạ vào thành vách, cơn đau lại sẽ tăng dần “Đau quá, oa… Tại sao … Làm ơn lấy nó ra… Đau quá …. Giết tôi đi …. Không.”

Vương Thiệu rất hài lòng nhìn người đang la hét cầu xin dưới thân y, sôcôla ướt đã nhiễu một ít ra khỏi gò mông căng bóng, miệng sau của cậu bé khép rồi mở, khép rồi mở như muốn đẩy thanh kẹo ra ngoài, nhưng như thế chỉ làm cho sôcôla càng són ra, lớp nhân bánh xốp bên trong sẽ càng lộ ra mà cạ vào tường thịt mà thôi. Y chỉnh lại tư thế cho cậu để Lâm Tuyền nằm thẳng trên giường, lấy chăn phủ hờ bên hông, “Ngoan ngoãn khép cái miệng nhỏ phía dưới lại cho tôi, phần kẹo nó nhả ra thì em phải dùng miệng phía trên liếm đi cho bằng hết. Khi tôi quay lại mà còn chưa sạch thì em biết điều gì sẽ xảy ra rồi đấy.”

Mặc kệ cậu bé nức nở khóc, y vững vàng quay người bỏ đi.

Đóng cửa phòng, Vương Thiệu cảm thấy kì lạ, tại sao bản thân lại nhịn không được mà ôn nhu với cậu ta như thế, rất khác phong cách thường ngày của y, kì quái thật. Đang lẩm nhẩm như tự kỉ thì lại nghe điện thoại gọi đến, Kha Bối hốt hoảng báo tin: “Nhanh qua chỗ tôi mau, Hoành Lực rục rịch rồi.” Hừm, cái tên động đất vẫn có thể ngủ dưỡng nhan như hắn mà bị hù doạ thì đúng là chuyện không thể nào tốt được rồi.

Lâm Tuyền mệt mỏi nằm nghiêng trên giường nệm, nghe tiếng bước chân của gã khốn đó xa dần, cậu mới uể oải chạm nhẹ vào bộ phận đang bị tổn thương của mình. Đau đớn và … thiếu thốn … có vẻ như cậu muốn cái cảm giác nó được bao phủ bởi khoang miệng ấm áp như lúc nãy. Cậu cũng thích được hắn bồng lên nhẹ nhàng như vậy. Chỉ mới một tuần không được đối xử như con người đúng nghĩa, cậu đã nhớ rồi. Cậu nhớ cảm giác ngang hàng với người khác, sự tự do gần gũi với mọi người, bạn bè bên nhau, người thân quây quần. Chỉ mới có một tuần bò như một con thú và ngủ trong cái chuồng lạnh lẽo đó mà cậu cảm thấy như sắp phát điên lên đến nơi.

Giữa hai mông cậu ướt át, phần hông vẫn hơi co bóp như cố đẩy dị vật ra, thanh kẹo trơn ướt cứ trượt ra trượt vào bên trong cậu, đau đớn và một cảm giác lạ lẫm lại bắt đầu dâng lên. Lâm Tuyền cắn răng, vươn tay tự nhét thanh kẹo vào bên trong hậu huyệt của mình, phải tự mình làm hành động nhục nhã đó, khốn nạn.

~~~

Vương Thiệu chỉ kịp mở cửa bước qua phần nhà còn lại kia để thông báo với mẹ y rằng sẽ không cùng bà dùng cơm tối, rồi lại vội vã đóng cửa để ra gara, nổ máy xe lái đi mất, trước khi mẹ Vương kịp hiểu mớ lộn xộn vừa nãy con bà nói là gì.

Bên kia, Kha Bối ngồi nín thinh trong xe chờ đợi, Vương Thiệu vốn dĩ không tin tưởng ai, nên hắn dấn thân vào cái kế hoạch này với y đúng là một sự lựa chọn mạo hiểm. Tuy nhiên, Kha Bối biết rằng hắn phải cùng y, phải cùng Vương Thiệu làm việc này, cho dù bán mất cái mạng quèn của hắn cũng phải làm. Cho nên lần này Hoành Lực ra tay, nếu Vương Thiệu không có phương án dự phòng, Kha Bối hắn sẽ tự mình qua đó chịu tội.

Vương Thiệu vẫn điềm tĩnh như thường lệ, khi y đến, Kha Bối đang chống cằm suy tư trong chiếc xe chói mắt của hắn, tóc dài vén qua một bên trên khuôn mặt tinh xảo như cẩm thạch trắng. Thật lạ lùng là hắn vẫn ngồi đây làm dáng, nếu là kẻ khác, hẳn là nên bỏ chạy, y thầm nghĩ thế rồi xuống xe, nhẹ nhàng mở cửa ngồi vào xe Kha Bối “Sao rồi, từ nãy đến giờ bên kia có động tĩnh gì không?”

Kha Bối thay đổi tư thế, nghiêng người vào vai Vương Thiệu, miệng vẫn tươi cười “Không, rất êm. Kiểu trước khi bão đến trời thường rất trong ha.” Cái đầu của hắn không ngoan mà cọ cọ dụi dụi, Kha Bối là kiểu người để tâm vẻ ngoài, hương nước hoa hắn dùng là loại chỉ cử động mới toả hương, mùi rượu vang và gỗ đỏ thoáng qua quyến rũ vô cùng.

“Cậu không có xương sống hả?” Vương Thiệu khó chịu nhưng vẫn để yên cho hắn đè lên “Đừng lo quá, tôi có cách.” Kha Bối làm y cảm thấy rất là cụt hứng, lâu lâu hắn sẽ doạ cho y sởn óc một chút, cũng không phải là người có mối quan hệ mật thiết gì với y. Nhưng Vương Thiệu y, nhất quyết sẽ không để cho hắn chịu thiệt thòi, y không lý giải được sự cố chấp của mình, nhưng y cảm giác được hắn cần y, thế là đủ.

Đôi khi, chúng ta không cần cố gắng tìm bất cứ lý do vớ vẩn nào để biện hộ cho những hành động ngu ngốc nhất thời của bản thân, có đúng không?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

P/s: Mọi người đọc rồi đừng im lặng thế chứ:"( Góp vui tí tỉnh xem nào:"( thật ra ko có acc wp vẫn có thể cmt bằng facebook đó nha =.=