[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Chương 27




Lời khuyên thứ tư của Gryffindor: xuất kỳ bất ý, vui vẻ nhiệt tình

Hiện tại hai cha con tóc bạch kim đang ngồi ở Phòng Quan hệ Ngoại giao với dân Muggle nơi cung cấp những đồ dùng nhằm che dấu thân phận phù thủy, cũng có thể dùng các phương tiện giao thông liên lạc hoàn toàn của dân Muggle, sau đó cuối cùng cũng chạy tới hướng số 4 đường Privet Drive.

Ngài Malfoy kỳ thật không nên oán hận, nếu ông ta có một chút kiến thức về Muggle thì sẽ biết ông ta đang ngồi trên một loại xe mà không phải ai cũng có thể ngồi, cho dù có tiền chưa chắc đã mua được, đó là cỗ xe màu đen Rolls-Royce mà quan chức cấp cao mà chính phủ chuyên dùng, là thành viên cao cấp của Bộ Pháp thuật cho dù Weasley vẫn còn hận con công quý tộc tóc bạch kim này cũng không thể tước đoạt quyền lợi của ông ta.

Thế nhưng theo sau nó còn có một chiếc xe cùng dạng càng thêm hiện đại xa hoa Lincoln, sau đó cùng nhau chạy vào đường Privet Drive, khu nhà dành cho những thường dân sinh sống.

Malfoy là một gia tộc có được địa vị tôn quý từ mấy thế kỷ trước, theo như lịch sử lưu lại thì không hề thua kém hoàng thất nước Anh, Lucius hiện là người đứng đầu gia tộc lại luôn luôn giỏi về việc giữ gìn sự tôn quý, hơn nữa còn có dung mạo hoa lệ, màu tóc sáng bóng, loại khí chất ‘phong phạm’ đi đứng ăn nói ăn mặc lại cực kỳ phù hợp với thân phận, đúng vậy, cho dù không mặc áo choàng dài phù thủy lấp lánh, nhưng mà quần áo dân Muggle cũng có nhiều loại!

Draco chính là phiên bản thu nhỏ của cha mình, trừ bỏ trong tay không có cầm cây gậy đầu rắn bạc lấp lánh.

Cuối cùng bọn họ cũng xuống xe, trong lúc chuông cửa nhà số 4, Privet Drive vang lên, cách cái ván cửa Draco thậm chí có thể cảm giác được người bên trong co rúm lại hết sức lo sợ.

“Thật có lỗi chưa xin phép lại đến nhà quấy rầy.” Lucius miệng nói thật có lỗi, nhưng góc độ của cái cằm cho thấy là đang bố thí, “Xin xho phép tôi tự giới thiệu, Lucius Malfoy. Đây là Draco con trai của tôi.” Tay Lucius mang bao tay màu đen bằng da nắm lấy gậy, đem Draco đẩy lên trước từng bước, hoàn toàn không để mắt đến cánh tay Vernon Dursley vươn ra, “Con trai tôi cùng cháu của ngài, Harry Potter là bạn học, hơn nữa hôm nay là sinh nhật Harry chúng tôi muốn mời cậu ấy đến trang viện nhà tôi làm khách, sau đó, đương nhiên, nếu ngài không để ý thì cậu ấy sẽ lưu lại ở đó cho đến lúc khai giảng, chúng tôi là đến đón cậu ấy.”

Petunia ăn nói khép nép xin mời nhóm khách nhân đến phòng khách uống trà, tựa như một người hầu hèn mọn chứ không phải là một nữ chủ nhân, bệ hạ Lucius gật đầu nhận lời, đi đến phòng khách, vừa nhìn thấy trần nhà thấp bé kia, không gian chật hẹp nhỏ xíu với bàn trà cùng sô pha không có thẩm mỹ, thậm chí bọn họ còn không có vật trang trí nho nhỏ của tổ tiên gia tộc để lại nữa…

Lucius rất khinh thường chỗ này, một nơi hoàn toàn vứt bỏ lịch sử gia tộc. Ông cuối cùng lựa chọn đứng thẳng, “Xin thứ lỗi, phu nhân, tôi còn phải cùng Bộ trưởng họp nữa, vì sao lại không để Harry đi xuống đây, hiện tại chúng tôi có thể thu dọn đồ đạc.”

Harry từ trên cầu thang đi xuống, cậu ở trong phòng nhìn thấy xe đậu ở bên ngoài, lại nghe được lời hoa lệ mềm mỏng của Slytherin, hơn nữa còn thấy được hai người tóc bạch kim.

“Draco!”

“Harry…” Draco là người đầu tiên nhìn thấy cách ăn mặc trên người Harry quần áo rách nát kinh điển của Muggle, nhưng không lộ ra một chút ghét bỏ nào, mà bỗng nhiên giống như phát hiện ra điều gì thú vị, cười ha ha, “A, Harry, cậu thật là một thiên tài! Thật là một ý tưởng phấn khích,” vẻ mặt Draco tò mò, lôi kéo quần áo dài rộng giống như con hà mã trên người cậu ta. “Còn có bị rách và bạc màu nữa, thật sự thấy ghê quá, cậu làm thế nào mà cũ nát đến vậy? Nếu cậu nói phương pháp cho bọn tôi biết, tôi dám cá, mấy cậu chủ giàu có có thể sắm vai cương thi trong đêm tiệc Halloween…”

Một nhà Dursley bởi vì xấu hổ mà cúi đầu, mặt đỏ như máu, cho nên cũng không thấy được bệ hạ Lucius luôn luôn tao nhã khóe miệng run rẩy.

“Tốt lắm, Draco, đừng có quá phận giống như mấy đứa trẻ tụ lại tiệc tùng.”

“Thật xin lỗi, cha. Như vậy, xin cho phép tôi giới thiệu, Harry, đây là cha tôi. Cha, đây là Harry, Harry Potter, bạn tốt nhất của con.”

“Ngài Malfoy, rất hân hạnh được biết ngài, lúc con ở trường học thường xuyên thấy ngài trên báo.”

“Tôi cũng thật cao hứng có thể quen biết bạn tốt nhất của con mình.” Lucius trên mặt mỉm cười độ cong so với anh luôn luôn mười lăm độ nhếch miệng hơn rất nhiều, “Như vậy, Draco giúp Harry đi chuẩn bị hành lý cho tốt đi, chúng ta nên xuất phát.”

Hành lý của Harry căn bản không có mở ra, lúc về nhà liền trực tiếp bị khóa dưới gầm xếp dưới cầu thang, hiện giờ chỉ cần sửa soạn lại một chút là có thể trực tiếp mang lên xe là được, đến nỗi phòng của cậu ngoài hình của cha mẹ chỉ có Hedwig ưa làm nũng, ah, còn một túi vật phẩm đùa giỡn, Harry lấy đại ra hai khối không biết loại kẹo gì, ném xuống đất và dưới giường, thật giống như là lơ đãng làm rớt, đáng tiếc không được nhìn hiệu quả tuyệt vời của nó.

Ảnh chụp trực tiếp cầm đi, Harry ôm Hedwig còn đang ngủ đi xuống lầu, chào tạm biệt dì dượng.

“Xin dừng bước, như vậy tạm biệt.” Lucius đối với một nhà Dursley khẽ gật đầu, sau đó quay người ra ngoài, nếu mà ông còn không đi ra ngoài thì ông sẽ ngạt thở mà chết.

“Draco, con cùng Harry cùng nhau về nhà đi.” Đứng ở trước cửa nhà số 4 đường Privet Drive, Lucius hất nhẹ cằm chỉ chỉ chiếc xe đằng sau, lộ trình đã an bài, “Buổi chiều ta còn có một hội nghị quốc tế cấp bộ trưởng, hiện tại cần quay về Bộ ngay sẽ không cùng đường với bọn con. Harry, Draco, nghe nói giáo sư bắt các con chép phạt, như vậy trực tiếp về nhà không cần ở trên đường lãng phí thời gian!” Nhận được thư Sấm của Xà vương, Lucius hiện giờ đã có thể nhớ kỹ một số điều mà Xà vương nghiêm khắc nhắc đến, vì thế, ông đặc biệt cảnh cáo hai con rắn nhỏ Slytherin dường như đặc biệt cố tình, có thể gặp rắc rối, “Không được câu giờ! Đừng tưởng sáng nay mẹ con ra ngoài thì ta sẽ không biết!”

Nhìn theo gia chủ Malfoy rời đi, hoàn toàn biến thành người xấu Harry đáng tiếc thở dài, “Draco, cậu tới sớm như vậy, mình còn tưởng sáng nay chúng ta còn có cơ hội ra công viên chơi.”

Draco không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cậu, cười mà không cười.

Lập tức Harry dường như hiểu được điều gì, đồng thời lắc lư nhào đến, “Mình muốn đến nhà cậu, mình muốn đến nhà cậu!” Cậu hiểu rất rõ cái loại cười xấu xa thần thần bí bí này của Draco, nhất định có kinh hỉ ở trang viên Malfoy…của cậu ấy.

Xe trực tiếp đưa họ đến quán Cái Vạc Lủng, hành lý sẽ có người xử lý sau, tiếp đó hai người tới Hẻm Xéo liền dùng khóa cảng đi trang viên Malfoy.

Đáp xuống đất có chút chật vật, nhưng cả quá trình cảm giác vô cùng ‘ngầu’, con mèo đen nhỏ Harry ở bãi cỏ trước trang viên Malfoy đứng lên, chẳng để ý phủi phủi cỏ trên người, “Đây là khóa cảng? Cảm giác thật giống đi máy bay!”

Xạo quá! Máy bay hả, một lần cậu cũng chưa được ngồi qua — đời này cơ hồ đều khó có khả năng!

Harry an tĩnh đứng yên, trong lòng lại không yên, “Draco, lần tới chúng ta dùng lò sưởi đi, mình chưa từng dùng lò sưởi để di chuyển nữa!” Harry đã bị người nào đó tạo cho thói quen có ý kiến liền trực tiếp phun ra.

“Dùng lò sưởi ở nhà Malfoy kết nối với Hẻm Xéo đi cùng cậu?” Draco trừng cậu, “Sau đó cho phép mọi người một cơ hội dùng bột Floo là có thể 1 giây sau trực tiếp có mặt tại phòng khách của trang viện Malfoy, dẫm nát thảm phù thủy Ấn Độ được làm thủ công ở thế kỷ 18? Nói nhảm, cha sẽ đem tôi trục xuất trang viên Malfoy, mà cha đỡ đầu trong thời gian ngắn nhất sẽ làm tôi nhớ kỹ cái gì gọi là lối suy nghĩ cẩn thận, an toàn, quy tắc hành vi cùng quyền riêng tư của Slytherin, tôi tuyệt không đồng ý!”

“Được rồi!” Xem ra là không thể nào.

Draco đảo mắt, “Bất quá tôi nghĩ…Có người chắc là không để ý đâu, lát nữa cậu sẽ gặp.”

Tỷ như cái tên Black Gryffindor ngốc nghếch kia, chắc là không để ý đến phòng khách của nhà Black đâu.

Draco dẫn Harry đi qua bãi cỏ rộng rãi trước sân, đài phun nước, còn có một hành lang dài theo phong cách Baroque cứ mỗi bước lại có một bồn hoa được chăm sóc tỉ mỉ, vừa đi vừa giới thiệu, “Bồn hoa này là thứ mẹ tôi yêu thích nhất, hầu hết đều do bà tự tay chăm sóc…Hôm nay là ngày định kỳ trong mỗi tháng bà đi xem giám định mấy bức tranh và dự tiệc trà xã giao, tới buổi chiều mới về, vừa lúc cậu có cơ hội thay quần áo, tuy rằng tôi không phủ nhận ý tưởng làm cương thi rất đăc biệt, nhưng mà thần kinh của mẹ so với chủa cha hơi mẩn cảm một chút.”

Harry nhớ tới lúc nãy ở nhà Dursley, gương mặt Draco cười ha ha.

“Harry, cậu mang theo hình của ba mẹ cậu?”

“Đúng vậy! Mình biết là dì ta sẽ tịch thu hành lý của mình, cho nên trước khi về nhà mình sẽ đem hình của ba mẹ mang theo bên mình.” Trước khi nghỉ lễ, bác Hagrid tặng Harry một cuốn album hình ba mẹ Harry, Harry rất vui mừng trân trọng, nhưng cậu chỉ đem theo một tấm hình cũ bên mình, lần đầu tiên luôn luôn là đặc biệt nhất.

Bọn họ đi hết cái hành lang dài đến một chỗ giao nhau của năm con đường, có một cái nhà có mái vòm trồng toàn hoa trà, sau đó lại quẹo trái, tới một cái hành lang dài rộng lớn, một bên tường treo một loạt các loại đầu của sinh vật ma pháp, giống như hoàng thất quý tộc châu Âu thế kỉ 18 thích treo đầu hươu trang trí hành lang, chẳng qua nhà Draco là đủ các loại đầu sinh vật.

“Một vị tổ tiên của tôi cả đời thích loại mạo hiểm khiêu chiến này, đây là những thứ đáng giá nhất trong số các chiến lợi phẩm của ông ấy, thật đáng tiếc, rất nhiều sinh vật ma pháp bây giờ đều không còn.” Draco thấy ánh mắt Harry gắn chặt lên tường, vì thế mở miệng giải thích.

“Vậy ông ta có thể giết được rồng à?”

“Tò mò quá…” Draco đem con sư tử nhỏ kia tràn đầy lòng hiếu kỳ đang nhìn trên lỗ tai của Tinh Linh Lửa kéo trở về, tiếp tục đề tài vừa rồi, “Harry, cậu xem tôi có cha đỡ đầu…”

U oán của Harry nhất thời mọc thành nguyên bụi, “Chính là Viện trưởng vĩ đại của chúng ta, vua của Slytherin…Không cần nhắc mình, Draco…Năm trăm lần, mình cả đời khó quên.”

Draco bất đắc dĩ thở dài, “Vậy cậu có nghĩ tới hay không, cậu cũng có thể có cha đỡ đầu đây?”

Harry bỗng nhiên dừng bước, chỉ ngây ngốc nhìn về Draco, cậu ấy, cậu ấy…Cậu ấy vừa mời nói gì? Harry cứng ngắc, trong lòng mừng như điên, không thể tin được, thậm chí không dám mở miệng hỏi, vì sợ câu nói ấy là cậu nghe nhầm.

“Harry, còn nhớ lúc lễ Giáng Sinh, tôi đã nói với cậu…Tôi thề sẽ cho cậu một gia đình không?”

“Cậu là nói…Mình, mình cũng có cha đỡ đầu?

“Ảnh chụp.”

Harry lập tức từ túi quần móc ra tấm ảnh kia, ở trong ảnh cậu thấy sau lưng cha mẹ có một thanh niên tóc đen lại còn dốc hết sức vọt tới trước khung ảnh, hắn cười tươi như ánh mặt trời, nhất định là bạn thân nhất của cha mẹ.

“Là…hắn?” Harry cảm thấy trong bụng có thứ gì đó tan ra.

Draco kéo cậu đi tiếp, sau đó leo lên cầu thang, đến đại sảnh lầu hai tràn ngập ánh nắng, “Người thừa kế của gia tộc cổ xưa tôn quý Black, Sirius Black, là cậu họ bên ngoại của tôi, hôm trước mẹ mới đón cậu từ Bệnh viện Thánh Mungo về, bất quá, cậu quá tiều tụy, chỉ sợ cần tịnh dưỡng tốt một chút.”

“Hắn…hắn…” Draco nói kiểu này làm Harry bắt đầu khẩn trương lên, những ý tưởng đáng sợ bắt đầu hiện lên trong đầu cậu rất nhiều bệnh nan y chẳng hạn máu trắng, người sống đời sống thực vật, cậu đột nhiên thấy sợ, “Sao hắn lại nằm viện? Hắn không biết…”

“Vật lý trị liệu sư từ lâu đã phán hắn hiện tại không có vấn đề gì, chỉ cần từ từ chậm rãi mà nuôi béo mà thôi.” Draco vỗ vai Harry, “Yên tâm, tất cả đều là quá khứ, hắn từng là Thần Sáng ưu tú nhất, năng lực mạnh, đã bắt được rất nhiều kẻ xấu…Sirius Black sẽ không bôi nhọ tinh thần kiên cường của nhà Black, hắn là một người kiên cường, sẽ không dễ dàng sụp đổ.”

Draco không biết trong lời nói của mình đã tạo ra khuynh hướng ám chỉ nghiêm trọng, làm trong đầu Harry nhanh chóng xây dựng hình tượng anh hùng cao lớn, dũng mãnh quả cảm, tài nghệ cao cường nhất, nhưng bởi vì bắt được nhiều người xấu mà gặp kẻ địch cực kỳ tàn ác trả thù, cuối cùng không thể trụ được, nằm trong bênh viện hôn mê một thời gian dài…Có lẽ hắn vừa mới tỉnh lại từ trạng thái đời sống thực vật, điều này hoàn toàn vừa vặn giải thích vì sao trong thời gian dài như vậy hắn không có đến thăm mình, cũng không có ai đề cập qua chuyện cha đỡ đầu với mình, bọn họ chắc là không biết nên nói thế nào với mình đi.

Hiển nhiên, suốt một tháng, giới phù thủy đều vây quanh tên nghịch tử nhà Black chịu án oan mười năm để tâng bốc, có lẽ vì Harry đi về nhà của dì nên căn bản không có đọc Nhật Báo Tiên Tri, tin tức đều bị chặn. Cậu không biết Sirius Black này là trung tâm đề tài, là một người đại biểu cho sự trung trinh kiên định, dũng cảm không sợ (hoặc gọi là ngu ngốc lỗ mãng), có trách nhiệm cùng thương xót; cậu cũng không biết người này vừa mới ra tù liền lên mặt bìa tờ tạp chí Phụ Nữ Hoàn Hảo, hơn nữa tiêu đề còn viết ‘Câu chuyện bi thương nhất về người đàn ông độc thân cao quý’ tạo nên một cái phong trào trong nam giới ở thế giới phù thủy.

Cậu chỉ biết là cha đỡ đầu rất thương cậu (Draco nói), cũng rất nhớ cậu (Draco nói), mỗi ngày chờ mong nhìn thấy con đỡ đầu của mình (cũng là Draco nói); mà hiện tại chính mình đứng cách cha đỡ đầu một cái cửa phòng, mà Harry đã kích động đến không yên.

“Harry, đây là món quà sinh nhật của tôi tặng cậu,” Draco nhẹ nhàng gõ hai cái trên cửa phòng có chạm trổ hoa văn, xoay khóa cửa mở cửa cho cậu, “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

Draco vẫn chưa tiến vào, đem giây phút đáng nhớ nhất trong đời lưu lại cho Harry và Sirius.

Harry không yên lòng tiến vào gian phòng này rõ rãng tráng trí hết sức hoa lệ, ánh nắng mặt trời chiếu sáng trong phòng khách nhỏ, sau đó cậu liền nhìn thấy một con chó thật lớn, lông đen nhánh cực kỳ gầy, ngồi xổm hết sức quy củ trên nệm sô pha thuê hoa tinh mỹ, đang trơ mắt nhìn mình, biểu cảm chuyên chú, trìu mến, tràn ngập yêu thương. Mà Harry phát hiện, ở trong phạm vi tầm mắt của mình căn bản không có gì giống với người thanh niên trong ảnh cả, trên thực tế, trong phòng không có người, chỉ có một con chó đen lớn.

Draco chắc sẽ không đùa giỡn những chuyện như vậy, trong lòng Harry cực kỳ rõ ràng, cho nên khi cậu đối mặt với kết quả như vậy thì chuyện không có cũng sẽ trở thành có, những ý tưởng vớ vẫn nếu tiếp tục nghĩ đến thì sẽ không còn thấy vớ vẩn nữa, hơn thế nữa, lúc khai giảng ở trên lớp Harry còn tận mắt chứng kiến Giáo sư McGonagall biến cái bàn thành con heo, mà cậu trong cuộc thi cuối kì chính mình biến một con rùa thành cái bình trà tinh mỹ.

Tầm mắt Harry bắt đầu trở nên mơ hồ, cậu đoán thử, giọng nói nho nhỏ trong không khí phát ra, “Cha đỡ đầu?”

Chỉ có con chó lớn kia vui vẻ đứng thẳng trên ghế sa-lon, hưng phấn nhún nhảy, xoay quanh, vẫy đuôi…

Nước mắt làm Harry không thấy rõ đồ vật, cậu chỉ có thể trừng mắt to hướng về phía con chó lớn kia, không hề chớp mắt, tiếp tục gọi, “Sirius?”

Lần này con chó lớn thân thiết bổ nhào qua.

Harry ôm cha đỡ đầu của cậu biến thành con chó lớn, vuốt lớp lông đen nhánh trên thân thể gầy trơ xương, rốt cục nhịn không được oa một tiếng khóc lớn!

Vì sao không thể khóc?

Là bởi vì cậu là Kẻ Được Chọn đánh bại Voldemort sao?

Cậu mới có mười hai tuổi thôi!

Trong ngày sinh nhật mười hai tuổi của cậu, cậu biết được bản thân mình có một người cha đỡ đầu rất tuyệt;

Đồng thời trong cùng ngày sinh nhật mười hai tuổi, cậu mới tận mắt thấy cha đỡ đầu của mình chỉ là một con chó lớn màu đen!

Chẳng trách đều không có ai dám nói cho cậu biết cậu còn có một người cha đỡ đầu, nói thế nào đây?

Harry, thực xin lỗi, sau khi Voldemort giết chết cha mẹ cậu, còn đem cha đỡ đầu yêu quý nhất của cậu biến thành một con chó!

~*~