Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em

Chương 41: Nhiệm vụ




Edit: Ryuka

Beta: Hướng Dương

Sau khi đến bệnh viện chính phủ Balnea, quả thật đúng như lời nhân viên kia nói, các nhân viên của bệnh viện đã nhận được thông báo và chuẩn bị sẵn một gian phòng bệnh.

Từ Dã lập tức được chuyển vào phòng bệnh, bởi vì anh vừa mới thoát khỏi tình trạng nguy kịch, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, thân thể còn đang trong trạng thái hồi phục, bệnh viện liền để anh cách ly với bên ngoài, chờ đến khi anh tỉnh lại rồi kiểm tra mới để mọi người vào thăm.

Dù sao viên đạn kia cũng chỉ cách tim Từ Dã mấy xăng-ti-mét, chỉ cần căn thời cơ chuẩn hơn một chút, nơi Từ Dã nằm bây giờ sẽ không phải là bệnh viện.

Thời Hoan ngồi ở bên ngoài phòng bệnh, cô nhìn xuyên qua tấm cửa sổ nhỏ bằng kính đóng kín có thể lờ mờ thấy Từ Dã đang nằm trên giường bệnh.

Anh đeo mặt nạ oxy, nhịp thở nặng nề, vẻ ngoài bệnh tật suy yếu như vậy không khỏi khiến đáy lòng Thời Hoan cảm thấy chua xót.

Hít sâu một hơi, hốc mắt vừa mới ửng đỏ, cô liền vội vàng ngăn lại dòng nước mắt đang chực trào ra, thầm mắng bản thân khác người.

Hôm nay coi như đã rút hết nước mắt của cô từ mấy năm trước rồi, từ lúc Tô Kỳ đi, cô hiếm khi

mất bình tĩnh như thế này, không nghĩ tới ông trời còn có thể khiến cho cô sụp đổ thêm một lần, tuy thực ra sự việc lần này chỉ như một trò đùa, nhưng cũng đã khiến cô sợ hãi không ít.

Thời Hoan có chút rầu rĩ, liền thu lại ánh mắt nhẹ giọng cười khổ, đưa tay day day chân mày, muốn xua tan đi chút mệt mỏi.

Hy vọng anh có thể nhanh tỉnh lại.

Sớm kết thúc nhiệm vụ, sớm trở về nhà.

Cô ngồi thất thần trên ghế ở hành lang, nhìn bác sĩ cùng với người nhà bệnh nhân đi tới đi lui, bọn họ đi lại vội vàng, hoàn toàn không có thời gian để ý đến người khác.

Thật sự rất bận rộn.

Thời Hoan bất đắc dĩ nhếch khóe môi, một lúc sau cô thở dài, lại nghe thấy bên tai truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập, nhưng dường như không phải người mà là âm thanh con vật nào đó lao nhanh tới.

Thời Hoan dừng lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô vội ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh phát ra thì đúng lúc vật kia lao vào trong lòng cô.

Cô theo phản xạ ôm lấy nó, kinh ngạc cúi đầu thì thấy Hao Thiên bộ dạng khóe mắt ươn ướt.

Có lẽ do cảm nhận được tình trạng của chủ nhân, Hao Thiên dường như có chút ủ rũ, nhìn thấy Thời Hoan liền như thấy chỗ dựa an toàn, thấp giọng kêu lên cọ vào ống quần cô.

Thời Hoan im lặng, không khỏi cảm thấy trong lòng tràn ngập chua xót, cô nâng tay sờ đầu Hao Thiên, mỉm cười nhẹ nhàng an ủi nó: "Hao Thiên à, Từ Dã không sao rồi, anh ấy chỉ là quá mệt mỏi nên đang ngủ mà thôi, nhất định sẽ sớm tỉnh lại, ngươi yên tâm đi."

Hao Thiên cọ cọ tay cô, tưởng chừng như có thể nghe hiểu lời cô nói, sau đó nó liền im lặng ngồi xổm một bên, nhìn qua cánh cửa nơi phòng bệnh của Từ Dã, trong ánh mắt chất chứa sự ảm đạm.

Đúng lúc này,Thời Hoan phát hiện còn có một người ở bên cạnh cô.

Đúng là Hao Thiên không thể một mình tìm đến bệnh viên chính phủ.

Dừng lại suy nghĩ, Thời Hoan quay đầu liền thấy Lý Thần Ngạn biểu tình nặng nề, anh ta cũng đang nhìn về phía Từ Dã, nhìn thấy đồng đội của mình nằm trên giường bệnh như vậy, tâm tình của anh so với Thời Hoan cũng không hề thoải mái hơn.

"Đội phó Lý." Thời Hoan khẽ cúi đầu, mở miệng gọi anh ta một tiếng, chốc lát lại quay đầu lại, nhìn thẳng về phía trước, "Viên đạn bắn trúng phía trên tim Từ Dã, may mắn là không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa anh cũng không cần lo lắng, hiện tại Từ Dã đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là chưa tỉnh lại liền bị nhân viên của bệnh viện tạm thời cách ly thôi."

Sau khi Lý Thần Ngạn biết được tình hình không khỏi có chút yên lòng, biểu cảm trên mặt cũng dịu đi, "Vậy là tốt rồi, may là không xảy ra việc gì......"

Khi đó bọn họ vốn đang nói chuyện cùng đồng đội, bất chợt bộ đàm ở thắt lưng Từ Dã vang lên, truyền đến giọng nói lo lắng của Thời Hoan.

Sau đó bọn họ biết được Thời Hoan vô tình giẫm phải mìn, Lý Thần Ngạn liền để Từ Dã dẫn người qua xử lý, bởi vì có việc khác nên Lý Thần Ngạn không thể đi cùng, cho nên đối với chuyện này vô cùng mơ hồ.

Ai ngờ ba người đi tới nửa ngày vẫn chưa trở về, mìn không biết đã được tháo gỡ hay chưa, bên phía Thời Hoan cũng không có chút tin tức nào, Lý Thần Ngạn xử lý chuyện bên này đều đã xong xuôi nhưng vẫn không biết được tình huống bên kia ra sao.

Kết quả lại chờ được tin tức Từ Dã trúng đạn khiến cho Lý Thần Ngạn sợ hãi không nhẹ, vội vàng chạy đến xem tình hình, cuối cùng đến khu tị nạn lại nghe đội bác sĩ nói Từ Dã đã bị chuyển đến bệnh viện chính phủ, Thời Hoan cũng đã ở đó, anh lại nhanh chóng chạy đến đây.

Còn cả chuyện tên binh lính trẻ em kia......

Lý Thần Ngạn nhìn Thời Hoan, ánh mắt có chút phức tạp.

Thật ra khi biết được tên lính trẻ em làm Từ Dã bị thương cũng trúng đạn, anh ta đã theo bản năng nghĩ rằng Từ Dã cùng đứa trẻ kia lưỡng bại câu thương*, nhưng sau khi hiểu rõ sự tình, Lý Thần Ngạn mới biết được vậy mà lại là Thời Hoan nổ súng.

(*) Lưỡng bại câu thương: Ý chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, không có bên nào được lợi.

Anh biết rõ Thời Hoan không phải người mang tâm tình thiếu niên, cô gái này từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh cẩn trọng, tuyệt đối sẽ không xúc động khi làm việc, lần này lại không quan tâm hậu quả trực tiếp nổ súng, xem ra là đã bị buộc trở nên nóng nảy.

Bây giờ tên lính trẻ em kia đã ở nằm ở phòng bệnh, tình huống tuy rằng đã ổn hơn nhưng lại lâm vào hôn mê, cũng không biết việc này có bị ai làm lớn chuyện lên không, nếu không sẽ vô cùng phiền phức.

Lý Thần Ngạn nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định không đề cập đến chuyện này.

Đoán chừng hôm nay người muốn tìm Thời Hoan sẽ không chỉ có mình anh ta, có một số việc có lẽ cô đều đã biết cả rồi.

Nghĩ vậy, Lý Thần Ngạn đang muốn mở miệng, Thời Hoan lại không nhanh không chậm lên tiếng: "Đúng rồi, đội phó Lý, binh lính trẻ em kia hiện tại đang ở đâu ạ?"

Anh không nghĩ tới Thời Hoan sẽ chủ động hỏi chuyện này, thế nhưng vừa nghe rõ câu hỏi của cô, cả người Lý Thần Ngạn đều chấn động, vội vàng không ngừng khuyên nhủ: "Thời Hoan em đừng xúc động, không thể giết người, bằng không với thân phận của em nhất định sẽ dễ dàng bị làm lớn chuyện lên đó!"

"Một viên đạn đổi một viên đạn, chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi." Thời Hoan thấy anh ta dường như hiểu lầm ý của mình thì không khỏi có chút buồn cười, xua tay giải thích, "Em chỉ muốn hỏi một chút, thuận tiện còn muốn xem đứa trẻ kia rốt cuộc vì sao lại nhắm vào em."

Lý Thần Ngạn nghe vậy không khỏi ngẩn người, sau đó anh ta lập tức phản ứng lại, bất đắc dĩ cười hai tiếng, khẽ thở dài nói: "Hiện tại nó đã ở bệnh viện chính phủ, bởi vì thân phận đặc biệt nên đã có người giám sát theo dõi tình hình rồi."

Nói xong, anh nghĩ nghĩ, nheo mắt nói: "Có lẽ nhiệm vụ giải cứu lần trước của chúng ta đã bị bên phía cơ sở ngầm của phản quân dò ra được, hơn nữa em thường xuyên đi với bọn anh, vì vậy chúng mới nhắm vào em. Nhưng rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải em giẫm phải mìn sao, thế nào mà lại có binh lính trẻ em ở đó?"

Thời Hoan nhún vai, khẽ nghiêng đầu, "Em thấy đứa trẻ kia bị thương, giúp nó xử lý miệng vết thương xong thì lại ngoài ý muốn giẫm phải mìn. Có lẽ đứa trẻ kia cũng không dự đoán được chuyện này, vì sợ nguy hiểm đến tình mạng của mình nên đợi mìn được xử lý tốt mới dám ra tay."

Lý Thần Ngạn không khỏi có chút không nói lên lời, ngoài thở dài anh ta cũng không biết nên nói gì cho tốt.

Lúc này trời đã tối muộn, anh vuốt lại quần áo, đứng dậy nhìn về phía Thời Hoan, "Thời gian không còn sớm nữa, để anh đưa em về?"

Thời Hoan nghĩ một chút, cuối cùng vẫn phất tay uyển chuyển từ chối anh ta, "Không cần đâu ạ, em định đêm nay sẽ ở lại đây, biết đâu Từ Dã sẽ tỉnh lại."

"Chú ý nghỉ ngơi một chút, sẽ không có việc gì." Lý Thần Ngạn cũng không ép buộc cô, anh biết Thời Hoan lo lắng cho Từ Dã, liền gật đầu đáp ứng, hai người chào tạm biệt sau đó anh đem Hao Thiên rời bệnh viện chính phủ.

Thời Hoan nhìn hình bóng của Lý Thần Ngạn khuất dần, cô mím môi, dựa thân mình về phía sau, để cho đầu óc thả lỏng một chút thì cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến.

Mấy ngày nay có quá nhiều sự cố.

Tâm tư phải dành quá nhiều vào những chuyện gần đây khiến cho ngay cả chút cảm xúc dư thừa cô cũng không có tâm tình biểu lộ ra ngoài.

Cô mệt mỏi ôm cánh tay dựa vào ghế, cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Chỗ nào ở bệnh viện chính phủ cũng có thể thấy được người nhà của bệnh nhân, họ ngủ ở bất kỳ đâu có thể, nhân viên công tác của bệnh viện cũng đã quen với cảnh này, đi ngang qua Thời Hoan, một hộ sĩ liền tốt bụng đắp giúp cô chiếc chăn mỏng rồi mới rời đi.

Một đêm không mộng mị, nhưng cũng không phải một giấc ngủ ngon, tất cả chỉ vì mệt mỏi.

*

Đồng hồ sinh học của Thời Hoan vô cùng chính xác, trời còn chưa sáng hẳn cô đã tỉnh dậy.

Cơn buồn ngủ dần qua đi, cô dụi mắt, không nghĩ tới hôm qua mình cứ như vậy mà ngủ mất.

Trên người có đắp chăn mỏng, coi như để tạm thời chống lại cái lạnh đêm khuya, có lẽ là nhân viên bệnh viện giúp cô đắp lên, Thời Hoan trong lòng không khỏi dâng lên một chút ấm áp.

Cô nhìn vào trong phòng bệnh của Từ Dã, thấy anh dường như vẫn chưa tỉnh lại thì ánh mắt có chút ảm đạm.

Thế nhưng cảm giác mất mát kia cũng chỉ là trong giây lát, chỉ chốc lát sau Thời Hoan đã nhanh chóng khôi phục về trạng thái bình thường.

Cô nhìn sắc trời bên ngoài, tính toán thời gian, trong lòng còn chưa kịp nghĩ ngợi thì ánh mắt đã thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới.

Thời Hoan sửng sốt, cô nhìn kĩ lại thì phát hiện ra là tổ tưởng.

Cô không vội hỏi kĩ, nhưng vẫn có chút nghi hoặc: "Tổ trưởng, chú sao lại đến sớm vậy?"

"Tối hôm qua chú mới nghe được sự tình bên này, không nghĩ tới lần này tình huống bất ngờ đều dồn về cùng một lúc." Tổ trưởng chậm rãi lắc đầu, thở dài, "Thế nên hôm nay chú qua đây sớm một chút, xem tình hình của đội tưởng Từ như thế nào."

"Anh ấy đã không còn nguy hiểm tới tính mạng rồi, nhưng cũng chưa tỉnh lại."

Tổ trưởng thấy Từ Dã trong phòng bệnh, chú mở miệng, bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói một câu: "Đội trưởng Từ sẽ không có việc gì."

Cũng không biết là nói cho ai nghe.

Thời Hoan giương khóe môi, dạ một tiếng, đang muốn nói gì đó, bộ đàm của tổ trưởng lại đột nhiên vang lên, truyền đến giọng của đội bác sĩ, nghe tựa hồ có chút lo lắng......

"Tổ trưởng tổ trưởng, chúng cháu vừa mới nhận được thông báo, Balnea lại có một khu xảy ra bạo loạn, trong đêm đã có một số lượng lớn bệnh nhân chạy đến khu tị nạn, bây giờ cũng đang không ngừng đưa thêm bệnh nhân tới đây, hiện tại đang rất thiếu người, hôm nay chúng ta phải hoạt động sớm hơn một chút."

Tổ trưởng nghe vậy thì khẽ nhíu mày, cầm lấy bộ đàm đáp lại: "Chú biết rồi, sau khi rời bệnh viện chính phủ chú sẽ đến thẳng trại tị nạn, mọi người đi trước đi, không cần đợi chú."

Nói xong, chú liền quay sang phía Thời Hoan cười bất đắc dĩ, có chút áy náy, "Ngại quá Thời Hoan, cháu cũng nghe thấy rồi đó, tình hình hiện tại có chút đặc biệt, chú phải nhanh chóng qua đó, khi nào xong xuôi sẽ quay lại."

Dứt lời, chú liền định nhấc chân rời đi.

Nhưng ngay sau đó Thời Hoan lại đột nhiên mở miệng.

Cô nói, "Tổ trưởng, cháu cùng chú qua đó."

Giọng cô bình thản, vô cùng nhẹ nhàng.

Tổ trưởng nhất thời sửng sốt, chú dừng chân, quay đầu nhìn về phía Thời Hoan, rất khó để so sánh cô bây giờ với bộ dạng hồn bay phách lạc ngày hôm qua.

Nghĩ một chút, chú vẫn là khuyên cô: "Trạng thái của cháu nếu thật sự không tốt thì cứ ở lại bệnh viện cùng đội trưởng Từ đi."

Thật ra trại tị nạn có rất nhiều việc phải làm, không đủ người hỗ trợ, bây giờ lẽ ra không phải lúc bận tâm mấy chuyện như tình yêu thiếu nữ, nhưng vì trạng thái ngày hôm qua của Thời Hoan thật sự khiến người khác không biết nên nói gì, chắn chắn không thể nào hoàn thành tốt mọi việc được, chú sợ Thời Hoan còn chưa khôi phục lại.

"Không cần đâu ạ." Thời Hoan từ chối, cô sửa sang lại trang phục sau đó bước tới.

Vẻ mặt cô nhàn nhạt, bước chân vững vàng, không nhanh không chậm mở miệng, lời nói quả quyết......

"Cháu là người yêu anh ấy, nhưng cháu cũng là một bác sĩ không biên giới."