Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Chương 14: Chỉ một mình em đau




" Thẩm Khả, rốt cục cậu bị làm sao vậy ? Nói cho mình biết đi " - Hạ Hương thảng thốt nhìn cô.

Từ lúc giờ ăn trưa kết thúc vào học, cô nàng đã thấy mặt mũi của cô đỏ đỏ như khóc. Hỏi thì cô không chịu trả lời. Hiện tại vừa mới reng chuông hết giờ, Thẩm Khả và cô nàng cùng ở lại trực lớp. Nhưng cô cứ cầm cây lau nhà đứng ngẩn người ra đó.

Nghe Hạ Hương hỏi cô chỉ hít sâu một cái rồi ôm cây lau nhà ngồi khuỵu xuống.

" Hạ Hương à, mình phải làm sao với anh ấy đây ? " - Cô giọng nói mệt mỏi.

" Cậu nói ai ? Lục Chiêu Thuấn sao ? Cậu ta làm gì cậu, cậu nói cho mình biết " - Cô nàng ngay lập tức đoán ra ai. Không phải tên đó dùng bạo lực gì với Thẩm Khả đó chứ ?

Cô vội lắc đầu - " Anh ấy chẳng làm gì mình cả. Chỉ là mình thấy hai đứa rất khó hòa hợp "

Hạ Hương thở phào nhẹ nhõm một cái. Nếu như thực sự tên kia làm hại Thẩm Khả, cô nàng sẽ đi dạy dỗ hắn một trận.

" Thẩm Khả, nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì đừng tiếp tục nữa " - Cô nàng nhìn cô ngần ngừ lên tiếng.

Thẩm Khả lại lắc đầu, không trả lời cô nàng. Ngồi một lúc, cô đứng lên tiếp tục quét dọn lớp. Hạ Hương trông thấy cũng không nói gì thêm tiếp tục làm.

" Được rồi, cậu cứ về trước đi. Để mình cất cây lau nhà cho "

Cô biết cô nàng còn phải về nhà bán hàng phụ mẹ nên vội thúc giục.

Hạ Hương chần chừ một chút rồi mới đưa cây lau nhà cho cô - " Vậy cám ơn cậu. Nếu không phải sợ mẹ mình mắng thì mình đã giúp cậu cho xong rồi "

Cô lắc đầu cười cười - " Không sao "

Hạ Hương cầm lấy cặp ngay tức thì ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Thẩm Khả nghe nói cha mẹ của Hạ Hương rất nghiêm khắc, chỉ cần về trễ năm phút là đã bị mắng rồi.

Cô cầm đồ đi về hướng nhà vệ sinh cất cây lau nhà. Bình thường, Lục Chiêu Thuấn luôn đợi cô ở cổng trước khi ra về, nếu là ngày cô trực thì hắn sẽ đến lớp phụ cô rồi chờ Thẩm Khả cùng về. Nhưng hôm nay bóng dáng hắn cũng chẳng thấy đâu.

Người nên giận là cô mới phải !

Thẩm Khả vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra bất ngờ bị bàn tay nào đó túm lấy tóc mình lôi vào trong nhà vệ sinh nữ. Cô buông cây lau nhà ra đau đầu giữ lấy tóc mình. Cô cố gắng giằng co, bất ngờ bàn tay nắm tóc liền buông ra làm cô mất thăng bằng ngã xuống dưới sàn nhà vệ sinh.

Đôi mắt mở lớn, trước mặt cô là Trương Uyển Như và đám bạn của cô ta.

" Cậu... sao lại ? " - Thẩm Khả sửng sốt nhìn người trước mặt.

" Sao nào ? Tôi nghĩ cô phải hiểu lý do tôi lôi cô vào đây chứ ? " - Giọng nói đầy hàm ý, vô cùng cao hứng.

Tia suy nghĩ đáng sợ xẹt qua não cô. Thẩm Khả cũng mong rằng không giống như những gì cô nghĩ, cô ánh mắt run run - " Là vì Chiêu Thuấn ? "

Trương Uyển Như ngay lập tức vỗ tay thích thú - " Cô cũng thông minh đấy. Tôi muốn trân trọng thông báo cho cô biết, tôi, sắp trở thành vị hôn thê của anh ấy. Tức là chúng tôi sắp đính hôn với nhau "

" Cậu.. cậu nói cái gì ? "

Thẩm Khả như không thể nào tin nổi vào tai mình.

" Sao ? Cô không biết ? Đáng thương thật " - Cô ta trong lòng âm thầm đắc ý trước bộ dạng của cô.

Những gì Trương Uyển Như nói là thật sao ?

" Làm sao mình có thể tin lời cậu ? " - Cô cố giữ vững lý trí của mình.

" Anh ấy đang quen cô đương nhiên sẽ không tiết lộ chuyện này cho cô biết. Tiếc là cuộc hôn nhân này đã được cả hai gia đình chúng tôi đồng ý. Với tôi mà nói, Lục Chiêu Thuấn thích cô cũng được, nhưng là người cuối cùng trở thành vợ tương lai của anh ấy, ở bên cạnh anh ấy mới chính là tôi " - Trương Uyển Như vui vẻ mở miệng khiêu khích nhìn cô.

Đau xót tràn vào trái tim của Thẩm Khả. Vì sao hắn chưa bao giờ cho cô biết chuyện này. Vậy mà hắn còn nói giữa hắn và Trương Uyển Như không có bất cứ mối quan hệ nào.

Cho dù Lục Chiêu Thuấn thích cô thì cuối cùng cũng cùng Trương Uyển Như ở cùng một chỗ sao ?

" Cô biết đấy, Trương Uyển Như tôi là loại người không cho phép bất cứ ai động vào đồ của mình. Tôi cảm thấy bổn phận của một người vợ tương lai là phải quét sạch bọn ruồi bu quanh chồng mình. Đặc biệt là cô " - Cô ta nhếch môi thâm hiểm.

Thẩm Khả vẻ mặt nghi hoặc liếc nhìn cô ta, Trương Uyển Như lại muốn giở trò gì với cô ?

Cô ta hất mặt, hai nữ sinh phía sau bước tới ôm lấy hai tay cô. Còn một nữ sinh đang cầm điện thoại giơ lên bật chế độ quay phim.

Cô trợn mắt nhìn đám người kia. Thân người cô không nhịn được trở nên run sợ. Cô có một dự cảm không hề tốt.

" Các cậu muốn làm gì ? Buông mình ra "

" Ngoan, cứ ngồi yên đó đi "

Trương Uyển Như nhàn nhã bước tới dùng móng tay nhọn hoắc của cô ta cào cấu mặt cô, cổ cô, tay chân cô. Rồi ra sức đánh cô, đá vào bụng cô. Cô thét lên đau đớn. Cô ta dùng sức bứt bung áo sơ mi của cô ra làm lộ khoảng áo lót bên trong.

Thẩm Khả kinh hoàng la lên. Nhưng không có ai bên ngoài để nghe thấy cô cả. Giờ này học sinh đã ra về gần hết. Cô hết sức giãy giụa nhưng hai bên đã bị giữ chặt.

.....

...

" Đã trễ như vậy mà tiểu thư vẫn chưa ra khỏi trường, có nên báo cho thư ký Kim một tiếng không ? "

Tên đàn ông đeo kính đen ngồi trong xe lo lắng lên tiếng.

Người ngồi bên cạnh nhíu mày - " Có cần thiết không ? Lỡ như tiểu thư ra trễ một chút thì sao ? "

Tên vệ sĩ ngồi ngay ghế lái giơ tay nhìn đồng hồ - " Bây giờ đã trễ lắm rồi. Tiểu thư bình thường trực lớp cũng không ra trễ như thế. Học sinh trong trường đã ra về hết cả rồi. Nếu như tiểu thư trong đó xảy ra chuyện gì thì cái mạng nhỏ này của hai người chúng ta cũng không giữ được lâu đâu "

Người lúc nãy liền có chút run sợ, vội nói - " Vậy thì chúng ta báo cho thư ký Kim, tùy anh ta quyết định "

.....

...

Trương Uyển Như tiếp tục cào cấu thô bạo, từng móng tay nhọn bấm sâu vào trong da thịt cô cứa đến rỉ máu. Thẩm Khả đau rát vừa khóc vừa kêu cứu. Nữ sinh cầm điện thoại quay sát vào cơ thể cô một cách thích thú.

Một nữ sinh khác đang giữ chặt cô, rút từ trong túi ra một chai nước sát trùng quăng cho Trương Uyển Như. Cô ta cào nát thân thể Thẩm Khả. Da thịt trắng trẻo của cô từ trên xuống dưới đều rướm máu, bầm tím hết cả lên.

Cô nằm dưới sàn nhà lạnh đau đớn, tuổi nhục chỉ có thể khóc thảm. Trương Uyển Như thích thú nhìn bộ dạng thảm hại của cô, cầm chai nước sát trùng đổ từ từ đổ xuống vết thương trên mặt cô.

Từng giọt nước lạnh lẽo thấm vào vết thương như một con dao đâm vào da thịt cô. Cứa rát làn da mỏng manh của cô. Thẩm Khả kêu lên một tiếng đầy đau đớn.

Bất thình lình, cách cửa nhà vệ sinh bị đẩy mạnh ra. Ba bốn người mặc áo đen lao đến bắt lấy đám nữ sinh ném sang một bên. Trương Uyển Như đang cầm chai nước sát trùng chưa kịp hoảng hốt đã bị một tên đàn ông cao to túm lấy cổ áo ném vào tường.

Cả người cô ta bị đập trúng bức tường đau điếng mà thét lên.

" Tiểu thư, tiểu thư cô không sao chứ ? "

Kim Doãn Tôn lao đến chỗ cô, sợ hãi đỡ cô lên.

Nhưng Thẩm Khả dường như đã khóc đến mức mất đi ý thức. Cô không còn hay biết điều gì nữa. Anh ta nhìn những vết thương trên cơ thể cô mà lòng đau như cắt. Trong lòng lo lắng cực điểm ôm lấy Thẩm Khả nhấc bổng cô lên.

" Thư ký Kim, cô ta phải xử lý như thế nào ? " - Một tên vệ sĩ mở miệng hỏi anh.

Kim Doãn Tôn ánh mắt nhìn về phía Trương Uyển Như đầy căm phẫn. Anh rất tức giận, hận không thể bóp chết cô ta. Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất đối với anh là Thẩm Khả.

" Tùy ngươi, cảnh cáo là được rồi "

Dứt lời, anh khẩn trương bế Thẩm Khả ra xe.

Chỉ còn mấy người vệ sĩ ở lại với đám nữ sinh kia.

" Các người muốn gì ? " - Trương Uyển Như hoảng loạn nhìn tên đàn ông to cao.

Tên vệ sĩ nhếch mép, bàn tay to lớn túm lấy cổ cô ta như một con gà khẽ siết. Cô ta vừa đau vừa khó thở không thể nói chuyện. Muốn cầu xin nhưng lại không thể. Miệng hơi mở ra để cố gắng hô hấp. Đám nữ sinh kia cũng bị giữ lại, chứng kiến cảnh đó mà một phen hoảng hồn run bần bật.

Tên đó liền cầm chai nước sát trùng lúc nãy đổ vào miệng cô ta. Được một lúc mới thả tay ra. Trương Uyển Như ngã xuống đất kinh hãi ho sặc sụa, phun ra hết thứ nước kinh khủng kia.

Nếu không phải cô ta và bạn mình là một đám nữ sinh chưa đến tuổi trưởng thành thì cô ta đã phải chịu đau đớn từ lâu rồi. Như vậy là quá hết sức nhẹ nhàng.

" Đây chỉ là một lời cảnh cáo rất nhẹ nhàng cho ngươi. Nếu còn dám mưu hại Thẩm tiểu thư thêm một lần nào nữa thì ngươi và đám bạn của ngươi sẽ được gửi về nhà trong một cái hòm đấy ! " - Giọng người đàn ông cảnh cáo đầy hung dữ.

Trương Uyển Như run rẩy nhìn người trước mắt gật gật đầu chui rúc vào góc tường, mặt trắng bệch ra.

Trước khi rời khỏi, người đàn ông còn dẫm nát chiếc điện thoại của nữ sinh khi nãy rồi mới rời đi.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

" Tiểu thư, người tỉnh rồi " - Kim Doãn Tôn ngồi bên giường lo lắng cho cô.

Mí mắt xinh đẹp từ từ hé mở, toàn thân lại đau rát.

" Thư ký Kim ? "

" Tiểu thư, người đừng sợ, đừng lo lắng gì cả. Nghỉ ngơi nhiều một chút " - Anh giọng nhẹ nhàng an ủi cô.

Lúc nãy anh đưa cô về nhà gọi bác sĩ đến xử lý mấy vết thương, tuy không có vết thương nào nghiêm trọng nhưng lại chằng chịt khắp cơ thể cô. Da thịt trắng mịn của cô đã bị nữ sinh kia cào cho rách nát. Trên má Thẩm Khả còn đỏ ửng hai vết cào sâu. Lúc nhìn thấy Kim Doãn Tôn lại một lần nữa vô cùng giận dữ.

Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó ngay lập tức chụp lấy tay anh làm Kim Doãn Tôn rất bất ngờ - " Anh, tuyệt đối không được nói chuyện này với cha tôi "

Anh chần chừ nhìn cô - " Tiểu thư, cô bị đám nữ sinh kia hại ra thế này, tôi làm sao có thể không báo cho bộ trưởng "

" Anh không được nói với ông ấy. Nếu ông ấy biết sẽ làm to chuyện, tôi có thể tự giải quyết ổn thoả. Sẽ không có chuyện như thế này xảy ra nữa đâu " - Thẩm Khả vẻ mặt đầy cương quyết nhìn lên anh, gấp gáp nói.

" Tiểu thư, người... "

" Lúc nãy, anh đã làm gì bọn họ ? "

Cô đột ngột hỏi, trong lòng có chút lo lắng.

Kim Doãn Tôn ánh mắt chăm chú, cẩn trọng đáp - " Tiểu thư, người đừng lo. Tôi chỉ cho người nói với họ mấy lời cảnh cáo chứ không làm gì cả "

Thẩm Khả khẽ quan sát vẻ mặt của anh, trong lòng vơi bớt lo âu. Cô chỉ sợ đám vệ sĩ của cha cô lại làm gì đó không nên làm. Dù bây giờ cô đã không còn xem bọn người xấu xa đó là bạn bè thì bọn họ vẫn là nữ sinh cùng lớp với cô - " Vậy thì không cần phải lo nữa. Bọn họ sẽ không dám làm gì nữa đâu. Vì thế, thư ký Kim, xin anh đừng nói với cha tôi chuyện này có được không ? "

Nhìn thấy đôi mắt cầu xin khẩn thiết của cô, Doãn Tôn thật lòng không nỡ từ chối. Một hồi sau mới từ từ gật đầu đồng ý.

" Cám ơn anh. Cũng cám ơn anh vì đã cứu tôi " - Thẩm Khả nằm trên giường nhàn nhạt nói, vẻ mặt rất biết ơn.

Anh lồng ngực như có trống đánh. Hơi cúi đầu xuống không dám nhìn cô. Sau đó liền xin phép đi ra ngoài.

Cánh cửa phòng khép lại, Thẩm Khả nằm trên giường khổ sở, bàn tay chạm vào mấy vết thương trên mặt. Một giọt nước mắt mặn chát khẽ rơi xuống vết thương làm cô đau rát. Rốt cục, hắn đã giấu giếm cô những chuyện gì.

Cô cũng không phải ngu ngốc. Trương Uyển Như vốn là tiểu cành vàng lá ngọc của một tập đoàn có tiếng trong nước. Cô ta nói sẽ cùng hắn đính hôn. Tức là, thân phận của Lục Chiêu Thuấn cũng không phải như những người khác. Trước đây, cô cũng từng có loại cảm giác này.

Nhưng mà...

Cô có tư cách gì đi chất vấn hắn. Chính cô cũng đang giấu giếm về gia đình mình. Nhưng cô không thể chấp nhận việc hắn sẽ cùng Trương Uyển Như đính hôn lại còn đi trêu đùa cô.

Thẩm Khả đột nhiên cầm lấy điện thoại muốn gọi cho hắn. Sự mơ hồ này khiến cô không thể chịu nổi. Cô lấy hết quyết tâm mà bấm gọi cho hắn.

Điện thoại dường như đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy. Chỉ là bất ngờ thay, giọng nói quen thuộc mà cô muốn nghe lại không vang lên. Thay vào đó là một giọng nữ lảnh lót.

" Alo... "

Thẩm Khả nắm chắc điện thoại trong tay. Cô có thể nghe thấy đầu dây bên kia rất ồn.

" Alo, ai vậy, sao gọi mà không nói ? " - Giọng cô gái đó lại vang lên.

Cô vẫn không đủ can đảm lên tiếng. Một lúc sau, tiếng nói đó một lần nữa vang lên nhưng không phải nói với cô.

" Lục thiếu gia, anh hư quá. Ôm cứng em như vậy sao em thở được " - Lời nói phong tình ẻo lả phát ra như muốn đâm thủng trái tim cô.

Cô còn có thể bào chữa gì nữa. Lục thiếu gia còn là ai khác ngoài hắn, đêm khuya như thế này còn ở cùng với người phụ nữ khác. Hỏi cô phải suy nghĩ như thế nào đây.

" Lại đây "

Lần này, chính xác giọng nói khàn khàn quen thuộc của hắn vang lên.

Người phụ nữ kia khẽ rên một tiếng đầy quyến rũ.

Thẩm Khả cắn nát môi mình muốn chảy máu. Điện thoại rớt xuống khỏi tay cô. Đôi mắt hoen đỏ đã thấm đẫm những giọt nước mắt. Là đau đớn đến mức chết đi sống lại. Những vết thương trên người cô cũng không thể đau đớn bằng.

Là vì cô quá ngu ngốc sao ? Hay là quá ngây thơ tin vào những lời quá mức tình cảm của hắn ?

" Thẩm Khả, tôi thích em "

" Thực sự rất thích em "

Thẩm Khả đã từng thật sự tin rằng hắn thích cô. Nhưng hình như cô đã quá kỳ vọng vào một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ nào đó. Chẳng qua là hắn chưa từng thích cô nhiều như cô tưởng.

Khẽ đặt bàn tay lên trái tim của mình. Thì ra, cảm giác tan nát chính là như thế này. Trái tim của cô, hy vọng của cô, tình cảm của cô tất cả đã vỡ nát hết rồi. Nước mắt vẫn cứ rơi trên gương mặt tái nhợt của cô, ánh mắt vô hồn nhìn về bức tường trống trải.

Phải chăng, nỗi đau đớn này, ngay giờ phút này, chỉ một mình cô chịu.