Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 67




Từ lúc Khương Ương bị Liên nửa đêm đánh lén bò lên trên giường, đêm này ngủ phá lệ cảnh giác, ngoài cửa mới vừa truyền đến một chút động tĩnh nàng liền tỉnh lại.
Đông đông đông –
Sai a, kiếm mẻ nàng tiến đến chưa bao giờ gõ cửa, nhất định là lại đang giở thủ đoạn gì nữa rồi. Khương Ương bị ép phải ngoan độc, không tránh khỏi cũng muốn trêu cợt trở lại, vì vậy nàng rón ra rón rén xuống giường, trốn ở phía sau cửa, ngón tay khẽ cong, mở cửa.
Chi nha –
Nàng dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai mạnh mẽ chồm đến.
"Khương Ương!" Cũng may Sở Tỳ lẫn tránh đúng lúc, bằng không cần phải bị 'đại quái vật' Trong bóng tối đè tan xác, nàng mặt không hề do dự, nói: "Ngươi làm gì?"
"Ta tưởng là kiếm.... Liên."
"Là nàng ngươi có thể như vậy sao? Người ta tiểu thân thể bị ngươi áp phá hủy làm sao bây giờ? Đến lúc đó chịu khổ không phải là ngươi sao."
Khương Ương bất minh: "A?"
" Không có gì." Sở Tỳ không chút nào khách khí đi vào trong, thuận tiện đem ngọn nến thắp lên, nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó vẫy vẫy với Khương Ương.
Khương Ương chạy đến, đứng trước mặt nàng.
" Ngồi xuống."
"Không ngồi."
"Được rồi." Sở Tỳ nói: "Nhưng ngươi không ngồi xuống ta không tiện sờ đầu ngươi."
Khương Ương lập tức ngồi xuống.
Tay Sở Tỳ xoa nhẹ vài cái trên đầu nàng, không biết xuất phát từ tâm tính gì, thẳng đem tóc của người ta xoa đến loạn thất bát tao mới bỏ qua, nàng ôn hòa nói: "Ta dự định cùng Côn Lôn rời khỏi đây, đi một chỗ rất xa. Chỗ đó ngươi không thể đi được, ta cũng không muốn bị ngoại nhân quấy rầy. Thiên giới cùng yêu giới những người có tên tuổi, những thần tiên yêu quái ta cảm thấy có uy hiếp đối với ngươ ta đều thay ngươi thu phục rồi, đây là huyết thệ lệnh bài, nếu như bọn họ vi phạm thệ ngôn, ngươi bóp nát chúng tại chỗ."
Khương Ương bị động từ trong tay nàng tiếp nhận một chuỗi dài ngọc bài nặng trịch, thu vào trữ vật pháp bảo, mới ngây ngốc hỏi: "Nhưng ngươi cần những thứ này làm gì?"
"Cho ngươi làm thiên đế, làm yêu vương dùng đến, nếu như ngươi thích thì chơi, không thích thì giữa lấy ngọc bài, để ngừa vạn nhất."
"Nga."
"Còn có, ngươi tâm tư đơn giản, dễ bị người lợi dụng, trên đại sự phải nghe Liên nói nhiều một chút, bất quá cũng không nên để nàng khi dễ nữa. Trước đó ta cho nàng một quyển công pháp tu luyện, sợ là qua mấy vạn năm ngươi sẽ đánh không lại nàng nữa, ta dạy cho ngươi mấy pháp môn đối phó nàng."
Khương Ương cắt đứt nàng: "Chờ một chút, vương. Đầu óc của ta thế nào xoay chuyển không kịp rồi, ngươi chừng nào thì rời khỏi?"
Sở Tỳ nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, ánh mắt lóe ra một chút ánh sáng: "Bình minh sẽ đi."
"Đi nơi nào?"
"Chỗ ngươi không biết."
Khương Ương nhìn chằm chằm vào nàng, bỗng nhiên phát tác, lớn tiếng nói: "Ngươi nói dối!"
Côn Lôn đã sớm bất tỉnh nhân sự, Sở Tỳ cũng không sợ nàng đánh thức Côn Lôn, cho nên cũng không ngăn nàng lại, chỉ là sắc mặt bình tĩnh mà nói: "Ta không có."
"Ta biết, ngươi nhất định đang gạt ta!" Khương Ương đứng lên, lần đầu không để ý chủ tớ khác biệt, thanh sắc câu lệ chất vấn nàng: "Ngươi nhất định không phải là muốn đến chỗ quỷ quái nào đó ta không biết, ngươi là đang dối gạt ta! Ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?!"
Bầu trời truyền đến tiếng nổ, xa xa trên bầu trời Vạn Yêu Quật đều bị chấn động, Khương Ương vội vội vàng vàng đỡ mép bàn, mới ổn định thân thể.
Sở Tỳ bất động thanh sắc buông xuống đôi mắt, cũng đứng lên, nói: "Ta phải đi. Có lẽ công pháp này cũng không phải sử dụng đến, không học cũng được."
Khương Ương vẻ mặt sắp khóc, Sở Tỳ rốt cục có chút không đành lòng, nhẹ nhàng mà đưa tay ôm lấy nàng một cái: "Hài tử ngoan."
Cho đến Sở Tỳ đi ra cửa phòng, chớp mắt động tĩnh của nhân gian, khác thường giữa Sở Tỳ cùng Côn Lôn, còn có những lời nàng nói tối nay cùng nhau nảy lên trong lòng, ở trong lòng nàng nhiễu loạn thành tương hồ, Khương Ương bỗng nhiên sáng tỏ, nàng đứng phía sau Sở Tỳ, dĩ nhiên không dám kéo nàng, mà chỉ bình tĩnh gần như chết lặng hỏi: "Ngươi muốn tuẫn thiên có đúng không?" (chôn theo thiên địa)
Sở Tỳ bước chân dừng một chút, lặng lẽ.
Vì vậy yên lặng cam chịu.
Khương Ương rơi nước mắt, nói: "Ngươi không thể."
Sở Tỳ không nói lời nào.
Nước mắt của Khương Ương vẫn rơi: "Sẽ không có biện pháp khác sao?"
Nàng vẫn là không nói lời nào.
Khương Ương đột nhiên bạo phát: "Vương! Căn bản không đáng a! Trước đây ngươi vì nàng trở mặt thành thù cùng yêu giới, vì nàng nhận hết dằn vặt bốn vạn năm không thấy mặt trời, hôm nay lại muốn vì nàng đem mạng đều thí vào?"
Nàng không quan tâm vươn cánh tay che ở trước mặt Sở Tỳ: "Ta chết cũng sẽ không cho ngươi đi!"
Vành mắt Sở Tỳ rất nhỏ phiếm hồng, ánh mắt của của nàng thương xót nhìn Khương Ương, thấp giọng nói: "Ngươi không hiểu."
"Ta có cái gì không hiểu! Ta chỉ biết không còn mạng sống thì cái gì cũng không có, ngươi chết rồi, lấy cái gì ở bên cạnh nàng?" Khương Ương lau đôi mắt, nghẹn ngào nói: "Tuy rằng ta không thích nàng đi, nhưng ngươi thích là được."
"Nếu như...." Sở Tỳ rất nhẹ rất nhẹ nói: "Là ta không muốn ở bên cạnh nàng nữa?"
"Sao -" Khương Ương cả người cứng đờ, ngón tay nàng chỉ kịp chạm đến ống tay áo lạnh lẽo của Sở Tỳ, người liền ngã về sau, Sở Tỳ nhân thể tiếp được nàng, an trí trên giường, còn không quên đắp chăn cho nàng.
Nàng đứng bên giường suy nghĩ một chút, cảm thấy việc nên căn dặn cơ bản đều đã căn dặn xong, chợt sải bước mà đi.
Khương Ương là được liên giải cấm chế, nhưng lúc đó sắc trời đã sáng.
Liên tuy rằng biết dự định của Sở Tỳ, lại không biết lúc nào nàng sẽ hành động, cho nên lúc Khương Ương một bên khóc một bên nói với nàng Sở Tỳ muốn tuẫn thiên, cũng thực sự lấy làm kinh hãi.
Khương Ương nhớ đến hôm qua Côn Lôn hỏi đến tứ cực, cũng may nàng không cùng Côn Lôn nói qua bao nhiêu, hôm nay luống cuống tay chân dĩ nhiên còn có thể nhớ đến nội dung này, trong lòng nàng nhanh chóng tính toán: Thanh long, nàng có thể nuốt long châu rồng, bạch hổ, Kinh Mặc có thể tính như một con, chu tước sao, Liên không thể tốt hơn nữa, về phần huyền vũ...
Nàng nói với Liên: "Ngươi mau đi địa lao tìm Phong Tuấn, ta đi tìm Kinh Mặc."
Lập tức nàng như một trận gió mà chạy mất, Liên mặc dù không hiểu ra sao, nhưng vẫn nghe lời đi địa lao, trong lòng nàng nói coi như là tìm được Phong Tuấn vô dụng vô dụng, kết giới vẫn còn đó, Sở Tỳ không mở không ai có thể mở.
Đỉnh núi vạn trượng, Côn Lôn Sơn.
Gió lạnh Lạnh thấu xương giống như lưỡi đao thổi vào xương cốt của Côn Lôn, từ trong đến ngoài đều là lạnh thấu xương.
Nàng có thể rõ ràng thấy được chỗ hổng do tứ cực sụp đổ, tàn hồn của tứ đại thần thú quanh quẩn xung quanh tứ cực, quang mang ảm đạm, thiên hạ lớn như vậy, tứ cực phân bố ở cực đông cực nam cực tây cực bắc, vốn không nên là như vậy, trừ phi là có người dùng thủ đoạn, ngoại trừ nữ nhân trước mặt, trên đời này không có người thứ hai có thể làm được.
"Ta thường nghĩ." Sở Tỳ vẫn ngồi xếp bằng, hãy còn cười nói: "Năm đó lúc ngươi giao trái tim cho Nữ Oa, rốt cuộc là tâm tình gì? Là cảm thấy ta không quan trọng gì, so ra kém thương sinh của ngươi, xuỵt -"
Nàng dùng ngón trỏ đặt trên môi, đôi mắt xinh đẹp chớp một cái, tiếp tục nói: "Ta còn chưa nói xong, đừng ngắt lời, Hay là nói ngươi cảm thấy mất đi trái tim, cũng có thể đối xử với ta giống như trước đây."
Côn Lôn trầm mặc.
" Nhưng sự thực chứng minh là ngươi sai rồi. Ngươi có ký ức, không có tình cảm, dễ dàng bị một thứ gì đó khoác bộ mặt của ta lừa gạt, ngươi thậm chí không cho ta cơ hội giải thích mà một kiếm đâm vào tim ta, rất đau." Sở Tỳ kéo tay nàng cố sức đặt tại ngực mình, nàng khóc: "Thực sự rất đau. Lần trước ta đã đâm ngươi một kiếm, đau sao? Nhưng so với ta khi đó thì thật không đáng là gì. Ngươi không phải đâm một đao vào tim ta, mà là một nghìn đao, một vạn đao, mỗi khi ta nhắm mắt lại sẽ vô số lần nhớ đến tình cảnh ngày đó."
"Lúc ta ở trên Trấn Yêu Đài, bị lôi điện chém xuống, bị liệt hỏa thiêu đốt, ta đã nghĩ a, ta muốn giết bọn họ, từng người từng người một, toàn bộ đều thiên đao vạn quả. Nhất là ngươi." Mắt nàng lộ ra hung quang, oán hận lặp lại: "Nhất là ngươi! Ta hận không thể uống cạn máu thịt của ngươi, lột da rút xương, đốt thành tro bụi."
Một giọt nước mắt trượt xuống khuôn mặt Côn Lôn, nàng không lên tiếng.
"Nhưng khi ta chân chính trở về, ta thấy mặt của ngươi, ta nghĩ, đây là người ta yêu tròn mười vạn năm, ta nhẫn tâm cứ như vậy hủy hoại nàng sao? Đáp án là không thể, ta không đành lòng a, ta thậm chí không khống chế được bản thân muốn đi thân cận ngươi, sau khi thân cận ngươi, ta sẽ càng thêm nhớ đến đau khổ năm đó phải chịu, ta lại càng hận ngươi. Tựa như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, càng lăn càng lớn, một ngày nào đó, không phải ta giết ngươi thì chính là hủy hoại chính bản thân mình."
"Côn Lôn a...." Nàng rốt cục đôi mắt đỏ bừng, thật dài gọi một tiếng.
Côn Lôn nước mắt rơi như mưa.
"Ta không oán ngươi, không oán ngươi mất đi trái tim, nhưng bắt đầu từ khi đó, ngươi nên nghĩ đến, sớm muộn sẽ có một ngày như vậy." Sắc mặt của nàng dữ tợn, nói: "Côn Lôn, chúng ta vốn dĩ có thể vĩnh viễn sống cùng nhau, là ngươi một tay hủy hoại! Ta hận ngươi a, hận ngươi chết đi được!"
Nước của thiên hà đen kịt như mực, rít gào đổi dòng hướng Côn Lôn Sơn, nước dâng lên mấy nghìn trượng, dừng lại chốc lát, sóng biển cuộn trào khiến đài hoa sen nhấp nhô, hình thành một dòng xoáy thật lớn, tứ cực bị gì đó dẫn dắt mà cuốn vào trong, trực tiếp sụp đổ.
Sở Tỳ bỗng nhiên nghiêng người hôn nàng.
Nụ hôn này vốn nên là hết sức ôn nhu triền miên, lại mang theo tình tự không thể diễn tả nào đó tựa như nước đổ ập vào toàn thân Côn Lôn, yêu thương, ỷ lại, nàng đột nhiên phát giác bản thân có thể cử động, giống như người chết đuối bắt lấy rơm rạ cứu mạng gắt gao ôm lấy Sở Tỳ.
Sở Tỳ nở nụ cười, sau đó dùng một tay, ngón cái đặt tại mi tâm của nàng, quang mang nhàn nhạt chảy ra từ mi gian.
Côn Lôn cảm thấy thứ gì đó đang nhanh chóng chảy ra bên ngoài, nàng rõ ràng không có tim, lại cảm thấy bi ai đến tột đỉnh, nàng bắt đầu kịch liệt giãy dụa, nhưng khí lực của nàng thế nào tránh được Sở Tỳ đây... Nàng cảm thấy càng ngày càng lạnh, càng lúc càng hồ đồ, thậm chí dần dần nhận không ra người trước mắt là ai, lại gặp qua ở nơi nào...
Không! Không phải, nàng nhận ra. Vậy nàng ấy là ai đây?
Từ gặp gỡ dưới xuân thụ, đến Côn Lôn Sơn hiểu nhau, mấy vạn năm hứa hẹn, từ đó, bị đôi tay ôn nhu này nhất nhất xóa đi.
Tay nàng rốt cục vô lực buông xuống.
Sở Tỳ buông Côn Lôn đã hôn mê ra, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mi gian của nàng: "Nhưng ta vẫn yêu ngươi."
"Mạnh Triệu Trọng."
Bên cạnh Côn Lôn vô thanh vô tức xuất hiện một cái bóng đen.
"Mang nàng đi."
Nàng lăng không phi lên, đứng trước đỉnh núi dang rộng hai tay, cuối cùng thật sâu nhìn Côn Lôn một cái, tóc dài cùng bạch cừu cùng nhau quấn vào hồng thủy, không còn nhìn thấy thân ảnh nữa.
Thương sinh không có quan hệ gì với ta, nhưng ngươi và ta có quan hệ.
Ta thành toàn thương sinh của ngươi, ngươi thành toàn tự tôn của ta.
Trả lại ngươi sóng yên biển lặng, thiên hạ thái bình.
Về phần ngươi và ta.... Vĩnh viễn không gặp lại.