Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 7




Hạ giới, Côn Lôn Sơn.
Tiểu Sở Tỳ vẫn ở tuổi ham chơi, ở trong viện của Côn Lôn thành thật đợi vài ngày liền tự mình chạy ra ngoài chơi, nàng trời sinh là yêu, cho dù chỉ có một nửa Nguyên Thần cũng sẽ thu nhận rất nhiều yêu vật, trước khi nàng ấy ra ngoài Côn Lôn đinh căn vạn dặn muốn nàng không nên chạy xuống dưới chân núi, tuy nói trên người có khí tức của nàng nhưng càng đi xuống chân núi lại càng không thuộc phạm vi chế ước của nàng, khó tránh khỏi có chỗ không thể chú ý đến.
Tiểu Sở Tỳ vỗ ngực đáp ứng, sau đó nhanh như chớp bỏ chạy không thấy thân ảnh.
Côn Lôn nhìn bóng lưng của nàng, nghiêng đầu, dường như có nghi hoặc gì đó: "Mạnh Triệu Trọng, ta hiện tại nên có tâm tình gì?"
Mạnh Triệu Trọng: "Phàm nhân bình thường, hiện tại Tiểu Sở đại nhân một mình đi ra ngoài chơi, ngài ở nhà hẳn là lo lắng."
"Lo lắng? Vậy có phải nên có vẻ sầu lo hay không? Giống như vậy?" Côn Lôn nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó trưng cầu ý kiến của Mạnh Triệu Trọng: "Lo lắng có vẻ nghiêng nặng hay là nghiêng nhẹ? Nàng trở về, ta hẳn là vui sướng, có phải hay không?"
Nàng liên tiếp nói hai câu "phản ứng như thế nào", giống như nàng hoàn toàn không có bản năng phản ứng, chỉ là dựa vào kinh nghiệm để phán đoán.
Mạnh Triệu Trọng: "Đúng vậy, sơn thánh."
"Hảo." Côn Lôn nói: "Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi, hôm nay Sở Tỳ lại trưởng thành vài tuổi, thường ngày ta hẳn là cùng nàng làm những việc gì? Trong tộc ngươi cũng có đệ muội, trước đây ngươi làm như thế nào?"
Mạnh Triệu Trọng gãi gãi cái ót: "Hắc hắc cười nói: "Đệ muội trong Tộc của ta lớn lên nào có chậm như Tiểu Sở đại nhân, một nghìn năm cũng đã thành niên, tuổi thơ cũng chỉ một hai trăm năm, ước chừng chính là mang theo bọn họ cưỡi sừng rồng, nghe long ngâm, sau đó ở trong nước chơi đùa. Có đôi khi còn đi nhân gian tìm một vài món đồ chơi của tiểu hài tử ở nhân gian cho bọn hắn chơi, hai trăm năm trôi qua rất nhanh."
"Cưỡi sừng rồng? Lúc nhỏ ta trái lại từng cưỡi lên đầu của nàng. Ngô....." Côn Lôn suy nghĩ một chút, nói: "Bình thường còn được ngậm trong miệng, nàng nói là ngự phong gì đó."
Mạnh Triệu Trọng cười ha ha: "Sơn thánh, ngài lại bị lừa, ở trên người thiết kết giới ngự phong thì tốt rồi, hà tất phải ngậm trong miệng. Thần long giống như bọn ta thể trạng là lớn nhất trong long tộc, trong miệng cũng khó khăn lắm mới chứa được một người. Nguyên hình của Tiểu Sở đại nhân lẽ nào còn lớn hơn so với thần long bọn ta sao?"
Côn Lôn nhìn hắn, nói: "Ân, ngươi biến về nguyên hình cho ta xem, ta hảo đo đạc một chút."
Vì vậy Mạnh Triệu Trọng rít gào biến thành bạch sắc cự long bay lượn cửu thiên, long tu của hắn bay phần phật, cuồn cuộn trong tầng mây, miệng rồng cực đại hé ra hợp lại dường như đất rung núi lở: "Sơn thánh, ta cùng với Tiểu Sở đại nhân, so ra thế nào?"
Đôi mắt Côn Lôn cực nhanh đo đạc trong không trung, sau đó vẫy tay khiến hắn bay xuống, cười nói: "Chiều cao gấp đôi so với ngươi, tổng thể mà nói lớn bằng mười người. Đừng nói là Sở Tỳ, hồi lâu trước đây ta nhận thức một tiểu Tu Xà, nếu như không chết hiện tại cũng muốn lớn hơn so với ngươi."
Mạnh Triệu Trọng: "......"
Mạnh Triệu Trọng năm nay vừa mới ba vạn bốn nghìn chín trăm chín mươi chín tuổi, theo Côn Lôn ba vạn sáu trăm sáu mươi sáu nă, từ hắn, gia gia hắn, gia gia của gia gia hắn có ký ức tới nay, ngọn núi này vẫn thuộc sở hữu của Côn Lôn. Hắn còn nhỏ gặp nạn được Côn Lôn cứu giúp, gia gia của gia gia nói đó là một vô thượng thần, liền khiến hắn theo Côn Lôn tu luyện, quả nhiên hiện tại hắn đã là một con thần long lợi hại nhất thần long tộc.
Chỉ là hắn tựa hồ vẫn chưa từng hỏi qua, về những sự tình thời thượng cổ.
Lúc Mạnh Triệu Trọng đi theo Côn Lôn mới ba trăm tuổi, Côn Lôn cũng là một người đơn thuần không tâm nhãn, không làm giá như thiên đế, khiến Mạnh Triệu Trọng lớn lên cũng là tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, nói năng cũng không có gì cố kỵ, thẳng thắn mà hỏi thăm: "Sơn thánh, ngươi rốt cuộc đã sống được bao lâu?"
"Ân?" Côn Lôn dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn đại ngốc này, nói: "Chưa từng có người dám hỏi ta vấn đề này. Nhân gian có một câu nói như thế này, tùy tiện hỏi tuổi tác của nữ tử là rất đường đột."
Mạnh Triệu Trọng vò đầu.
"Bất quá cũng không có gì phải kiêng kỵ." Côn Lôn bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ chỉ vào họa bố đã trải trước đó lúc bồi Sở Tỳ đùa trên mặt đất: "Đến, ngồi xuống nói. Ta đã lâu không nói về những chuyện trước kia, nếu không nói ta cũng sắp quên rồi."
Côn Lôn đem tóc dài bó buộc, sau đó kéo vào trước ngực, ngồi xuống mặt đất, trái lại thuận tiện. Chỉ là khổ cho Mạnh Triệu Trọng tay dài chân dài, bởi vì muốn cùng Côn Lôn duy trì một chút cự ly, liền nỗ lực di chuyển qua bên cạnh, vóc dáng lại lớn cả người an vị đến bên ngoài họa bố, một bên bố một bên đất, hai ngày trước đúng lúc có mưa, lập tức khiến nửa mông trái lạnh lẽo.
"Nếu như nói từ lúc chưa có ý thức, như vậy bắt đầu tính toán từ Bàn Cổ phụ thân chém khai thiên địa, ta cũng đã tồn tại. Nếu như từ hóa thành hình người bắt đầu tính toán, vậy hẳn là có...." Côn Lôn hé miệng, ngón tay tính toán, nói: "Sắp tròn hai mươi vạn năm rồi đi, nhưng ta mất mười vạn năm thời gian mới thành niên. Ngô, hẳn là lớn lên chậm nhất rồi đi, Cũng không biết Sở Tỳ ở dưới mặt đất mất bao lâu, hẳn là cũng không chênh lệch bao nhiêu so với ta."
Mạnh Triệu Trọng há to miệng: "Ngài nói Tiểu Sở đại nhân? Nàng cũng già giống như ngài sao?"
Côn Lôn: "....."
"Mạnh Triệu Trọng a Mạnh Triệu Trọng, bảo ta nên nói ngươi thế nào mới tốt đây?" Nàng vỗ vỗ vai Mạnh Triệu Trọng, lời nói thấm thía: "Nhanh mồm nhanh miệng không có gì sai, ta thường ngày cũng thích ngươi nhanh mồm nhanh miệng, nhưng trong tộc của ngươi lẽ nào không có nữ tử sao? Đổi một từ, ta còn có thể tiếp tục kể cho ngươi nghe."
Mạnh Triệu Trọng: "A, vậy.... Vậy phúc trạch lâu dài được không. Tiểu Sở đại nhân cũng phúc trạch lâu dài giống như ngài sao?"
"Nào có cái gì phúc trạch lâu dài không lâu dài, thật lâu trước đây ta vốn nên tiêu vong, tựa như Phục Hy cùng Nữ Oa nhưng Sở Tỳ hết lần này tới lần khác không phục, dùng một chút thủ đoạn mới giữ được ta, nàng người này a, một thân phản cốt, hành vi xử sự thiên vị nghịch thiên mà đi. Hơn nữa ta khi đó...."
Nàng nói: "Ta khi đó phạm vào một sai lầm, về sau nàng đã bị chúng thiên tiên phật liên thủ tru diệt, ta biết nàng là bất tử bất diệt, thiên đế người này ngược lại cũng không tính là xấu, nhưng hết lần này tới lần khác ngạo khí quá cao, có chút cực đoan, kéo dài hơi tàn bất quá diễn ra một vở hài kịch, khúc mắc nhiều năm như vậy sớm muộn sẽ bị Sở Tỳ trả thù gấp bội, đến lúc đó tất sẽ gây thành đại họa."
Côn Lôn nói đến đây ngữ điệu chậm rãi, dường như cũng không tâm tư dao động: "Bất quá, lúc đó cho dù thiên đế không giở trò này, Sở Tỳ cũng sẽ không cho phép nhi tử của Phục Hy cùng Nữ Oa tạo ra thiên đình, mưu toan chưởng quản trật tự tam giới. Nàng không thích ước thúc người khác, cũng không thích bị người ước thúc, nàng cho rằng thiên hạ chúng sinh nên là chính là sinh tồn, trường kiếm chính là trật tự, pháp lực chính là trật tự, nàng, chính là trật tự."
"Vậy....." Mạnh Triệu Trọng nói lắp: "Những người yếu thì nên chết sao?"
Côn Lôn vô cùng kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Ngươi cảm thấy không nên chết sao?"
Mạnh Triệu Trọng nghiêm mặt nói: "Dĩ nhiên không nên chết, thế gian chúng sinh vốn là có mạnh có yếu, nếu như người yếu chết hết, vậy mẫu thân của ta già rồi lẽ nào nên chết sao? Ta lúc đó vừa mới sinh ra cũng là một tiểu long nhu nhược lẽ nào cũng nên chết sao? Hiện tại trong tộc lão nhân càng ngày càng nhiều, lẽ nào đều nên giết chết bọn họ lúc bọn họ vừa mới bắt đầu già đi sau đó ném vào long trủng hay sao? Thượng thiên cho ta thân thể cường tráng không chỉ vì khiến bản thân ta sinh tồn, còn là để ta đi bảo vệ người nhà."
"Nếu như sơn thánh già rồi." Hắn nói: "Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."
Côn Lôn nở nụ cười: "Cách nghĩ đáng khen ngợi. Chỉ là ta sẽ không gì, ta sẽ chết, ai cũng không giúp được ta."
Mạnh Triệu Trọng ngây người một hồi, phát hiện đầu óc đơn giản căn bản xử lý không được vấn đề phức tạp như vậy, chỉ có bình tĩnh nói: "Ta đây cũng sẽ bảo vệ sơn thánh, cho dù là chết. Lúc ta còn là một tiểu long thì đã đi theo ngài, sau này cũng muốn theo ngài."
Côn Lôn lắc đầu, chậm rãi nói: "Nói bậy bạ gì đó, chờ Sở Tỳ trở về, ngươi nên rời khỏi ta, vô luận đi nơi nào nói chung rời đi càng xa càng tốt."
"Vì sao?"
"Không vì sao."
"Nga." Mạnh Triệu Trọng đáp ứng, trong lòng nghĩ đến lúc đó chân là mọc trên người hắn, sơn thánh đâu thèm quản hắn có đi hay không.
Hắn lại nghĩ đến còn một việc muốn hỏi, vấn đề này một nghìn năm qua vẫn quanh quẩn trong lòng hắn: "Sơn thánh, vì sao ngươi luôn nói "hẳn là" đối với tâm tình hoặc tình cảm của bản thân? Tỷ như nhìn thấy Tiểu Sở đại nhân hẳn là cười, còn thường ở trong phòng nhìn bức họa luyện tập, tình cảm không phải là đến rất tự nhiên sao? Vì sao còn muốn hỏi ta?"
"Bởi vì...." Côn Lôn thở dài một hơi, mí mắt buông xuống, nhẹ nhàng nói: "Ta không có tâm. Cũng bởi vì không có tâm, cho nên ta mới phạm vào sai lầm vào bốn vạn năm trước."
Mạnh Triệu Trọng nói lắp đến sắp nói không ra câu: "Vì vì vì vì sao?"
"Năm đó, Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Nữ Oa bất hòa, liền phái Cộng Công đi giúp Xi Vưu là kẻ địch của hoàng đế được Nữ Oa ủng hộ, Viêm Đế tranh giành Nam Dã tập kích quân đội của Xi Vưu, Cộng Công đi vào nghênh chiến, một mình đấu với tứ tọa của Viêm Đế là Chúc Dung, Lực Mục, Cú Mang, Anh Chiếu tứ viên đại tướng cũng không rơi xuống hạ phong, sau đó Nữ Oa lập đàn phong thiên trên Bất Chu Sơn, khiến quân đội của Xi Vưu không thể rút lui, Cộng Công giận dữ, nhìn trời mắng thiên thần bất công. Sau đó lao vào Tháp Bất Chu mà chết, phá phong thiên trận của Nữ Oa khiến quân đội của Cửu Lê tộc trốn thoát sau chiến bại."
"Bất Chu Sơn sụp đổ, trụ trời cũng đổ, phía nam đại hạn, phương bắc lũ lụt, phương Đông đại hỏa, phương tây yêu nghiệt hoành hành, Nữ Oa nơi nơi tìm tài nguyên vá trời. Ta là linh thể của Côn Lôn Sơn, trời sinh thạch nhân, trải qua hơn vạn năm dựng dục ra trái tim có thất tình lục dục chính là vật liệu tốt nhất để vá trời — ngũ sắc thạch. Về sau, Nữ Oa tìm được ta, đau khổ cầu xin. Ta cảm niệm ân đức của Bàn Cổ phụ thân, không đành lòng để thiên địa bị hủy, vì vậy đã đáp ứng."
Mạnh Triệu Trọng: "Vậy ngươi lại phạm vào sai lầm gì?"
"Lâu lắm rồi." Ánh mắt của Côn Lôn trở nên mơ hồ: "Khi đó...."
"Côn Lôn, ta đã trở về!" Là Tiểu Sở Tỳ.
Côn Lôn im lặng, sau đó lộ ra vẻ vui sướng, từ trên mặt đất đứng lên.
Tiểu hồ cừu bạch sắc mới vừa làm của Tiểu Sở Tỳ đều nhiễm bùn đất hắc sắc, động thủng một lỗ tây thủng một lỗ, không biết lại đi nơi nào, trong tay còn cầm một con rắn nhỏ, thân đen đầu xanh.
Tiểu Sở Tỳ vài bước nhảy đến trước mặt Côn Lôn, đem người kéo ra rất xa Mạnh Triệu Trọng, sau đó lỗ tai cao cao dựng thẳng, hướng về phía hắn nhe răng nhếch miệng.
Tiểu Sở đại nhân.
Mạnh Triệu Trọng biết nghe lời mà lui lại mấy bước.
Côn Lôn nhớ đến trước đó không lâu mới hỏi Mạnh Triệu Trọng: "Nếu như hài tử nhà mình từ bên ngoài mang về một ít thứ không sạch sẽ thì nên có tâm tình gì?"
Mạnh Triệu Trọng trả lời: "Hẳn là tức giận."
Vì vậy Côn Lôn kéo Tiểu Sở Tỳ đang giương hàm răng qua,' Phẫn nộ' nói: "Ngươi từ nơi nào mang về một thứ như vậy? Nếu như có nguy hiểm làm sao bây giờ?"
Bất quá con rắn này dường như nhìn có chút quen mắt, có phải trước đây cũng có người nhặt qua hay không.
"Thứ" Khương Ương: "....."