Size 12 Không Phải Là Mập

Chương 12




Em là đặc nhiệm nằm vùng, và em

Sẽ theo dõi trái tim anh.

Sẵn kính ban đêm rồi, và em

Sẽ theo dõi trái tim anh.

Ô! Anh lo mà chạy đi,

Bởi khi em xong việc,

Anh sẽ phải cho em

Trái tim anh.

"Theo dõi trái tim anh"

Trình bày: Heather Wells

Sáng tác: O’Brien/Henke

Album: Theo dõi trái tim anh

Cartwright Records

*****************

Có cố thế nào đi nữa thì những ý nghĩ đó vẫn cứ đeo đẳng tôi suốt cuối tuần. Những trinh nữ của Fischer Hall.

Biết rồi, nghe điên lắm đúng không? Nhưng tôi cứ nghĩ mãi vậy đó.

Có lẽ Patty nói đúng, rằng đám trẻ trong lí túc - Trời ạ, trong khu cư trú - đang chiếm lấy cái phần trong trái tim tôi, nơi đáng lý ra phải chan chứa tình yêu dành cho những đứa con riêng của tôi, ờ, nếu tôi thật sự có con. Bởi vì tôi chỉ toàn đi lo lắng cho chúng.

Với cả cũng chẳng còn nhiều trinh nữ ở Fischer Hall nữa - điều này tình cờ mà tôi biết được. Từ hồi thay mớ kẹo Hershey’s Kisses trong lọ kẹo trên bàn bằng mấy cái bao cao su Trojan lẻ, tôi đã chứng kiến vài đứa lập cập chạy xuống văn phòng tôi vào 9g sáng, mặc nguyên đồ ngủ - mà nếu bạn nghĩ 9g sáng không phải là sớm theo chuẩn đại học, thì chắc chắn bạn chưa từng học đại học - chẳng ngại ngần thó tay vào lọ mà lấy vài cái.

Chẳng xấu hổ. Cũng chẳng xin lỗi. Thậm chí, có lần cái lọ trên bàn hết nhẵn Trojan, trong khoảng 1 ngày, tôi chưa kịp xin thêm bên Dịch vụ sức khoẻ là bị bọn chúng phàn nàn liền. Bọn chúng gào vào mặt tôi, "Chị này! Bao cao su đâu hết rồi? Chị hết bao cao su rồi hả? Bọn này biết phải làm thế quái nào bây giờ?"

Tóm lại, tôi biết khá rõ ai đang "vui vẻ" trong toà nhà này.

Và để tôi bảo cho mà biết nhé, có cả đống. Vậy nên, còn đâu ra nhiều trinh nữ ở Fischer Hall nữa chứ.

Nhưng mà bằng cách nào không biết, có một gã đã mò ra và sát hại mất 2 người trong số đó.

Tôi không thể để có thêm người nào nữa phải chết. Nhưng làm sao ngăn được sự việc đó tái diễn khi tôi chẳng hề biết gã đó là ai? Tờ khai chẳng đưa tôi đến đâu cả. Ở đây có 3 cậu tên Mark và chẳng có cái tên Todd nào, chỉ có một Tad thôi. Một trong 3 Mark đó người da đen (cậu chàng ở cùng tầng với Jessica - tôi đã gọi cho con bé để hỏi rồi) và một cậu là người Hàn (tôi cũng gọi cho RA của cậu ta để hỏi); vậy là loại cả 2, vì Lakeisha đã quả quyết gã kia da trắng. Tad thì rõ là gay, đến nỗi khi cậu ta nhấc máy, tôi chỉ lắp bắp xin lỗi rồi bảo mình gọi nhầm số.

Cậu Mark thứ 3 đã về nhà chơi nhân dịp cuối tuần, theo như bạn cùng phòng của cậu ta nói, và sẽ quay lại vào thứ 2. Nhưng theo RA của Mark, cậu này chỉ tầm 1m7, có lòng gọi là cao được.

Tôi ngờ rằng cuộc điều tra của mình đến đây đã có thể gọi là bế tắc.

Cùng với việc Cooper vắng mặt suốt những ngày cuối tuần là chuyện tôi chẳng cách nào hỏi xin lời khuyên chuyên nghiệp của anh về vấn đề này được. Tôi không biết liệu anh đang lẩn tránh tôi, hay đang bận việc, hoặc bận - ừm, làm gì khác. Từ hồi ở chuyển về ở chung nhà với Cooper đến giờ, tôi chưa từng thấy anh có khách đến ngủ qua đêm - một điều mà với Cooper, ít nhất là nếu tin được những lời Jordan nói, quả là một thời gian "ăn kiêng" kỷ lục. Nhưng cái kiểu biến khỏi thành phố vài ngày liền như thế này, tôi chỉ có thể kết luận là anh đang bù khú ở nhà cô bồ hiện tại - dù cho đó có là ai đi chăng nữa.

Mà thế thì cũng đúng kiểu anh ấy. Thì, không vứt vào tôi cái sự thật rằng anh thì đang vui vẻ, trong khi tôi chắc chắn chả chấm mút được gì.

Dẫu sao, tôi vẫn thấy rất khó đánh giá cao sự nhã nhặn lịch sự của Cooper khi những ngày cuối tuần cứ vùn vụt trôi đi, mà tôi thì chẳng tiến gần thêm được chút nào cái kẻ đang rình rập làm hại các trinh nữ của Fischer Hall. Ừm, ý là nếu hắn ta có thật.

Đấy có thể là một lý do, khi cuối cùng buổi sáng thứ 2 cũng đã đến, và tôi là người đầu tiên có mặt ở văn phòng. Sau khi đã xử lý xong một tách cà phê latte, chén sạch cái bánh mì bagel, tôi say sưa ngấu nghiến tập hồ sơ của Roberta Pace.

Nội dung hồ sơ đặc biệt rất giống với hồ sơ của Elizabeth, mặc dù cả 2 cô gái đến từ 2 vùng khác nhau của đất nước -Roberta quê ở Seattle. Nhưng cả hai đều có những bà mẹ thích can thiệp vào cuộc sống riêng tư của con mình. Mẹ Roberta đã gọi cho Rachel phàn nàn là Roberta cần một người bạn cùng phòng mới.

Điều này làm tôi hết sức bất ngờ. Ai lại có thể không ưa Lakeisha cơ chứ?

Nhưng theo như bản "báo cáo sự việc" - sẽ được ghi lại bất cứ khi nào một nhân viên toà nhà tiếp xúc với sinh viên - khi Rachel nói chuyện với Roberta thì hoá ra chính bà Pace, chứ không phải cô con gái, mới là người có vấn đề với Lakeisha. "Không phải tôi ghét người da đen," bà Pace bảo với Rachel, theo như bản báo cáo. "Tôi chỉ không muốn con gái mình phải sống với một người da đen."

Tôi phát hiện ra, đây chính là vấn đề mà người thuộc tầng lớp có giáo dục cao vẫn phải đối mặt hàng ngày.

Không phải lũ trẻ có vấn đề mà chính là bố mẹ chúng. Và may sao, ngay khi các ông bố bà mẹ quay về nhà là mọi thứ lại tốt đẹp.

Thế nhưng không may ở chỗ - ừm, vẫn có những người như bà Pace.

Tôi buộc mình phải đọc tiếp. Theo bản báo cáo, Rachel đã gọi Roberta xuống văn phòng để hỏi xem con bé có muốn chuyển phòng hay không, theo như yêu cầu của bà mẹ. Nhưng Roberta nói không, rằng con bé thích Lakeisha. Rachel ghi lại là chị ta đã cho Roberta về phòng và gọi lại cho mẹ cô bé, thuyết giáo cái bài tiêu chuẩn trong những trường hợp như thế - "Hầu hết quá trình giáo dục đại học đều xảy ra ở ngoài lớp học, nơi các sinh viên của chúng tôi trải nghiệm những nền văn hoá và lối sống khác nhau. Tại New York College đây, chúng tôi cố gắng làm mọi thứ có thể để khuyến khích phát triển ý thức về sự khác biệt văn hoá. Chẳng lẽ bà không muốn con gái/con trai bà có thể sống hoà hợp với mọi thành viên khác của xã hội khi cô/cậu ấy bước vào môi trường làm việc?"

Rồi Rachel bảo với bà Pace là con gái bà ấy sẽ không chuyển phòng đi đâu hết và cúp máy.

Thế thôi. Đấy là điều duy nhất trong hồ sơ của Roberta. Dấu hiệu duy nhất chứng tỏ cô bé đã gặp phải rắc rối nào trong việc hoà nhập với đời sống đại học.

Hẳn nhiên, trừ việc bây giờ Roberta đã chết.

Tôi nghe tiếng "ding" của thang máy, rồi tiếng đôi giày cao gót của Rachel gõ lộp cộp trên sàn đá hoa cương ngay bên ngoài văn phòng chúng tôi. Và chỉ một giây sau, chị ta xuất hiện ở cửa, một tay cầm cốc cà phê bốc khói vừa mang từ căn hộ xuống, tay kia cầm tờ Times buổi sáng. Rachel có vẻ hết sức bất ngờ khi thấy tôi ngồi ở bàn sớm vậy. Mặc dù chỉ ở cách chỗ làm có 4 phút đi bộ, nhưng hầu như ngày nào tôi cũng đến trễ 5 phút. "Ôi lạy chúa tôi," Rachel nói, tỏ vẻ hài lòng khi nhìn thấy tôi. "Cô đến sớm chưa này! Cuối tuần vui vẻ chứ?"

"Vâng," tôi nói, đóng vội xấp hồ hơ của Roberta lại, và nhét bừa nó xuống dưới một số thứ khác trên bàn mình.

Không phải vì tôi không có quyền đọc nó. Chỉ là tôi cảm thấy không được thoải mái lắm nếu phải nói cho Rachel biết tôi nghi ngờ điều gì - các cô gái bị xô ngã, rồi này kia. Ý là, theo đúng nguyên tắc, đáng ra tôi nên nói gì đó về cái chìa khoá , hoặc cái bao cao su, hoặc ít nhất là chuyện gần đây cả 2 đứa đều vừa mới hẹn hò với một chàng trai...

Nhưng tôi không thể không tự hỏi - nhỡ Cooper nói đúng thì sao? Nhỡ Elizabeth và Roberta thật sự chỉ bị ngã dù tôi cứ khăng khăng cho rằng chúng bị ám sát? Liệu Rachel có ghi vào hồ sơ tuyển dụng của tôi là tôi mắc chứng ảo giác hoang tưởng hay không? Liệu một việc như thế có thể khiến tôi không qua được kỳ thử việc 6 tháng của mình không? Liệu họ có đuổi việc tôi vì chuyện đó, như họ đã từng đuổi Justine - mặc dù tôi hoàn toàn chả xớ rớ gì tới cái đám lò sưởi tráng men?

Tôi không liều đâu. Tôi quyết định giữ lại những nghi ngờ kia cho riêng mình.

"Cũng tàm tạm," tôi nói, để trả lời cho câu hỏi của Rachel về lỳ nghỉ cuối tuần của mình. Vì ngoại trừ việc gọi cho mấy cậu Mark và Todd, tôi chẳng làm gì khác ngoài việc dắt Lucy đi dạo, xem TV và nghịch cây đàn guitar. Chẳng có gì đáng để báo cáo cả. "Thế còn chị?"

"Kinh khủng," Rachel nói, lắc đầu. Mặc dù so với một người vừa có một kì nghỉ cuối tuần tệ đến thế thì trông Rachel thực sự rất tuyệt. Chị ta mặc một bộ vest mới được cắt rất khéo. Màu đen tôn lên làn da trắng ngà, và làm mái tóc trông còn nâu sẫm hơn. Rồi chị ta nói tiếp, "Bố mẹ Roberta ghé qua để lấy đồ của con gái. Thật là một cơn ác mộng. Dĩ nhiên, họ đòi kiện trường mình. Mặc dù tôi chả hiểu là họ dựa vào đâu nữa. Tôi nghiệp. Tôi thấy rất buồn cho họ."

"Ừ," tôi nói. "Chắc là đau đớn lắm."

Bỗng nhiên điện thoại trên bàn Rachel reo váng lên. "Ồ, chào anh, Stan," chị ta nói qua điện thoại. "Ồ, cảm ơn anh rất nhiều, nhưng tôi không sao thật mà. Vâng, thật kinh khủng quá..."

Wow! Stan! Vậy ra dạo này Rachel đã xưng tên thân mật với Ts. Jessup rồi cơ đấy. Ừm, tôi nghĩ là khi có một vài đứa nhóc trong kí túc của bạn - ối, ý tôi là khu cư trú - không may qua đời, bạn sẽ có cơ hội hiểu thêm về sếp mình.

Tôi bắt đầu rà soát số hồ sơ mà các nhân viên trực bàn hồi cuối tuần để lại cho mình. Nói chung, tôi có thể nhập số liệu tiền lương, quỹ, các ghi nhớ khác vào máy tính, và xếp lịch trực bàn xong hết trước 11g sáng. Rồi tôi sẽ có cả ngày rảnh rỗi để lướt net, tán dóc với Magda hay Patty, hoặc cố gắng tìm ra ai đang lùng giết các cô gái ở chỗ làm của mình - tôi đã quyết định dùng hết ngày thứ 2 này cho việc đó.

Chỉ có điều hiện giờ tôi chưa biết mình phải làm thế nào thôi.

Tôi đang nhập nốt phần tiền lương thì bỗng có một đôi chân đi giày Nike xuất hiện trước mắt. Tôi vôi ngẩn đầu lên, nghĩ rằng thể nào cũng sẽ đụng ngay một cầu thủ bóng rổ - hy vọng là với một tờ ghi chú mà tôi sẽ đọc được để thêm vào bộ sưu tập của mình.

Thay vào đó, tôi thấy Cooper.

"Hey," anh nói.

Chả lẽ việc trái tim đang lộn tùng phèo trong lồng ngực đây là lỗi của tôi sao? Ý là, tôi đã không gặp anh cũng một thời gian rồi. Gần 72 tiếng đồng hồ chứ ít gì. Với cả, thì đấy, tôi hoàn toàn đói-đàn-ông. Chính vì thế mà tôi không sao rời mắt khỏi phần trước chiếc quần jeans anh đang mặc, bạc phếch ở những chỗ vải denim bị giãn, chẳng hạn như ở đầu gối và... e hèm, một số chỗ thú vị khác.

Anh còn mặc một cái áo sơ mi màu xanh bên trong cái áo khoác da nhàu nhĩ - đúng một màu tiệp với đôi mắt nheo nheo của anh.

"Cái..." tôi chỉ phát ra được mỗi từ ấy, tất cả đều chỉ tại cái quần jeans... và cái vụ tôi-là-một-con-dở-người-si-mê-anh-điên-cuồng.

Tôi ngồi nhìn anh lấy ra một tờ báo kẹp dưới cánh tay, mở ra, và đặt nó trước mặt tôi.

"Cái..." tôi lại nói. Ít ra tôi cũng nghe mình nói như thế.

"Anh muốn em biết trước chuyện này," Cooper nói. "Ừm, trước khi mấy tay phóng viên của Us Weekly bắt đầu gọi điện và làm em bất ngờ."

Tôi nhìn xuống tờ báo. Tờ New York Post. Ngay trang nhất là một tấm hình phóng lớn chụp chồng-sắp-cưới-hụt của tôi và Tiana Trace đang ăn tối tại một quán cà phê nào đó ở SoHo. Bên dưới tấm hình là dòng chữ, cỡ chữ ít nhất cũng phải 18, đề:

HỌ ĐÃ ĐÍNH HÔN!