Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 39




Mặt trời hiện ra buổi chiều hôm ấy, khi Toby rời khỏi nhà. Hợp với tâm trạng của anh. Đã lâu lắm rồi anh không đi dạo qua Beath. Giờ đây khi nghĩ đến đó, anh đã không ra ngoài vào buổi chiều thứ Bảy từ lâu lắm rồi. Chiều thứ Bảy để dành cho những người khác, Toby cảm thấy vậy, cho người có con nhỏ, người có vợ chồng, người đã dành cả buổi sáng ngủ nướng bởi đã đi chơi suốt cả đêm qua. Chiều thứ Bảy liên quan đến việc tham gia vào các hoạt động mà Toby không hề có chút kinh nghiệm nào - chơi thể thao, mua sắm cho cả tuần, gặp gỡ bạn bè. Mọi người làm các việc của buổi chiều thứ Bảy bởi họ không thể làm thế trong tuần bởi họ phải làm việc. Toby, chẳng làm gì ra tiền, cũng chẳng cần phải ra khỏi nhà vào chiều ngày thứ Bảy. Nhưng giờ thì Toby có một người bạn, và Toby có chỗ nào đó mà đi. Anh cảm thấy phởn phơ kỳ lạ trong khi đi bộ xuống High Road về phía tàu điện ngầm.

Anh gặp Leah ở bên ngoài ga East Finchley và họ cùng nhau đi dọc theo đường Bishops, chơi trò “ngôi nhà nào tởm nhất?”. Một điều khiến Toby khó chịu là những người có quá nhiều tiền, lại được phép tiêu vào những ngôi nhà kinh khủng đến vậy. Một lần Toby đã nhìn thấy một ngôi nhà như thế được rao bán, trên một tạp chí bất động sản thỉnh thoảng xuất hiện trong hộp thư của anh, một ngôi nhà kiểu Southfork xấu hoắc, lùn tịt với vô số cột, gạch đỏ và cửa sổ kiểu nhà thờ. Nó có tiền sảnh mạ vàng, một phòng chiếu phim, một phòng tập và hai bể bơi. Ngôi nhà có giá 35 triệu bảng.

Toby và Leah không phải là những người duy nhất quyết định rằng đó là một buổi chiều đẹp để đi dạo quanh Kenwood. Thảm cỏ chung quanh ngôi nhà la liệt những chiếc xe nôi đắt tiền, chó to tướng và những đứa trẻ đội mũ nỉ. Bầu trời mang sắc xanh ngăn ngắt và mặt trời là một quả cầu sáng trắng đằng sau những tán cây trụi lá.

Họ đang leo lên một con dốc nhỏ và Toby cảm thấy phổi mình bắt đầu ngột ngạt bởi những hơi thở dồn dập của mình.

Leah dừng lại và quay sang nhìn anh. “Anh không sao chứ?”

“Ừ,” anh đáp tay đỡ lấy ngực và hơi nhăn nhó. “Chỉ... hụt hơi một chút thôi.”

Leah mỉm cười. “Anh thực sự yếu sức đến thế ư?”

Toby gật đầu. “Quá nhiều thời gian... trước... màn hình máy tính.”

“Ồ, trời ơi, thật kinh khủng. Anh biết không, em đã nhìn thấy anh ở trên đó, trước bàn làm việc của anh, hàng ngày, hàng đêm, trong ba năm trời. Không bao giờ em nghĩ rằng em đang nhìn anh chết dần.”

“Ồ, Chúa ơi, đâu có tệ đến thế.”

“Nhưng có đấy. Nhìn này.” Cô chỉ về phía quả đồi nơi họ vừa leo lên. “Chỉ là một cái dốc thôi mà. Kinh khủng,” cô nói. “Kinh khủng. Anh cần bắt đầu luyện tập sức khỏe thôi.”

“Không, không, không.” Toby lắc đầu và họ lại bắt đầu đi bộ tiếp. “Anh không phải kiểu người như vậy. Anh không tập thể thao.”

“Không nhất thiết phải là thể thao.”

“Anh cũng không tập thể dục.”

“Bơi,” cô nói, “thử bơi xem sao. Đó là bài tập hoàn chỉnh nhất.”

“Ồ, anh không biết đâu. Anh hơi mắc chứng sợ bể bơi. Mùi chlorine, tiếng vang, những người phụ nữ đội mũ cao su. Và khi đeo kính bơi, anh mắc chứng sợ bị nhốt kín.”

Leah cười vang. “Đi cùng em,” cô nói. “Tuần nào em cũng đi. Và em không đội mũ cao su đâu.”

“Em không đội à?”

“Không, em hứa đấy.”

“Nào, thế thì có thể anh sẽ đi. Nhưng anh cũng phải báo trước với em là, anh không thực sự có một thân hình phù hợp với quần bơi đâu đấy.”

“Chính xác mà nói thì một thân hình phù hợp với quần bơi là như thế nào?”

“Ồ, em biết đấy, cơ bắp, vai, mông - tất cả mấy thứ đó.”

“Này, em có cơ bắp, có vai và có mông, vậy thì chúng ta có thể bù trừ cho nhau được.”

Toby hình dung ra Leah trong bộ đồ bơi ướt, cơ bắp vai và mông bóng, ướt. “OK,” anh nói. “Ừ, sao lại không nhỉ? Hãy đi bơi cùng nhau.”

“Tốt.” Leah nói. “Hứa rồi nhé.”

Họ cùng đi trở lại ngôi nhà chính và xếp hàng chờ mua trà và bánh trong tiệm cà phê. Trời đủ ấm để ngồi ở ngoài, vì vậy họ bưng khay của mình ra ngoài sân và tìm cho mình một chiếc bàn.

“Cô bạn gái Con đã ở lại qua đêm,” Toby nói, quấy túi trà trong ấm.

“Gì cơ, cô bé đài các á?”

“Ừ. Cậu ấy đã nấu bữa tối cho cô gái. Ờ, bọn anh đã nấu cho cô ấy. Áo khoác của cô ấy vẫn treo ở hành lang sáng ngày hôm sau.”

“Ồ, thế thì tuyệt quá còn gì.”

“Em biết không, anh bắt đầu cảm thấy khá là quý Con. Theo kiểu cha con ấy. Cậu ấy có chiều sâu hơn anh tưởng lúc đầu. Thực ra, anh bắt đầu cảm thấy có cảm giác ấm áp hơn đối với tất cả các khách thuê nhà. Và em biết không, thật kỳ quặc là anh lại thấy thích dự án này. Anh khá là thích...”

“Thóc mách?”

“Ừ,” anh mỉm cười, và rót trà của mình ra tách. “Đúng vậy, thóc mách. Rất vui.”

“Này, thế là em có ảnh hưởng tốt đối với anh, phải không nào?”

“Chính thế,” Toby đáp, “anh nói như vậy đấy.” Anh liếc nhìn Leah. Cô đang hớt chỗ kem tươi ở trên cốc sô cô la nóng của mình và liếm kem từ chiếc thìa. Má cô thắm màu nước sốt dâu tây. Trông cô thật tuyệt trần. Anh chăm chú nhìn bàn tay mình đang để hờ trên tách trà. Anh có thể cảm thấy nó giật giật. Nó muốn di chuyển; nó muốn vượt sang bên kia mặt bàn gỗ và ấp lên bàn tay của Leah. Toby thầm nhủ bàn tay của mình. “Đừng làm thế tay ơi. Cô ấy sẽ hoảng hốt. Sẽ làm hỏng mọi chuyện”. Nhưng bàn tay dường như có ý định không tuân theo mệnh lệnh của Toby. Anh dõi theo nó chuyển dịch qua bàn, chậm rãi như tách rời khỏi cơ thể anh, y hệt như trong một bộ phim về xác ướp. Nó đã vượt qua được nửa bàn thì ai đó bỗng dưng hét toáng vào tai Toby, “Leah! Leah”, và bàn tay tiu nghỉu quay lại chỗ anh như một chú mèo căng thẳng.

Một người đàn ông đứng phía sau anh, mặc áo bu dông viền lông và quần jeans hợp thời trang.

“Am!” Leah thốt lên. “Chúa ơi!”

“Chào em,” Amitabh nói.

“Am - anh biết Toby chứ, ở bên kia đường ấy mà?”

Amitabh mỉm cười với Toby. Anh ta có một khuôn mặt dễ mến. “À, anh không biết Toby, nhưng anh nhận ra anh bạn qua cửa sổ. Rất vui được gặp anh bạn.” Họ bắt tay nhau. Bàn tay Amitabh ấm áp và dầy dặn.

“Anh đến đây với ai?” Leah hỏi.

“Chẳng có ai.” Amitabh nhún vai. “Chỉ mình anh. Đáng lẽ chiều nay anh phải học, nhưng ngại quá. Anh nghĩ đi ra ngoài hít không khí trong lành một chút.”

“Thế à,” Leah đáp. “Anh vừa đến? Hay chuẩn bị về?”

“Vừa đến xong.” Amitabh chỉ vào chiếc bàn phía sau họ nơi để trà và bánh của anh. “Có phiền không nếu anh...?” Anh chỉ vào bàn của họ.

“Không,” Leah nói. “Sao lại phiền được nhỉ?”

Cô nhăn mặt với Toby trong khi Amitabh đi lấy đồ ăn của mình và thì thầm “Xin lỗi nhé.”

Toby nhún vai, cố gắng làm ra vẻ thế nào cũng được về việc bạn trai cũ của Leah lao thẳng vào buổi chiều đẹp đẽ nhất của anh trong mười lăm năm qua.

Amitabh đặt bánh pho mát và cà phê cappuccino xuống, rồi ngồi bên Leah. Anh rất đậm người và khỏe mạnh. Da anh nhẵn nhụi và tóc rậm, bóng. Anh có hàm răng rất trắng và tính cách bốc đồng. “Trông em tuyệt lắm,” anh nói với Leah. “Em lại trang điểm nữa chứ.”

“Phải rồi, con gái độc thân bọn em phải nỗ lực chứ.”

Anh mỉm cười. “Thế - hai người đã làm những gì đấy?”

“Chẳng có gì nhiều,” Leah nói. “Chỉ đi dạo. Chuyện trò.”

“Tôi phải nói thế này, anh bạn, và đừng hiểu lầm, nhưng phải nói là gặp anh thế này cứ là lạ thế nào...”

“Thế nào...?”

“Anh biết đấy - ở ngoài đời. Tôi chỉ toàn thấy anh bạn qua cửa sổ. Nói thật là, tôi và Lee - bọn tôi cứ nghĩ là anh mắc chứng sợ khoảng không.”

“Anh nghĩ thế hả?”

“Am!”

“Cái gì nào! Anh chỉ nói thế thôi. Phải rồi. Gặp anh bạn ở ngoài rất hay. Cũng tốt khi biết rằng anh có chân có cẳng. Anh có chân chứ, phải không?” Amitabh nhoẻn cười và ngó xuống gầm bàn. “Phù,” anh nói, quệt tay qua trán, “tưởng tượng xem nếu không có chân, nếu anh phải ngồi xe lăn. Mẹ kiếp.”

Toby mỉm cười và cố làm ra vẻ anh buồn cười về cái ý tưởng mình không có chân. Anh nhìn chăm chú vào miệng Amitabh, tới cách nó chuyển động khi Amitabh nói, nói liên tục, không ngừng. Anh nhìn cái miệng đón nhận từng thìa lớn bánh pho mát, và được mu bàn tay to lớn, sẫm màu của Amitabh chùi đi chỗ ria mép bằng bọt cappuccino. Amitabh rất đậm đặc, rất vững chãi, rất sống động, đầy những mới mẻ, những chuyện trò và những ba hoa. Anh ta hơi thiếu chín chắn, dường như trẻ hơn tuổi và theo Toby nghĩ, thì hơi ngốc nghếch. Toby có thể hiểu được vì sao Amitabh và Leah lại hợp nhau. Cả hai người cùng trẻ trung so với tuổi, ăn mặc như thiếu niên, khuôn mặt tươi mới, tiếp cận cuộc sống hơi thơ ngây. Nhưng anh cũng nhận ra tại sao họ lại chia tay. Leah đã sẵn sàng bước sang giai đoạn hai của tuổi trưởng thành. Amitabh thì vẫn mắc kẹt nguyên si ở giai đoạn một.

Toby uống nốt chỗ trà và cài lại khuy áo khoác ngoài. “Nghe này,” anh nói. “Tôi nghĩ là tôi phải đi trước, hai người cứ ở lại nói chuyện nhé.”

“Cái gì cơ? Không,” Leah nói, “đừng đi.”

“Không, thật mà. Anh nên đi. Anh còn có việc phải làm nốt và hai người thì lâu rồi không gặp nhau. Anh sẽ gặp lại em sau nhé, Leah. Và rất vui được gặp anh, Amitabh.”

“Ồ, Toby.” Leah đứng dậy. “Em không muốn anh đi vội. Thế còn vụ uống bia của chúng ta ở quán Spaniards thì sao?”

“Có lẽ để hôm khác.” Toby mỉm cười và hôn chiếu lệ lên má cô. “Hẹn gặp lại em.”

Anh bước đi, về phía lối ra. Anh cố gắng không nhìn lại nhưng không cưỡng được. Anh nhìn thấy hai người, tương thích hoàn hảo về mức độ hấp dẫn, về kiểu cách cũng như vẻ ngoài, ngồi bên nhau trong hoàng hôn sớm, cười vang và dễ chịu bên nhau. Anh tự hỏi bức tranh do anh và cô vẽ nên trước khi Amitabh tới khác đến mức nào; một người đàn ông cao quá mức thông thường với mớ tóc rối bù, cử chỉ lóng ngóng, mặc chiếc khoác cũ và một cái mũi to, ngồi bên cạnh một người tươi rói, bình thường và lành mạnh như Leah.

Trong một chốc lát, trong một giờ đồng hồ, Toby đã có cảm giác mình là một người đàn ông khác, ra ngoài vào buổi chiều thứ Bảy, đi chơi với bạn bè, sống trong một thế giới mà thường thì anh chỉ quan sát từ xa. Cho tới khi một người đàn ông to béo, vui tính mặc áo bu dông lao sầm sập vào khoảnh khắc bình thường của anh và nhắc cho anh nhớ ra là thực sự anh chẳng thuộc về nơi ấy chút nào.

Anh quay trở lại đại lộ Bishops, con đường vô hồn xấu xí và đơn độc nối liền thế giới của anh với thế giới này. Thế rồi, trời bắt đầu đổ mưa.