Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 41




Đến tối hôm thứ Hai thì thợ của Damian đã dỡ xong một phòng tắm và lắp đồ mới vào. Đến tối hôm thứ Ba thì họ tháo và lắp mới phòng tắm thứ hai. Sáng ngày thứ Tư, Damian ghé qua để kiểm tra công việc của họ.

“Đồ đẹp đấy,” anh ta nói trong phòng tắm. “Trông được lắm.” Anh ta ngó vào một hộp gạch lát bằng đá vôi để trên sàn. “Để lát tường à?”

“Đúng vậy. Và cả sàn nhà nữa.”

“Tuyệt lắm,” anh ta nói. “Rất sang.”

“Anh biết về thị trường phải không, Damian? Anh biết loại người sẽ muốn mua một ngôi nhà lớn như thế này. Anh nghĩ tôi có chọn đúng không? Đây có đúng kiểu nhà tắm họ muốn không?”

“Chuẩn luôn,” Damian nói. “Vâng. Đúng đấy. Thời buổi này chọn đá vôi là không lệch đi đâu được.”

“Thế còn trang trí thì sao? Tôi định chọn tường màu xám, phần mộc sơn trắng, thỉnh thoảng điểm chút xanh có được không?”

“Thỉnh thoảng điểm chút xanh à?” Toby và Damian cùng quay lại khi nghe thấy một giọng nữ. Đó là Ruby. Cô mặc một chiếc áo phông cổ xé te tua và một băng vải bò bạc bé tí tẹo mà Toby đoán là một chiếc chân váy. Chân cô nhợt nhạt và rất gầy, phía trên đầu gối phải có một vết bầm lớn.

“Ồ,” Toby nói, “xin chào.”

“Chào anh. Việc gì đang diễn ra ở đây thế.”

“Đây là Damian. Anh ấy quản lý dự án này.”

“Dự án ư?”

“À, không phải là dự án, nhưng anh ấy chịu trách nhiệm về các công việc ở đây. Em biết đấy, các nhà tắm và bếp.”

“Xin chào, Damian!” Cô quẳng cho Damian một nụ cười và hơi ưỡn hông ra. Cô thật trắng trợn, thật không biết ngượng. Toby cảm thấy xấu hổ thay cho cô. “Em phải nói là,” cô ngó vào nhà tắm. “Em kinh ngạc vì anh nghĩ rằng bọn em đáng được hưởng sự xa hoa như vậy, Tobes ạ. Đá vôi lát, vòi sen thủy lực. Bọn em không đáng đâu.”

“À, ừ, nếu định làm gì đó, sao không làm đến nơi đến chốn chứ?”

“Chúa ơi, em đâu có phàn nàn. Em nghĩ chúng đẹp lắm. Em chỉ ngạc nhiên là anh tiêu tốn tiền vì chúng, thế thôi.”

“Chúng chẳng đắt đến thế.”

“Ha!” Cô xì một tiếng, vẻ khó tin. “Phải rồi.” Cô quay sang Damian. “Anh ấy được thừa kế một đống tiền của người thuê nhà vĩnh viễn và anh ấy bỗng trở thành một kẻ tiêu tiền như nước. Anh đã nhìn thấy đồ đạc trong phòng khách chưa?”

“Mấy ghế sofa ấy à?”

“Đúng vậy, ghế sofa. Giá sáu ngàn. Thật nực cười.”

“À, nhưng trông chúng đẹp đấy.”

“Tôi biết, nhưng về toàn cục, thì có vẻ sai quá. Ý tôi là - cho chúng tôi, thật là lãng phí.”

“Này,” Damian nói, “thị trường muốn vậy mà.”

“Phải, nhưng ai quan tâm đến việc thị trường muốn gì. Chúng tôi đâu phải là thị trường. Chúng tôi chỉ là một đám cặn bã thôi mà.”

Toby nín thở. Damian trông có vẻ bối rối. “Nhưng những người sẽ đến sống ở đây sau này, họ muốn nhìn thấy một ngôi nhà tinh tươm, họ muốn thấy những phòng tắm chất lượng cao.”

Ruby cười lớn. “Những người sống ở đây sau này ư? Không có ai sống ở đây sau chúng tôi cả! Toby sẽ chẳng bao giờ bán chỗ này đâu.”

Damian hết nhìn Toby lại Ruby. “Ồ,” anh ta nói, “phải rồi.”

“Toby không được phép bán ngôi nhà này,” cô tiếp tục. “Điều gì sẽ xảy ra với những con người lưu lạc, bị bỏ rơi này của anh ấy? Điều gì sẽ xảy ra với tôi?” Cô cọ người mình vào Toby và bóp cánh tay anh. Cô liếc nhìn Damian và thấy vẻ bối rối của anh ta. “Anh nghĩ là Toby làm tất cả những điều ấy để bán nhà ư?”

“À,” anh ta đáp, “vâng. Tôi tưởng thế, nhưng rõ ràng là...”

“Toby - anh sẽ bán ngôi nhà này chứ?”

“Không,” anh đáp, “không đời nào.”

“Anh chắc chứ? Bởi vì em không thể chịu nổi đâu nếu anh làm thế. Em sẽ tan nát cõi lòng.”

“Không,” anh trả lời, “anh hiểu điều đó. Chính vì thế mà anh không bán nó đâu.”

“Tốt lắm,” cô vuốt má và mỉm cười với anh. “Tốt lắm.” Rồi cô quay ra mỉm cười với Damian. “Tôi đã sống ở đây từ hồi tôi mười sáu tuổi, anh biết không. Đây là ngôi nhà duy nhất mà tôi biết.”

Damian gật đầu, vẻ không chắc lắm. Ruby quay về phòng cô.

“Trời ơi,” Damian nói.

“Phải đấy.” Toby trả lời.