Sơ Ảnh Tại Thiên Thương

Chương 17: Tai hại




CHƯƠNG 17: TAI HẠI

Thị vệ trưởng của Triệu Cảnh Trần là Bạch Mạnh Hạ cùng Giang Ngọc Nhan không hẹn mà cùng đến gần hai người đang bị vây khốn, đồng thời Giang Ngọc Nhan ném ra đạn khói mê, bốn người thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn.

“Ngươi không sao chứ?”. Triệu Cảnh Trần đỡ lấy Bạch Sơ Ảnh khí tức hơi hỗn loạn, ánh mắt quan tâm.

Bốn người nhìn quanh khu rừng vắng vẻ một chút, xác định tạm thời không gặp nguy hiểm mới dừng bước lại. Giang Ngọc Nhan đến gần đỡ Bạch Sơ Ảnh ngồi xuống một tảng đá trơn nhẵn, không biết lấy từ đâu ra một viên thuốc đút hắn ăn vào rồi mới kiểm tra vết thương sau lưng.

Áo trắng bị cắt một đường dài, lớp áo xung quanh đã bị nhuộm thành màu đỏ.

“Bụng có khó chịu không?”. Giang Ngọc Nhan bắt mạch cho Bạch Sơ Ảnh một chút, nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn mà hỏi. Thấy hắn lắc đầu, Giang Ngọc Nhan mới thở phào nhẹ nhõm. “Cởi áo, ta xử lý vết thương cho ngươi”

Bạch Sơ Ảnh cau mày, hơi nghiêng đầu dường như đang suy tư có nên làm theo lời Giang Ngọc Nhan hay không.

“Mau cởi, ngươi muốn mất máu mà chết hay sao?”. Giang Ngọc Nhan hơi giận, quả thật muốn tát một phát cho hắn tỉnh táo một chút. Không chờ Bạch Sơ Ảnh gật đầu, Giang Ngọc Nhan tự tay cởi y phục của hắn ra.

Bạch Sơ Ảnh cau chặt mày, không ừ hử cũng không phản kháng, ngầm chấp nhận hành vi của Giang Ngọc Nhan.

Giang Ngọc Nhan cũng không cởi hết y phục của Bạch Sơ Ảnh, chỉ cởi hơn phân nửa, vừa vặn che bụng của hắn. Tuy chỉ mới ba tháng nhưng đã bắt đầu thành hình, nếu bị người khác thấy thì khó tránh khỏi tốn công kiếm cớ một hồi mới khiến bọn họ không nghi ngờ.

May mắn vết thương không sâu lắm, chỉ hơi dài, chiếm hết nửa lưng. Giang Ngọc Nhan lưu loát xử lý vết thương, rắc thuốc lên, máu lập tức ngừng lại. Giang Ngọc Nhan xé vải giúp Bạch Sơ Ảnh băng kỹ rồi mặc quần áo vào cho hắn. Giang Ngọc Nhan nhìn quanh một chút, chẳng có thứ gì giữ ấm cả, bao quần áo đều để trên xe ngựa, cũng không thể trở về, may mắn có mang thuốc theo bên người.

“Cho mượn cái áo được không?”. Giang Ngọc Nhan cuối cùng nhìn tới Triệu Cảnh Trần mới xử lý xong vết thương trên cánh tay, không chút khách khí hỏi.

Áo? Triệu Cảnh Trần hơi sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra mà cởi cái áo tím trên người.

“Hoàng… công tử, để ta”. Bạch Mạnh Hạ vội lên tiếng, nhanh chóng cởi áo khoác của mình đưa cho Giang Ngọc Nhan.

Triệu Cảnh Trần không nói gì, dừng lại động tác trên tay, nhìn Giang Ngọc Nhan đem cái áo đưa cho Bạch Sơ Ảnh. Bạch Sơ Ảnh cau mày, nghi hoặc nhìn Giang Ngọc Nhan, ánh mắt tinh khiết như trẻ con, không hề giống cái người chỉ cần phất tay là lấy mạng người khác lúc nãy chút nào.

“Mặc vào”. Giang Ngọc Nhan đã đau đầu muốn nứt ra vì Bạch Sơ Ảnh, người này so với tiểu quỷ còn khó hầu hơn.

“Vì sao?”. Bạch Sơ Ảnh không hề động đậy, ánh mắt vô tội nhìn Giang Ngọc Nhan. Hắn không thích mặc y phục có mùi của người khác.

Giang Ngọc Nhan hít thở sâu, nỗ lực duy trì hình tượng không để cho bản thân tức giận. “Mới vừa mất máu, thân thể ngươi không chống chọi được khí lạnh ban đêm, nếu không mặc sẽ bị sốt”.

Dù mới đầu thu nhưng buổi tối cũng rất lạnh, nếu không phải lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Bạch Sơ Ảnh, Giang Ngọc Nhan mới không giống như vú em mà không ngừng lải nhải quản chuyện ăn mặc của hắn. Hình tượng thiên hạ đệ nhất mỹ nam hoàn toàn bị huỷ trên tay Bạch Sơ Ảnh rồi, Giang Ngọc Nhan che trán than vãn.

Bạch Sơ Ảnh suy nghĩ một chút rồi cầm lấy mặc vào.

“Giang Thánh y, cảm ơn”. Triệu Cảnh Trần mỉm cười cảm ơn Giang Ngọc Nhan.

Hắc hắc, sao đi đến đâu cũng có người biết ta vậy, ta quả nhiên rất nổi tiếng. Giang Ngọc Nhan nở nụ cười mị hoặc chúng sinh. “Không cần cảm ơn, ta chỉ không muốn thấy gia hoả này chết mà thôi”. Nếu không ta cũng không xen vào chuyện phiền phức này, suýt nữa mất cả tính mạng quý giá.

Giang Thánh y? Bạch Mạnh Hạ trong lòng kinh ngạc, nhìn về phía Giang Ngọc Nhan. Hồi nãy không nhìn kĩ dung mạo của hắn, hiện tại vừa nhìn đã biết Triệu Cảnh Trần không nhận lầm. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, dung nhan tuyệt sắc của hắn toả ra quang mang mị hoặc, lại thêm cẩm y đỏ tươi yêu dã, khiến người ta không thể dời mắt.

Bạch Mạnh Hạ ngây ra nhìn hắn, ngơ ngẩn.

“Bạch Mạnh Hạ”. Triệu Cảnh Trần thức tỉnh thuộc hạ thất lễ của mình, cười xin lỗi với Giang Ngọc Nhan.

Bạch Mạnh Hạ cuống quít dời mắt, mặt đỏ lên.

“Đi”

Bạch Sơ Ảnh thản nhiên nhìn bọn họ, giọng điệu đạm nhạt, không đợi mọi người trả lời đã tự tiến lên phía trước. Ba người nhìn hắn một cái rồi theo sau.

Triệu Cảnh Trần có rất nhiều nghi vấn và tò mò về Bạch Sơ Ảnh, nhưng bây giờ không phải thời điểm nghiên cứu. Bọn họ phải tìm nơi an toàn, nếu không Triệu Cảnh Hàn đuổi tới thì hỏng chuyện.

Nhật, Nguyệt từ lúc Bạch Sơ Ảnh và Giang Ngọc Nhan xuống ngựa thì đã gửi thư về cho CTT. Bọn họ biết người này rất quan trọng với Bảo chủ, nếu hắn xảy ra chuyện, hai người bọn họ cũng không còn có thể sống sót trên đời. Bọn họ cũng không ngờ Bạch Sơ Ảnh ra tay cứu người, lúc núp trong bóng tối, bọn họ nghĩ cho dù ra tay cũng không nắm chắc sẽ cứu được hắn, không thể làm gì khác hơn ngoài chờ cơ hội. Lúc tình huống hơi ngoài tầm tay, bọn họ vừa định ra tay thì người kia đã thoát được, khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

Đoán chừng không quá ba ngày Bảo chủ sẽ đến, điều bọn họ cần làm là ở phía sau bảo vệ người kia an toàn, chờ Bảo chủ tới.

Bốn người tìm được một sơn động bí ẩn, cũng không dám nhóm lửa mà ở yên suốt đêm. Tuy Giang Ngọc Nhan rất cẩn thận mượn y phục cho Bạch Sơ Ảnh giữ ấm, nhưng Bạch Sơ Ảnh vẫn bị nhiễm phong hàn, bắt đầu sốt lên.

Bạch Sơ Ảnh không hề có chút tự giác của một bệnh nhân, trời vừa sáng hắn đã muốn gấp gáp rời khỏi sơn động về nhà. Hắn muốn nhanh chóng gặp cha, sau đó nhanh chóng đi tìm Thương.

Giang Ngọc Nhan vừa mở mắt ra thì đã thấy cái người gương mặt đỏ ửng kia đang cầm kiếm muốn ra ngoài, vừa nhìn đã biết là định khởi hành. Giang Ngọc Nhan đảo mắt, che trán than thở.

“Công tử phải đi sao?”. Bạch Mạnh Hạ đang canh giữ ở cửa động ngạc nhiên. Bên ngoài không biết còn mai phục bao nhiêu người, hiện tại sao có thể để hắn ra đó một mình.

“Vị huynh đài này xin dừng bước”. Triệu Cảnh Trần đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên y phục, chắp tay nói. “Tạ ơn huynh đài đã cứu mạng tối qua, tại hạ là Triệu Cảnh Trần, xin hỏi quý tính đại danh?”

Bạch Sơ Ảnh quay đầu nhìn hắn, trong mắt bình thản, nhàn nhạt đáp. “Bạch Sơ Ảnh”. Tối qua tại sao phải cứu người này chính hắn cũng không biết, chỉ là một loại trực giác không muốn nhìn thấy người này chết.

“Bạch huynh, ta có thể gọi ngươi là Sơ Ảnh không?”. Triệu Cảnh Trần mỉm cười thân thiện, giọng điệu và thái độ chân thành.

Bạch Sơ Ảnh gật đầu, xoay người muốn rời đi.

“Sơ Ảnh”

“Tiểu Ảnh”

Triệu Cảnh Trần và Giang Ngọc Nhan đồng thời kêu lên. Bạch Sơ Ảnh lần thứ hai dừng bước lại, quay đầu qua, nhíu mày.

“Qua đây nằm yên cho ta, ngươi sốt rồi có biết không?”. Giang Ngọc Nhan chỉ vào bụng hắn, nổi giận đùng đùng. “Nếu không nghe lời ta, xảy ra chuyện ta cũng mặc kệ”

Người này thật là… Ông trời, sao ngươi lại đưa một kẻ khó phục vụ như vậy tới giày vò thiên hạ đệ nhất mỹ nam kiêm Thánh y của Nạp La quốc là ta vậy? Có phải ta quá xuất sắc đến mức ông trời cũng ghen tị hay không?

Bạch Sơ Ảnh nhìn Giang Ngọc Nhan một lúc, xác định hắn nói thật thì mới bước tới, ngồi trở lại vị trí tối hôm qua nằm ngủ.

“Bạch Mạnh Hạ, đi tìm chút nước và thức ăn về”. Triệu Cảnh Trần phân phó, Bạch Mạnh Hạ nhận lệnh ra ngoài.

Triệu Cảnh Trần đứng ở cửa động để ý động tĩnh bên ngoài, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai người kì lạ trong động, vểnh tai nghe họ đối thoại.

Giang Ngọc Nhan ngồi bên cạnh Bạch Sơ Ảnh, nhìn hắn, đôi mày thanh tú khẽ cau lên. “Có biết mình bị bệnh không?”

Đôi mắt trong vắt đối diện với Giang Ngọc Nhan, lắc đầu.

Giang Ngọc Nhan vươn tay ra muốn đụng vào trán Bạch Sơ Ảnh thì lại bị né ra, nổi giận. “Ngoan ngoãn ngồi yên, ta xem cho ngươi một chút”. Hắn lại đưa tay tới, lần này người nọ ngồi yên bất động.

Nóng đến phỏng tay mà còn không biết bị bệnh, đúng là quái nhân.

“Ngươi có biết thân thể hiện tại của ngươi rất đặc thù, không thể uống thuốc mà chỉ dựa vào bên ngoài để hạ nhiệt độ không? Ngươi phải nghe lời ta, không thể đi gấp, nếu không sẽ xảy ra chuyện”. Giang Ngọc Nhan ân cần nói với Bạch Sơ Ảnh, vì có Triệu Cảnh Trần ở đây nên ngôn từ cũng mập mờ, không tiện nói rõ.

Bạch Sơ Ảnh hiểu ý, tuy vội vã muốn gặp cha nhưng phải đảm bảo đứa nhỏ không có việc gì. Hắn nghiêm túc gật đầu. “Không vội”

Giang Ngọc Nhan thoả mãn nở nụ cười, vuốt ve thanh sáo ngọc chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện trên tay. “Có đau đầu không?”

Bạch Sơ Ảnh che trán một lát, gật đầu.

“Có chóng mặt không?”

Bạch Sơ Ảnh lắc đầu. “Khát”. Giọng nói khàn khàn khiến Bạch Sơ Ảnh nhíu mày, mình quả thật bị bệnh.

Lúc này Bạch Mạnh Hạ đã cầm mấy ống trúc đựng nước trở về, còn có một bao trái cây dại. Triệu Cảnh Trần bảo hắn mang qua cho hai người kia, Bạch Mạnh Hạ muốn Triệu Cảnh Trần ăn trước, nhưng vẫn tuân lệnh đi tới.

“Bạch công tử, uống nước” Bạn đang �

Bạch Sơ Ảnh nhận lấy, ngửa đầu “ừng ực” uống hết một ống. Giang Ngọc Nhan cầm ống còn lại, uống hai ngụm rồi trả lại cho Bạch Mạnh Hạ. Bạch Mạnh Hạ khó xử, tổng cộng chỉ có hai ống, mà một ống đã hết, ống này Giang Ngọc Nhan lại uống rồi, sao có thể để chủ tử uống được? Hắn khó xử cầm ống trúc.

Triệu Cảnh Trần đi tới cầm lấy ống trúc trong tay hắn, không chút do dự ngửa đầu uống vài hớp. Bạch Mạnh Hạ há miệng không nói gì.

Hai người kia cũng không để ý tới bọn họ, mở bao lấy trái cây ăn.

Giang Ngọc Nhan “sật sật” cắn một cái, sau đó phun ra, cau mày ném trái cây đã cắn xuống đất. “Chua chết”

Bạch Sơ Ảnh ném xuống một cái hột, vươn tay lấy một trái khác, mặt không hề nhăn, mắt không hề nhướn, vẻ mặt đầy thoả mãn.

Ba người nuốt nước bọt nhìn về phía Bạch Sơ Ảnh, ê răng một trận.

Đúng là số hên, Giang Ngọc Nhan thầm mắng.

Một bao trái cây, Bạch Sơ Ảnh ăn hơn phân nửa, ba người còn lại cũng không đụng vào. Bạch Sơ Ảnh ăn no, kì quái nhìn bọn họ một cái, trong bụng vẫn còn hơi đói nhưng biết tình huống hiện tại cho dù có đói cũng không làm gì được. Hắn đẩy đẩy cỏ khô bên cạnh, vì bị sốt nên không còn chút sức lực, chỉ nằm xuống một lát đã mơ màng ngủ.

Ánh mắt ba người còn lại đều dán lên người Bạch Sơ Ảnh, không tự chủ được di chuyển theo động tác của hắn, đợi hắn nằm xuống một lát mới lấy lại tinh thần.

Nếu lúc này kẻ địch tập kích thì bọn họ khẳng định trốn không thoát. Ba người toát mồ hôi, đúng là tai hại.

Bạch Mạnh Hạ tự giác ra canh cửa. Giang Ngọc Nhan dùng nước còn dư lại thấm ướt khăn, đặt lên trán Bạch Sơ Ảnh.

“Ổn không?”. Triệu Cảnh Trần hạ giọng hỏi.