Sở Gia Huynh Đệ

Chương 30: Phiên ngoại 5




Bộ nghiệp vụ của Doanh nghiệp Sở thị, hôm nay tràn ngập một bầu không khí vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi biến hóa một cách kì lạ.

“A Thiên, ngươi chuẩn bị tốt chưa? Báo cáo nghiệp vụ hôm nay, nghe nói tổng tài muốn tự mình tới đây nghe.” Tiểu Lôi vào công ty đã sắp tròn ba năm hưng phấn mà nói.

Lại tới nữa. Sở Thiên Ngọc nghe vậy không nhịn được thở dài. Ca ca sao không đổi được thói xấu này, tìm đủ mọi cơ hội muốn can thiệp công việc của hắn.

“A Thiên, ngươi cũng bắt đầu hồi hộp rồi phải không? Ta đến công ty lâu như vậy, còn chưa từng nghe nói tổng tài sẽ tham dự hội nghị nghiệp vụ, trước giờ đều là Trần giám đốc chúng ta trực tiếp báo cáo tổng tài. Muốn cùng tổng tài gần gũi họp như vậy, thật sự rất đợi chờ a.”

“Có cái gì đợi chờ chứ?” Sở Thiên Ngọc có điểm buồn cười mà nhìn đồng sự của hắn.”Hắn bất quá cũng là người a, lại không có ba đầu sáu tay.”

“Ai nha, ngươi không biết rồi, đối với chúng ta mà nói, tổng tài giống như là ánh trăng trên bầu trời, xinh đẹp cao quý không với tới được a.” Tiểu Lôi phát ra một tiếng than thở.

“Ngươi không phải để mắt tới tổng tài rồi chứ?” Sở Thiên Ngọc lãnh quang trong mắt chợt lóe. Trong lòng nghĩ tới nếu giống như hắn nói, chính mình cần đánh móc trái hay là đánh móc phải cho hắn một lời cảnh cáo mạnh mẽ.

“Thần kinh a! Ta không phải nữ, sao sẽ để mắt tới tổng tài, ta đây là sùng bái đối với thần tượng, ngươi có hiểu không a?” Tiểu Lôi cười mắng một câu.

“Hảo hảo, tùy ngươi.” Sở Thiên Ngọc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần giám đốc đi ra phòng làm việc, sửa sang lại tây trang.” Hai người các ngươi đừng hàn huyên nữa, hội nghị lập tức bắt đầu rồi, mau vào chuẩn bị thỏa đáng, đừng lưu lại ấn tượng xấu cho tổng tài.”

“Vâng, giám đốc.” Tiểu Lôi cùng Sở Thiên Ngọc cầm tư liệu đã chuẩn bị tốt trước đó, cùng nhau hướng đến phòng hội nghị.

Dọc theo đường đi, hai người không ngừng nghe được đồng nghiệp bộ nghiệp vụ thảo luận chuyện của tổng tài.

“Mỹ Linh, ngươi nghe nói chưa? Tổng tài kỳ thật đã kết hôn rồi.”

“Gạt người!”

“Là thật. Nghe nói tên của nữ nhân đó có một chữ Ngọc, tổng tài cũng gọi hắn là vợ Ngọc nhi đây.”

Phụ nữ? Vợ?

Sở Thiên Ngọc nghe đến đó thiếu chút nữa té ngã.

“Ta không tin! Đội chó săn này không phải có nhiều thủ đoạn lắm, sao chưa thể chụp được tướng mạo của nữ nhân đó? Tổng tài kết hôn chuyện lớn như vậy, không có khả năng truyền thông không đăng tin?”

“Điều này ngươi không hiểu. Nghe nói tổng tài phi thường thương yêu vợ hắn, kiên quyết không cho truyền thông phơi bày. Rất nhiều ông chủ lớn của giới truyền thông khi khó khăn cũng từng được Doanh nghiệp Sở thị chúng ta tư trợ, một câu nói tổng tài dặn xuống, ai còn dám làm hắn tức giận a.”

“Thì ra là thế. Ôi, thật sự là tức chết người đi được, thật muốn nhìn nữ nhân đó lớn lên tao cỡ nào, dĩ nhiên có thể tóm lấy trái tim của tổng tài chúng ta, thật sự là hồ ly tinh a!”

Hồ ly tinh? Nghe đám đàn bà ba hoa càng nói càng quá mức, Sở Thiên Ngọc không khỏi phát ra cười khổ.

“Chào tổng tài.”

Khi hội nghị nghiệp vụ chuẩn bị bắt đầu, một nhân vật từ ngoài cửa đi vào, như thần tiên xinh đẹp, trong nháy mắt đã cướp đi hô hấp của mọi người ở đây–

Khó được gần gũi thưởng thức vẻ xinh đẹp của tổng tài như thế, cơ hồ mọi người kích động không thôi… Trừ ra một người.

Sở đại tổng tài của chúng ta vừa từ cửa vào, hai con mắt to màu hổ phách đã không rời đệ đệ yêu mến của hắn.

Chứng kiến Ngọc nhi mặc âu phục màu xanh đậm cùng cái cà vạt màu vàng nhạt mà buổi sáng hắn tự tay mặc cho, Sở Thận Chi trong miệng một trận khô khát, không nhịn được liếm liếm môi dưới.

Trước khi mặc xong quần áo, chính mình giống như cúng bái mà dùng đầu lưỡi liếm toàn thân trên dưới của đệ đệ, làm cho hắn gào thét bắn một đống lớn dịch thể vào trong miệng mình.

Loại tư vị này của tinh đặc phảng phất còn đang lởn vởn ở đầu lưỡi, làm cho Sở Thận Chi không nhịn được xuân tình nhộn nhạo, hận không thể áp đảo đệ đệ yêu mến, tại trên bàn hội nghị hung hăng làm một hồi…

Vừa nhìn đến hai mắt ướt át của ca ca, lóe quang mang *** đãng, Sở Thiên Ngọc chỉ biết tiểu *** phụ này lại phát tao rồi.

Ngươi có dũng khí dám tiến lên cho ta xem! Sở Thiên Ngọc giống như cảnh cáo mà trừng mắt nhìn ca ca liếc một cái.

Ta đây ngồi cùng một chỗ với Ngọc nhi có được không? Sở Thận Chi dùng ánh mắt hướng đệ đệ cầu khẩn.

Không được! Đổi lại cho ta ngồi ở vị trí tổng tài! Sở Thiên Ngọc nghiêm khắc mà vô thanh cự tuyệt.

Ô… Ngọc nhi thật xấu. Sở Thận Chi đáp trả đệ đệ bằng một ánh mắt vô cùng ủy khuất, đáng thương hề hề.

Hai người cứ như vậy hướng về nhau, kỳ thật chỉ dùng vài giây ngắn ngủn, người ngoài căn bản không hề biết.

Đây là hành vi chỉ có hai huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tâm linh tương thông mới có thể hiểu rõ.

Sở Thận Chi dưới sự giám sát chặt chẽ của đệ đệ, không thể làm gì khác là lòng tràn đầy không cam lòng mà ngồi tại chỗ của tổng tài.

Mọi người thấy ông chủ ngồi xuống, mới nhất nhất ngồi xuống.

Báo cáo nghiệp vụ bắt đầu rồi.

Thật vất vả có thể tại trước mặt tổng tài biểu hiện một phen, từng nhân viên đều bị xuất kĩ năng cùng mình kể ra, nói đến nước miếng tung tóe.

Đáng tiếc Sở đại tổng tài chúng ta căn bản là như bịt tai không nghe thấy, hắn làm bộ nhìn tư liệu, đôi mắt to theo thời gian cứ nhìn lén một chút đệ đệ yêu mến của hắn.

Rốt cục đến phiên Ngọc nhi báo cáo rồi.

Sở Thận Chi lập tức ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận nghe, hai mắt căn bản là trực tiếp bám chặt trên người đệ đệ, sợ rằng ngay cả sét đánh cũng không thể làm hắn mảy may chuyển động.

Nghe đệ đệ dùng tiếng nói trầm thấp gợi cảm liên tiếp báo cáo số liệu nghiệp vụ, những con số buồn tẻ không thú vị trong tai Sở Thận Chi, chữ chữ lại như là nốt nhạc thúc dục tình. Hơn nữa vẻ mặt chăm chú nghiêm túc của đệ đệ, quả thực đẹp trai đến vô pháp vô thiên, Sở đại tổng tài tôn quý của chúng ta thiếu chút nữa giữa những cặp mắt chăm chú theo dõi trong buổi báo cáo nghiệp vụ, cứ như thế bắn ra ở phía dưới!

Khóe mắt liếc đến hai gò má phiếm hồng của ca ca, còn khó nhịn mà nhéo dưới cái mông, Sở Thiên Ngọc đối với mỗi một phản ứng sinh lý của hắn đều rõ như lòng bàn tay, lập tức biết xảy ra chuyện gì!

Tiểu tao hóa này!

Trong lòng một trận ngứa ngáy, vì tránh cho phân tâm, Sở Thiên Ngọc không dám nhìn ca ca hắn nữa.

“… Những điều trên, là báo cáo nghiệp vụ lần này ta phụ trách, cám ơn mọi người.” Thật vất vả chuyên tâm nghiêm túc báo cáo xong, Sở Thiên Ngọc mới ngồi xuống lập tức chứng kiến ca ca nhảy dựng lên!

“Thật tốt quá! Thật tốt quá! Thật sự là làm tốt quá!” Sở Thận Chi hưng phấn mà hai mắt tỏa sáng, như một fan trung thành nhất, dùng sức mà vỗ tay.

Mọi người thấy biểu hiện khoa trương của tổng tài, tất cả đều lập tức trợn tròn mắt.

Tên ngu ngốc này! Sở Thiên Ngọc quả thực tức đến giận sôi lên.

Sở Thận Chi còn chưa biết chính mình sắp đại nạn trước mắt, đem báo cáo vừa rồi của đệ đệ khen lên trời! Nói hắn là kỳ tài kinh doanh chân chính, đời người hiếm thấy, tương lai nhất định có thể dìu dắt Doanh nghiệp Sở thị tạo nên tương lai tốt đẹp!

Chứng kiến tổng tài nói xong, dõng dạc hùng hồn, mọi người càng nghe càng như vị nhân viên nghiệp vụ mới vào này tương lai sẽ kế thừa đại vị tổng tài của Doanh nghiệp Sở thị, mỗi người nghe được ghen ghét tận trời, như ngồi trên đống châm.

Đi, muốn khuyến khích nhân viên mới vào làm cũng không nhất định phải nói khoa trương đến như vậy?

Tổng tài thật vất vả rốt cục khen xong hết, đoàn người mới thở dài một hơi.

Không nghĩ tới một câu nói của hắn lại làm cho mọi người thiếu chút nữa đổ rạp hết!

“Báo cáo nghiệp vụ như vậy sau này phải càng nhiều càng tốt, ta phải mỗi ngày trình diện tham gia!”

“Tổng tài, ngươi ngàn vạn bận rộn, hội nghị nghiệp vụ như vậy có thể không cần lần nào cũng đến tham gia. Bộ nghiệp vụ có quyết sách trọng đại gì ta sẽ tự mình báo cáo với ngài.” Trần giám đốc cung kính mà nói.

“Không không, bộ nghiệp vụ là mạch máu của công ty, hội nghị quan trọng như vậy ta nhất định phải mỗi ngày đều tham gia mới được.”

Ôi…hì hì, như vậy có thể mỗi ngày tại công ty quang minh chính đại mà nhìn thấy Ngọc nhi rồi, Sở Thận Chi ta quả thật là thiên tài a!

Sở đại tổng tài nghĩ đủ mọi biện pháp muốn dồn tạo cơ hội cùng một phòng với đệ đệ, trong lòng cười trộm không thôi.

Thật vất vả đợi được hội nghị chấm dứt, Sở Thiên Ngọc trong lòng nghẹn đầy lửa giận lập tức từ thông đạo bí mật đến sát phòng làm việc tổng tài!

“Ngọc nhi!” Hiếm khi thấy đệ đệ xuất hiện tại phòng làm việc của mình, Sở Thận Chi kinh hỉ mà nhào tới!”Sao ngươi lại tới đây? Có phải diễn thuyết đặc sắc vừa rồi của ca ca khiến ngươi quá cảm động?”

“Cảm động? Ta là cảm mạo thì có!” Sở Thiên Ngọc tức giận đến mắng to!

Cảm mạo? Sở Thận Chi vừa nghe, lập tức gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, “Ngọc nhi, mau ngồi xuống, ca ca lập tức gọi bác sĩ Vương đến.”

“Thần kinh a, gọi bác sĩ gì?”

“Ngọc nhi không phải cảm mạo sao? Đương nhiên phải xem bác sĩ rồi. Ngọc nhi đừng sợ, sợ tiêm đau thì nói, có thể như khi còn bé ôm ca ca a.” Sở Thận Chi sủng nịch mà bế ôm đệ đệ.

“Đủ rồi! Ta sẽ bị ngươi chọc tức chết!” Sở Thiên Ngọc luôn bị ca ca cho thành tiểu hài tử tức giận đến áp đảo hắn lên bàn làm việc!”Ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng can thiệp công tác của ta! Ta đã trường đại (trưởng thành)!”

“Ca ca đương nhiên biết Ngọc nhi đã trường “đại” rồi a.” Sở Thận Chi lời nói mang hai nghĩa trừng mắt nhìn.

“Ta không phải nói cái kia!” Sở Thiên Ngọc quả thực sắp phát điên rồi!” Bớt giả ngây giả dại ở đây cho ta, hôm nay ta phải hảo trừng phạt ca ca, cho ngươi biết kết quả của việc can thiệp công việc của ta!”

Vừa nghe đến hai chữ “trừng phạt”, thân thể Sở Thận Chi đã sớm nhũn hết một nửa, đâu còn có thể nghĩ đến hậu quả gì.

“Hừ uh… Trừng phạt ta đi! Ta là tiểu thư ký không ngoan của ngươi, tổng tài, tùy ngươi trừng phạt ta như thế nào!” Sở Thận Chi phát ra tiếng rên rỉ đói khát, nằm trên bàn làm việc thật to, bắt đầu giãy dụa thân hình xinh đẹp.

Vừa nhìn đến ca ca lại bắt đầu chơi trò sắm vai nhân vật yêu thích nhất, Sở Thiên Ngọc không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã.

Vương thư ký bị Mặc Ưng tù trưởng chộp giam lỏng đã đủ đáng thương rồi, không nghĩ tới ca ca còn muốn cướp chén cơm của người nhà.

Được rồi, tiểu tao hóa, ngươi muốn chơi trò ta liền chơi cùng ngươi!

Sở Thiên Ngọc bắt đầu làm khuôn mặt cứng nhắc, lạnh lùng mà nói, “Tên thư ký làm biếng ngươi! Cái bàn hôm nay một điểm cũng không sạch sẽ, dùng quần áo của chính ngươi lau lại một lần.”

Nghe được khẩu khí ra lệnh của đệ đệ, Sở Thận Chi hưng phấn quả thực đến sắp điên rồi!”Vâng, ta sẽ lau lại, tổng tài đừng nóng giận.”

Nhìn đệ đệ với mị nhãn *** quang, Sở Thận Chi trở người, dùng bộ ngực bắt đầu cọ xát trên bàn–

“Hừ uh… Tổng tài… Có phải lau sạch sẽ như vậy không…”

Ta chưa nói, ca ca sao biết? Quả nhiên là tao hóa trời sinh!”Uh, tốt lắm. Bây giờ trở qua đến cho ta kiểm tra một chút.”

Sở Thận Chi nghe lời mà trở người, thở gấp nhìn đệ đệ yêu mến của hắn, “Xin mời kiểm tra… Tổng tài.”

Không nghĩ tới nam nhân không kiểm tra cái bàn lau sạch không, lại xé khai áo sơmi của “thư ký”, hai mắt sắc nhọn mà nhìn chằm chằm ngực hắn.

“Thư ký *** đãng ngươi! Kêu ngươi lau cái bàn, tại sao đầu nhũ lại cứng lên?”

“Hừ uh… Xin lỗi, tổng tài, bởi vì ngươi đang nhìn, tiểu thư ký không nhịn được…”

“Đều là lấy cớ!” Sở Thiên Ngọc vươn hai ngón tay, như viên đạn, bắn *** loạn núm vú cứng cứng hồng hồng kia!

“Ai nha a a a a –” Sở Thận Chi như bị điện kích nhảy dựng lên, phát ra tiếng thét thật dài —

“Hừ, nghĩ đến đắc ý, đừng nghĩ ta lần này sẽ làm ngươi sảng khoái đến bắn.” Sở Thiên Ngọc rút tay về, chỉ chỉ một phần tư liệu trên ghế sa lon, “Cầm phần công văn kia tới cho ta.”

“Vù vù… Đúng vậy, tổng tài.”

Sở Thận Chi thở gấp mà trượt xuống dưới bàn, lại không đi, mà quỳ rạp trên mặt đất, dùng tứ chi mà bò đến trên ghế sa lon, dùng hàm răng cắn văn kiện, rồi lại phe phẩy cái mông bò trở về.

Sở Thiên Ngọc chứng kiến ca ca như con chó nhỏ quỳ gối trước mặt mình, đem văn kiện cắn trong miệng, hai mắt ướt át trừng đến tròn tròn mà nhìn hắn, bộ dáng vừa *** đãng vừa đáng yêu kia, làm cho lý trí của hắn ầm một tiếng, trong nháy mắt bị bùng nổ đến nát bấy!

Đệ đệ như dã thú mất khống chế nhào tới trên người mình, đáng yêu đến làm cho người ta phát cuồng.

“Tiểu thư ký” bị “tổng tài” hung hăng trừng phạt, sau một khắc hung khí nộ trướng đã hung hăng đâm qua —

Trong phòng làm việc lần nữa quanh quẩn *** ngữ gầm ngữ giao hoan kịch liệt của hai người huynh đệ, “trừng phạt” lúc này đây giống như kết quả của vô số lần trong quá khứ, sảng khoái nhất… Quả nhiên là ca ca!

Hoàn

Hoàn phiên ngoại