Sở Hán Tranh Bá

Chương 143: Không thoát ra được




Hàm Dương, đại sảnh phủ Thừa Tướng

Hoàn Sở, Quý Bố ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết là nên tức giận hay vui mừng đây?

Vừa lúc nãy, Hạng Trang vừa mới tuyên bố bổ nhiệm, ủy nhiệm Hoàn Sở là Đại Sở Quốc Thứ tướng quân, Quý Bố thì làm Mạt tướng quân, cứ như vậy, Hoàn Sở sẽ thành địa vị đứng sau trong quân Sở sau Hạng Trang nhân vật đứng thứ hai, mà Quý Bố thì trở thành nhân vật đứng thứ ba, tuy nhiên hai người cũng không phải là kẻ ngu ngốc, biết được Hạng Trang làm như vậy cũng chỉ là vì cướp đoạt binh quyền của bọn họ.

Hoàn Sở hơi do dự một chút, cúi đầu nói: - Thượng tướng quân, mạt tướng vẫn là muốn quay về quân dẫn binh như trước đây. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Đương nhiên.

Hạng Trang ngay lập tức nói,

- Chờ khi Đại Sở phục hưng rồi, hai vị tướng quân có rất nhiều cơ hội soái lĩnh, chẳng qua là bây giờ, các vị vẫn còn ở lại trong quân trợ giúp ta xử lý quân vụ đồng thời huấn luyện lão binh thôi, nói thật ra, đối với các lão binh này, ta thật sự chịu đủ rồi, sức chiến đấu kém đã không nói rồi, quân kỷ cũng bại hoại đến không thể nào thay đổi được, nên cần chỉnh đốn, chỉnh đốn thôi.

Lý do này tạm coi là quang minh chính đại, đám lão binh này ngoại trừ Hạng Trang, cũng có hai người Quỹ Quý trấn giữ được.

Hoàn Sở thở dài, ngay lập tức cùng với Quý Bố Tư chắp tay thi lễ:

- Như vậy, đám mạt tượng sẽ lĩnh mệnh.

- Tốt rồi.

Hạng Trang tiến lên trước hai bước, vỗ sau lưng Quỹ Sở một cách thân mật, nói

- Hai vị tướng quân đi nghỉ ngơi thôi, sáng sớm ngày mai còn phải dậy chỉnh đốn đám lão binh này nữa.

- Đám mạt tướng cáo lui.

Quỹ Sở, Quý Bố vái chào lần nữa, xoay người đi.

Hai người mới ra khỏi đại sảnh, liền gặp Vũ Thiệp với vẻ mặt buồn thiu.

Hoàn Sở, Quý Bố trên đường đến Hàm Dương cũng đã nghe nói việc Hạng Trang tế bái mộ Thủy Hoàng, đương nhiên cũng biết nguyên nhân Vũ Thiệp không được vui, ngay lập tức Hoàn Sở tiến lên khuyên nhủ:

- Tiên sinh ông hãy nghĩ thoáng một chút, người chết vì đại sự, Tần Vương Chính đều đã chết rồi, Thượng tướng quân cúi đầu chào ông ta cũng không có gì ghê gớm hết, cứ coi như là bái cổ nhân vậy.

- Ôi…

Vũ Thiệp thở dài, buồn bực nói,

- Bái thì đều đã bái rồi, còn có thể thế nào được nữa?

Đối với chút diễn xuất của Hạng Trang, Vũ Thiệp thật sự có cách nhìn, chẳng qua ở trong việc không phải là đại sự hắn tuyệt không hàm hồ, không cần biết nói như thế nào thì Hạng Trang đều là Thượng tướng quân của Đại Sở quốc, cũng là hy vọng duy nhất của Đại Sở, cho nên, không cần biết trong lòng Vũ Thiệp hắn có bao nhiêu không thoải mái, vẫn phải nhẫn nhịn tiếp tục giúp đỡ Thượng tướng quân hoàn thành đại nghiệp phục Sở.

- Ha ha, như vậy là đúng rồi.

Hoàn Sở sang sảng nói,

- Nghĩ nhiều để làm gì?

Quý Bố cũng nói:

- Đi thôi, tiên sinh, chúng ta cũng mấy ngày không tụ họp rồi, đi uống hai cân rượu thôi.

Khi Vũ Thiệp đang muốn nói, đột nhiên tiếng bước chân một hồi dồn dập từ ngoài cửa lớn vọng vào, khi ba người liền quay đầu nhìn lên, chỉ thấy một một tên tiểu giáo với vẻ mệt mỏi phong trần đã bước nhanh xông vào, tên tiểu giáo này một mặt đi vội như bay, một mặt cao giọng kêu to:

- Thượng tướng quân, Nộ Phong Doanh cấp báo, Nộ Phong doanh cấp báo.

- Thượng tướng quân ở bên trong!

Vũ Thiệp lập tức tiến lên nói,

- Mau đi theo ta.

Lập tức Quỹ Sở, Quý Bố cũng không có tâm tình nào uống rượu nữa, cùng với Vũ Thiệp dẫn tên tiểu giáo tiến vào đại sảnh.

Hạng Trang trong đại sảnh cũng đã được nghe tiếng kêu hô mới nãy, vậy mà đã nghênh đón vào tới cửa đại sảnh, thấy tên tiểu giáo kia không khỏi chau mày nói:

- Ngươi không phải đội trưởng Phá Quân thân binh của Cao Sơ sao?

- Đúng là tiểu nhân.

Phá Quân vái một vái, thở dốc nói,

- Thượng tướng quân, quỷ…

Hạng Trang trong lòng đột nhiên lắng xuống, trên mặt lại là vẻ mặt tự nhiên, thản nhiên nói:

- Từ từ nói.

Phá Quân gật gật đầu, hít một hơi thật sâu trước, sau đó nói tiếp:

- Thượng tướng quân, tiểu nhân phụng quân lệnh của Cao tướng quân, có quân tình khẩn cấp bẩm báo.

Nói một hồi, Phá Quân lại nói tiếp:

- Ở chỗ cách võ quan tây bắc không đến năm mươi dặm, phát hiện lượng lớn quân Hán, binh lực ít nhất cũng có vạn người, hơn nữa, Cao tướng quân phỏng đoán, võ quan có khả năng quân Hán còn có nhiều hơn nữa!

- Sao?

- Cái gì?!

- Theo hướng võ quan không ngờ lại phát hiện quân Hán?!

Hoàn Sở, Quý Bố, Vũ Thiệp sắc mặt lập tức biến đổi.

Sắc mặt của Úy Liêu cũng phút chốc sầm xuống, như vậy có thể sẽ giết làm quân Sở trở tay không kịp.

Nguyên là, dựa theo kế hoạch của Úy Liêu, khi quân Lưu bang đánh phá được Hàm Cốc Quan, quân Sở chút nữa là đã phá hủy Quan Trung của Lưu Bang rồi, tiếp theo đó là sẽ ra đến võ quan, quá cảnh Lâm Giang quốc đánh Giang Đông lần nữa! Tuy nhiên hiện tại, hướng võ quan đột nhiên xuất hiện lượng lớn quân Hán, thế cục lập tức chuyển tiếp đột ngột!

Vấn đề hiện tại là, quân Sở đi ra không được!

Hạng Trang định thần lại, lại nói:

- Cao Sơ đâu?

Phá Quân chắp tay thở dài, đáp:

- Tướng quân hiện giờ ở phía nam Hiểu quan đợi lệnh, tướng quân nói rồi, chỉ cần Thượng tướng quân hạ lệnh, Nộ Phong Doanh sẽ lập tức theo hướng võ quan khởi xướng công kích, sẽ chiến đấu tới khi chỉ còn người cuối cùng, cũng sẽ không hối tiếc!

- Càn quấy!

Hạng Trang gầm lên một tiếng, lạnh nhạt nói,

- Đi, nói Cao Sơ dẫn Nộ Phong Doanh quay về ngay lập tức!

Đối với Cao Sơ, Hạng Trang vẫn rất tín nhiệm, Cao Sơ có dũng có mưu, sức quan sát cũng rất mạnh, nếu hắn nói võ quan rất có thể có càng nhiều quân Hán đóng giữ, thì nhất định là có rồi! Quân Hán sớm đã có phòng bị, Lưu bang sớm đã phái đại quân ngăn chặn võ quan, lại khiến cho một ngàn người Nộ Phong Doanh đi đánh võ quan, chính là tự tìm đường chết rồi.

- Vâng!

Phá Không ầm ầm tuân lệnh, lãnh lệnh đi rồi.

Hạng Trang lập tức vội vàng đi vào đại sảnh, vừa vội bước đi tới trước tấm bình phong có treo bản đồ.

Úy Liêu, Vũ Thiệp, Hoàn Sở, Quý Bố cũng không nói lời nào đi sát theo Hạng Trang đứng trước tấm bình phong, tuy rằng Vũ Thiệp cùng với Hạng Trang đang hục hặc, có thể bây giờ quân Sở đang đối mặt với sự uy hiếp sinh tử tồn vong, Vũ Thiệp làm sao có thể có tâm tư này được?

- Lợi hại, lợi hại!

Úy Liêu thở dài, trầm giọng nói,

- Thượng tướng quân, quân Hán hiển nhiên đã liệu trước quân ta nhất định sẽ từ võ quan đi ra Lâm Giang, lại dẫn quân quay trở về Giang Đông, cho nên sớm phái binh đóng giữ ở võ quan!

- Sợ hắn cái gì!

Hoàn Sở xắn tay áo lên nói,

- Chúng ta lại đánh ra là được!

- Đúng!

Quý Bố cũng nói,

- Ngay cả Hàm Cốc Quan đều bị chúng ta đánh chiếm, võ quan thì như thế nào?

- Cái này không thể so sánh được, không so sánh được.

Úy Liêu liên tục lắc đầu nói,

- Tấn công Hàm Cốc Quan, chúng ta có thang mây, tỉnh lan, còn có xe công thành, có thể tiến hành đi theo con đường gồ ghề ở võ quan, những khí giới hạng nặng này căn bản là không có cách nào khác để đi, vả lại địa thế của võ quan lại chật hẹp, đại quân mở rộng không được, một ngày gấp đánh chẳng được thành giằng co, lại bị đại quân Lưu Bang chặn đường rút quân, chúng ta có thể …quỷ quái..

- Võ quan tuyệt đối không thể đi!

Hạng Trang quả quyết nói,

- Lưu Bang đã phái binh đi theo hướng võ quan, phái đi tất nhiên tinh binh lại phải tăng thêm tướng lĩnh, thành như quân sư nói, quân Hán dường như một mực tử thủ, quân ta trong lúc cấp thiết khẳng định công kích không được võ quan, đến lúc đó đại quân Lưu Bang lại cắt đường lui của chúng ta, chúng ta có thể trở thành cá trong chậu rồi.

- Vậy phải làm sao?

Vụ Thiệp vội nói,

- Võ quan ra không được, Hàm Cốc Quan càng không được, khó không được, thật là phải đi đánh Trần Thương Quan hoặc là đường nhỏ của khe Tử Ngọ?

- Đường Trần Thương và Tử Ngọ Cốc cũng đều là tuyệt lộ.

Úy Liêu lắc lắc đầu, thở dài nói,

- Vậy thì quân ta phải dẹp xong Trần Thương Quan, hoặc là đi thông đường Tử Ngọ Cốc, có thể một ngày vào được Hán Trung, lại nghĩ ra được thì khó rồi, Hán Trung dễ thủ khó tấn công không giả, người bên trong muốn ra được cũng thực không dễ, đây là nơi được xem là cái khóa của địa long.

Hán Trung đích thực là tỏa vô chị địa, lúc đầu Hạng Võ đã từng nghĩ dùng Hán Trung giữ chặt Lưu Bang.

Đáng tiếc, Tiêu Hà kêu gọi qua tháng hạ truy Hàn Tín, Lưu Bang lại đến bước lên đàn tế bái tướng, kết quả, Hàn Tín liền cho con rồng Lưu Bang này xuyên vào cánh, một chút liền bay ra hồ Hán Trung.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Vũ Thiệp vỗ tay, càng sốt ruột càng nổi nóng nói,

- Võ quan, Hàm Cốc Quan không ra được, Hán Trung lại không thể đi, vậy thì thật sự chỉ có đi theo Nhung Địch nhập bọn thôi.

Sở nói,

- Không bằng cứ đi Hàm Cốc Quan với bọn lão Lưu Bang liều mạng thôi!

- Ừ?!

Hạng Trang nghe xong hai mắt sáng rỡ, không thể ngăn được một ý nghĩ trong đầu lập tức nảy ra.

Úy Liêu cũng là có chút xúc động, lập tức ánh mắt của hai người đồng thời nhìn xuống Diễu Quan, còn có trên Hàm Cốc Quan, nếu như phái một đội quân tinh nhuệ trấn giữ Khái Quan, lại cố khởi động đại quân bịt giữ Hàm Cốc Quan, có thể ngăn cản được đại quân Lưu Bang không? Nếu như có thể ngăn chặn đại quân Lưu Bang trong một hai tháng, thì đại quân Lưu Bang nhất định lương thảo không duy trì được, lòng quân tan rã.

- Đi Hàm Cốc Quan

Nghiến chặt răng, Hạng Trang quả quyết nói,

- Liều mạng cùng lão Lưu Bang!

- A? Thật là đi Hàm Cốc Quan?

Vũ Thiệp, Quý Bố ngơ ngác nhìn nhau, có chút không dám tin tưởng.

- Đúng, con mẹ nó, liều mạng với bọn lão Lưu Bang thôi!

Hoàn Sở lại không hưng phấn nói,

- Ngày qua ngày, người già họ Hoàn chúng ta, con mẹ nó, sớm đã chịu đủ rồi, Thượng tướng quân, chúng ta sớm đã phải làm như vậy rồi.

- Quân sư.

Hạng Trang lại hỏi Úy Liêu,

- Ngươi nói xem?

Úy Liêu gật gật đầu, nghiêm nghị nói:

- Trong chết cầu sống, đây cũng là một con đường!

Hạng Trang bổng nhiên ngẩng đầu, khi Chính Vũ triệu đến Tân Cương phái phi ngựa đi mua chuộc các quân, ngoài sảnh đột nhiên lại lần nữa có tiếng bước chân dồn dập, liền rối bời, máu xuyên thấu qua lớp áo giáp của Bàng Ngọc đã bước nhanh xông vào trong, vào tới đại sảnh, Bàng Ngọc vừa thở phù vừa quỳ gối xuống đất ngả về phía trên bàn, sầu thảm nói:

- Thượng tướng quân, Hàm Cốc Quan…thất thủ rồi!

Hạng Trang, Úy Liêu nghe vậy sắc mặt trắng bệch ngay lập tức, việc này là thế nào..con mẹ nó?

Hoàn Sở cũng hầm hầm giận dữ, tiến lên trước nắm chặt Bàng Ngọc lên, hí gầm nói:

- Ngươi nói gì? Hàm Cốc Quan thất thủ à?!

Bàng Ngọc thở dài nói:

- Mạt tướng cắt đám cây mây núi kết thành dây thừng, sau đó xuôi theo sườn dốc xuống tập kích doanh trại trọng điểm quân Hán, nhất cử thiêu hủy tất cả các khí giới hạng nặng và quân lương của quân Hán, không nghĩ đến quân Hán lại cũng dùng cây mây kết thành dây thừng, thừa lúc ban đêm tập kích vào Hàm Cốc Quan, mạt tướng mặc dù đang ở trên vách núi bố trí phóng hỏa báo hiệu, nhưng vẫn không thể ngăn cản quân Hán đánh lén ta, ôi..

Bàng Ngọc mở miệng kể lại rõ đầu đuôi ngọn ngành Hàm Cốc Quan thất thủ, Hạng Trang, Úy Liêu vốn trước mắt sáng ngời, sau đó vừa bóp cổ tay không ngừng.

Hạng Trang trong lòng lại than vãn, thầm nghĩ Bàng Ngọc vẫn còn trẻ, thời gian đi theo chính mình vẫn là quá ngắn, nếu như đổi lại Cao Sơ hoặc Kinh Thiên coi giữ cửa quan, thì nhất định sẽ ở trên vách núi bố trí minh ám song đồi, thì quân Hán đã phá hủy trạm gác sáng, trạm gác tối cũng vẫn sẽ châm ngòi phóng hỏa báo hiệu, quân Hán lại nghĩ kết mây thành thừng, xuôi theo vách núi đánh lén, thì chính là đi tìm cái chết rồi.

Có điều nếu nói lại, nếu như đổi thành Cao Sơ, Kinh Thiên trấn thủ Hàm Cốc Quan, chưa chắc có thể kết nghĩ đến mây thành thừng, lại xuôi theo hướng vách đá mà đi xuống tập kích doanh trại quan trọng của quân Hán.

Cự Sở lại rít gào nói:

- Vậy bản tướng quân còn có sáu vạn đại quân của lão Qúy? Ừ?!

Bàng Ngọc thở dài, lộ vẻ sầu thảm nói:

- Sáu vạn đại quân tử thương hơn phân nửa, còn lại cũng bị đánh tan nhiều, chỉ có không đến tám trăm người theo mạt tướng tháo chạy trở về Hàm Dương.

Ghi chú rõ: Cao Sơ tập kích Võ quan, Bàng Ngọc cố thủ Hàm Cốc là việc phát sinh đồng thời, khi Cao Sơ phát hiên Võ quan bị quân Hán chặn, Hàm Cốc Quan cũng đồng thời thất thủ, chỉ là văn trung giải thích có trước sau, cho nên, khi đội trưởng thân binh Cao Sơ nhanh chóng quay về Hàm Dương, Bàng Ngọc cũng dẫn theo bại binh ngày đêm đi gấp tháo chạy về Hàm Dương, nói cách khác, giữa chương này và chương trước ít nhất có khoảng cách thời gian là hai ngày!