Sở Hán Tranh Bá

Chương 145: Thiết kỵ Đại Tần




-...Cung thủ Hung Nô không dưới bốn trăm ngàn?!

Bách Lý Hiền thất thanh nói: - Thượng Tướng Quân, đây là nghe từ đâu ạ?

- Sao thế?

Hạng Trang có chút không chắc chắn lắm, nói:

- Tử Lương, chẳng lẽ người Hung Nô vốn không có bốn trăm ngàn kỵ binh sao?

- Đương nhiên không có.

Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông, ung dung nói:

- Tại hạ từng đi sâu vào Mạc Bắc hai lần, cũng có chút hiểu biết về mánh khóe của người Hung Nô, thủ lĩnh của người Hung Nô gọi là Thiền Vu hiện nay tên là Mạo Đốn, đích thị là một vị kiêu hùng có tài trí mưu lược kiệt xuất, tuy nhiên số dân Hung Nô nhiều lắm cũng chỉ có bảy tám trăm người, trong đó phần lớn là phụ nữ và trẻ con, trai tráng nhiều lắm cũng chỉ có hai trăm ngàn, làm sao có số cung thủ đến bốn trăm ngàn?

Nói xong một hồi, Bách Lý Hiền lại nói:

- Hơn nữa Hung Nô là do cả trăm bộ lạc lớn nhỏ tạo thành, bọn họ du mục theo đồng cỏ và nguồn nước, khu vực phân bổ rất rộng, chỉ có hàng năm vào cuối thu, lúc Thiền Vu Hung Nô kiểm kê số bò dê mới tạm thời tập họp lại một chỗ, mà thời điểm bình thường, cho dù là Thiền Vu Hung Nô đi nữa, có thể triệu tập được ba bốn chục ngàn kỵ binh thì đã là hết mức rồi!

- Thì ra là như vậy.

Hạng Trang nghe vậy liền có cảm giác như gỡ được khúc mắc trong lòng.

Vòng vây Bạch Đăng trong lịch sử đúng lúc lại diễn ra vào mùa Đông, cũng chính là lúc sau khi Thiền Vu Hung Nô kiểm tra bò và dê. Vì thế Mạo Đốn dựa vào qui mô lực lượng lớn Hung Nô lúc đó tiến hành xuống Nam, nhưng mà xem ra, Tư Mã Thiên vẫn là cố ý khuếch đại thực lực của người Hung Nô, thậm chí còn nói ở mỗi hướng sẽ phân biệt chia ra mười ngàn kỵ binh với bốn màu sắc khác nhau, điều này càng khoác lác hơn.

Mà hiện giờ mới chỉ có tháng sáu hơn mười ngày, cách cuối thu còn đến bốn năm tháng.

Cũng có nghĩa là, hiện giờ tiến lên phía Bắc đến Cửu Nguyên, nhiều nhất cũng chỉ đối mặt với ba bốn mươi ngàn kỵ binh Hung Nô thôi.

Hạng Trang lại nói:

- Thế nhưng, cho dù chỉ có ba bốn mươi ngàn kỵ binh Hung Nô, chỉ sợ quân ta vẫn đánh không lại.

Kỹ thuật rèn sắt của người Hung Nô rất lạc hậu, binh khí rất là thô sơ, điều này thì không cần bàn cải. Đây cũng là lý do chủ yếu đế quốc Đại Hán đánh bại được người Hung Nô trong lúc họ cường thịnh nhất.

Trên thực tế, nền văn minh nông canh và du mục xét về mặt khoa học kỹ thuật thì luôn tồn tại sự yếu kém, đây là sự thật không thế chối cải.

Vòng vây núi Bạch Đăng cũng có thể phản ánh và chứng minh được điều này. Bởi vì vào lúc đấy dưới trướng của Lưu Bang chỉ có vài ngàn Kỵ binh Hán, mà kỵ binh Hung Nô thì ít nhất cũng có trên hai trăm ngàn.

Nhưng mà, người Hung Nô với hai trăm ngàn người vây đánh vài ngàn kỵ binh Hán, hơn nữa địa hình của núi Bạch Đăng căn bản không thể gọi là hiểm trở được, nhưng người Hung Nô tấn công mãnh liệt suốt bảy ngày liền nhưng vẫn ngẩn ngơ không công phá được, đây nói lên điều gì?

Điều này chứng tỏ sức tấn công của người Hung Nô rất là yếu, sức tấn công yếu, nguyên nhân lớn nhất chắc chắn là do thiếu thốn binh khí sắc bén, chứ không phải thiếu chiến sĩ dũng mãnh.

Trên thực tế, điều kiện sinh sống của người Hung Nô tàn khốc ác liệt, xưa nay không thiếu những chiến sĩ xem cái chết như không.

Thế nhưng mà, Hạng Trang tuyệt đối không vì binh khí của người Hung Nô thô sơ mà xem thường sức chiến đấu của họ.

Trong lịch sử, người Hung Nô có thể giống như cái bóng đêm bao trùm cả cái đế quốc Đại Hán hơn cả trăm năm không ngớt, bị đế quốc Đại Hán đánh bại, sau khi hướng quaTây đánh Âu Châu lại tạo nên một chấn động vô cùng to lớn đối với Âu Châu, đồng thời trực tiếp làm cho đế quốc La mã Cổ đại bị diệt vong, không phải là không có lý do, người Hung Nô tuy khoa học kỹ thuật lạc hậu, binh khí thô sơ, nhưng bọn họ cũng có một loại vũ khí lợi hại vượt thời đại.

Đó chính là bàn đạp ở yên ngựa!

Về việc bàn đạp rốt cuộc là do dân tộc du mục phía Bắc phát minh, hay là do người Trung Nguyên phát minh, vẫn luôn tồn tại sự tranh luận trong giới sử học Hoa Hạ của đời sau, một số quan điểm cho rằng bàn đạp ngựa khẳng định là chỉ có thể do bộ tộc du mục sử dụng đầu tiên. Nhưng một quan điểm khác thì lại cho rằng bộ tộc du mục là bộ tộc sinh sống trên lưng ngựa, vì thế đối với việc sử dụng bàn đạp vốn là không cần thiết, ngược lại là người Trung Nguyên vì muốn nâng cao sức chiến đấu của các kỵ binh, càng có khả năng phát minh bàn đạp hơn.

Hạng Trang vốn không biết về cuộc tranh luận liên quan đến bàn đạp này, nhưng hắn biết rằng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không đến hai mươi năm, từ lúc Tần Thủy Hoàng chiếm lĩnh sáu nước đến khi lão già Lưu Bang lập ra đế quốc Đại Hán, sức chiến đấu của người Hung Nô nảy sinh sự vượt bậc thay da đổi thịt, cũng là sự thật không cần bàn cải. Lúc Mông Điềm tấn công Hung Nô ở phía Bắc, người Hung Nô còn tỏ ra không chịu nổi một đòn, nhưng đến khi bao vây ở Bạch Đăng, quân lính của người Hung Nô đã không còn là đội quân mà người Trung Nguyên có để chống đỡ nổi, chí ít thì đánh dã chiến người Trung Nguyên đã tuyệt đối đánh không lại người Hung Nô rồi.

Đây dĩ nhiên có nguyên nhân để nền văn minh Trung Nguyên lạc hậu, đế quốc Hán mới vừa thành lập bất kể là số dân, thể chế quân sự hay là công trình kỹ thuật quân sự, đều không thể so sánh được với thời cường thịnh của đế quốc Đại Tần.

Nhưng mà, thực lực của người Hung Nô trong vòng hai mươi năm nảy sinh sự bức phá là sự thật không cần bàn cải.

Thực lực của người Hung Nô đột nhiên tăng vọt, điều này chỉ có hai loại khả năng, một là số dân tăng lên, tăng cường số lớn cung thủ, còn điều nữa chính là xuất hiện một cuộc cách tân về vũ trang.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai mươi năm, dân số người Hung Nô không thể nào xuất hiện sự tăng trưởng bùng nổ, thậm chí còn có thể tăng trưởng chậm nữa là. Bởi vì thời điểm đó Mao Đôn làm Thiền Vu, đang duy trì tác chiến với cường tộc Đông Hồ, Nguyệt Thị. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Vậy thì chỉ còn lại một khả năng, chính là xuất hiện cuộc cách tân trang bị vũ khí.

Khoa học kỹ thuật của người Hung Nô lạc hậu, không thể tạo ra loại binh khí sắc bén như Hoàn thủ đao, phát minh bàn đạp thì hoàn toàn có khả năng.

Bàn đạp, hoàn toàn có thể được gọi là trang bị vũ khí được cách tân, trong lịch sử tiến hóa của kỵ binh, xưa nay vẫn chưa có loại trang bị vũ khí nào có thể giống như bàn đạp này, tuy rằng đơn giản, nhưng lại có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với sức chiến đấu của kỵ binh, thậm chí ngay cả móng ngựa bằng sắt cũng không so sánh được. Bởi vì móng ngựa bằng sắt chỉ tăng cường sức chịu đựng của kỵ binh mà thôi.

Đương nhiên, người Hung Nô hiện giờ đang sử dụng rất có thể là bàn đạp ngựa thô sơ bằng gỗ. Cho dù là bàn đạp ngựa bằng gỗ, cũng đủ xuất hiện tính cách mạng khiến cho sức chiến đấu của kỵ binh Hung Nô tăng vọt!

Hạng Trang tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng cũng sẽ không kiêu ngạo mà ngông cuồng cho rằng hai mươi ngàn bộ binh của mình, có thể đánh thắng được ba bốn mươi ngàn kỵ binh Hung Nô đã được trang bị bàn đạp thô sơ đó.

Trên thực tế, hai mươi ngàn bộ binh quân Sở rất có thể ngay cả năm ngàn kỵ binh Hung Nô cũng đánh không lại.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì kỵ binh Hung Nô lui tới như gió, nhanh như điện, quân Sở đuổi theo không kịp, càng không thể đánh được người Hung Nô, người Hung Nô lại có thể không ngừng không nghỉ tiến công quân Sở bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu. Đây cũng giống như lũ sói trên thảo nguyên, dù cho cắn một nhát không làm chết con mồi to lớn, cũng có thể từng chút từng chút một vừa tha vừa kéo dặt cho đến chết.

Đối với thắc mắc của Hạng Trang, Bách Lý Hiền buông lỏng tay nói:

- Thượng Tướng Quân, có đánh thắng được người Hung Nô hay không khoan hãy nói, vấn đề hiện giờ là, quân ta hoàn toàn không cần thiết phải đánh với người Hung Nô ạ?

Hạng Trang nhíu nhíu mày, lại nói:

- Tử Lương, quận Cửu Nguyên đã bị người Hung Nô chiếm cứ, nếu chúng ta lên Bắc về Cửu Nguyên, lại làm sao có thể không nảy sinh xung đột với người Hung Nô chứ?

Bách Lý Hiền lấy làm lạ nói:

- Thượng Tướng Quân từ đâu mà biết được người Hung Nô đã chiếm cứ Cửu Nguyên?

- Sao?

Hạng Trang thật sự cũng không khẳng định lắm, lập tức hỏi tới:

- Chẳng lẽ không phải thế sao?

- Đương nhiên không phải.

Bách Lý Hiền nói:

- Quận Cửu Nguyên có địa hình núi hiểm trở, lại có tường thành dài triền miên bao quanh bảo vệ lấy Bắc Cương, kỵ binh Hồ của Hung Nô làm sao có thể thả ngựa xuống Nam?

Nói xong một hồi, Bách Lý Hiền lại nói:

- Không giấu gì Thượng Tướng Quân, tại hạ một tháng trước vừa mới đi du lịch trở về từ Cửu Nguyên, quận Cửu Long đến giờ vẫn còn chịu sự khống chế bởi người nhà Tần.

- Người nhà Tần?

Úy Liễu nhanh chóng đứng dậy, vội vàng nói:

- Cửu Nguyên còn quân Tần sao?

Đế quốc Đại Tần thực hiện hệ thống canh chiến một cách nghiêm ngặt, trai tráng cả nước lúc rảnh rỗi thì làm nông, lúc chiến tranh thì làm lính, cho nên, ở đâu có người nhà Tần, thì ở đó có quân Tần!

Bách Lý Hiền gật gật đầu, nói:

- Thời đầu của Thủy Hoàng, Mông đại tướng quân dẫn theo ba trăm ngàn đại quân xuống Bắc tấn công Hung Nô, chiếm trọn đất Hà Nam. Thủy Hoàng lại điều chỉnh hộ dân từ Quan Trung, Quan Đông đến biên giới, thiết lập ba mươi bốn huyện! Bạo loạn nổi lên, Vương Ly dẫn hai trăm ngàn quân tinh nhuệ xuống phía Nam, sau đó ba bốn năm rồng, quân lính và người dân Quan Đông chạy tan rã hết, con cháu người Tần thì lại ở lại.

Úy Liễu bị kích động đến đỏ cả mặt, vội vàng nói:

- Còn lại bao nhiêu dân Tần, bao nhiêu quân Tần?

Bách Lý Hiền nói:

- Tổng cộng có hơn ba mươi ngàn người dân Tần, hơn năm ngàn quân lính Tần, tuy nhiên đều là kỵ binh.

- Ý trời, ý trời mà!

Úy Liễu kịch động lạ lùng, lập tức lại nói với Hạng Trang:

- Thượng Tướng Quân, năm ngàn thiết kỵ Đại Tần này chính là lễ vật mà trời cao đã ban cho Đại Sở đấy, Đại Sở có hy vọng phục hưng rồi!

Hạng Trang cũng tim đập thình thịch, lại đưa ánh mắt đầy kỳ vọng hướng về phía Bách Lý Hiền.

Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông, ung dung nói:

- Nhánh người Tần này do con nuôi của Đại tướng quân Mông Điềm là Mông Cức thống lĩnh, tại hạ và Mông Cức cũng có kết nghĩa anh em, nguyện thay Thượng Tướng Quân một mình vào trại, thuyết phục Mông Cức đưa binh đến đầu quân.

- Thiện!

Hạng Trang nghe xong vui mừng khôn xiết, vui sướng nói:

- Nếu được Mông Cức tương trợ, còn lo nghĩ gì Đại Sở không phục hưng được?

Hạng Trang không thể không vui mừng, nếu như thật sự có thể có được năm ngàn thiết kỵ Đại Tần của Mông Cức, thế thì đúng là trời giúp Đại Sở rồi. Có được năm ngàn thiết kỵ Đại Tần này, thì sẽ không phải lo sợ kỵ binh quân Hán bám đuôi đuổi giết nữa, từ đây đi Vân Trung, Nhạn Môn, Quận Đại, Thượng Cốc cũng sẽ là con đường bằng rồi, một số bộ lạc nhỏ như Bạch Dương, Lâm Hồ, Lâu Phiền vân vân cũng không cần phải nói tới, chính là người Hung Nô cũng không phải sợ rồi!

Có sự hậu thuẫn của năm ngàn thiết kỵ Đại Tần, trong lòng Hạng Trang thậm chí còn bắt đầu nảy sinh một dã tâm còn lớn hơn nữa.

Nếu như đem số lượng lớn lương thực, tơ lụa, vải vóc, châu báu, trang sức của Hoàng cung Hàm Dương, kho lương thực, hàng trữ trong phủ kho chất lên xe, vận chuyển theo con đường thẳng đến Cửu Nguyên, thế phải chăng có thể dùng số hàng hóa mà người Hồ cần thiết này đối lấy lượng lớn bò và dê từ các bộ lạc nhỏ như Bạch Dương, Lâm Hồ, Lâu Phiền vân vân, đặc biệt là đổi lấy ngựa?

Nếu như số ngựa đủ nhiều, vậy thì trải qua mấy tháng huấn luyện với cường độ cao, phải chăng có thể huấn luyện cho hai mươi ngàn bộ binh của mình trở thành kỵ binh không?

Còn nữa, trong khoảng thời gian mấy tháng, có đủ số thợ rèn đi theo làm bàn đạp cho từng con ngựa chiến xong, nếu lại có thể chế tạo ra đủ số lượng Hoàn thủ đao, chỉ sợ ngay cả qui mô nhỏ Kỵ binh Hung Nô cũng phải nhượng bộ lui binh đi?

Đương nhiên, Hạng Trang tuyệt đối không kiêu ngạo ngông cuồng cho rằng dựa vào tí thực lực này là có thể chiếm cứ lâu dài ở đất Hà Nam.

Hạng Trang hiểu rất rõ, trừ phi thảo nguyên Mạc Bắc đột nhiên bùng phát một qui mô nhỏ bệnh dịch với ở người hoặc ngựa. Nếu không, việc người Hung Nô xuống Nam với qui mô lớn đã là không thể tránh khỏi. Trước mắt người Hung Nô chưa hẳn đã lớn mạnh như trong sách sử đã ghi chép, nhưng lại lần nữa chiếm cứ vùng đất Hà Nam có cỏ cây sống nước tươi tốt là điều đương nhiên, điều này chỉ e không một ai có thể xoay chuyển được.

Huống chi, dù cho quân Sở cậy vào địa hình hiểm trở và cả trường thành ngăn chặn được binh lính của người Hung Nô, lão già Lưu Bang ở Quan Trung cũng tuyệt đối sẽ không chịu để yên cho qua. Bị hai người mạnh như trâu là Mao Đốn, Lưu Bang kẹp ở giữa, Hạng Trang cho dù có kiệt xuất, cho dù có tài lên trời, chỉ sợ cũng ứng phó không lại. Cho nên, tử thủ đất Hà Nam việc làm ngu xuẩn này là tuyệt đối không thể làm.

Nhưng mà, trước lúc người Hung Nô tiến hành xuống Nam với qui mô lớn thì việc tạo ra một nhánh kỵ binh lại là điều hoàn toàn có thể.

Dù sao, hiện tại cách thời gian người Hung Nô xuất binh với qui mô lớn chí ít cũng còn hơn bốn tháng, trong khoảng thời gian bốn tháng, có đủ để tạo ra một nhánh thiết kỵ Đại Sở chăng?!