Sơ Hiểu Mộ Niên

Chương 14: Ngoại truyện sơ hiểu mộ niên




Cái tên Mộ Niên của hắn không có ý nghĩ đặc biệt gì, chẳng qua chỉ là thời gian ra đời của hắn.

Bởi vì là bé trai nên kết quả tất nhiên là không được sủng ái. Huống chi gia cảnh của hắn không được tính là tốt, lúc đầu mọi người trong nhà rất kỳ vọng, sau đó lại rơi vào thất vọng, vậy nên đem oán niệm phát tiết trên người hắn.

Nghe nói năm ấy Mộ Niên ra đời, mẹ ruột của hắn là Tần Tô đi lên núi đốn củi, trên đường về nhà vì hụt chân mà bị thương, thật vất vả mới kéo được cái chân bị thương trở về nhà, vừa đẩy cửa ra đã thấy có người ôm một đứa trẻ sơ sinh khóc nỉ non nghênh đón nàng.

Lúc đó nàng ta rất ngạc nhiên, khi nhìn kĩ lại thì giống như bị sét đánh thẳng vào, miệng mấp máy không nói được một lời, hai tai vù vù, mắt nhìn về phía trước hơi ngửa đầu, hôn mê bất tỉnh.

Nam hài, thật sự là là một nam hài......

Ba ngày trôi qua.

Khi nàng ta mở mắt ra một lần nữa, nhìn phu lang hai mắt rưng rưng đầm đìa nước mắt.

Tần Tô phiền não nhắm hai mắt lại, phất phất tay với Tần thị, ý bảo hắn đi ra ngoài. Một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng cửa khẽ khép lại.

Vợ chồng hai người không nói chuyện với nhau trong ba tháng. Cho đến lúc Tần thị lại có bầu Tần Tô mới có chút tươi cười với hắn.

Tần Tô chẳng bao giờ chủ động nói chuyện với Mộ Niên, trong nhà chỉ có phụ thân thỉnh thoảng sẽ chăm sóc hắn một tí. Dĩ nhiên sau khi sinh muội muội, lực chú ý của mọi người cũng dần chuyển đến trên người muội muội.

Mộ Niên cảm thấy hắn giống như một người ngoài cuộc......

Nhìn bọn họ ấm áp, hắn cảm thấy trong lòng có chút khổ sở.

Mẫu thân và phụ thân đối xử với muội muội rất tốt, nhưng cho dù hắn có cố gắng làm tốt tất cả việc nhà, bọn họ vẫn chỉ lạnh nhạt với hắn.

Những công việc bẩn thỉu trong nhà đều để cho hắn làm, khi đó hắn chỉ là một hài tử năm sáu tuổi, mà muội muội lại có thể ngồi ở trên giường nhỏ ấm áp ăn xâu mứt quả mẫu thân mang về từ trong thành.

Hắn không hiểu tại sao lại như vậy. Hắn vẫn khăng khăng cho rằng thật ra phụ mẫu lạnh nhạt với hắn là bởi vì hắn biểu hiện kém cỏi.

Dĩ nhiên sau này, hắn phát hiện mình đã sai rồi.

***

Ngày đó, một mình hắn ở nhà, mẫu thân vẫn còn đang ở bên ngoài làm việc, phụ thân thì ra ngoài tìm kiếm muội muội, vẫn chưa về nhà.

Khí trời lúc gần tối thật không tốt, hắn núp ở trên cái giường lạnh như băng. Chăn thô sáp, hắn không thể cảm giác được một tia ấm áp.

Hắn nghe thấy tiếng gió vù vù bên ngoài, thỉnh thoảng còn có nhánh cây đụng vào trên tường của căn phòng phát ra âm thanh rạn nứt.

Hắn thậm chí có chút lo lắng phòng nhỏ trong một lát nữa sẽ sập xuống, chôn hắn thật sâu trong lòng đất, không thể cử động, không thể hô hấp.

Hắn cắn răng cố chịu đựng, không để cho mình phát ra tiếng khóc.

Không biết đã qua bao lâu, trong ánh trăng mờ hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Tần tỷ, Tần tỷ “ Là tiếng của Ngưu thẩm ở bên cạnh.

Hắn vội vàng đi mở cửa.

Ngưu thẩm vừa thấy hắn trong mắt lóe lên một tia chán ghét, lại nói: “Ngũ Nguyệt vẫn chưa trở lại, nghe nói bọn hắn bị vây ở trong núi rồi, ngươi và mẹ ngươi sớm đi tìm một chút, nếu tới chậm thì sợ đã không kịp......” Hắn hà hơi, có rúm lại, vội vàng chạy vào nhà.

Mộ Niên nghe xong đầu óc có chút bối rối, vội vàng phủ thêm một áo bông nhỏ cũ rách, đi tới núi.

Cứ đi thẳng không có mục đích như vậy, Mộ Niên cũng không biết hắn rốt cuộc đã đi bao lâu rồi, hắn gọi tên muội muội, tiếng vang bị bảo tuyết bao phủ.

Hắn cảm thấy mình có thể sẽ chết.

Thời điểm thân thể hắn sắp cứng ngắc rốt cục nghe thấy được một tiếng khóc vụn vặt, hắn vội vàng đi tới hướng có âm thanh kia, bước chân đã không nghe theo sai khiến của hắn.

Hắn nhìn thấy nơi phát ra tiếng khóc có một bóng dáng nhỏ nhỏ màu hồng, đang cuộn tròn lại.

Ngũ Nguyệt thấy Mộ Niên thì khóc đến lớn tiếng hơn, nước mắt lướt qua gương mặt kết thành vụn băng.

Mộ Niên đi tới ôm muội muội vào trong ngực, do dự một chút vẫn quyết định đem áo bông khoác lên trên lưng Ngũ Nguyệt, trói nàng thật chặt.

Đeo muội muội trên lưng, tầm mắt mịt mù, hắn đã không thể phân rõ phương hướng được nữa, dưới chân đã không còn cảm giác được tuyết lạnh như băng.

Đi thẳng, đi thẳng.

Mệt mỏi quá, thật đói, lạnh quá.

Hắn khóc, hắn cứ nghĩ rằng mình sẽ chết.

Rốt cục, hắn lăn xuống sườn núi, lờ mờ nhìn thấy đá vụn phía trước, hắn vô ý thức bảo hộ muội muội ở trong ngực.

Cảm thấy một tia ấm áp, nước mắt chảy xuống bị kết băng......

Khi mở mắt ra một lần nữa hắn phát hiện mình đang nằm ở trong phòng chứa củi.

Ánh mắt hắn trống rỗng nhìn nóc nhà, có chút thoải mái lại có chút chua xót.

Vịn vào tường cố gắng đứng lên, chân trái xuất hiện một trận đau nhói.

Ngồi xổm xuống, hơi run tay kéo giầy xuống, hắn nhìn thấy mắt cá chân mình máu chảy đầm đìa.

Cuối cùng không nhịn được ôm lấy đầu gối khóc rống lên.

Lại một mùa thu, có mấy nữ nhân ngồi hóng gió trong sân.

“Ai, năm nay thu hoạch càng ngày càng kém, nên làm sao bây giờ......” Có người than thở.

“Lão Ngưu, ngươi đừng kích thích chúng ta, ngươi nhìn Tiểu Ngưu nhà ngươi thân thể cường tráng, ngươi lo lắng cái gì......”

“Đừng nói nữa, Bạch càng trưởng thành thân thể càng tốt, ngày ngày chạy lung tung theo đứa bé nhà Tần tỷ.”

“A...... Ngũ Nguyệt...... Đứa bé kia lớn lên rất tốt, lại thông minh...... Không như người què kia, thật sự là một tai họa......”

Tiếng nói thấp xuống cũng có một tia áy náy, “Ai, chớ nói, chân của đứa bé kia bị như vậy cũng là vì năm ấy lên núi tìm Ngũ Nguyệt mà rơi xuống......”

Giống như cũng có chút áy náy, “Đúng thế, nghe nói mùa đông lạnh vừa rồi không kịp thời xử lý, cuối cùng hài tử kia cũng thành người què...... Trông như vậy, làm sao sau này có thể gả đi ra ngoài...... Hàng lỗ vốn a......”

“...... Hắn có thể làm công việc bẩn thỉu hay việc cực nhọc...... Ăn đòn cũng không lên tiếng...... Nếu thân thể to con một chút thì tốt......”

“Thế nào, nếu ngươi vẫn muốn cho tiểu tử nhà ngươi xách về làm ấm giường...... Thì giảm bớt tiền......”

“......”

Thân ảnh gầy gò ở bên hàng rào dừng lại chốc lát liền biến mất.

Cái lưng hơi cong còn có vẻ mặt thuận theo cúi thấp xuống, không nhìn ra một tia thống khổ hay oán giận......

...... Điều đó, đã trở thành thói quen......

Muội muội đã mười lăm tuổi, đã đến tuổi cưới phu, vì thế cha mẹ bận bịu tứ phía, hỏi thăm chung quanh có gia đình nào thích hợp không.

Mà hắn, chỉ cần làm tốt hết thảy việc nhà là được.

Mẫu thân vốn hy vọng có thể tìm được người lấy hắn, có thể kiếm được mấy đồng cũng tốt, để hắn lại cũng chỉ thêm tốn tiền, nhìn phiền lòng. Mọi người vừa thấy thân thể nho nhỏ với cái chân khập khiểng của hắn liền lộ ra vẻ mặt miệt thị rồi rời đi.

Mỗi lần sau khi mẫu thân cười làm lành đưa các nàng rời đi, lại nhốt hắn trong phòng chứa củi hung hăng đánh một trận.

Hắn khẽ ôm hai cánh tay, mặt mày thuận theo không nhìn ra một tia cảm xúc, thật giống như một người chết.

Khi nhìn thấy bộ dáng này mẫu thân nhổ một ngụm nước bọt hùng hùng hổ hổ rời đi.

...... Ít nhất, các nàng cũng không bán đi mình, như vậy đã rất may mắn rồi......

Thế nhưng rất nhanh sau đó mẫu thân đã kéo hắn tới chợ nô lệ bán mất.

Hắn núp trong đám người nhìn vẻ mặt cười xòa của mẫu thân và phụ thân, vốn tưởng rằng tâm đã lạnh nhưng lại một lần nữa đau nhức âm ỷ.

...... Hắn khóc......

Tất cả mọi người đều không thích hắn, bởi vì hắn là tai họa do mọi người kể lại, kể cả những người bị bán đi cũng như thế khi ở chung một chỗ với hắn, sợ ở cùng một chỗ với hắn sẽ bị nhiễm điềm xấu, bị bán cho gia đình không tốt.

Nha công thấy hắn làm việc nhà rất linh hoạt nên để hắ nbưng trà đưa nước theo ở phía sau.

Cho đến một ngày trong nha môn phái người đi tìm nha công rồi phân phó cái gì đó, còn đút mấy thỏi vàng vào tay nha công, nha công mới mang tới mấy nam tử thật tốt, rửa mặt một phen rồi lên đường.

Sợ hắn đụng phải khách cũ, nha công phân phó hắn tắm rửa, làm sạch thân thể.

Hắn chỉ cần phục tùng, đứng ở phía sau hầu hạ là tốt rồi.

Nghe nói đây là một trong tứ bộ nổi danh ở trấn trên, nam tử đồng hành ăn mặc một phen thật tốt, mong đợi có thể rời khỏi cuộc sống lo lắng đề phòng này.

Nha công gõ cửa, không lâu sau đã có người trả lời.

Thanh âm trong veo rất dễ nghe, giống như không phải là bộ khoái trải qua mưa gió mà là thư sinh ôn nhuận như ngọc.

Nghe xong lời nói của nha công, nữ tử khéo léo bày tỏ sự cự tuyệt.

Thanh âm mềm mỏng làm cho người ta có ảo giác giống như nàng không phải đang cự tuyệt.

Nha công thấy vậy thì giận dữ cho rằng nàng không biết phân biệt tốt xấu, dù sao hắn cũng là nhân vật có mặt mũi ở trấn trên.

Mộ Niên cảm giác thấy lòng mình nảy lên một cái rồi lại cười khổ, quả nhiên bản thân hắn đã hy vọng quá xa vời.

Bỗng nhiên nha công đẩy hắn về phía trước, bước chân hắn không ổn định đụng vào trong ngực nàng.

Rất bền chắc, cũng thật ấm áp.

Khẽ ngẩng đầu quan sát, chóp mũi tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, hắn nhìn thấy một đôi mắt hơi bất đắc dĩ mà ôn nhuận......

...... Lần này, hắn có thể ở lại sao?

Tại hẻm nhỏ trống vắng có một cô gái mãnh khảnh đi một mình.

Ánh sáng đèn đường hơi ố vàng làm cho bầu không khí càng thêm âm u, bên cạnh là đống rác rưởi bị ném lung tung, và một cây đàn ghi-ta cũ màu đỏ thắm.

Đầu hẻm xuất hiện một vài gã đàn ông say rượu, cười quỷ quái gến gần, “Em gái, tại sao trễ như vậy lại một mình ở đây, để anh đây giúp đỡ em......”

Cô gái dừng bước, bả vai giống như hơi run, nhẹ nhàng nghiêng đầu......

Đôi mắt ẩn trong bóng tối mắt hiện lên một chút ánh sáng, đó là một đôi con ngươi màu đỏ tươi......

Dạ hắc phong cao[1], rất thích hợp để giết người phóng hỏa.

[1] ban đêm gió lớn

Yên tĩnh, yên tĩnh quỷ dị.

Không tới mấy phút đồng hồ cô gái đã đi ra ngoài, tuyết trắng mềm nhẹ lướt theo bước chân của cô, thoạt nhìn rất thục nữ.

“Theo cảnh sát điều tra, người chết có thân phận là ***, đã từng phạm tội, khắp đầu đều bị vũ khí sắc bén cắt đứt, ra tay tàn nhẫn, bước đầu nhận định là ân oán bang phái...... Xin nhắc nhở người dân không nên một mình ra cửa vào ban đêm, các ban ngành liên quan gia tăng tuần tra, chú ý an toàn......”

“Lạch cạch.” Tắt TV.

Nhẹ nhàng lấy ra một đống kem, bỏ vào trong miệng.

“Ưm.” Cô gái hừ nhẹ thõa mãn, bộ dáng rất thích ý.

Vài năm sau

--- ------ ------ -----

Bây giờ Sơ Hiểu là một giáo viên đại học, đối với cuộc sống đơn giản nhưng nhàn nhã của mình, cô cảm thấy rất hài lòng.

Chương trình học của cô không nhiều lắm, có thể làm nhiều chuyện có cảm giác hứng thú.

Đồng nghiệp và học sinh đều nói cô rất dịu dàng, có người nói, nụ cười của cô dường như cất dấu ma lực, làm cho người khác không nhịn được tín nhiệm cùng lệ thuộc vào.

Về phần sự thực như thế nào, chúng ta tạm thời không cần để ý kỹ đến nó.

“Cô Lâm.” Mọi người liếc mắt, mỉm cười. Cứ tưởng rằng nữ sinh cao trung thì ra đã là giáo viên.

Sơ Hiểu vốn đang đi dạo ở siêu thị, nghe thấy âm thanh nên quay đầu, cười đáp lại, “Chào cậu.” Cô không nhớ được nhiều người lắm.

“Hì hì, cô Lâm em là *** lớp ***, cô có thể không nhớ rõ em, nhưng bài giảng về cấu tạo có thể con người của cô để lại ấn tượng thật sâu cho người khác......”

Sơ hiểu khẽ cười, “Vậy ạ, cám ơn.” Nhẹ nhàng nói chuyện câu được câu không.

Có trời mới biết giờ lên lớp giảng về kết cấu cơ thể kia của cô là vào lúc nào......

“Ôi chao, cám ơn cô, cô Lâm, nghe cô nói một buổi hơn hẳn mười năm đọc sách......”

“......”

Đến lúc tạm biệt, rốt cuộc Sơ Hiểu cũng trở lại phòng của mình.

Nhập mật khẩu, phân biệt dấu vân tay mở ra hệ thống giám thị.

Vừa tiến vào phòng, Sơ Hiểu liền thu hồi nụ cười, mặt không thay đổi đi vào phòng tắm.

Một lát sau, cô đổi một bộ đồ mặc ở nhà nhẹ nhàng khoan khoái, ngồi chồm hổm ở trên ghế sa lon, ôm con mèo nhỏ vào trong ngực. Một nửa làn tóc dài nhẹ nhàng rũ xuống vị trí mắt cá chân, thoạt nhìn thanh tú động lòng người.

“Cộc cộc.” Tiếng chuông vang lên.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve con mèo nhỏ, làm nó lăn mình mấy lần, cô cười khẽ, không biết từ chỗ nào móc ra một cái tai, đeo lên.

“Có việc?” Không một lời dư thừa hỏi thăm.

“Mới vừa rồi tôi gọi mấy cuộc liên tiếp sao cậu không trả lời?” Âm thanh có chút nghi ngờ và hổn hển.

“Có việc.” Giọng nói thản thiên. Nhéo cái bụng mềm nhũn của mèo con.

“Thái độ đó của cậu là sao hả?!” Đối phương giống như có chút tức giận cùng bất mãn.

“Có việc nói mau.” Cô hơi không nhịn được, thật giống như nhéo mèo con đau đớn, nó làm bộ muốn nhào đầu về phía trước.

“Cậu...... Tối nay có nhiệm vụ, còn có, ngày mai tổ chức một buổi gặp gỡ. Lâm.” Giọng nói trở nên mong đợi, “Nhớ hãy mặc thật xinh đẹp......”

“Biết rồi.” Ngay lập tức cắt đứt. Hai tay nhẹ nhàng kéo khóe miệng của mèo con ra, nhìn nó vươn đầu lưỡi mềm nhũn nhưng không cắn tới nàng.

“Thật tinh khiết......” Thở dài, vẻ mặt lúc này mới thật sự nhu hòa.

Ngồi một lát, cô lấy sách vở từ trên bàn bỏ xuống đùi, mèo con gục ở trên ghế sa lon kêu nhỏ, giống như có chút ủy khuất.

Cô không để ý đến, chuyên chú xem tài liệu.

--- ------ ------ ------ ----

Ban đêm Sơ Hiểu ngâm mình trong bồn tắm không nhúc nhích.

Bên tai cô còn đầy dẫy tiếng nam nhân mắng nhiếc cùng tiếng khóc của nữ nhân.

Cô vẫn nhớ rõ vốn định giữ sinh mạng của đứa trẻ có bộ dáng dữ tợn lúc nắm lên con dao gọt trái cây xông đến chỗ cô, cuối cùng không cam chịu té ngã trên mặt đất.

Cô vừa về tới nhà liền ngâm người trong bồn tắm.

Thật bẩn, thật bẩn người.

Đối với những chuyện này cô đã rèn luyện thành thói quen, nhưng không biết tâm tình hiện tại đến từ đâu.

Lấy tiền tài, trừ tai hoạ cho người. Huống chi tất cả mọi người đềi chẳng phải là người tốt.

Chỉ là, chỉ là......

Tâm ý trống rỗng này đến từ đâu?

--- ------ ------ ------ ----

Hôm sau

Đây là không phải là một ngày bình thường.

Cô nhìn đồng bạn, nhận lấy ly rượu màu xanh nhạt, vẻ mặt bi thương, sắc mặt người kia vẫn không thay đổi.

Cô chẳng biết tại sao lại đưa tay nhận lấy, uống vào trong bụng.

Chất lỏng lạnh như băng chảy vào lồng ngực, cảm giác kia, giống như rơi lệ.

Đã bao lâu rồi cô không rơi lệ?

Hay là phải nói, cô đã từng rơi lệ sao?

Nghe nói con người trước khi chết, cảnh tượng cả đời sẽ từ trong đầu xẹt qua như chiếu một cuốn phim, nhưng tại sao, bây giờ cô chỉ có thể nhìn thấy mặt mũi của những người bị cô giết chết và vẻ mặt của đồng bạn?

Thôi, thôi.

Nếu có kiếp sau, một lần nữa sống lại.

Cô chỉ muốn tìm một người có thể nói chuyện với cô, mỉm cười với cô, nắm tay cô bầu bạn đến già.

Không vì quyền, không vì tiền.

Than thản sống qua ngày.

Lại một lần nữa mở mắt ra, giống như nhứng đóa hoa tỏa sáng rực rỡ.

Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ bỏ qua quá khứ, sống một cuộc sống thật tốt.