Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!

Chương 16: Khẽ hôn.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bậc thang lên xuống núi đơn giản chỉ là những phiến đá trải lên mặt đất, có phiến đá bị lệch, khi bước lên sẽ lung lay, Thư Nhan sợ Thư Hàm thất thần sẽ bị té, dọc đường luôn bảo hộ người kia vững chắc bên người, luôn nắm lấy tay người kia không buông.
Đường xuống đỉnh núi đã thay bằng một con đường khác, chưa tới nửa giờ liền đi tới miếu chỗ cây thần rồi.
Thời điểm đến gần miếu thờ, những cây trà bên đường đều buộc đầy lụa đỏ, thỉnh thoảng còn có một hai cái chuông cùng tấm bảng gỗ.
Hừng đông, miếu thờ phá lệ an tĩnh, ngày thường khách hành hương vốn đã ít, sáng sớm người trong thôn cũng không ra ngoài hoạt động, nghe được chỉ có thể là tiếng côn trùng kêu chim hót.
Thư Nhan nắm tay Diêu Thư Hàm vượt qua cửa, bước vào,  một gốc cây xuân tươi tốt tán xòe rộng cành cây dày đặc, an tĩnh đứng ở bên trong sân lớn, ánh sáng mặt trời từ nóc nhà chiếu xuống, xuyên qua khe hở của cành lá chiếu rọi mặt đất đầy mảnh vàng.
Diêu Thư Hàm ngẩng đầu ngắm nhìn thần mộc đồ sộ hùng vĩ trước mặt mình, dây đỏ buộc trên thân cây to lớn buộc đồng tâm kết, sợi dây thừng sa xuống do buộc đầy chuỗi tiền đồng cổ màu vàng. Lên trên nữa, trên nhánh cây phủ đầy lụa đỏ, chuông cùng với tấm bảng gỗ, xa xa nhìn lại tựa như một gốc cây đầy hoa đỏ, khiến người ta có thể quên đi nó vốn là màu xanh biếc.
Cô không khỏi há hốc miệng, buông lời cảm cảm thán:
"Thật đồ sộ. Nhiều dải lụa đỏ như vậy, cô có thể tìm được dải lụa trước đây cô từng buộc? Gần hai mươi năm rồi." Nói xong, quay đầu nhìn về phía Thư Nhan.
Thư Nhan đứng dưới tàng cây chỗ miếu thờ lấy lụa đỏ đưa cho cô, lại từ chân tường lấy một cái thang gỗ.
"Tìm được hay không đều không quan trọng. Nào có đạo lý buộc lên rồi tháo xuống chứ, như vậy coi như mất linh. Tới đây, tôi đặt thang xong rồi, cô bước lên đi."
"Được!"
Diêu Thư Hàm tay cầm lụa đỏ tay vịn thang chậm rãi leo lên. Leo đến đỉnh, lướt qua những cành lá rậm rạp có thể nhìn thấy phương xa ruộng nước phản chiếu trời xanh mây trắng, còn có thể thấy cò trắng cùng với chim tước đang bắt cá, kìm lòng không đậu buông lời khen cảnh đẹp quá.
Diêu Thư Hàm quay đầu lại, trầm tư chốc lát, lẳng lặng nhắm mắt lại, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, tự tay đè cuống một cành cây, đem lụa đỏ thắt ở đầu cành, cười cười, quay đầu lại nhìn Thư Nhan.
"Xong rồi!"
"Được rồi mau xuống đây đi, coi chừng té đó."
"Ừ."
Diêu Thư Hàm cẩn thận từng li từng tí đạp lên từng nấc thang leo xuống, lúc gần chạm đất Thư Nhan lại đỡ lấy eo cô, giúp cô đi xuống.
"Đợi ngày nào đó nguyện vọng của cô thực hiện được, thì sẽ được một đóa đồng hoa."
Thư Nhan đem thang trả về chỗ cũ, vỗ vỗ bụi trên tay.
"Đồng hoa?"
Ở góc từ đường Thư Nhan tìm được một cái vại nước lớn, trên thành vại đóng đầy rêu xanh, còn có mấy cái vỏ ốc sên, cô từ trong vại múc chút nước rửa tay:
"Chính là hồng trà, nông dân trông coi nó đều gọi là đồng tử hoa."
"Thì ra hồng trà còn có cái tên này, tôi chưa từng nghe nói."
"Ban đầu có người cảm thấy hồng trà đỏ chói nhìn vào vô cùng thích, giống những đứa trẻ vào mùa đông bị đông lạnh sắc mặt sẽ ửng đỏ thật giống như hoa vậy, nên gọi nó là đồng tử hoa, ý chỉ may mắn. Sau này càng nhiều người gọi rồi truyền ra ngoài, được xem như thổ ngữ của người nông thôn nơi đây." Thư Nhan giải thích.
Diêu Thư Hàm gật đầu:
"Tôi cảm thấy cũng rất có ý tứ."
Thư Nhan tìm trong túi xách lấy ra hai tờ báo trải lên bậc thang ở từ đường, cô gọi Diêu Thư Hàm qua ngồi xuống, hai mắt nheo lại thích ý nhìn cây xuân lớn:
"Còn có cái này càng ý nghĩa hơn. Có biết ‘sổ cửu’ không?"
Diêu Thư Hàm lắc đầu, có lẽ đối với những tập tục dân gian này cảm thấy rất hứng thú nên vội hỏi người kia:
"Sổ cửu? Là thế nào?"
Thư Nhan cong cong khóe miệng, chậm rãi mở miệng:
"Hàng năm từ hạ tuần tháng 12 dương lịch bắt đầu đầu mùa đông, cứ chín ngày tính là một 'chín', đếm xong lần thứ chín của 'chín' thì mùa xuân tới.*
(*Ngày lạnh nhất Trung Quốc (baidu). Ngày Đông chí còn là ngày đầu tiên của “sổ cửu hàn thiên” (quãng thời gian kéo dài chín chu kỳ, mỗi chu kỳ kéo dài chín ngày rét), thường gọi là “Đông chí giao cửu”. Thời xưa Đông chí được cho là khởi điểm để tính 24 tiết khí, cũng là khởi điểm để tính tuổi, do đó tiết Đông chí ngày xưa được cho là ngày lễ quan trọng chỉ đứng sau ngày Tết.)
Một mảnh cánh hoa sơn trà rơi xuống, Thư Nhan tiếp được cánh hoa, đặt nó lên trán Diêu Thư Hàm.
Trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, xoa xoa tay, phả một làn khói trắng, tiếp tục nói:
"Khi tôi còn bé, đã học qua một bài cửu cửu ca. Nhất cửu nhị cửu, hoài trung sáp thủ; tam cửu tứ cửu, đống tử lão cẩu; ngũ cửu lục cửu, duyên hà khán liễu; thất cửu lục thập tam, lộ thượng hành nhân bả y đam; bát cửu thất thập nhị, miêu cẩu ngọa âm địa; cửu cửu bát thập nhất, trang giá lão hán điền trung lập*. Ây, cô còn nhớ không, chính là lão đầu đã dạy ta đèn lồng ấy, hắn nói: ‘Đếm xong chín chín, cười nhìn đồng tử hoa’. Ý chính là mùa Đông qua rồi, không khí trở nên ấm áp rồi, trẻ con tươi cười, gương mặt hồng hồng, giống như hồng sơn trà.”
(*Bài hát về chín lần ‘chín’. Đại khái nói về cái lạnh từ bắt đầu cho đến cuối mùa Đông)
Diêu Thư Hàm cười từ trong balo lấy ra một bình giữ ấm, dùng nắp bình rót một 'cốc' nước nóng đưa cho Thư Nhan.
"Chơi thật vui!"
Nước nóng bốc lên làn hơi trắng, xông vào mặt Thư Nhan giống như đang lạc trong sương mù, cô bật cười khanh khách một tiếng:
"Thư Hàm à, mặt cô hồng hồng, cũng giống hoa đồng tử."
Thư Hàm cúi đầu, lấy tay che che mặt:
"Tuổi đã cao, đều sắp thành người đầu ba, còn bày đặt hoa đồng tử, cô thật sự biết coi tuổi, quả là số học lão sư nha."
Thư Nhan cầm nắm bình cười đến run rẩy:
"Tôi biết coi bói nha, coi rất chuẩn đấy, cô là nữ nhân hoa, rất đẹp rất đẹp."
Thư Hàm mím môi, đánh người kia một cái:
"Được rồi được rồi,  cô khép khép miệng mình lại! Lời như vậy nói ra từ miệng cô thật là quái dị mà!"
"Aizz, sao tôi không thể nói chứ, cô xem, cô xinh đẹp là toàn dân công nhận, nếu không thì tên Thái cái gì héo đó, rồi còn Lâm ngốc ngốc gì đó có thể mê cô đến nổi thần hồn điên đảo sao?" Thư Nhan nghiêm túc nói.
Thư Hàm cười lắc đầu:
"Dung mạo có đẹp đẽ thế nào đi nữa bất quá cũng chỉ là một túi da thôi, chờ tôi già đi, yếu dần đi, răng rụng sạch rồi, không đi nổi nữa, dĩ nhiên là không ai thích. Chẳng qua cũng bởi vì túi da này nói không thích là không thích nữa, tôi cũng không cần nó."
Thư Nhan giật mình, nhìn đôi môi âm ẩm kẻ hồng, nuốt nước bọt một cái:
"Khi cô trở thành như vậy sẽ có một người nguyện ý chiếu cố cô, phụng bồi cô. Dù cho cô già đi, yếu dần đi, răng rụng sạch rồi, đi không nổi nữa, người đó cũng sẽ không ghét bỏ cô, bởi vì người đó so với cô già hơn, yếu hơn, cô luôn đẹp hơn người đó."
Trên đường núi truyền đến tiếng hét của người nông dân, một con chó vàng vươn mũi chạy tới, lại một người nam nhân vác cuốc bước đến, nhìn thoáng qua hai người ngồi ở cửa từ đường, hắn nhếch môi cười để lộ hàm răng đen vàng, cười hì hì nói:
"Tới buộc lụa đỏ sao?"
Diêu Thư Hàm một chút vẫn chưa lấy lại tinh thần, vẫn là Thư Nhan cười trả lời:
"Đúng vậy!"
Nam nhân kia dùng tay áo chà chà đất trên mặt:
"Bây giờ lữ khách không nhiều, tôi nhìn hai cô trên mặt đầy phúc khí, duyên phận không cạn nha, hành lễ với thần mộc này xong là vận may bao quanh hai cô liền."
"Cảm ơn."
"Không có gì không có gì, hai cô chơi vui nha." Nam nhân khoát khoát tay, gọi con chó vàng, "Cẩu Viên đừng chạy loạn, đi thôi nào!"
Con chó vàng hừ mũi một tiếng, vẫy vẫy bụi trên lông mình rồi theo bước nam nhân rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng nam nhân kia biến mất trong biển hoa trên đồi, Diêu Thư Hàm lộ ra niềm vui trìu mến:
"Cảm giác người ở nơi này thật tốt."
"Ừ." Thư Nhan có chút kiêu ngạo mà ngẩng đầu hiên ngang "Quê nhà tôi càng đơn thuần hơn, càng có mùi vị hơn. Cả khí hậu lẫn con người, cô nhìn tôi đây nè, người thành thật, là biết chỗ tôi ở khi còn bé có bao nhiêu tốt rồi."
Diêu Thư Hàm lại đánh người kia một cái, cười:
"Cô đừng có như Vương bà bán dưa, tự bán tự khen, bất quá nghe cô nói những chuyện kia thực sự cũng có chút thú vị, quê nhà cô đẹp lắm sao!?"
"Đẹp nha! Đẹp ngây người luôn á! Đặc biệt là khi hè, còn có thể đuổi vịt bắt ốc-- aizz, Thư Hàm, sang năm nghỉ hè cô theo tôi về quê tôi chơi nha!?"
Nói xong, chính bản thân Thư Nhan liền ngay người, Diêu Thư Hàm thì rất ngạc nhiên, nhất thời quên cả phản ứng, hai người cứ như vậy ngơ ngác nhìn lẫn nhau, nhìn nhau không nói gì.
"Được, cô đừng có mà nuốt lời."
Diêu Thư Hàm vội vàng đáp, rất sợ người kia hối hận đem lời thu lại.
Lúc đầu Thư Nhan có chút bận tâm Thư Hàm sẽ cự tuyệt, dù sao trước đây mình làm những chuyện như vậy làm cô ấy thương tâm, cô ấy vẫn luôn đối với mình có địch ý, cô sợ cô ấy sẽ không tha thứ cho mình, lần này cô ấy lại đồng ý, Thư Nhan cũng thật vui vẻ, vội vàng nói:
"Không có, tôi sẽ nhớ kĩ, cô nhìn nha, bây giờ tôi sẽ viết ghi chú trong điện thoại, còn đặt chuông, mỗi ngày chuông reo sẽ nhắc tôi không quên, 'Sang năm nghỉ hè phải dẫn Diêu lão sư về quê chăn vịt'."
Diêu Thư Hàm bị người kia chọc cười, che miệng cười cười nói:
"Cô liền như vậy mang tôi đi chăn vịt hả?"
Thư Nhan nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
"Còn có thể chăn ngỗng nha. Bất quá ngỗng lớn lắm, tính khí nóng nảy, chọc tới nó là nó cắn người, cô chăn không được."
Diêu Thư Hàm chu miệng: 
"Không phải tôi chăn ngỗng, là để cho cô đó, để cho chúng cắn cô á."
"Diêu lão sư, sao cô hư hỏng như vậy, để cho ngỗng cắn tôi, cô nỡ sao?"
Thư Nhan giả bộ làm ra vẻ muốn khóc.
Thư Hàm há hốc miệng, trong lòng nói 'Tôi không nỡ a' nhưng trên mặt vẫn là cười:
"Liền cho chúng cắn cô, cắn chết cô luôn."
Thư Nhan bĩu môi, rên một tiếng:
"Hôm nay vẫn là sinh nhật tôi, cô nhớ rõ như vậy, làm tôi còn tưởng rằng cô rất quan tâm tôi, không nghĩ tới cô lại đối xử với tôi như vậy."
"Đúng rồi, cô không nói suýt chút nữa tôi đã quên." Trong suy nghĩ của Diêu Thư Hàm lóe lên một bóng đèn nhỏ, cô nhớ tới một chuyện rất quan trọng, xoay người tìm trong balo, lấy ra một hộp vuông màu xanh vỏ cau, đưa đến trước mặt Thư Nhan, "Thư Nhan, sinh nhật vui vẻ!"
Mặt Thư Nhan ửng hồng lên, mở cái hộp nhỏ ra,bên trong là một sợi dây truyền thủ công nặn bằng gốm sứ, pikachu nho nhỏ, da vàng vàng, khuôn mặt hồng hồng, miệng mỉm cười, chỉ cần một tiếng nho nhỏ là 'pikachu' này có thể sinh ra 10 ngàn vôn.
"Thư Hàm, cám ơn cô."
Mi mắt Thư Nhan rũ xuống, con ngươi trầm lại, cô nghiêng đầu nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ở trên những sợi tóc bên tai của Thư Hàm. Vừa chạm vào liền lập tức rời đi, khoảnh khắc đó rất ngắn, ngắn đến nổi dường như mọi thứ đều chưa từng xảy ra.


Diêu Thư Hàm còn nhớ rõ lần đầu tiên người kia dọn đến nhà trọ dành cho lão sư, cô tự tay giúp người kia trải giường chiếu, người kia tựa ở cạnh cửa, nói bản thân rất thích Pikachu. Cho nên cô liền đến Cung thiếu niên tìm lão sư về bên nghệ thuật làm gốm học làm gốm. Ba tháng, làm rất nhiều Pikachu, có mập, có gầy, có cao, có lùn, nhưng là cái nào cô cũng không vừa ý. Lão sư dạy làm gốm hỏi cô "Tôi cảm thấy em làm rất khá, đến cùng là em nghĩ muốn làm cái dạng gì?" Diêu Thư Hàm suy nghĩ một chút rồi nói, "Em cũng không biết. Em nhớ một người suốt 12 năm, nhưng ngay cả hiện tại người đó thích cái gì em cũng không biết, điều duy nhất  biết được chỉ có cái con Pikachu này thôi."
Giống như nằm mơ vậy.
Diêu Thư Hàm cảm thấy hết thảy mọi thứ trước mắt đều không còn chân thực, nó trở thành mộng ảo, yêu tinh bay ra từ đám hoa sơn trà, những đám mây trên trời muốn rơi xuống biến thành thành tay áo của tiên nữ khẽ tung bay, bọn chúng vây quanh cô, khiêu vũ, quay quanh, rất vui vẻ, đẹp đến nổi không có gì sánh được.
Cô nháy mắt mấy cái, bên tai màu đỏ ửng khẽ nổi lên, một đường lan tràn đến gương mặt, cháy lên một mảnh ráng đỏ, trong lòng giống như có con nai nhỏ đang chạy loạn nhưng vẫn còn nhớ rõ câu nói 'Phương Thốn dĩ loạn' nên không thể chỉ làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra:
"Tôi từng đáp ứng phải bồi cô qua sinh nhật, còn phải tặng quà cho cô, cô không cần cám ơn tôi. Còn có, về sau không cho phép cô tùy tiện đụng đến đồ của tôi! Lại không được sự cho phép của tôi liền lục điện thoại của tôi, đây là cô xâm phạm quyền riêng tư của người khác!"
Thư Nhan phát ra tiếng cười ha ha, đầu vai rung rung, đôi mắt cũng đang cười:
"Ai bảo cô ngồi trong nhà vệ sinh lâu như vậy không ra, mật khẩu còn đơn giản như thế, tôi còn tưởng là điện thoại của mình nữa chứ, lấy sinh nhật của tôi, không nghĩ tới liền vào được."
Diêu Thư Hàm thẹn quá hóa giận, nét mặt càng đỏ hơn, tựa như tôm càng luộc, nhào qua đánh người kia:
"Cô-câm-miệng!"
"Ai aiaai đừng có động thủ a, nói thật nếu như ra tay thì cô đánh không lại tôi đâu."
Thư Nhan nắm tay ngăn người kia lại.
"Câm miệng!"
Đôi mi thanh tú của Diêu Thư Hàm dựng lên, cô không nói hai lời liền lập tức vác balo hướng chân núi bước đi.
Thư Nhan vội vã đuổi theo, tóc tai tán loạn, cô gỡ sợi dây buộc thun xuống buộc lại bím tóc nhỏ, vừa buộc vừa đuổi theo:
"Thư Hàm, cô chậm một chút!"
Ngẩng đầu hừ một tiếng, không thèm để ý tên ở sau.
"Thư Hàm, cô chờ tôi một chút!"
Hừ, còn không thèm để ý.
"Thư Hàm, cô..."
Chính là không để ý tới cô!
Diêu Thư Hàm bước nhanh hết đường núi, chạy trên con đường giữa cánh đồng, nghe tiếng Thư Nhan khẩn thiết gọi ở phía sau, khóe miệng cô chậm rãi khẽ cong lên, giương mắt nhìn lên, thanh sơn thủy lục, trời xanh mây trắng.
-------------
Mới hôn chút chút thôi 😂😂😂
Ps. Nghe thiên hạ đồn T2 phải đi học, má ơi hè của con đi xa quá 😂😂😂
Cuối tuần vui vẻ!