Sơ Huân Tâm Ý

Chương 36: Mảnh vỡ quá khứ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ khi hai người quen biết cho tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Cảnh Dật nói nhiều như vậy. Trong lời nói không hề có chút chần chừ do dự nào, dường như chỉ đang kể một câu chuyện không hề liên quan gì tới mình, kể lại một đoạn ký ức vốn đã chôn vùi dưới đất cát cho người trong lòng mình nghe.

Kể rằng năm hắn mười tuổi, mẫu thân đã bị phụ thân làm cho tức giận tới mức nôn ra máu rồi ngất đi, gắng gượng hơn một tháng rồi cũng qua đời; kể rằng hắn đã trải qua một đêm hỗn loạn và dơ bẩn như vậy, sáng hôm sau nếu không phải là vì phải lập tức dẫn binh tới Mạc Bắc, có lẽ hắn đã kết liễu mạng mình ở trong phòng; kể rằng lúc ba huynh đệ kia chết, hắn đã âm thầm lập lời thề trong lòng, chỉ cần hắn còn toàn mạng ra khỏi đại lao Hình bộ, hắn nhất định sẽ lấy mạng của hai kẻ cùng huyết thống với hắn để trả nợ...

Nói đến cuối cùng chính là ngày hắn dẫn theo đoàn người lĩnh thánh chỉ bị trục xuất khỏi Biện Kinh, Kiều Sơ Huân mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm tiến vào trong kiệu của hắn... Cảnh Dật cong môi, lộ ra một nụ cười tự giễu, tì lên trán nàng, nói: "Bây giờ nàng đã biết ta là người thế nào, giờ đến lượt ta hỏi nàng, nàng có chê bai rồi vứt bỏ ta không?"

Mặc dù trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười, giọng nói vẫn ung dung thản nhiên, thế nhưng từ lúc bắt đầu kể chuyện, sợi dây trong lòng hắn vẫn đang bị kéo căng. Cảnh Dật cảm thấy khoảng thời gian chờ Kiều Sơ Huân trả lời chính là khoảng thời gian giày vò nhất từ trước tới giờ, kể cả lúc trước khi chờ thánh chỉ, hắn vẫn có cảm giác thoải mái vì cho dù việc không thành thì hắn cũng không thẹn với lòng, không giống như bây giờ, trái tim như thể có vô số sợi dây mảnh vây quanh, chỉ cần một chút biến động nhỏ cũng đủ khiến trái tim hắn đau đớn khôn nguôi.

Cánh môi Kiều Sơ Huân run rẩy không kiềm lại được, đến lúc Cảnh Dật nói xong chữ cuối cùng, giọt nước mắt vẫn cố nén như thể rốt cuộc đã tìm được chỗ trút, từng giọt từng giọt trào ra như mưa rào. Mặc dù tối qua Cảnh Dật đã từng gặp cảnh Kiều Sơ Huân nước mắt tuôn rơi, thế nhưng nhìn thấy tình huống thế này vẫn không khỏi hoảng hốt.

Nếu như hôm qua Kiều Sơ Huân rơi lệ còn có chút dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp thì cảnh tượng nàng khóc bây giờ lại giống như trời long đất lở, lau cũng lau không sạch, ngăn cũng ngăn không nổi. Cảnh Dật cười khổ, một lúc lâu sau vẫn không nói được tiếng nào, chỉ có thể vụng về vỗ lên lưng nàng, lại vuốt ve mái tóc nàng, nàng như thế này...

Kiều Sơ Huân khóc không ngừng lại được, dần dần đến cả thở dốc cũng thấy khó khăn, thế mà vẫn nghẹn ngào trả lời câu hỏi trước đó của Cảnh Dật. Nàng hít vào hai cái, nước mắt lăn xuống gò má, sau đó nàng vươn tay lên ôm chặt lấy cổ Cảnh Dật, ngồi trên đùi hắn ưỡn thẳng lưng, cọ mặt vào cổ hắn, giọng nói vỡ vụn: "Không đâu... Ta không ngại... Ta, ta thích công tử..."

Cảnh Dật cũng biết Kiều Sơ Huân dễ thẹn thùng tới mức nào, dắt tay một cái mà nàng đã giãy giụa cả hồi lâu, thế mà bây giờ nàng lại chủ động ôm lấy cổ hắn, còn nói thẳng ra câu thích kia, đủ để chứng tỏ vị trí của hắn ở trong lòng nàng quan trọng tới mức nào. Chỉ là, nàng có thể đừng khóc lóc buồn bã như thế được không... Rõ ràng là một chuyện hết sức vui mừng, nhưng nàng khóc như vậy lại khiến Cảnh Dật sinh ra cảm giác như thể mình phạm phải sai lầm, dù rằng trong đáy lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua... Nàng như thế này là vì đau lòng thay hắn sao?

Kiều Sơ Huân ôm Cảnh Dật khóc lóc chừng một khắc, cuối cùng mắt cũng sưng đau, dù rằng không khóc ra thành tiếng nhưng cổ họng vẫn đau rát, hơn nữa hiện giờ thân thể vẫn còn suy yếu, chẳng bao lâu đã cảm thấy trong người khó chịu. Nhưng thân thể khó chịu là một chuyện, nước mắt cũng không thể chỉ nói một tiếng mà ngừng lại ngay được, chỉ có thể dựa vào cổ Cảnh Dật yên lặng rơi lệ.

Cảnh Dật cũng biết nàng cứ khóc như vậy mãi thì không ổn, chỉ đành kéo nàng xuống ôm vào trong lòng, lấy khăn ra lau mặt cho nàng, vừa lau vừa than thở: "Kể ra vốn là để nàng yên tâm, nếu là chê bai thì ta cũng đã bị người đời chê bai hơn hai mươi năm rồi, chút chuyện của nàng đem so với ta thật chẳng đáng là cái gì..."

Kiều Sơ Huân rúc vào trong ngực hắn, vừa nghe hắn nói như vậy thì lại càng cảm thấy trong lòng khó chịu hơn, thở gấp đứt quãng: "Công tử không nên nói như vậy... Ta, ta... Trong lòng ta, công tử vẫn luôn là người tốt..."

Cảnh Dật thấy nàng nói xong lại muốn khóc thì cũng bị làm cho hết cách, chỉ biết hôn lên môi nàng để chặn lại, một lát sau mới buông nàng ra, thấp giọng uy hiếp: "Ta đã nói còn khóc nữa ta sẽ hôn, nàng cho là ta chỉ nói giỡn thôi sao?"

Kiều Sơ Huân trừng mắt lên nhìn, nhưng bởi vì nước mắt trước đó vẫn còn đọng lại trong khóe mắt lại rơi xuống nên nàng vội vàng giơ tay lên che môi mình lại, lắc đầu liên tục. Cảnh Dật bị dáng vẻ ngây thơ của nàng làm cho bật cười, thả nàng lại xuống sạp, đứng dậy đi giặt khăn, giúp nàng xoa xoa mặt và hai tay, lại rót một cốc nước bưng tới cho nàng uống. Sau cùng lại giúp nàng kéo chăn lên, nắm tay nàng nói: "Bây giờ nói cho ta nghe một chút, giữa tên Kiều Tử An kia và nàng rốt cuộc là có chuyện gì."

Hôm ấy tống giam người điểm huyệt vào trong đại lao, hắn ta như thể phát điên gào to rằng Kiều Sơ Huân là của hắn ta, lại còn vừa cười lớn vừa gào lên rất nhiều chuyện. Mặc dù không nghe được rõ ràng nhưng dựa theo cách nói của hắn ta thì Kiều Sơ Huân hẳn đã quen biết hắn ta từ nhỏ. Lại nhớ đến ngày đó hắn ta dẫn gia đinh truy tìm Kiều Sơ Huân về phủ, cả Cảnh Dật và những người biết chuyện đều cảm thấy khó hiểu.

Dựa theo lẽ thường, nếu như hắn ta thật lòng yêu thích Kiều Sơ Huân thì sao lại truy tìm Kiều Sơ Huân về để gả cho một nam nhân như vậy làm thiếp? Nhưng nếu không phải yêu tới phát cuồng thì sao có thể vẫn một mực đi tìm nàng, lại còn làm ra những chuyện điên rồ như thế?

Nói đi nói lại thì chưa tính đến chuyện hắn ta cưỡng bắt nữ tử nhà lành, nhốt nàng lại và làm tổn thương thân thể nàng, chỉ riêng chuyện hắn là đại đương gia của Sơ An Đường thôi cũng đã đủ để quan phủ không tha cho hắn. Hơn nữa lúc trước Sơ An Đường có người bên trên nói đỡ, cùng với việc lần này suốt ba ngày ba đêm có thể che giấu hành tung của mình không để lộ chút manh mối nào, tất cả đều chứng tỏ rằng tên Kiều Tử An này không phải là kẻ đơn giản!

Vì vậy Cảnh Dật hỏi thăm Kiều Sơ Huân chuyện Kiều Tử An, một mặt là vì tình cảm riêng tư, dù sao bảo bối mà hắn nâng niu trong lòng cũng bị người ta lặng lẽ bắt đi suốt ba ngày suýt nữa đã không cứu về được, hắn nhất định phải thăm dò kĩ càng tình huống của đối phương, cũng phải biết rõ mối quan hệ của hai người họ trước kia. Một phần khác còn là vì chuyện công, tìm hiểu thêm được một chút từ chỗ Kiều Sơ Huân sẽ rất có lợi đối với việc bọn họ phân tích tình tiết vụ án cũng như tra rõ gốc gác người này.

Kiều Sơ Huân cắn môi, nhẹ giọng kể lại những chuyện nàng còn nhớ từ lúc quen biết Kiều Tử An cho tới bây giờ. Kể đến đoạn cuối cùng thì rũ mắt xuống, tay từ từ siết chặt bàn tay Cảnh Dật: "Kể ra, từ sau năm mười tuổi, vì một mình dẫn ta ra khỏi phủ mà hắn bị đánh thì về sau ta rất hiếm khi gặp hắn. Hắn... Vào ngày lễ tết hằng năm nhìn thấy hắn... Hắn thay đổi rất nhiều, cả nói năng và cách hành sự đều không còn giống như khi còn nhỏ..."

Kiều Sơ Huân do dự mãi, cuối cùng vẫn thuật lại câu nói của Kiều Tử An năm mười sáu tuổi ở trước cửa nhà nàng: "Hắn nói, từ xưa người khôn ngoan chưa chắc đã nhân từ, người nhân từ ắt là kẻ thông minh, ta đã có tài năng hơn người, tại sao lại phải lãng phí thời gian với đám người tầm thường ngu dốt!"

"Hắn bảo ta chờ hắn ba năm, nói rằng ba năm sau, nhất định sẽ tới..."

Cảnh Dật thấy nàng nhíu mày cắn môi thì cũng biết là với tính cách của nàng chắc chắn sẽ không thốt ra được lời kia thì tiếp lời, hỏi: "Nhất định sẽ thế nào, cưới nàng sao?"

Kiều Sơ Huân khẽ gật đầu một cái, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Cảnh Dật, mi tâm cũng lộ ra vẻ rầu rĩ: "Hôm đó là sinh nhật mười ba tuổi của ta, lúc đó ta... ta không biết hắn nghiêm túc." Nếu như sớm biết từ lúc đó hắn đã mang nặng tâm tư như vậy thì nàng đã sớm nói cho hắn biết nàng không có chút tình ý gì với hắn, có phải như vậy sẽ không dẫn đến tai họa ngày hôm nay?

Cảnh Dật lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ nghĩ ngợi sâu xa: "Sơ Huân, nàng không hiểu lòng người. Nếu hắn đã có thể nói ra như vậy thì chứng tỏ là hắn đã hạ quyết tâm từ lâu. Cái này không liên quan tới chuyện hắn có thích nàng hay không, hắn tự nhận mình có tài, lại có đủ dã tâm, người như vậy một khi đã bước sai đường thì sẽ không bao giờ quay đầu lại."

Kiều Sơ Huân im lặng một lát, do dự lên tiếng: "Nơi hắn nhốt ta hình như là một dược đường... Mấy hôm đó ta vẫn luôn ngửi thấy mùi thảo dược rất nồng."

Cảnh Dật cũng không có ý định giấu giếm nàng: "Chính là Sơ An Đường." Ngày đó lúc bọn họ tìm tới nơi, trước tiên là phái binh lính vây kín dược đường, sau đó Cảnh Dật cùng một đám ảnh vệ âm thầm lẻn vào bên trong, tìm kiếm tung tích Kiều Sơ Huân khắp nơi. Bọn họ tìm thấy cái bát cùng với bánh ngọt bị đánh đổ trên mặt đất trong một căn phòng ở hậu viện, thấy đồ đạc vẫn còn hơi ấm, lại thấy trên giường còn rõ dấu vết từng có người nằm ở đó, đoán ra được chắc chắn người vẫn còn ở đây.

Cuối cùng vẫn là Cao Linh phát hiện ra chiếc bàn đá trong sân có chỗ kỳ lạ, Cảnh Dật dẫn đầu đi xuống, vừa vào tới mật thất thì thấy Kiều Tử An đang dùng ngân châm để khống chế Kiều Sơ Huân, còn ép nàng uống thứ thuốc gì đó, sau đó xác định Kiều Sơ Huân đã bị ép uống mạn đà la suốt mấy ngày liên tiếp.

Kiều Sơ Huân cũng hiểu ra ngụ ý của Kiều Tử An khi đặt tên dược đường là "Sơ An Đường", nhất thời sắc mặt càng thêm buồn bã. Chẳng qua chỉ là mấy câu nói thuở còn trẻ con, không ngờ hắn vẫn luôn nhớ trong lòng: "Lúc ta còn bé... Khi đó cha vẫn còn chưa nhốt ta ở trong viện không cho ra ngoài. Kiều Tử An vừa mới vào phủ chưa đầy nửa năm, ta nói với hắn, sau này lớn lên ta muốn mở một dược đường của riêng ta, ngày ngày bắt mạch xem bệnh cho người khác. Hắn chỉ hơn ta vài tuổi, thế mà khi ấy đã nói rằng muốn làm dược đồng cho ta, hằng ngày giúp ta giã thuốc..."

Cảnh Dật nghe thấy lời này thì mặt mày xám xịt, lại thấy vẻ mặt nàng loáng thoáng vẻ hoài niệm thì trong lòng lại càng giống như vừa ăn phải quả hạnh vừa chua vừa chát, kéo tay Kiều Sơ Huân bắt nàng nhìn mình: "Không được nhớ tới hắn."

Kiều Sơ Huân ngước mắt lên, hơi ngẩn ra, lại nở nụ cười yếu ớt: "Khi còn bé, ta vẫn luôn muốn có một người ca ca, nhưng mẫu thân đã mất vì khó sinh ngay sau khi ta chào đời, mấy năm đó, trong lòng ta thật sự coi hắn như ca ca của mình."

"Chỉ là sau này xảy ra chuyện nên rất hiếm có cơ hội gặp gỡ. Lúc đầu ta cảm thấy là vì ta ham chơi nên mới khiến hắn phải chịu đòn, trong lòng rất áy náy, lại vì bà bà nhắc nhở, cho nên cho dù hắn có trèo tường tới tìm ta thì ta cũng không dám nói chuyện với hắn. Sau này mỗi lần gặp mặt ta đều cảm thấy vô cùng xa lạ, càng ngày ta càng không nhìn rõ hắn, cũng vì vậy mà dần xa cách..."

Cảnh Dật cắn răng nhủ thầm: xa cách là tốt!

Nếu không... hắn làm gì còn cơ hội mà gặp Kiều Sơ Huân, đừng nói tới chuyện cùng nàng tới thành Việt Châu này, ngày ngày sống chung trong một đình viện. Nếu không phải vì Kiều Tử An tự xưng là cơ trí, lại vì để trở nên nổi bật mà càng lúc càng xa cách Kiều Sơ Huân thì sau đó hắn và Kiều Sơ Huân đã chẳng trời xui đất khiến mà quen biết và gắn bó với nhau.

Kiều Sơ Huân thấy vẻ mặt kỳ lạ của Cảnh Dật thì dè dặt cất tiếng gọi khẽ: "Công tử... Chàng giận sao?"

Cảnh Dật mỉm cười, đứng dậy nhích lại gần hơn một chút, kéo nàng lại, vuốt ve tóc nàng, nói: "Không phải nàng nói vẫn luôn muốn có một người ca ca sao? Vậy sau này nàng cứ gọi ta thế đi."

Từ lâu hắn đã cảm thấy Kiều Sơ Huân gọi hắn là công tử nghe không được tự nhiên, lại so với Cao Linh được nàng gọi "Cao đại ca" với giọng điệu vừa mềm vừa ngọt, trong lòng càng khó chịu hơn. Lúc trước có lần tranh luận với nàng chuyện xưng hô này, bởi vì chính hắn không đúng mực mà khiến cho hai người chẳng nói với nhau câu nào suốt ba ngày, còn suýt chút nữa khiến cho Kiều Sơ Huân chẳng thèm để ý tới hắn nữa.

Vừa rồi lại nghe Kiều Sơ Huân nói "từng coi hắn như ca ca", hắn suýt chút nữa đã ghen tức tới mức muốn ngất đi, vì vậy liền mượn cơ hội lần này, muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề xưng hô giữa hai người.

Khuôn mặt Kiều Sơ Huân hơi nóng lên, nàng rũ mắt xuống uyển chuyển từ chối: "Chuyện đã qua lâu rồi, công tử nghe xong rồi cũng quên đi, đừng để trong lòng." Nếu thật sự bảo nàng gọi Cảnh Dật là ca ca thì đúng là làm thế nào cũng không gọi nổi.

Cảnh Dật vừa nghe được thì đã mất hứng, kề sát tới thấp giọng chất vấn: "Sao có thể không để trong lòng? Chẳng lẽ sau này thành hôn rồi nàng vẫn cứ gọi ta là công tử sao?"

Lúc này ngay cả vạt áo Cảnh Dật Kiều Sơ Huân cũng không dám níu, chỉ biết vân vê tay áo mình, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Đâu có nhanh như thế..."

Sắc mặt Cảnh Dật càng lúc càng kém, thế nhưng vẫn cố kiềm chế để dẫn dắt nàng: "Vậy thì cũng nên đổi cách xưng hô trước. Nếu không đến lúc thành hôn rồi, nàng vẫn chưa thích ứng được, mở miệng ra là công tử, vậy chẳng phải là để cho người ngoài chê cười hay sao."

Kiều Sơ Huân hơi khó xử liếc mắt nhìn hắn, do dự nói: "Nhưng mà ta không gọi được..." Gọi Cảnh Dật là ca ca, nghĩ thế nào cũng cảm thấy thẹn thùng, nếu như bị mọi người nghe được chẳng biết là sẽ bị trêu chọc thế nào.

Cảnh Dật vẫn chưa từ bỏ ý định, lập tức thay đổi cách dụ dỗ: "Nếu không thì gọi là Dật Chi. Tên chữ trước kia của ta chính là tên này." Chỉ là từ sau khi mẫu thân qua đời, không ai còn gọi hắn như thế nữa. Mẫu thân hắn vốn họ Cảnh, tên Cảnh Dật hiện giờ của hắn chính là có nguồn gốc như thế. Nhưng mà hắn vẫn muốn nghe nàng gọi hắn là ca ca hơn, chỉ mới tưởng tượng qua cảnh người trong lòng khẽ gọi mình là ca ca, Cảnh Dật đã cảm thấy máu trong người như muốn sôi trào.

Kiều Sơ Huân không chịu nổi sự dây dưa của hắn, mấp máy môi, mãi một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gọi ra một tiếng "Dật Chi". Thấy trời đã tối rồi, đoán chừng chẳng bao lâu nữa Tiểu Đào Nhi sẽ đưa cơm tối tới, Kiều Sơ Huân thật sự không muốn lại bị người khác nhìn thấy Cảnh Dật đang ôm nàng trong lòng, cho nên mới miễn cưỡng gọi ra hai chữ kia để hắn mau buông nàng ra.

Nào ngờ Cảnh Dật nghe xong chợt cảm thấy thật chẳng thua kém những gì hắn đã tưởng tượng trước đó, lại càng được đằng chân muốn lân lên đằng đầu, hôn lấy gò má nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Gọi thêm một tiếng ca ca..."

Bên ngoài cửa truyền đến giọng điệu van nài ra vẻ đáng thương của người nào đó: "... Tiểu Hầu gia, ta không hề cố ý... Vừa rồi ta chơi đoán số bị thua, đặc biệt bị phái tới đưa cơm cho ngài và Kiều tiểu thư... Ngài cũng thấy là thân thể Kiều tiểu thư vẫn còn yếu, lại đã đến giờ uống thuốc, ta thật sự không có ý định quấy rối. Tiểu Hầu gia ngài đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng so đo với hạ quan, Tiểu Hầu gia ngài..."

Cánh cửa đột nhiên bị kéo ra, Cảnh Dật nhận lấy cái khay trong tay Y Thanh Vũ, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Ngươi có thể đi được rồi."

Y Thanh Vũ liên tục gật đầu rồi xoay người chạy đi như thể vừa được đại xá, chỉ chớp mắt một cái đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, nói hắn không biết khinh công chắc cũng chẳng ai tin!

Mấy món được đưa tới đều được chế biến thanh đạm, công dụng chủ yếu là bổ khí dưỡng thân, vô cùng phù hợp với Kiều Sơ Huân. Cá hấp mật hoa quế, gà xào hạt óc chó, dưa chuột bao tử muối chua ngọt, cùng với hai bát cháo gà.



Cảnh Dật ăn không nhiều lắm, chỉ lo gắp thức ăn và đút cháo. Kiều Sơ Huân ngồi trên giường, được hắn hầu hạ như vậy thì sinh ra mất tự nhiên, cuối cùng thật sự không quen nổi, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, trước khi Cảnh Dật đút thêm một thìa nữa thì khẽ gọi một tiếng "Dật Chi", bảo rằng để nàng tự ăn là được rồi.

Cánh tay đang múc cháo của Cảnh Dật hơi khựng lại một chút, khóe môi cong cong nhìn về phía Kiều Sơ Huân: "Gọi thêm một tiếng nữa."

Kiều Sơ Huân không chịu nổi ánh mắt sáng rực đang nhìn nàng chằm chằm của hắn, gọi lại một tiếng nữa.

"Gọi lại lần nữa."

Kiều Sơ Huân cắn cắn môi, lại nghĩ tới những chuyện quá khứ mà hắn kể lúc nãy, không nỡ chọc vào tim hắn trong lúc tâm tình hắn đang tràn đầy hạnh phúc, cảm thấy khiến cho hắn vui vẻ như vậy cũng tốt, mà khiến hắn không còn chỉ lo đút đồ ăn cho nàng nữa cũng được, vì vậy lại gọi thêm tiếng nữa.

Ý cười trong mắt Cảnh Dật càng sâu thêm, khuôn mặt trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt cũng lộ rõ vẻ vui mừng, dung mạo vốn đã tuấn mỹ lại càng trở nên hấp dẫn hơn. Gắp cho Kiều Sơ Huân một bát đầy đồ ăn xong, hắn mới bưng bát lên vui vẻ ăn cơm.