Sơ Huân Tâm Ý

Chương 4: Chè óc chó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Sơ Huân hầu hạ Cảnh Dật dùng xong bữa tối, thu dọn chén đũa vào trong khay, để sang chiếc bàn tròn cạnh đó, lấy khăn ra cẩn thận lau sạch tay, sau đó mới quay trở lại bên cạnh cái sạp nhỏ, nhẹ giọng nói: "Mời công tử đưa tay ra."

Cảnh Dật dựa người vào sạp, đôi mắt khép hờ không biết là đang nghĩ ngợi cái gì, nghe nói vậy thì chậm rãi mở mắt ra, khẽ nhướng mày, nhưng cũng không nói gì, y lời vươn một bàn tay ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới.

Kiều Sơ Huân không kiềm được cong cong khóe môi, đặt tay lên ống tay áo của hắn, lật bàn tay hắn lại, đặt lên trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

Vừa mới đưa ngón trỏ và ngón giữa ra thì cổ tay đã bị kẹp lại, Kiều Sơ Huân sợ giật nảy mình, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đôi mắt hẹp dài của Cảnh Dật thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng, con ngươi đen nhánh sâu thảm, giống như muốn nhìn thấu lòng người: "Làm gì?"

Kiều Sơ Huân không hiểu, lại bị vẻ mặt lạnh như băng lẫn chán ghét của hắn làm cho sợ run lên, vội buông mắt xuống nhẹ giọng trả lời: "Bắt mạch."

Cảnh Dật giống như phải bỏng, nhanh chóng buông bàn tay đang giữ cổ tay nàng ra: "Không cần."

Kiều Sơ Huân hơi nhíu mày, vẫn ngang ngạnh đứng yên tại chỗ: "Ta chỉ muốn xác định xem thân thể công tử nên điều dưỡng như thế nào, nên dùng những dược liệu nào để phối với đồ ăn..."

"Ta nói là không cần." Cảnh Dật lạnh lùng cắt ngang lời giải thích của nàng, kéo tấm chăn trên người lên, nhắm mắt lại lần nữa, mặt cũng ngoảnh sang phía bên kia: "Lui ra đi."

Kiều Sơ Huân không ngẩng đầu lên nhưng cũng có thể nhận ra được thái độ lạnh nhạt của đối phương, nàng nhẹ giọng vâng một tiếng, lui ngược lại mấy bước, đến bên cạnh chiếc bàn tròn, bưng khay lên đi ra khỏi phòng.

Nàng cúi đầu, vừa đi được mấy bước, suýt chút nữa đã đụng phải Cao Linh. Cao Linh đưa tay ra đỡ lấy chung canh lắc lư sắp đổ, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Kiều Sơ Huân thì nhíu mày lại, đưa tay ra muốn đón lấy cái khay: "Để ta."

Kiều Sơ Huân lắc đầu một cái, khẽ mỉm cười với hắn: "Không cần, dù sao ta cũng phải quay trở lại bếp. Ngươi mau vào đi."

Cao Linh chần chừ một lát, không biết nên mở miệng thế nào: "Kiều tiểu thư..."

Kiều Sơ Huân cười cười với hắn: "Ta không phải tiểu thư gì, ngươi gọi ta Sơ Huân là được rồi."

Cao Linh vẫn một mực lắc đầu: "Kiều tiểu thư, vừa rồi bọn ta đã bàn bạc rồi, sau này bữa trưa và bữa tối các huynh đệ sẽ thay phiên nhau đưa cơm cho công tử, ngươi làm xong nói một tiếng là được. Như bây giờ... Ngươi chẳng hôm nào ăn được một bát cơm nóng, như thế này không được hay..."

Kiều Sơ Huân hơi cong khóe môi: "Không sao. Lúc chuẩn bị cơm nước ta đã ăn một chút rồi, các ngươi không cần phải để ý đến ta."

Cao Linh ăn nói vụng về, trong lòng biết rõ như vậy là không nên, nhưng lại chẳng biết nói sao cho phù hợp, trong lòng gấp đến độ chảy cả mồ hôi hột.

Kiều Sơ Huân tinh nghịch nháy mắt với hắn một cái: "Được rồi, chuyện này để hôm khác nói sau. Không phải ngươi có việc tìm công tử sao, mau vào đi thôi, đừng để công tử phải chờ lâu."

Nàng quay trở lại bếp thì Tiểu Đào Nhi đã đợi ngoài cửa, vội vàng tiến lên đón lấy cái khay, nhỏ giọng than phiền: "Sơ Huân tỷ tỷ, ngày mai tỷ dẫn ta đi làm quen mấy chỗ đi, vừa rồi ta muốn đi lấy đồ giúp tỷ mà cũng không biết đường."

Kiều Sơ Huân cười nhìn nàng: "Là ta sơ suất rồi. Sáng sớm ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi làm quen các nơi trong phủ."

"Sơ Huân tỷ tỷ, vừa rồi ta đã xem qua, trong nồi vẫn còn chút cháo trắng và hai khối bánh hoa quế." Tiểu Đào Nhi vừa múc nước lạnh từ cái ang cạnh đó ra để rửa bát, vừa nghiêng đầu nhìn Kiều Sơ Huân một cái: "Ta đã hâm lên giúp tỷ rồi, tỷ mau ăn đi."

Kiều Sơ Huân hơi ngẩn ra, quay mặt sang phía khác "ừ" một tiếng, ngón tay mở nắp nồi hơi run run.

Hai người trò chuyện với nhau, một người thì ăn, một người thì làm việc, thế nhưng cũng khá thú vị. Tiểu Đào Nhi làm việc rất nhanh nhẹn, Kiều Sơ Huân vừa ăn xong một bát cháo, nàng đã rửa sạch sẽ bát đĩa, đặt sang một bên cho ráo nước, lại bắt đầu thu dọn dao thớt.

Kiều Sơ Huân rửa sạch bát đũa mà mình vừa dùng để ăn xong, thấy phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ thì xách túi hạt óc chó mua lúc xế chiều đang đặt ở cạnh cửa vào trong bếp.

Hạt óc chó vừa mới hái còn mang theo mùi nhựa cây thoang thoảng, lúc mua đã bảo lái buôn lột lớp da bên ngoài giúp, Kiều Sơ Huân lấy một cái ghế nhỏ và một cái búa ở sau cửa tới, ngồi bên cạnh cửa đập vỏ hạt óc chó.



Tiểu Đào Nhi tiến lên trước nhìn một cái, vui vẻ bật cười một tiếng.

Kiều Sơ Huân vừa mới giã được một hạt, trong lòng đang cảm thấy rất đắc ý, nghe được tiếng cười của Tiểu Đào Nhi thì vội vàng ngẩng đầu lên nhìn: "Sao thế?"

Tiểu Đào Nhi vươn tay ra lấy cái búa trong tay Kiều Sơ Huân, lại kéo ống tay áo của Kiều Sơ Huân để nàng đứng lên: "Sơ Huân tỷ tỷ, tỷ làm đồ ăn cho tất cả mọi người là được rồi, mấy việc vặt này cứ để cho ta làm." Vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt tròn vo nhìn Kiều Sơ Huân, bên khóe miệng còn mang nụ cười ngọt ngào.

Kiều Sơ Huân nhìn nhân hạt óc chó bị vỡ vụn lẫn vào trong đám vỏ cứng, vẻ mặt hơi lúng túng. Nàng chưa từng làm việc này bao giờ, sau khi tới đây, rất nhiều việc đều là nàng học làm từng chút từng chút một. Trước kia nàng chưa từng phải đun củi, chưa từng nấu cả một nồi thức ăn thật to, cũng chưa từng đi chợ mặc cả với người ta. Nhưng không phải việc gì cũng đều có lần đầu sao, nếu đã quyết tâm bắt đầu lại từ đầu thì cứ từ từ học hỏi, chắc chắn sẽ có thể làm tốt được.

Tiểu Đào Nhi ngồi bên cạnh đập vỏ hạt óc chó, Kiều Sơ Huân liền lấy một cái tô để rửa táo, là số táo đỏ phơi khô mua được ngoài chợ hai hôm trước. Lúc ấy Kiều Sơ Huân đã nếm thử một quả, vỏ mỏng thịt dày hạt nhỏ, ăn cũng rất ngọt. Hôm nay lại mua được hạt óc chó, vừa khéo có thể làm chè óc chó cho công tử.

Nhớ lại chuyện lúc nãy, trong lòng Kiều Sơ Huân hơi khó chịu, khóe miệng lại lộ ra nụ cười tự giễu. Nói thế nào thì người ta cũng cho nàng chỗ nương thân, cho nàng ba bữa một ngày, lúc nàng gặp khó khăn đã vươn tay ra giúp đỡ, việc nàng có thể làm cũng chỉ là cố hết sức để báo đáp ân tình của Cảnh Dật. Hắn không thích nàng, sau này cố gắng hạn chế tiếp xúc với hắn là được.

Bên phía phòng chính, Cao Linh đi vào, thuật lại chuyện Tiểu Lục nhìn thấy trên đường lúc chiều cho Cảnh Dật nghe. Cảnh Dật nhắm hai mắt, một hồi lâu sau vẫn không nói gì.

Cao Linh chần chừ hồi lâu, lại thấp giọng nói: "Công tử, Kiều tiểu thư..."

Cảnh Dật chậm rãi mở mắt ra. Cao Linh hơi áy náy cúi thấp đầu: "Sau này bữa trưa và bữa tối ta và các huynh đệ sẽ thay phiên nhau hầu hạ công tử dùng bữa. Trước kia là do bọn ta đã sơ sót."

Cảnh Dật nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói của Cao Linh, trầm ngâm một lúc, lại phân phó: "Ngày thường ngươi quan tâm tới nàng một chút, mấy thứ như quần áo chăn nệm đừng để bị thiếu..."

Cao Linh vâng một tiếng, Cảnh Dật lại chậm rãi nói: "Nếu nàng muốn đi thì đừng cản. Nhớ cho thêm chút bạc."

Cao Linh ngẩng phắt đầu lên: "Công tử ---"

Cảnh Dật đã nhắm mặt lại, rõ ràng là không muốn nhiều lời: "Được rồi, ngươi cũng đi nghỉ sớm đi. Gọi Tiểu Lục tới đây."

Cao Linh chần chừ một lát, cuối cùng cũng không nói gì, ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Kiều Sơ Huân đã thức dậy, thấy Tiểu Đào Nhi đang say giấc, nàng cũng không thắp đèn, mò mẫm trong bóng tối đi ra sân, rửa mặt và chải đầu sơ qua xong thì liền đi vào trong bếp.

Đêm hôm qua, hai người bận bịu chừng một canh giờ, bóc sạch lớp vỏ cứng bên ngoài hạt óc chó, lại xước lớp vỏ mỏng của quả táo đỏ, sau đó lại giã vụn hạt óc chó, táo đỏ cũng được nghiền nhuyễn, gác lại để sáng hôm sau làm đồ ăn.

Kiều Sơ Huân đổ gạo đã được ngâm nước cả đêm vào một cái tô, dùng một cái chày đá để giã, vừa giã vừa cho thêm nước vào trong, mãi cho tới khi cánh tay vừa đau vừa tê rần, gạo trong tô đã dẻo mịn thì nàng mới lấy một tấm vải mỏng sạch sẽ ra, lọc sạch phần cặn trong sữa gạo.

Nước trong nồi đã sôi sùng sục, Kiều Sơ Huân đổ sữa gạo vào, lại lần lượt cho hạt óc chó giã vụn và táo đỏ nghiền nhuyễn vào, cầm một cái muôi canh cán dài chậm rãi khuấy đều.

Tiểu Đào Nhi lạch cạch chạy vào, khịt khịt cái mũi nhìn vào bên trong nồi: "Thơm quá! Sơ Huân tỷ tỷ, tỷ đang làm món gì thế? Từ trước tới nay ta chưa thấy bao giờ."

Một tay Kiều Sơ Huân không ngừng khuấy đều, tay còn lại múc hai thìa mật đổ vào trong nồi, khóe môi cũng khẽ cong lên: "Là chè óc chó. Tối hôm qua bảo ngươi giúp giã hạt óc chó và táo đỏ chính là để làm cái này."

Tiểu Đào Nhi đỏ mắt chờ mong: "Nhìn qua có vẻ rất ngon..."

Chỉ chốc lát sau, hỗn hợp sữa trong nồi bắt đầu sủi tăm, Tiểu Đào Nhi nhanh nhẹn đưa hai miếng vải đến, lại cầm giúp cái muôi canh.

Kiều Sơ Huân nhanh chóng nhấc cái nồi xuống đặt lên chiếc bàn dài bên cạnh, buông hai miếng vải xuống nắm lấy dái tai rồi lại thổi mấy hơi liên tục vào đầu ngón tay.

Tiểu Đào Nhi nắm tay áo Kiều Sơ Huân kéo tới bên cạnh chậu nước, múc một gáo nhỏ nước lạnh, chậm rãi giội lên đầu ngón tay nàng, lại nhìn nàng đầy lo lắng: "Về sau những chuyện thế này cứ để ta làm đi."

Sau đó lại cẩn thận lau mu bàn tay Kiều Sơ Huân: "Sao mới bây giờ mà da đã nứt nẻ rồi?" Bây giờ mới là mùa thu, nếu thêm mấy ngày nữa trời lạnh hơn thì phải sống thế nào đây...

Cảm giác đau rát trên đầu ngón tay dần biến mất, Kiều Sơ Huân thu tay vào trong tay áo, cười cười với nàng: "Không sao."

Tiểu Đào Nhi vừa giúp múc cháo, lấy bánh bao, vừa lo lắng nhìn Kiều Sơ Huân: "Sơ Huân tỷ tỷ, tỷ da thịt mềm, mấy ngày nay đừng đụng vào nước lạnh. Lát nữa ra phố ta sẽ mua cho tỷ hộp cao hoa lê, thứ đó rất tốt cho tay, da tay sẽ không bị nứt nẻ nữa."

Kiều Sơ Huân cầm môi canh chia chè óc chó, khóe miệng vẫn cong cong: "Trước kia Tiểu Đào Nhi từng dùng rồi sao?"

Tiểu Đào Nhi đặt cái đĩa bánh bao lên khay, lại lắc đầu: "Không, ta thấy tỷ tỷ bên cạnh nhà có dùng. Mùi rất thanh, lại còn thoang thoảng hương hoa lê nữa."

Kiều Sơ Huân khẽ mỉm cười: "Thế sao."

Chẳng bao lâu sau, Cao Linh cũng tới bưng bữa sáng giúp.

Kiều Sơ Huân đặt vào trong khay một bát cháo trắng, một bát nhỏ sữa óc chó, ba cái bánh bao nhân chay cùng một đĩa củ cải muối chua, nhìn về phía Tiểu Đào Nhi: "Đi cùng ta một chuyến đi, tiện thể dẫn ngươi làm quen mấy chỗ."

Đến cửa, Kiều Sơ Huân nhẹ nhàng gõ hai cái, đẩy cánh cửa ra, giao khay lại cho Tiểu Đào Nhi.

Tiểu Đào Nhi trợn tròn mắt, đôi môi chúm chím hơi giương lên: "Ta?"

Kiều Sơ Huân hơi buồn cười liếc nàng một cái: "Ừ."

Tiểu Đào Nhi nhận lấy cái khay, dè dặt nhìn nàng một cái: "Sơ Huân tỷ tỷ..."

"Không sao đâu, ta ở đây chờ ngươi." Kiều Sơ Huân liếc nhìn đường viền trên giấy dán cửa sổ, lại vắt lại sợi tóc bị rơi bên tai Tiểu Đào Nhi.

Bên phía sảnh phụ ăn uống với khí thế ngất trời, tất cả mọi người đều chưa từng ăn chè óc chó, nếm rồi không dừng lại được. Màu sắc đỏ thẫm gần tím, mùi vị vừa thơm nồng lại vừa tinh tế, táo đỏ ngọt, hạt óc chó thơm, trộn lẫn với vị đặc trưng của sữa gạo, ngậm trong miệng cũng không nỡ nuốt xuống.

Ăn xong chè óc chó, mọi người mới ăn bánh bao và cháo trắng, đồ ăn trên bàn nhanh chóng bị quét sạch.

Tiểu Đào Nhi đi vào chưa đầy một khắc đã tay không trở ra, đôi mắt to tròn lóng lánh ánh nước, đôi môi nhỏ nhắn cũng mím chặt, vừa thấy Kiều Sơ Huân đã lao thẳng vào trong ngực nàng.

Kiều Sơ Huân bị dọa cho sợ, thế này là thế nào?

"Ôi... Công tử hung dữ quá! Sơ Huân tỷ tỷ, sau này tỷ bảo ta làm cái gì cũng được, chỉ cần đừng bắt ta đưa cơm cho công tử... Ta, ta không muốn đưa cơm cho công tử..." Tiểu Đào Nhi ra vẻ đáng thương ngẩng đầu lên: "Sơ Huân tỷ tỷ, tỷ đừng đuổi ta đi, cái gì ta cũng làm được..."

Một câu nói ngắn ngủn mà ngắt giữa chừng ba, bốn lần, thế nhưng Sơ Huân cũng nghe ra được đại khái, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu nàng: "Được rồi, ngươi ra ăn cơm trước đi. Phần chè óc chó của ngươi đặt ở trong nồi hấp, ta sẽ quay lại ngay."

Đôi mắt to tròn của Tiểu Đào Nhi vẫn còn vương giọt nước, nàng nhìn Kiều Sơ Huân với vẻ mặt hoảng sợ: "Tỷ, tỷ còn muốn đi vào sao?"

Kiều Sơ Huân thật sự bị nàng làm cho bật cười: "Thân thể công tử không tốt, ta vào xem có cần giúp cái gì không."

Tiểu Đào Nhi run sợ gật đầu một cái, quay người bước đi. Kiều Sơ Huân nhẹ nhàng đi vào trong phòng, chỉ thấy Cảnh Dật đang ngồi bên cạnh bàn, bàn tay bưng cái bát sen có vẻ hơi cố sức, miệng đang chậm rãi uống từng thìa nhỏ chè óc chó.



Thấy Kiều Sơ Huân đi vào, Cảnh Dật hơi ngừng lại động tác trên tay, đôi mắt dài hẹp liếc nàng một cái, cất tiếng nhàn nhạt: "Sao lại tới?"

Kiều Sơ Huân đi tới bên cạnh, thấy trên người hắn chỉ mặc một bộ đồ mỏng màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng, trên cổ cũng không quàng khăn lông cừu thì không khỏi nhíu mày. Nàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, lấy chăn và khăn quàng tới, cúi người đắp chăn lên đùi hắn, lại đưa khăn quàng cho hắn.

Cảnh Dật ngước mắt nhìn nàng nhưng không vươn tay ra.

Kiều Sơ Huân vẫn buông mí mắt, thấy hắn không nhúc nhích thì cũng chẳng biết phải làm thế nào.

Cảnh Dật buông cái bát sen xuống, khẽ ho hai tiếng. Kiều Sơ Huân cắn cắn môi, cúi đầu tiến lên trước một bước, nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lông cừu lên sau cổ hắn, khẽ nói một câu "xin lỗi", sau đó nhẹ nhàng vén tóc hắn lên, quàng chặt chiếc khăn quanh cổ hắn.

Hàng mày đen rậm khẽ nhướng lên: "Tại sao lại phải nói xin lỗi?"

Kiều Sơ Huân đã lui về đứng ở chỗ trước đó, khóe môi cong lên, thế nhưng giọng nói lại hơi run run: "Ta biết công tử không thích tiếp xúc với người khác."

Cảnh Dật giống như vừa nghe được một câu chuyện hay ho, cười giễu một tiếng, đưa tay kéo một cái, kéo người kia vào trong ngực mình.

Kiều Sơ Huân run lên, mở to đôi mắt ra nhìn hắn, người này làm sao thế...

Dù rằng Cảnh Dật đang phải ngước mắt lên nhìn người ta nhưng khí thế vẫn rất áp bức, đôi môi tím tái cong lên có vẻ hơi tùy tiện, giọng nói trầm thấp nhưng lại có chút buốt lạnh: "Là người bình thường không dám tiếp xúc với ta mới đúng."

Cả người Kiều Sơ Huân hơi sững ra, một hồi lâu sau đôi môi mới khẽ mấp máy: "Ngươi không phải người như vậy."

Cảnh Dật nhướng một bên mày lên: "Vậy là người thế nào?"

Kiều Sơ Huân mân khóe môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt hắn: "Triệu Tiểu Hầu gia Triệu Kỳ trong miệng mọi người không phải như những gì mọi người nói."

Cảnh Dật buông cánh tay đang vòng quanh eo nàng ra, bờ môi cũng lộ ra chút tự giễu: "Ngươi mới biết ta được mấy ngày!"

Kiều Sơ Huân lui về phía sau hai bước, bỏ lại bát cháo và bánh bao trên bàn vào trong khay: "Đồ ăn đã nguội rồi, ta đi hâm nóng lại một chút rồi sẽ tới."

Đi ra được mấy bước, Kiều Sơ Huân hơi nghiêng đầu, vẫn không ngước mắt lên: "Người thích bài thơ kia không thể nào là người xấu."

Kiều Sơ Huân biết người này chưa lâu, nhưng đã có thể nhận ra được, người này khác xa vị Tiểu Hầu gia lòng đầy dã tâm, hung tàn ngoan độc, giết cả phụ thân và huynh ruột như mọi người đồn đại, thậm chí có thể nói là giống như hai người khác biệt.

Lục nghị tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lô. Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô. Đây vốn là cõi lòng của kẻ tự do tự tại, không tranh với đời. Phần lớn thiếu niên đều kiêu căng ngạo mạn, đều hướng tới cuộc sống rong ruổi trên chiến trường để thể hiện tài năng, rất hiếm người ở cái độ tuổi đó đã thích cuộc sống không màng danh lợi như trong bài thơ kia. Người yêu thích nó chắc hẳn từ nhỏ đã phải trải qua mưa gió, cho nên mới hướng tới một cuộc sống thảnh thơi yên bình tự do tự tại.

Cảnh Dật hơi sững ra, nụ cười bên khóe môi nhạt dần, trong lòng lại dấy lên nỗi cay đắng mà chỉ mình hắn mới hiểu được.