Sổ Ngũ Phụng Thiên

Chương 2: Khách nhân thần bí [hạ]




Phượng Tây Trác một đường chạy tới thành Tùng Nguyên, ven đường đụng phải không ít cao thủ trên thuyền, nhưng lại không biết được tung tích của thanh niên kia. Đuổi thêm về phía trước, chính là núi Thiên Hà và thị trấn Thanh Tú, xem ra cơ hội đuổi kịp càng thêm xa vời.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi tăng thêm cước bộ. Người qua đường chỉ nhìn thấy một cái bóng khẽ thoáng qua, nhưng không lưu lại một chút gió.

Đuổi đến lối rẽ trên đường, người càng ngày càng thưa thớt, đừng nói thanh niên kia, ngay cả cao thủ của Trương phủ cũng không thấy bóng dáng. Phượng Tây Trác hoàn toàn từ bỏ ý định, coi như đường giao là điểm cuối cùng, chuẩn bị tới đó lưu cái ký hiệu ‘đã từng dạo chơi ở nơi này’ rồi trở về.

Bóng đêm càng lúc càng thâm.

Cỏ dại ven đường tạo thành những mảng đen thẫm, trải trên mặt đất như một tấm thảm tối màu thật dày, cùng chân trời đêm tối hợp lại thành một mành vải che trời lấp đất.

Trong bóng đêm yên tĩnh, Phượng Tây Trác lúc nhảy vọt lúc lại tung người bay về phía trước, đang trong không khí âm trầm tịch mịch, ở bên trái phía trước đột nhiên có tiếng gió xé không khí mà đến, đánh úp về phía mặt nàng. Phượng Tây Trác khẽ nhớn mày, nghiêng đầu về phía bên phải, động tác dưới chân cũng không chậm, cả người lao về phía xuất hiện tiếng động.

Ánh trăng nhàn nhạt, ánh vào những cây cỏ tạo ra những dải ánh sáng nhỏ bạc.

Thanh niên lười biếng bắt chéo chân nằm ở trên bụi cỏ, ngũ quan tuấn dật dưới ánh trăng như phát sáng.

Phượng Tây Trác dừng lại bước chân, Tàm Ti trong tay bay ra cuốn lấy vạt áo của hắn, “Đứng lên.”

Thanh niên phối hợp với nàng chậm rãi ngồi dậy, lười biếng duỗi eo, oán giận nói: “Ngươi tới quá chậm, khiến người ta chờ đợi đến tim vỡ rồi lại hợp đến vài lần.”

Phượng Tây Trác nói: “Lần sau đã vỡ thì đừng có hợp.”

“Khó có được một lần gặp, sắc mặt không thể hoà nhã một chút sao?” Thanh niên ủy khuất nhìn nàng.

Phượng Tây Trác ngồi xổm xuống, bất đắc dĩ nói: “Không phải lỗi của ta. Từ nhỏ đến lớn, một lần nhìn thấy khuôn mặt này của ngươi, sắc mặt ta đều không tốt, hiện tại đã thành thói quen.”

Thanh niên nói: “Thế thì nói lời dễ nghe một chút cũng được.”

“……” Phượng Tây Trác nghĩ nghĩ, “Ta vẫn nên cố gắng hòa nhã sắc mặt vậy.”

Thanh niên vùi đầu vào trong tay, “Tây Tây một chút cũng không thương ta.”

Bụp! Phượng Tây Trác vỗ vào cái ót của hắn, sau đó nở một nụ cười vô cùng ôn hòa, “Mộ Tăng Nhất, ngươi gọi ta một tiếng Tây Tây nữa thử xem.”

Mộ Tăng Nhất khó khăn há miệng. Mỗi lần nàng mang cả họ và tên của hắn ra gọi, nói lên tâm tình của nàng…… không tốt lắm.

“Trở lại chuyện chính, ngươi vô duyên vô cớ chạy tới thuyền của người ta đục lỗ làm gì?”

Nghe đến đó, biểu tình của Mộ Tăng Nhất bỗng trở nên ai oán, “Còn không phải là vì ngươi sao?”

“Ta?”

“Bằng không sao có thể gọi ngươi đi ra được.”

Phượng Tây Trác liếc mắt xem thường, “Chẳng lẽ ngươi không thể dùng phương thức bình thường hơn một chút?”

“Không thể.” Hắn vươn một ngón tay, dùng ngữ khí vô cùng trầm trọng nói, “Bởi vì ta là Mộ Tăng Nhất, cứ coi như người trong thiên hạ đều bình thường, ta cũng phải đặc biệt.”

“Nói chuyện chính.” Cùng hắn nói chuyện chỉ cần tâm lý không vững vàng rất có thể sẽ bị nghẹn chết, nói xong còn không biết phải xả đi nơi nào. “Vì sao muốn gọi ta ra?”

“À, bởi vì chuyện ngươi phải làm ta đã giúp ngươi hoàn thành.”

Nhãn tình của Phượng Tây Trác sáng lên, xòe tay ra: “Đồ đâu?”

Mộ Tăng Nhất lấy từ trong ngực ra một miếng da trâu, “Đây.”

“Đây là Tây Hoang Kỳ Trân?” Phượng Tây Trác dùng hai ngón tay cầm nó lên.

“Không, đây là da trâu.”

Phượng Tây Trác “ồ” một tiếng, nghiêm túc nói: “Ngươi không nói ta cũng không biết, thì ra ta trăm cay ngàn đắng chạy đến Thủy Thượng cư không phải vì Tây Hoang Kỳ Trân, mà là vì một miếng da trâu.”

“Bây giờ biết cũng chưa muộn.”

Nàng đem miếng da trâu soi dưới ánh trăng, “Mặt trên viết cái gì?”

“Bản đồ Cao Thị Bí Bảo, có điều đây chỉ là một phần tư.”

Phượng Tây Trác cũng không tiếp tục nhìn, đem da trâu cuộn lại bỏ vào trong ngực.

Mộ Tăng cười nói: “Ngươi không xem sao?”

“Bản đồ đầy đủ còn có thể xem, một phần tư thì nhìn ra cái gì.” Phượng Tây Trác thở dài, “Nhỡ đâu nhìn ra cái gì, chẳng lẽ ta sẽ phải đi tìm ba mảnh còn lại? Nghĩ xem một người tự tại, lại chẳng hiểu vì cái gì mà hao tốn cả đời đi săn lùng mấy miếng da trâu, thế nào cũng không đáng giá.” Nàng thay đổi khẩu khí, “Có điều, tại sao ngươi biết trong tay Trương Văn Đa có tấm bản đồ này?”

“Trên đời này làm gì có bức tường nào không có gió lùa.” Mộ Tăng Nhất nói, “Ngươi nói không sai, một người khi có được một phần, thì sẽ không thể nhịn được mà muốn đi tìm ba phần còn lại.”

Phượng Tây Trác giật mình nói: “Đến chiêm ngưỡng Tây Hoang Kỳ Trân là minh tu sạn đạo, tìm ba tấm bản đồ khác mới là ám độ trần thương*.”

*Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: là kế thứ tám trong 36 kế, ở đây có ý là Tây Hoang Kỳ Trân chỉ là mồi nhử, muốn tìm ra ba tấm bản đồ còn lại mới là mục đích thật sự.

Mộ Tăng Nhất dùng tay chọc chọc vào cánh tay của nàng, “Ngươi muốn Trương Văn Đa giúp ngươi làm chuyện gì?”

“Tại sao ngươi biết ta muốn tìm hắn giúp đỡ?”

“Tây Hoang Kỳ Trân mặc dù quý giá, nhưng ở trong mắt ngươi, còn không đáng giá bằng ngân lượng trắng bóng kia. Ngươi không hỏi thăm nơi khố phòng, mà lại hỏi thăm danh sách tân khách mà Thủy Thượng cư và Trương Văn Đa mở tiệc chiêu đãi…… là người đều hiểu được ngươi đang có chủ ý gì.”

Phượng Tây Trác cảm động nói: “Không ngờ ngươi thật sự quan tâm đến ta.”

“Đương nhiên, sư huynh muội nha.” Mộ Tăng Nhất vỗ vỗ bả vai của nàng, “Ta không quan tâm ngươi thì quan tâm ai.”

“Ngươi chắc chắn không phải vì sợ nếu ta có chuyện gì, gánh nặng Tự Tại Sơn sẽ rơi xuống vai ngươi?”

Mộ Tăng Nhất chỉ tay lên trời mà thề, “Tuyệt đối không có ý này.”

“Khi thề giọng nói không cần run lên.”

“Ha ha, sư muội, sắc trời không còn sớm nữa, ngươi vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi.”

Phượng Tây Trác đứng lên phủi phủi quần áo, “Cũng tốt, còn nhìn ngươi nữa, ta sẽ không cười nổi.”

“Sư muội.”

“Ừ?” Nàng lười biếng quay đầu.

Biểu tình của Mộ Tăng Nhất trở nên nghiêm túc, “Tuy rằng không biết ba mảnh bản đồ còn lại ở trong tay ai, có điều Trương Văn Đa muốn dùng Tây Hoang Kỳ Trân để ngụy trang và che dấu thân phận, hành tung của đối phương, người kia nhất định không phải tầm thường, ngươi nhất định phải cẩn thận.”

Phượng Tây Trác đáp ứng một tiếng, quay đầu vừa đi vài bước, phía sau lại truyền đến một tiếng gọi, “Sư muội.”

“…… Lại chuyện gì?”

“Ta vẫn muốn hỏi, vì sao ngươi lại ghét bị người khác gọi là Tây Tây như vậy?”

Phượng Tây Trác trầm mặc một lát, mới nói: “Bởi vì trong tiếng địa phương của một nơi nào đó, Tây Tây có nghĩa là chết.”

“À.”

Nàng tiếp tục về phía trước đi.

“A, sư muội.”

Phượng Tây Trác trực tiếp lấy ngón tay bịt lại lỗ tai mình, không quay đầu lại vừa đi vừa nói: “Không nghe thấy, cái gì ta cũng không nghe thấy.”

Để lại một mình Mộ Tăng Nhất ngồi ở trên đám cỏ, vô cùng vất vả nói: “Trên mông của ngươi…… Có hai con ốc sên……”

“Ha ha…… Oa ha ha……” Đấm ngực, “Ha ha……” Lại đấm đấm ngực.

Sau này khi được hỏi, những người đêm hôm đó đi ngang qua kể lại: Ban đêm im ắng, đột nhiên có tiếng quỷ khóc, sói hú, yêu quái điên cuồng cười.

Phượng Tây Trác đi ra khỏi bụi cỏ, đang trên đường trở về khoảng nửa dặm, lại thấy cuối con đường tối đen phía trước, đột nhiên có ánh sáng rọi lên như sắc hoàng hôn rực rỡ, rất giống một ngọn đèn nhỏ cho người đi đêm.

Tiến đến gần.

Trên đường nhỏ hẹp, có một trạm gác nhỏ đơn giản.

Nàng dừng lại khinh công, chậm rì rì đi qua.

“Đường còn dài, một mình hành tẩu cô độc, chi bằng dừng lại uống một ly trà, cô nương?” Một thanh niên mặc cẩm phục xanh ngọc đang mỉm cười ngồi ở trong tiểu trạm, khuôn mặt như ngọc, tuấn nhã cao quý, trên người ngọc thạch bảo khí nhiều mà không tầm thường, diễm lệ mà không kệch cỡm, như Tháp Bát Bảo Linh Lung, tinh mỹ hoa lệ khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Phượng Tây Trác chần chờ một chút, “Bao nhiêu tiền?”

Thanh niên rót đầy chén, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt nàng, “Trà thô sơ sài, chỉ sợ chậm trễ khách quý, làm sao còn dám đề cập đến tiền.”

Phượng Tây Trác thả lỏng, ngồi xuống đối diện hắn, nâng lên cái chén uống một hơi cạn sạch.

Trong mắt thanh niên chợt lóe lên chút kinh ngạc, cười nói: “Cô nương quả nhiên hào sảng.”

Phượng Tây Trác buông cái chén, lau miệng nói: “Nếu đây là một gian trà lâu cao nhã, cho dù có khát, ta cũng sẽ uống ưu nhã một chút.”

Thanh niên bật cười, “Trà thô ứng hào sảng, trà hương hợp ưu nhã. Cô nương quả nhiên là kỳ nhân.”

“Đêm hôm khuya khoắt, công tử một mình chạy đến nơi hoang vu trước không thôn sau không điếm này, càng hợp với hai chữ kỳ nhân hơn ta.”

Thanh niên nói: “Kỳ nhân gặp gỡ kỳ nhân, chẳng phải là kỳ diệu đến cực điểm.”

“Không sai không sai, thật sự là khéo.” Nàng vừa nói vừa đứng lên, “Thời khắc tuyệt vời như thế, nên hưởng thụ một mình. Công tử cứ từ từ say mê, ta cáo từ trước.”

Thanh niên cười tủm tỉm, ngón cái xoa xoa cái nhẫn ngọc trên ngón tay trỏ, không mặn không nhạt nói: “Cô nương muốn đi, tại hạ cũng không thể ngăn cản. Có điều trước khi đi hẳn là nên để lại tiền nước.”

Phượng Tây Trác buồn bực nói: “Rõ ràng nói không thu tiền.”

“Đúng là không thu tiền, nhưng thu cái khác.”

Phượng Tây Trác ra vẻ kinh hoảng rút lui vài bước, “Ngươi muốn thu cái gì?”

“Cô nương là kỳ nhân, cần gì phải nói thẳng ra như tục nhân.”

“Thật ra kỳ nhân chỉ là ngẫu nhiên đảm nhiệm chút, tục nhân mới chính là bản sắc của ta.” Bước chân của nàng đã rời khỏi tiểu trạm.

Thanh niên từ từ đứng lên, một áp lực vô hình vắt ngang ở giữa hai người, “Phượng Nhị đương gia cả đời gặp qua vô số bảo bối, đã từng nhìn thấy ngọc tỷ?”

Nếu đã chỉ tên gọi họ, nàng cũng không cần giả bộ hồ đồ nữa, “Chưa từng.”

“Ngọc tỷ chính là do khối ngọc Nam Hải Huyền điêu khắc mà thành, có thể nói là vô giá, Phượng Nhị đương gia chẳng lẽ không động tâm?”

“Động thì cũng đã động.” Phượng Tây Trác cảm khái nói, “Có điều không cần biết ta đã động hăng say như thế nào, Hoàng Thượng vẫn không cảm nhận được. Mà cho dù có thể cảm nhận được, cũng sẽ không ban cho ta.”

Nghe nàng pha trò nửa ngày, thanh niên rốt cục bật cười, “Phượng Nhị đương gia Tự Tại Sơn, cuối cùng cũng được gặp mặt.” Trong lời nói có ý tứ nghe danh không bằng gặp mặt: “Có điều Phượng Nhị đương gia nổi danh trên giang hồ đã lâu, hẳn là hiểu được thứ nào đó dù có quý đến đâu nhưng không phải người nào cũng có thể cầm được.”

Phượng Tây Trác vuốt vuốt tay nói: “Không sai không sai. Chắc là vì nguyên nhân này, Hoàng Thượng mới không ban ngọc tỷ cho ta.”

“Không chỉ có ngọc tỷ, bảo vật thế gian mà không nên được, không thể được có rất nhiều.”

Nói đến đây, ý đồ của hắn coi như đã không còn che đậy nữa. Nàng một bên thầm mắng Mộ Tăng Nhất xui xẻo, làm hại người khác đánh lên đầu nàng, một bên nói: “Vị huynh đài này, sắc trời cũng không còn sớm nữa, huynh cũng đừng nên dây dưa nữa, mọi chuyện đều đã nói ra rồi, muốn đánh liền đánh, không đánh thì dẹp đi, dù sao cũng không nên đứng chậm chạp như lão nhân đuổi muỗi thế chứ?”

Thanh niên bật cười, “Phượng Nhị đương gia quả nhiên thẳng thắn. Được, trước mắt người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta hy vọng Nhị đương gia có thể trả vật về nguyên chủ.” Một đôi con ngươi sáng như gương, trong bóng đêm yên tĩnh nhìn chằm chằm nàng.

Phượng Tây Trác loát tay, “Được.” Dù sao nàng cũng chỉ định dùng Cao Thị Bí Bảo Đồ đổi lấy một lời hứa hẹn của Trương Văn Đa mà thôi.

Thanh niên hiển nhiên không nghĩ tới nàng lại đáp ứng sảng khoái như vậy, hơi cúi người nói: “Vậy làm phiền Nhị đương gia.”

Phượng Tây Trác nói: “Dù sao đã mất công, cũng nên nhận được chút tiền thưởng chứ?”

Thanh niên cười nói: “Đương nhiên, không biết Phượng Nhị đương gia muốn cái gì?”

“Danh xưng.” Nàng nhún vai nói, “Dù sao sau này ta cũng không thể nói với người ta rằng, ngày đó ta ở trên đường nợ một người không biết tên tuổi tiền nước được.”

Thanh niên nâng chén che khuất môi. Giọng nói mơ hồ, “Xa châu, Tiêu Tấn.”

“Thì ra là Cẩm Tú công tử của phủ Lam quận vương.” Phượng Tây Trác ôm quyền nói: “Nghe danh đã lâu.”

Nói xong, vòng qua tiểu trạm, đề khí thả người, thi triển khinh công mà đi.

Trong tiểu trạm, Tiêu Tấn báo xong lai lịch với Phượng Tây Trác vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nhìn vào trong bóng đêm mờ mịt tối đen, một tay nâng trà.

Trong bóng đêm, dường như có thân ảnh của một người xẹt qua.

Tiêu Tấn cảm thấy áp lực trên người giảm đi, chậm rãi thở ra một hơi. Cách xa trăm bước lại có thể ép ra khí thế khiến hắn không dám khinh động, cao thủ có thể đạt tới cảnh giới như thế trên thế gian chỉ đếm được trên đầu ngón tay, sẽ là vị nào đây?

Bên bờ sông Yến Hạnh, Hình Hiểu Hiểu cố nén nôn nóng trong lòng, hai mắt nhìn thẳng đám đông càng ngày càng thưa trên Thủy Thượng Cư, chỉ sợ nhìn thấy Phượng Tây Trác không cẩn thận lộ ra sơ hở bị người ta buộc thành một đống rồi ném ra ngoài.

“Ngươi nhìn như vậy, có nhìn đến mù cũng không có kết quả gì.”

Hình Hiểu Hiểu cả kinh quay đầu, thiếu nữ ghé vào cửa sổ, đang mỉm cười với nàng không phải Phượng Tây Trác thì là ai?

“Cô Cô.” Nàng vô lực hô lên hai chữ này, nói xong lo lắng nửa ngày cuối cùng cũng được xả ra.

Phượng Tây Trác nhảy lên xe ngựa, tiến vào trong xe, “Có thu hoạch gì không?”

“Ta chỉ ở đây trông xe ngựa.” Nàng thấp giọng nói.

“Vì sao chỉ ở đây trông xe ngựa?” Phượng Tây Trác ngẩn người, lập tức tỉnh ngộ, “Người thật sự là không rủa ta một ngày không được sao?”

“Ta cũng là quan tâm Cô Cô thôi. Trên sách rõ ràng nói kỵ thủy kỵ mộc.”

“Nếu tên thuật sĩ giang hồ kia chỉ có một gian nhà với bốn bức tường, ngày ngày chỉ lo kiếm ba bữa, chắc chắn về sau sẽ không còn thời gian viết lung tung những thứ này nữa.” Nhất định phải tìm thời gian đến nhà hắn trộm sạch, cướp sạch.

“Một thuật sĩ ngã xuống, sẽ có trăm ngàn thuật sĩ khác đứng lên. Từ khi lời dự đoán của Phế môn được đưa ra, thuật sĩ giang hồ so với Trạng Nguyên còn có thể diện hơn, Cô Cô có thể cướp được của mấy người?”

“Lời dự đoán của Phế môn? Thiên hạ phân tranh, liệt ngũ ngưng chiến sao?” Phượng Tây Trác nói xong, cả người như rơi vào trầm tư.

Hình Hiểu Hiểu thấy nàng thất thần, vội vàng đẩy đẩy, “Tại sao chúng ta còn chưa đi?”

“Trương Văn Đa đi rồi sao?”

“Chưa.”

“Vậy chờ một chút.”

“Chẳng lẽ Cô Cô lại muốn trộm nữa?” Hình Hiểu Hiểu thấy hai tay nàng trống trơn, biết là chưa ra tay được.

“Không phải trộm, là nhìn.” Phượng Tây Trác nói.

“Nhìn cái gì?”

“Nhìn xen hắn có vội hay không.”

“Cái gì mà vội hay không?” Hình Hiểu Hiểu kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ Cô Cô thành công rồi?”

“Cũng có thể nói như vậy. Không lấy được Tây Hoang Kỳ Trân nhưng lấy được vật khác.”

Hình Hiểu Hiểu theo ánh mắt của nàng, nhìn liếc về phía Thủy Thượng Cư, “Cô Cô vì sao muốn xem hắn có vội hay không?”

Phượng Tây Trác thản nhiên giải thích, “Loại chuyện vơ vét tài sản không phải cứ tài sản vào tay đã là tuyệt đối. Cái chính là tâm lý chiến đấu, trước xác định thái độ của đối phương, sau đó mới tìm đối sách tương ứng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Hình Hiểu Hiểu lo lắng nói: “Nhưng Nguyễn Đông Lĩnh cũng sắp đến, chúng ta chỉ sợ không còn bao nhiêu thời gian.”

“Vậy để hắn tự đến. Hắn lớn như vậy chắc hẳn có thể tự chiếu cố chính mình.” Phượng Tây Trác hạ giọng, tự lẩm bẩm, “Vô luận thế nào, cuộc mua bán này nhất định phải làm lớn một chút mới được.”

Hình Hiểu Hiểu thở dài. Rốt cuộc do ăn nhờ ở đậu, ngay cả Phượng Cô không sợ trời không sợ đất đều bắt đầu kín đáo rồi: “Đều do Đại đương gia suốt ngày mất tích, bằng không Cô Cô cũng không cần vất vả như vậy.”

“Hôm nay ta nhìn thấy hắn.”

“A?”

“Vật kia chính là hắn đưa cho ta.”

“Chẳng lẽ trận rối loạn ban nãy chính là do hắn gây ra?” Trách không được cảm thấy tình huống kia lại quen thuộc như vậy, thì ra rất giống tác phong lúc trước của Tự Tại Sơn. Hình Hiểu Hiểu xoa xoa cái trán, “Đại đương gia rốt cuộc đưa cho Cô Cô cái gì vậy?”

Phượng Tây Trác nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không cần biết là cái gì, chỉ cần có thể sử dụng là tốt rồi.”

Hình Hiểu Hiểu cũng không hỏi nữa, “Có Đại đương gia ở đây, chuyện này tất nhiên có thể thành công.”

“Cái đó cũng không hẳn, trên đường trở về ta gặp một người.”

“Ai?”

“Tiêu Tấn.”

“Tiêu Tấn?” Hình Hiểu Hiểu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, con mắt chợt máy động, “Cẩm tú công tử Tiêu Tấn?”

“Nên gọi hắn là thế tử của Lam quận vương.”

“Hừ, Hoàng đế còn chưa có thừa nhận đâu.”

Phượng Tây Trác cười cười, “Lam quận vương phủ còn cần Hoàng đế thừa nhận sao?”

“Cũng đúng, ngay cả Lam quận vương cũng không có cách nào khác, nếu đổi lại là ta, nhi tử nhi nữ của mình toàn bộ chết ở dưới tay Hoàng đế như thế, ta lập tức sẽ tập hợp nhân mã đánh lên kinh thành, lấy mệnh đền mạng!”

Năm đó Hoàng đế vì sắc phong Chung Lâm Lang làm hoàng hậu, không để ý đến sự ngăn trở của Lan quận vương phủ và chúng đại thần, kiên quyết giam hoàng hậu trước – Lam Dục Lâm vào lãnh cung, hại nàng không cam lòng chịu nhục mà tự sát. Hai ca ca của nàng lại bị Hoàng đế phái ra sa trường chết trận. Lam quận vương phủ không còn người nối nghiệp, thù hận như vậy, cứ coi như Lam quận vương nói không để ý, chỉ sợ thiên hạ cũng không có người tin!

Phượng Tây Trác nghiêm mặt nói: “Trước không đề cập tới khúc mắc của Hoàng đế cùng phủ Lam quận vương, ngay giữa Chung gia và Lam quận vương cũng coi như có lớp lớp hận thù. Lần này tuy rằng Tiêu Tấn thả cho ta một con ngựa, nhưng khó đảm bảo sẽ không ở một bên chờ thời cơ khác.”

Hình Hiểu Hiểu gãi gãi đầu, “Thụy Châu đề đốc Trương Văn Đa của thành Tùng Nguyên, Lam quận vương phủ Tiêu Tấn, Nguyễn Đông Lĩnh đang trên đường tiến đến, còn có chúng ta đại diện cho Chung gia…… Thế này thật đúng là một nồi mà nhiều cháo.”

“Trong thành Tùng Nguyên còn có hai vị Bồ Tát khác nữa.” Nàng nhìn tân khách trên Thủy Thượng Cư ở đối diện tấp nập đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Hàn đại tổng quản của phủ Kiều Quận Vương, và đường đệ mà đương kim Hoàng đế sủng tín nhất – Kiêu Dương Vương.”

“Kiêu Dương Vương?” Hình Hiểu Hiểu cả kinh, “Chẳng lẽ hắn tới bắt chúng ta?”

“Chắc không phải.” Lời nói đến đây bỗng nhiên dừng lại.

Ở trên cầu gỗ, Trương Văn Đa trong sự vây quanh của mọi người vội vàng lên kiệu, trên gương mặt hình chữ điền, trầm ngưng như nước.

“Xem ra chúng ta phải đợi thêm mấy ngày.” Phượng Tây Trác thở dài.