Số Phận Phi Tần

Chương 12




Hắn sủng nịnh nhìn nàng. Nàng cũng nhìn hắn, hai mắt chất chứa nhu tình. Lưu Lạc Bình nghiêng đầu, đầu dựa vào vai hắn, hơi cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói:

- Hoàng thượng…thần thiếp thực sự rất muốn sinh cho Hoàng thượng một đứa bé, chỉ tiếc…

Lưu Lạc Bình nhạy cảm phát hiện ra được một cử động nhỏ của Hoàng thượng, mà cử động này, thường chỉ xuất hiện khi hắn có điểm bối rối. Cả người hắn vẫn như thường, không hề có biểu hiện khựng lại, hay trong mắt đột nhiên lướt qua tia nhìn phức tạp, nhưng động tác đột nhiên hơi co lại của ngón trỏ bàn tay phải kia, chỉ xuất hiện khi hắn có điều trốn tránh. Mà nàng biết được điều này, chính là nhờ mười mấy năm luôn ở bên cạnh hắn. Nhưng Lưu Lạc Bình lại có điểm mờ mịt, hắn bối rối, trốn tránh điều gì cơ chứ? Chẳng lẽ hắn có điều gì lừa nàng? Hoàng thượng chưa bao giờ lừa nàng cả, cho dù có, cũng sẽ chỉ là lừa gạt những chuyện nhỏ, chưa bao giờ khiến hắn cảm thấy bối rối hay trốn tránh, rốt cuộc, là chuyện gì? Lại khiến hắn như vậy? Chẳng lẽ có liên quan đến nữ nhân Hậu cung?

Lưu Lạc Bình nhíu mày, nàng không hi vọng đáp án này xuất hiện, đáp án này, thực sự là đáp án nàng không mong muốn nhất. Nhưng cho dù nàng có thắc mắc, có tò mò, thì đương nhiên nàng vẫn sẽ không hỏi ra miệng. Hắn là đế vương, có nhiều bí mật, chỉ cần hắn là đế vương, liền luôn luôn sẽ có chuyện che giấu.

Hoàng thượng hơi nghiêng đầu về phía nàng, khe khẽ nói:

- Nếu nàng đã muốn có con như vậy, trẫm liền phải càng cố gắng hơn nữa rồi.

Lưu Lạc Bình có điểm ngạc nhiên, nhưng cũng thuận theo hắn, chỉ là hiện tại là ban ngày, quả thật có điểm ngượng ngùng. Hoàng thượng nghỉ trưa ở Khương Lạc cung, chính là làm chuyện không hay ho, tin tức này, đương nhiên sẽ không truyền ra ngoài.

Ở Khương Lạc cung một mảnh xuân sắc, còn ở Chiêu Dương cung, lại là hơi thở âm mưu mù mịt. Hoàng hậu nghe cung nữ tâm phúc bên mình bẩm báo về sự việc thôi tình hương ở Lệ Y điện, không nghĩ tới lại là Trần phi ra tay, tự tổn thất mình để đạt được mục đích, thủ đoạn này, trong Hậu cung cũng không hiếm, thậm chí có người còn không tiếc dùng đứa con mình mang thai để lôi kéo thánh sủng, giẫm đạp phi tần khác thì chuyện cỏn con như mất một đêm thị tẩm này có là gì đâu.

Trên khuôn mặt đoan trang của Hoàng hậu nở nụ cười nhàn nhạt. Thật phải cám ơn Trần phi, đã giúp nàng ta ra tay với Lệ quý nhân, Lệ quý nhân này, thực sự khiến nàng không ưa nổi. Hành động kỳ quái thì không sao, rất tốt, nhưng chính là Lệ quý nhân này lại có thứ mà phi tần Hậu cung khác không có, là sức sống, là sự chân thật, thậm chí, còn là sự thánh thiện. Đó đều là những điều mà phi tần Hậu cung ghét nhất, đừng nói chi đến người đứng đầu Hậu cung là Hoàng hậu.

Hoàng hậu không hiểu sao, nhưng vừa nhìn thấy Lệ quý nhân này, đã căm ghét vô cùng, căm ghét hơn cả so với Thục phi, đối thủ một mất một còn tranh đấu bao nhiêu năm với nàng ta. Hoàng hậu nheo mắt, trong mắt một mảnh sắc lạnh, Lệ quý nhân này, không thể giữ, cho dù sau này có làm nên sóng gió gì hay không, hiện tại, cũng không thể coi thường. Nhưng ít ra, nàng ta còn đang nắm quyền chủ động, một năm này, phi tần Hậu cung tuyệt đối không thể mang thai, Lệ quý nhân cũng không ngoại lệ, còn người ở Khương Lạc cung luôn phải uống thuốc điều dưỡng kia, nàng ta không dùng đến dược vật khiến nàng ta một năm không thể mang thai, mà đã diệt cỏ diệt tận gốc, hoàn toàn không phải lo lắng.

Nhưng năm sau, tuyệt đối không thể tiếp tục dùng cách này nữa, hiện tại Hoàng thượng cũng đã nghi ngờ, chứ đừng nói đến một năm sau nếu nàng ta còn tiếp tục giở trò. Nhưng nàng ta đến bây giờ vẫn không thể có con, thực sự là vô cùng nôn nóng, trưởng hoàng tử tuyệt đối phải là từ trong bụng nàng mà ra, tuyệt đối không thể là người khác.

Hoàng hậu ngồi trên ghế, tay xoa xoa bụng, tại sao nàng ta vẫn còn chưa có thai cơ chứ, tuổi nàng ta cũng đã cao, nếu đợi thêm mấy năm nữa, tú nữ mới vào cung, nhan sắc nàng ta không địch lại thì thôi, nếu dưới gối cũng không có Hoàng tử, chẳng phải là nơi nơi chịu sự chèn ép của phi tần Hậu cung ư.

Hoàng hậu nhíu chặt mày, âm thầm sai người đến hỏi Thái y viện, nếu như có phương thuốc nào khiến người ta mang thai thì thật tốt quá. Hôm nay là ngày mười lăm, là ngày Hoàng thượng bắt buộc phải đến Chiêu Dương cung, thật hy vọng lần này có thể mang thai.

Là ngày mười lăm, nên tối hôm đó Hoàng thượng đương nhiên đi Chiêu Dương cung. Mấy ngày hôm sau thì bắt đầu sủng hạnh các phi tần mới vào cung, nhưng không hề sủng hạnh Lệ quý nhân nữa, ngược lại nổi lên là Tưởng mỹ nhân, cũng đã ba đêm liền được thị tẩm. Trong Hậu cung giờ này cũng không vội tính kế Tưởng mỹ nhân, chỉ âm thầm ghen ghét, vò nát khăn tay, đập phá bình hoa chén đũa, chửi mẳng cung nữ thái giám để hả giận.

Phi tần Hậu cung luôn là như vậy, luôn luôn đứng sau đợi xem ngươi có còn được thánh sủng hay không, nếu như đang lúc ngươi đang được thánh sủng, phi tần Hậu cung có đầu óc đều sẽ không động đến. Nhưng thời thời khắc khắc phi tần luôn luôn nhăm nhe, chỉ cần ngươi thất sủng, liền phải đối mặt với không ít mưu toan thủ đoạn.

Mà Lệ quý nhân, hiển nhiên hiện tại đã bị nhận định là phi tần thất sủng, phi tần Hậu cung cũng đang xoa xoa tay chuẩn bị ra tay với nàng ta rồi.

Lệ Y điện.

Lệ quý nhân lúc này lại cảm thấy vô cùng rối rắm, không hiểu sao mấy ngày hôm nay không được thấy Hoàng thượng, nàng ta lại có điểm luyến tiếc, nôn nóng muốn gặp. Quả thực không hiểu tại sao, nàng ta hiện tại chỉ lo giải quyết cảm xúc phức tạp trong lòng mình, nào có hơi đâu để ý ánh mắt của các phi tần Hậu cung khác ra sao. Càng không biết các phi tần đó giờ đang muốn giải quyết nàng ta ra sao.

Lệ quý nhân ôm tâm trạng vô cùng phức tạp ra khỏi Lệ Y điện, đi dạo trong Ngự hoa viên, chỉ tiếc, gặp người không nên gặp. Phía trước là Thục phi đang đi cùng với Tưởng mỹ nhân, Lệ quý nhân giờ muốn đi đường vòng cũng không được nữa. Đối với Thục phi, nàng ta luôn có khúc mắc, cho dù hiện tại xem như thừa nhận Thục phi không phải người xuyên không giống mình, nhưng trong lòng tràn ngập cảm giác thất vọng, vẫn là không muốn đối mặt. Còn Tưởng mỹ nhân, chính là thuần túy không ưa nổi, thị sủng sinh kiêu, mắt cao hơn đầu, thật đáng ghét.

Lệ quý nhân dù có không vừa lòng thế nào, muốn trốn tránh hai người này ra sao, cũng phải tiến lên một bước, nở nụ cười đoan trang nhã nhặn tiêu chuẩn, uyển chuyển nói:

- Muội muội thỉnh an Thục phi tỷ tỷ, Thục phi tỷ tỷ cát tường.

Thục phi chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lệ quý nhân, phất phất tay cho nàng ta miễn lễ, Tưởng mỹ nhân cũng hành lễ với nàng ta, nhưng trong mắt đầy trêu tức và cười nhạo. Phi tần mới được sủng và phi tần được sủng trước kia gặp nhau, hiển nhiên là sẽ không yên bình phẳng lặng gì cho cam.

Thục phi mắt lạnh nhìn, tỏ sẵn ý không tham gia, nhàn nhạt nhìn trăm hoa đua nở trong Ngự hoa viên, mở lời:

- Tỷ tỷ và Tưởng muội muội đang đi dạo Ngự hoa viên, nếu Lệ muội muội không phiền, liền tham gia đi.

Lệ quý nhân làm sao dám từ chối lời mời từ phi tần có phẩm vị cao hơn mình ngàn trượng như vậy. Mặc dù trong lòng vạn phần không muốn, ngoài mặt vẫn là nở nụ cười ngọt ngào mỹ lệ, vui vẻ đồng ý. Lệ quý nhân trong lòng âm thầm cảm thán, thật không thể tin được, mới tới cổ đại không lâu mà công phu che giấu cảm xúc, sắc mặt không đổi của nàng ta đã tăng tiến vượt bậc.

Ba người đi dạo một hồi trong Ngự hoa viên, Tưởng mỹ nhân nở nụ cười xinh đẹp, đề nghị:

- Đi dạo một hồi mọi người đều thấy mệt, chúng ta vào Lương đình nghỉ ngơi được không, Thục phi tỷ tỷ?

Thục phi gật đầu, ba người liền đến Lương đình ngồi xuống. Tưởng mỹ nhân làm như vô ý nói:

- Lệ tỷ tỷ, muội muội nghe nói tỷ tỷ có một cung nữ làm điểm tâm rất khá, không biết muội muội hôm nay có diễm phúc được hưởng không?

Hiển nhiên là Tưởng mỹ nhân này cũng là người tin tức linh thông, sự việc trước kia Lệ quý nhân dùng điểm tâm thăm dò Thục phi, ý muốn hỏi Thục phi có phải người xuyên không bị Tưởng mỹ nhân biết được. Mà nghe vào tai Tưởng mỹ nhân, dường như là Lệ quý nhân tỏ ý muốn lên thuyền của Thục phi nhưng bị từ chối. Tưởng mỹ nhân rất vui vẻ với kết quả này, nàng ta còn đang muốn ra tay với Lệ quý nhân, nếu Lệ quý nhân lên thuyền của Thục phi rồi, chẳng phải là khó cho nàng ta sao.

Lệ quý nhân thấy đề nghị của Tưởng mỹ nhân, không tiện từ chối, liền sai bảo cung nữ bên người một tiếng. Phân vị của Lệ Tâm Như mới là quý nhân, còn chưa được phép có phòng bếp nhỏ, cung nữ kia đi chính là đến Ngự thiện phòng mượn chỗ nấu ăn.

Ba người ở đây trò chuyện nói chuyện phiếm, cung nữ kia đi một lúc liền trở về, bưng theo một hộp gỗ, bên trong là điểm tâm được làm rất tinh xảo. Thục phi hơi liếc mắt nhìn, không khác mấy so với lần trước Lệ quý nhân dùng điểm tâm để hỏi ý thăm dò nàng.

Nhưng lần trước Lưu Lạc Bình có thể thản nhiên mắt cũng không chớp gắp điểm tâm cho vào miệng, còn lần này thì không. Lần trước, Lệ quý nhân mới chỉ là một tuyển thị phân vị nhỏ nhoi thấp kém không đáng nhắc tới, không ai sẽ đi hãm hại nàng ta, mà nàng ta thì không có gan hãm hại Lưu Lạc Bình. Còn bây giờ thì khác, người muốn trừ bỏ Lệ quý nhân không ít, hiện tại Lệ quý nhân đang thất sủng, là thời điểm thích hợp nhất để các phi tần ghen ghét từ trước động tay động chân. Cung nữ đi làm việc kia là của Trần phi, mà ở Ngự thiện phòng có không ít người của các cung khác, không thể không lưu tâm.

Nhưng cho dù trong lòng nghi ngờ thì nghi ngờ, giả bộ thì vẫn cần phải giả bộ, Lưu Lạc Bình vẫn nâng đũa gắp một khối điểm tâm được làm tỉ mỉ tinh xảo bỏ vào bát, nhưng chưa vội ăn, thuận miệng khen mấy lời hoa mỹ. Lưu Lạc Bình thấy được mắt Tưởng mỹ nhân hơi lóe lên ánh sáng, quả nhiên, vừa ăn xong khối điểm tâm, Tưởng mỹ nhân liền cả người đổ gục, vẻ mặt vô cùng đau đớn, ôm chặt lấy bụng. Lưu Lạc Bình vội vàng hạ đũa, đứng dậy khỏi ghế, quay mặt nhìn cung nữ của Tưỡng mỹ nhân, quát:

- Còn đứng đó làm gì, mau đi truyền Thái y.

Cung nữ đó luống cuống hốt hoảng mất một lúc, mới vội vàng chạy đến Thái y viện. Mà Tưởng mỹ nhân cả người ướt đẫm mồ hôi, vô cùng đau đớn, không ngừng rên rỉ. Thục phi nheo mắt, phân phó:

- Mau mau đưa Tưởng mỹ nhân về Ngọc Anh điện.

Thục phi là người ở hiện trường, đương nhiên phải đi theo. Mà nhân vật chính của sự việc lần này cũng không phải nàng, là nhằm vào Lệ quý nhân. Lệ quý nhân đi bên cạnh, vẫn một vẻ mặt mờ mịt không hiểu, hiển nhiên là còn chưa rõ sự tình mình bị hãm hại.