Số Phận Phi Tần

Chương 20




Tiểu Đào là cung nữ thô sử, bình thường thường xuyên làm việc nặng. Ngày hôm qua liều mình tới tìm đại cung nữ bên cạnh Thục phi, đại cung nữ đó truyền lời, Thục phi sẽ cho người truyền gặp nàng ta vào sáng hôm nay, nhưng đến giờ vẫn không thấy động tĩnh, thực sự là có điểm nôn nóng, dù sao, nàng ta thực sự không thích cơ thể này chút nào, hơn nữa lại còn phải sống trong cung, thân thể này đúng là không điểm gì tốt.

Tiểu Đào đang nghĩ ngợi lung tung, liền có một cung nữ tiến lại gần, khuôn mặt có vẻ hốt hoảng. Đây cũng là cung nữ thô sử, đối xử rất tốt với Tiểu Đào, hai người xem như thân thiết. Cung nữ đó dùng giọng nói hốt hoảng nói với Tiểu Đào:

- Tiểu Đào, sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, làm rách y phục của nương nương, nương nương giờ đang sai người đưa ngươi qua chính điện vấn tội đây.

Tiểu Đào sửng sốt, nhìn cung nữ trước mắt một chút, thì ra đây là cách Thục phi cho triệu nàng, dù sao trong cung cũng nhiều tai mắt, làm vậy cũng không có gì lạ. Tiểu Đào nói vài lời an ủi với cung nữ đang vô cùng lo lắng kia, liền đi theo tiểu thái giám dẫn đường, lần đầu tiên tiến vào chính điện Khương Lạc cung, tiện thế ngó nghiêng nhìn nhiều một chút, cung điện của phi tần có khác, thực sự là hoa lệ không tầm thường, lại hướng mắt nhìn vị Thục phi nương nương trước kia nàng chỉ được nhìn từ xa kia.

Quả nhiên, thị lực của nàng vẫn rất tốt, nhìn từ xa cũng có thể nhận ra Thục phi nương nương này rất giống, tuy xinh đẹp hơn đôi chút, nhưng thực sự vẫn là rất giống, nàng không thể nhận lầm được.

Tiểu Đào ngước lên nhìn Thục phi nương nương, không hề có nửa điểm e sợ, thực sự nương nương rất xinh đẹp, mặc cung trang, cài trâm, đeo khuyên tai, thực sự là hoa lệ quá đi, làm mờ mắt nàng luôn rồi.

Tiểu Đào vội lắc lắc đâu, giờ không phải thời gian thưởng thức cái đẹp, ngươi nghĩ còn muốn ở lại thân thể kỳ cục này rồi sống trong cung đến hết đời sao, tuyệt đối không muốn! Tuyệt đối không muốn! Cho dù thân thể không thể thay đổi! Nhưng hoàn cảnh thì vẫn phải nỗ lực thay đổi!

Tiểu Đào vội vàng ngước lên nhìn Thục phi, quỳ xuống, cung kính nói:

- Nương nương, nô tỳ có chuyện muốn nói.

Thục phi hơi cúi xuống nhìn nàng, giọng nói vừa cất lên, Tiểu Đào lập tức phát ngốc rồi, giọng nói này…thực sự là quá hay! Quá đi vào lòng người đi thôi!

- Ngươi muốn nói gì?

Tiểu Đào lại lắc lắc đầu tỉnh táo lại một hồi, hơi chuyển mắt nhìn trong đại điện chỉ có hai tâm phúc của Thục phi là hai đại cung nữ Hoàng Ly và Tố Ngưng. Nhưng chuyện nàng sắp nói ra, tâm phúc cũng không nghe được, tốt nhất là các nàng nên ra ngoài.

Thục phi hơi liếc mắt nhìn Hoàng Ly và Tố Ngưng. Hoàng Ly do dự định nói, dù sao nàng là nha hoàn hồi môn của chủ tử, được lão gia bồi dưỡng theo bên cạnh chủ tử, cũng biết một ít võ công, để một mình cung nữ kia ở lại với chủ tử, có nguy hiểm thì sao?

Thục phi nhìn ra lo lắng của Hoàng Ly, chỉ mỉm cười gật gật đầu, Hoàng Ly tuy có điểm khúc mắc, nhưng vẫn lui ra ngoài, đóng kín cửa.

Lúc bấy giờ, Thục phi mới chuyển mắt nhìn cung nữ có thân hình nho nhỏ, khuôn mặt tròn trước mắt, thản nhiên nói:

- Được rồi, hiện tại, có thể nói.

Tiểu Đào không có lấy một phần lo sợ, nhìn như vậy, Lưu Lạc Bình có điểm thưởng thức. Tiểu Đào ngẩng đầu, thái độ cung kính lại không có vẻ chân thực lắm:

- Nương nương, nương nương là người xuyên không đến từ hiện đại.

Lưu Lạc Bình có điểm ngạc nhiên, chẳng lẽ đây cũng là người xuyên không, trước kia cũng từng quen biết với nàng, nhìn thấy dung mạo hiện giờ của nàng liền cho rằng như vậy. Nhưng chỉ như vậy thì không có gì chắc chắn cả, cung nữ này thế nhưng giọng điệu lại vô cùng khẳng định, không phải là hỏi giống như lần Lệ Tâm Như thăm dò nàng.

Lưu Lạc Bình vẫn quyết định giả ngu:

- Người hiện đại? Xuyên không? Từ ngữ của ngươi thật kỳ quái, thật giống với những từ ngữ Lệ quý nhân từng nói.

Đối tượng xuyên không khác, nàng đang gợi ý cho cung nữ này đấy, nên đi tìm Lệ quý nhân nọ đi. Ngược lại, hiện tại, cung nữ trước mặt lại nửa điểm cung kính cũng không thèm giả bộ, trong mắt còn có chút ít giảo hoạt:

- Nương nương không cần giả bộ.

Dừng một chút, cung nữ đó thế nhưng đổi giọng:

- Lạc Lạc, cứu ta…hu hu…

Lưu Lạc Bình triệt để ngây ngốc rồi, “Lạc Lạc”? Ngữ khí này? Người xuyên không? Quen biết nàng? Đừng nói là…người trước mắt này là Tiểu Ngân?!

Hiện tại, Lưu Lạc Bình còn không biết, thực ra Tiểu Đào cũng không có dũng khí như đã thể hiện ra, nàng ta thực sự đang đánh cược, ai biết có phải lầm lẫn hay không, nhưng thà đánh cược còn hơn bê cái thân thể nữ nhân chán chết này chết già ở trong cung, còn phải hầu hạ phục vụ cả đời nữa, kết cục sớm muộn cũng là chết. Thật bi thảm.

Lưu Lạc Bình có điểm do dự, nhưng vẫn quyết định không giả bộ nữa, dùng giọng điệu không xác định hỏi:

- Ngươi là Tiểu Ngân?

Cung nữ trước mặt mãnh liệt gật đầu, không ngừng:

- Phải phải.

Lưu Lạc Bình bật cười, vui vẻ nhìn bộ dáng rối rắm của Tiểu Ngân, cũng phải nha, từ một đại nam nhân đẹp trai tuấn tú, lại xuyên vào thân thể nữ nhân, hơn nữa thân phận nữ nhân này còn kém cỏi như vậy.

Lưu Lạc Bình tuy rất muốn cười, nhưng vẫn nhịn lại, hỏi:

- Làm sao ngươi biết là ta?

Tiểu Ngân đã được Lưu Lạc Bình xác định thân phận, liền không có nửa điểm e dè, ngang nhiên ngồi ngang hàng với Lưu Lạc Bình, hoàn toàn không có một chút tự giác, hiện tại mình đang mang thân phận cung nữ, bị người khác nhìn thấy cảnh này là đủ để bị lôi đi chém đầu.

Tiểu Ngân tiện tay cho một quả nho đặt ở bàn vào miệng, nói:

- Thực ra ta cũng không xác định lắm, chính là thực sự chịu không nổi cuộc sống kiểu này. Ta thấy dung mạo ngươi rất giống với Lạc Lạc ở hiện đại, hơn nữa nghe ngóng được khuê danh của ngươi cũng giống vậy nữa, nên thực sự là có điểm đánh cược. Nhưng quan trọng nhất, cái để ta phát hiện ra thân phận người xuyên không của ngươi nha…

Lưu Lạc Bình nhướng mày, hai mắt có ý cười, cảm xúc gặp lại đồng hương lâu ngày này thực sự rất vui vẻ, không có giống như lúc gặp Lệ Giai, hoàn toàn chính là bình thản. Tiểu Ngân thần bí nheo mắt, chậm rãi nói:

- Chính là thứ đó đó ngày đến tháng.

Lưu Lạc Bình ho khụ khụ vài cái, trên mặt nổi lên một rặng mây đỏ nhàn nhạt, cũng không đáp lại. Thì ra Tiểu Ngân là cung nữ thô sử, ngoài việc giặt giũ thi thoảng còn bị sai sử xử lý cái này sao? Tiểu Ngân ngược lại còn bồi thêm một câu:

- Là có cánh nha.

Lưu Lạc Bình cười nói:

- Ngươi làm sao biết người cổ đại không làm ra được có cánh.

Tiểu Ngân cười cười:

- Không có đâu nha, không những có cánh, cách làm cũng khá giống hiện đại. Hơn nữa, nếu ta đoán không nhầm, ngươi không có bó chân. Nhìn cỡ giày không nhỏ như các phi tần khác.

Ở thời đại này vẫn còn thịnh hành việc bó chân, tiểu thư quan lại đều bó chân, nhưng nàng, chính là mang tư tưởng hiện đại, thực sự không chấp nhận nổi thứ thẩm mỹ đau đớn mà không đẹp đẽ đó, nên quyết định không bó chân, Hoàng thượng cũng biết, trước kia còn giúp nàng trong công cuộc năn nỉ cha mẹ không cho nàng bó chân. Nghĩ đến Hoàng thượng, Lưu Lạc Bình hơi rũ mắt, nghĩ đến hắn, trong lòng lại cảm thấy buồn phiền, hắn… đã rất lâu rồi không đến gặp nàng.

Tiểu Ngân nhận ra cảm xúc thay đổi của Lưu Lạc Bình, chần chừ, vẫn quyết định im lặng. Lưu Lạc Bình rất nhanh thu lại toàn bộ cảm xúc ảm đạm vừa rồi, cười lên cũng không có vẻ gượng gạo, Tiểu Ngân lúc này mới có phần yên tâm, nhưng hắn không biết, hai mươi năm Lưu Lạc Bình sống ở cổ đại, cái học được nhiều nhất chính là giả bộ, luôn luôn phải giả bộ, giả bộ mình đang vui vẻ khi trong lòng đang ảm đạm, giả bộ thản nhiên khi trong lòng đang khó chịu, giả bộ, rồi lại giả bộ. Trước kia, chỉ có ở trước mặt Hoàng thượng, nàng mới không phải giả bộ như vậy, mà hiện tại xem ra, cơ hội để không giả bộ cũng không có.

Lưu Lạc Bình nở nụ cười khẽ, nhìn Tiểu Ngân đang trong bộ dáng cung nữ, hỏi:

- Tiểu Ngân, ngươi tốn công sức tìm gặp ta như vậy, không chỉ để hàn huyên chứ?

Tiểu Ngân nghe Lưu Lạc Bình hỏi vậy, liền để lộ ra nét mặt hoang mang. Quả thực, từ một đại nam nhân trở thành một nữ nhân, có ai không hoang mang cơ chứ. Lưu Lạc Bình tiếp tục hỏi:

- Ngươi xuyên tới đây bao lâu rồi.

Tiểu Ngân nhẩm tính, vậy mới phát hiện ra, thì ra hắn đến nơi này cũng đã một thời gian rồi, ngẩng đầu, nhìn Lưu Lạc Bình, đáp:

- Một tháng.

Lưu Lạc Bình gật đầu, “ừm” nhẹ một tiếng, trong vòng một tháng mới dám xác định nàng chính là Lưu Lạc Bình ở hiện đại, Tiểu Ngân cũng thực cẩn thận, Lưu Lạc Bình đột nhiên nghĩ, nếu Tiểu Ngân không từ chối, mình giữ lại Tiểu Ngân làm tâm phúc được thì thật tốt. Nghĩ xong, lại tự bật cười, đối phó với thân thể nữ nhân kia đối với Tiểu Ngân đã đủ rối rắm rồi, còn ném cho hắn thêm rắc rối nữa, cũng thật tội nghiệp.

Tiểu Ngân trước giờ không phải người thích vòng vo, nhìn Lưu Lạc Bình một chút, mới chậm rãi nói:

- Ta hy vọng người đưa ta ra khỏi cung.

Lưu Lạc Bình gật gật đầu, thản nhiên đáp:

- Việc này rất đơn giản, đuổi một cung nữ ra khỏi cung, chỉ cần gán bừa một cái tội là được. Nhưng ngươi rời khỏi cung, cũng đâu biết nên đi đâu.

Tiểu Ngân lúc này mới “ồ” lên một tiếng:

- Ta chưa nghĩ đến, ban đầu chỉ nghĩ xem làm thế nào để thoát ra khỏi Hoàng cung, ta thực sự không thích nơi này, chưa nói tới bổn thiếu gia lần đầu tiên phải phục vụ người khác, ta cũng biết, nếu cung nữ không bị chủ tử đuổi khỏi cung, thì số phận chính là ở trong cung chết già, cũng không được gả cho gã nào hết. Thực ra có, nhưng là Hoàng thượng, ta trèo không nổi, mà cũng không muốn trèo, giống như ta trở thành một tên gay vậy. Nói tóm lại, chính là cảm thấy vô cùng kỳ cục.

Tiểu Ngân thở dài, vô cùng rối rắm. Lưu Lạc Bình nhẹ giọng nói:

- Nhưng ngươi đã xuyên vào thân thể nữ nhân rồi, buộc lòng phải chấp nhận thôi, chẳng lẽ bây giờ ngươi đi tìm một cô nương xinh đẹp, rồi kết tóc se tơ với nàng ta ư?

Tiểu Ngân hơi cúi mặt, tiện tay cho một quả nho vào miệng, nuốt xuống rồi mới nói tiếp:

- Ta biết, hiện tại ta cũng không thể trở lại, đương nhiên là phải chấp nhận thân thể hiện tại, nhưng cũng phải cho ta thời gian chấp nhận sự việc sau này ta sẽ lấy một nam nhân. Là nam nhân! Ngươi cũng phải biết, ta cũng là nam nhân! Mặc dù hiện tại không phải…

Tiểu Ngân dừng một chút, nghĩ nghĩ, lại nói tiếp:

- Ta sẽ tìm một nam nhân gia thế bình thường, sống cuộc sống bình thường là được, thân phận ta cũng không thích hợp để trèo cao. Hơn nữa ta cũng chưa nữ hóa đến mức thích Hoàng thượng, rồi đường đường là một đại nam nhân lại đi tranh giành với một đám nữ nhân.

Tiểu Ngân là người thông minh, cẩn thận, nói những lời có phần đại nghịch bất đạo này, hạ giọng tới mức thấp nhất. Lưu Lạc Bình đảo mắt, trong mắt có dòng suy nghĩ lưu chuyển. Nàng đứng dậy khỏi ghế, tự tay lấy giấy bút, nhanh chóng viết lên đó. Tiểu Ngân nhìn chữ nhỏ tinh tế từng dòng từng dòng xuất hiện trên giấy, cảm thấy cảm giác ngưỡng mộ sùng bái nổi lên. Không nghĩ tới nàng có thể hiểu những chữ của thời đại này, còn viết tinh tế như vậy, mặc dù hắn không chỉ được ra là chữ đẹp như thế nào, chỉ biết là nhìn rất đẹp.