Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 44: Thuấn An Nhan xuất kế cứu Sở Sở




Một rất giọng nói hàm chứa lãnh đạm truyền vào trong tai Sở Sở:

“Tứ a ca, đây là phòng của ta, ngài tự mình tra xét đi, ta không thích người không liên quan vào chỗ của ta.”

Sở Sở thầm nói: giọng nói này rất quen thuộc, giống như từng nghe qua nơi nào?

Đột nhiên phát hiện mới vừa rồi lúc đi vào một viện cây trúc, không khỏi khẽ cười lên:

“Nguyên lai là huynh ấy, ta nói sao nhìn quen mắt như vậy, thì ra cùng Thúy Trúc hiên của Đông phủ có mấy phần tương tự, có thể thấy được Thuấn An Nhan này xác thực là yêu trúc thành ma rồi.”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Sở Sở vội vàng khẩn trương nín thở, nghe động tĩnh bên ngoài. Tứ a ca cùng Thuấn An Nhan một trước một sau vào phòng. Tứ a ca quan sát một vòng, một phòng ngủ rất trang nhã, Tứ a ca cẩn thận nhìn các nơi, không phát hiện đầu mối gì, chậm rãi bước vào phòng trong, bố trí càng thêm đơn giản. Một màn giường bát bộ màu tím đậm, một tủ treo quần áo không lớn cùng phía trước cửa sổ một án thư, chỉ có một ghế phủ gấm đặt ở phía sau án, vừa xem hiểu ngay cách bố cục

Thuấn An Nhan mắt quét qua màn, ngừng chốc lát, trên mặt thoáng qua một tia hoài nghi. Tứ a ca xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa dùng sức hít hà, trong mắt lệ quang chợt lóe, quay đầu trở lại nói:

“Thế tử đây là mùi vị gì?”

Thuấn An Nhan cẩn thận ngửi ngửi, trong phòng có một mùi thơm của vỏ cam quýt rất nhạt. Sở Sở thầm kêu hỏng bét, chính mình rất ghét hương nhang Thanh triều, luôn làm chăn cùng quần áo làm cho gay mũi vô cùng. Trong ngăn kéo Sở Sở, tất cả đều sai Đại Nữu làm túi thơm vỏ cam quýt, mỗi hộc tủ đều có hai cái, nàng nói cho Đại Nữu cái này làm hương thơm, vừa mát mẻ mà lại còn đơn giản tiện nghi, thật tốt. Từ đó y phục của nàng, chăn bông đều mang theo một mùi hương cam quýt, mình quả thật bỏ quên cái này.

Nghĩ xong, âm thầm gấp gáp, sắc mặt Thuấn An Nhan khó lường dùng dư quang nhìn lướt qua, màn không thể tự động hạ xuống, trên mặt xẹt qua một tia mừng rỡ. Hắn nhớ cái mùi hương này, mùi thơm chỉ có Sở Sở mới có, mùi thơm mà mình không biết bao nhiêu lần, trong giấc mộng thường xuyên vang vọng trôi qua, liếc nhìn Tứ a ca có chút thiếu kiên nhẫn thầm nghĩ:

“Tù phạm này chỉ sợ là Sở Sở cũng chưa biết chừng.”

Nhanh nghĩ thoáng qua, lãnh đạm khẽ động khóe miệng cười nói:

“Tứ gia, ngay cả hương thơm trên người mình cũng không cảm giác được sao?”

Tứ a ca nâng lên tay áo đặt vào chóp mũi, hương cam quýt mát mẻ quả thật dày đặc hơn, sắc mặt không khỏi tối sầm lại, “Đúng a! Mình tại sao quên, ở chung một chỗ cùng Sở Sở mấy năm, những thói quen cổ quái này của nàng, mình sớm đã bị đồng hóa mà không biết. Hiện nay Dung Nguyệt cư làm gì còn dùng hương nhang, đều là túi thơm cam quýt mà Sở Sở làm cho, đừng nói hắn, chính là nô tài nha hoàn của Dung Nguyệt cư đi ra ngoài cũng là hương thơm này.”

Thở dài thật thấp nói:

“Quấy rầy thế tử rồi.”

Nói xong sải bước đi ra ngoài, Thuấn An Nhan tự mình đưa đến ngoài cửa lớn thôn trang, nhìn Tứ a ca mang theo binh lính đi về phương hướng cổng thành, mới thở phào nhẹ nhõm thật to, nói với Tiểu Lục tử sau lưng:

“Bảo những người không có nhiệm vụ, không cho phép vào viện của ta, người đánh 20 đại bản trục xuất khỏi Đông phủ.”

Tiểu Lục tử đáp ứng, len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của Thuấn An Nhan nói:

“Ngài thật tính ở thôn trang này sao?”

Tiểu Lục tử nhìn viện có chút hoang vu nói:

“Nơi này cũng không có cảnh trí đẹp gì để ngài thưởng thức.”

Thuấn An Nhan ngược lại cười:

“Nơi này có cảnh trí đẹp hay không, chỉ có thế tử ta hiểu rõ, đi đi, chuẩn bị chút thức ăn nước nóng đưa đến trong phòng của ta.”

Tiểu Lục tử thấy gần ba năm nay, lần đầu thế tử hăng hái dồi dào như vậy nhanh chóng âm thầm kỳ quái. Thuấn An Nhan trở về phòng, đóng cửa phòng, mấy bước đi tới trong phòng ngủ nói:

“Đi ra đi, bọn họ đi rồi.”

Vén lên cái chăn giữa giường, từ bên trong bò ra ngoài một thôn cô, Thuấn An Nhan kinh hãi, thầm nghĩ: ‘Chẳng lẽ mình đã đoán sai’, đợi đến khi thôn cô kia xoay người lại, hắn không chỉ có cười. Đây là thôn cô cái gì, chính là Sở Sở cơ trí cổ quái, cắt tóc mái rất dày, che kín cái trán mượt mà cùng lông mày khẽ nhếch của nàng, hai con mắt có vẻ lớn hơn rất nhiều, thủy quang lưu chuyển, so sánh với Sở Sở ba năm trước đây không có gì thay đổi, ngược lại thêm vào một phần cảm giác thuần thuần đáng yêu.

Sở Sở trừng mắt liếc hắn một cái nói:

“Mau, có gì ăn uống hay không, ta sắp chết đói, một ngày một đêm chỉ ăn hai quả táo trong hầm ngầm của các người thôi.”

Thuấn An Nhan tiến lên xoa xoa tóc mái của nàng, nói:

“Đợi lát nữa, đã phân phó.”

Mới nói xong, giọng nói Tiểu Lục tử vang lên bên ngoài:

“Thế tử!”

Sở Sở vội vàng nhìn Thuấn An Nhan nói:

“Không thể để cho người khác biết ta ở nơi này!”

Thuấn An Nhan kéo nàng nói:

“Nàng không cần phải tránh, chỉ có Tiểu Lục tử, nàng không nhớ sao, Tiểu Lục tử hắn là từ nhỏ đi theo ta, sẽ không nói ra đâu.”

Sở Sở nhớ tới gã sai vặt giả vờ già dặn ấy, không nhịn được cười một tiếng, lúc này mới đặt mông ngồi ở trên giường thở dài nói:

“Chạy trốn cả ngày, nguyên lai lại khổ cực như vậy ai!”

Thuấn An Nhan thương tiếc lắc đầu một cái, đi ra ngoài mở cửa, quả nhiên chỉ có Tiểu Lục tử, tay trái mang theo một cái hộp đựng thức ăn sơn đỏ, tay phải là một ấm nước nóng rất lớn, dáng vẻ rất cật lực. Thuấn An Nhan thuận tay nhận lấy ấm nước nóng kia, nói:

“Vào đi!”

Tiểu Lục tử xách theo hộp đựng thức ăn, xuyên qua phòng khách phía ngoài đi vào phòng ngủ, hộp đựng thức ăn pằng một tiếng rớt trên mặt đất. Một thôn cô ăn mặc cổ quái đang ngồi ở trên giường thế tử mỉm cười nhìn hắn, một cánh tay trái trắng mịn giơ lên hướng về phía hắn nói:

“Hắc! Tiểu Lục tử đã lâu không gặp rồi.”

Giọng nói rất quen, Tiểu Lục tử định thần dò xét cẩn thận chốc lát, chần chờ hỏi:

“Ngài là Đông cách cách?”

Sở Sở xì cười một tiếng nói:

“Dĩ nhiên, ba năm không thấy, ngươi cũng không nhận ra ta, một hồi sẽ cùng ngươi ôn chuyện, ngươi lấy ra cái gì ăn đi, ta sắp chết đói rồi.”

Nói xong xông lại mở hộp đựng thức ăn ra, thấy chỉ là mấy đĩa điểm tâm tinh xảo, bất giác có chút thất vọng, chỉ là ít nhất đỡ hơn so với ăn quả táo, nghĩ tới đó nhanh tay đi lấy oản đậu hoàng, không ngại bị Thuấn An Nhan vừa tiến vào một phát bắt được nói:

“Trước rửa tay lại nói.”

豌豆黄 -oản đậu hoàng - Đậu phụ vàng: là món ăn vặt truyền thống ở Bắc Kinh. Vốn là món ăn vặt dân gian của dân tộc Hồi, sau truyền vào cung đình.

Thành phẩm sắc màu vàng đậm, nhẵn nhụi, mềm mại, vừa vào miệng là tan, hương vị thơm ngọt, thanh lương ngon miệng.

Đậu phụ lợi tiểu tiện, giải khát, hạ khí, giải độc, giảm nhiệt, đi trừ nắng nóng, có công hiệu hạ huyết áp, trừ mỡ, giảm béo.

Cách làm: đem đậu phụ mài nhỏ, bỏ vỏ, rửa sạch, nấu lên, thêm đường, ngưng kết, đổ thành khối.

Lúc này Sở Sở mới phát hiện ra tay của mình, đại khái là lúc ăn quả táo dính một chút nước, cộng thêm mới vừa rồi trong phòng nhỏ kia đều là đất, cho nên rất dơ, bất giác mặt đỏ lên. Đứng dậy theo Thuấn An Nhan đi tới phòng ngoài, nước ấm đã đổi xong rồi, Sở Sở thật nhanh rửa sạch tay và mặt, mới ngồi ở trước án ăn ngấu nghiến, liền ăn bốn khối. Thuấn An Nhan vội vàng ngăn nàng lại, lệnh Tiểu Lục tử thu điểm tâm còn dư lại để vào trong hộp cơm nói:

“Không thể ăn quá nhiều, sau đó cơm tối nàng sẽ ăn không vô nữa.”

Sở Sở nghe nói còn có cơm, vì vậy cũng nghe lời không ăn nữa, lấy hơi, bưng trà trên bàn lên uống. Thuấn An Nhan nhìn nàng, trong lòng tràn đầy thương tiếc đau lòng, Tiểu Lục tử đứng nghiêm một bên thầm nghĩ:

“Lời đồn đại bên ngoài không phải nói Đông cách cách mất trí nhớ ư, nhìn thế này không giống lắm a, lại nói nàng không phải nên ở trong làng du lịch của nàng nghỉ ngơi ư, sao lại chật vật chạy đến nơi đây như vậy?”

Sở Sở uống mấy ngụm trà, sờ sờ bụng, thỏa mãn thở ra một hơi, cảm giác giống như mình đã sống lại, vừa ngẩng đầu thấy chủ tớ Thuấn An Nhan bên cạnh, thần sắc khác nhau nhìn chằm chằm nàng,

“Các người nhìn ta như vậy làm gì? Làm cho người ta nổi hết da gà.”

Thuấn An Nhan lại rót một chén trà khác cho nàng nói:

“Nói đi, sao biến thành đào phạm Tứ a ca đuổi theo rồi?”

Trong mắt Sở Sở thoáng qua một tia đau đớn nói:

“Đừng hỏi có được hay không, ta thật sự không muốn suy nghĩ tiếp chuyện này, huynh chỉ cần giúp đỡ ta trốn được qua sang năm, ta liền có thể nghĩ biện pháp đi cảng biển Macao, khi đó lên thuyền của John, cũng có thể sắp khởi hành, ta cùng ông ấy đi Anh quốc...”

Thuấn An Nhan cắt đứt lời nàng, nói:

“Nàng nói nàng phải rời đi kinh thành, rời đi Đại Thanh, đi quốc gia người nước ngoài kia?”

Sở Sở nói:

“Đúng vậy, đi du lịch Anh quốc vẫn là giấc mộng của ta, chỉ là trước kia có chút nhớ thương thôi, không thể hoàn thành, hiện tại thì tốt rồi, ta một thân không vướng không bận gì nữa, làm người tiêu sái xa xứ có cái gì không tốt?”

Thuấn An Nhan chán nản nói:

“Câu hỏi đầu tiên, nàng khi nào mới trở lại đây?”

Sở Sở nhìn ngọn đèn dầu trên bàn lúc sáng lúc tối, nhỏ giọng nói:

“Có lẽ sẽ không bao giờ trở lại nữa, ta vốn cũng không nên ở chỗ này, ta không thuộc về nơi lục đục đấu đá, âm mưu khắp nơi của các người, ta chỉ là một tiểu nữ tử, chỉ hi vọng có một nơi thuộc về mình, sống vui vẻ, nơi này giống như không có chỗ như thế.”

Thuấn An Nhan thầm nghĩ: đúng a! Bề ngoài vinh quang cao quyền quý, thậm chí thái tử hoàng thượng, cũng phải luôn luôn cảnh tỉnh, dùng hết các loại tâm cơ, thủ đoạn để giữ được địa vị của mình, quả thật không thích hợp với Sở Sở, nàng chỉ hợp với cuộc sống vui vẻ, không buồn, không lo thôi, mình cũng dị thường ghét cái này, không phải sao?

Hai người trầm mặc một hồi, trong không khí có chút hơi thở thương cảm lưu động, mắt Thuấn An Nhan đột nhiên sáng lên

“Ta và nàng cùng đi nha, ta vẫn nghĩ đi du lịch đến nhiều nơi, mặc dù không muốn đi quá xa như Anh quốc vậy, chỉ cần có nàng, chân trời góc biển ta cũng nguyện ý đi.”

Tiểu Lục tử kinh hãi nói:

“Thế tử không thể...”

Sở Sở ngược lại nở nụ cười, một lúc sau mới chỉ vào Thuấn An Nhan nói:

“Huynh muốn đi cũng không thành, huynh là ngạch phò sư phụ dự định, ta nghe sư phụ đề cập tới nhiều lần, ta muốn bắt cóc con rể của ông ấy, không phải tự tìm phiền phức ư, có khi đưa tới nguy cơ ngoại giao hai nước, chuyện này vạn vạn không thể.”

Thuấn An Nhan một hồi nhụt chí, đúng a! Trên người mình đeo, là cả vinh nhục hưng suy của cả tộc Đông thị, mình mặc dù không thích Đông phủ, nhưng cũng không thể trở thành hung thủ gây họa loạn toàn tộc, lúc này Tiểu Lục tử mới thở nhẹ một hơi, thầm nghĩ:

“Đông cách cách cũng không phải là trắc phúc tấn của Tứ a ca ư, còn là Vạn Tuế Gia thân phong, nàng chạy đi sẽ không quan hệ sao?”

Nhanh chóng tò mò hỏi:

“Thế tử nhà ta là tương lai ngạch phò không thể đi, ngài cũng không phải là trắc phúc tấn có tên trên ngọc điệp ư, chẳng lẽ sẽ không quan hệ sao?”

Sở Sở trầm lặng nói:

“Ngạch phò của công chúa chỉ có một, nhưng trắc phúc tấn của a ca có thể có rất nhiều, chạy một vòng còn không hết, có cái gì hiếm lạ chứ.”

Thuấn An Nhan muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là khẽ thở dài nói:

“Đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, nhưng nàng cứ trốn ở chỗ này cũng không phải là kế hoạch lâu dài.”

Đột nhiên nghĩ đến một chỗ, nói với Sở Sở:

“Không bằng nàng đi theo ta trở về thành đi.”

Sở Sở liếc hắn một cái nói:

“Ta vốn đã tính toán, trước vào thành tránh một h, nhưng ai ngờ suýt chút nữa bị bắt được, hiện tại trong thành nhất định thần hồn nát thần tính, hiện tại ta đi không phải là tự chui đầu vào lưới sao?”

Thuấn An Nhan cười nói:

“Có một nơi Vạn Tuế Gia cũng sẽ không đi tra xét.”

“Chỗ nào?”

“Lục Thủy Đình.”

Sở Sở suy nghĩ một chút, cái tên này giống như đã nghe qua: “A! Huynh nói Lục Thủy Đình của Nạp Lan Dung Nhược ư, nhưng đó không phải là biệt viện Nạp Lan gia ư, ta sao có thể đi vào ở?”

“Bây giờ không phải là của Nạp Lan gia nữa rồi, kể từ khi Đông Lang qua đời, Nạp Lan gia dần dần nghèo khó, sau lại muốn bán đi Lục Thủy Đình, bị Vạn Tuế Gia ngăn lại, nể tình giao tình của ta và Đông Lang, trực tiếp ban thưởng cho ta.”

“Cho nên bây giờ là địa phương của huynh?”

Sở Sở vui mừng nói, sắc mặt lại tối sầm lại:

“Nhưng hôm nay ta vào thành thế nào đây?”

Thuấn An Nhan nói:

“Uất ức nàng núp ở dưới mặt tường kép xe ngựa đi, là được.”

Sở Sở mừng rỡ kích động nói:

“Chúng ta lúc nào thì lên đường?”

Thuấn An Nhan trầm tư một lát nói:

“Bây giờ còn chưa được, phải mấy ngày nữa, hôm nay ta gặp được Tứ a ca, nếu như ngày mai vội vàng trở về, không phải rất không hợp lý sao?”

Sở Sở gật đầu một cái, Tiểu Lục tử nói:

“Cách cách, vậy mấy ngày nay ở gian phòng nào đây?”

Thuấn An Nhan nói:

“Không thể để cho người khác phát hiện trong trang này có hai chủ tử, những ám vệ cung vua rất lợi hại.

Sở Sở nhìn liếc chung quanh chỉ vào giường nói:

“Cái giường bát bộ này lớn như vậy, chân đạp dưới giường có thể rút ra không?”

八步床 - giường bát bộ -giường khung

Đứng lên đi tới quan sát chân đạp đó, lắp bắp mà nói:

“Nhớ trước kia xem qua triển lãm nói chỗ này có thể kéo mở.”

Nhìn một hồi, quả nhiên mặt bên có một chỗ cầm rất không thu hút, Sở Sở dùng sức kéo, kéo ra được một giường đơn khéo léo, ngủ một người tuyệt đối không thành vấn đề, nhớ ở hiện đại lúc đó bình luận viên nói, đây là chỗ ngủ mà người cổ đại dự bị cho nha đầu trực đêm, mồm Tiểu Lục tử há hốc, lắp ba lắp bắp nói:

“Cách cách, ngài không phải là muốn cùng thế tử ngủ chung một giường lớn đi, cái này không được đâu!”

Sở Sở trợn mắt một cái nói:

“Cái này thì có cái gì không tốt hay sao? Thế tử nhà ngươi ngủ ở trên giường, ta ngủ ở dưới giường.”

Nhìn mặt Tiểu Lục tử khó lường nhìn chằm chằm nàng, Sở Sở không khỏi xấu xa cười nói:

“Ngươi không phải sợ ta nửa đêm đem thế tử nhà ngươi thế nào chứ?”

Thuấn An Nhan vỗ vỗ đầu Sở Sở nói:

“Một cô nương gia sao không che đậy miệng như vậy!”

Nhưng trong lòng thì mừng thầm, cũng không nghĩ tới đời này của mình, còn có cơ hội ngủ chung một giường lớn với Sở Sở, mặc dù không có xấu xa gì, lại làm cho Thuấn An Nhan cảm thấy đây là chuyện đắc ý hài lòng đầu tiên trong cuộc đời.