Sổ Tay Dưỡng Thành Đại Hiệp

Quyển 2 - Chương 28




Lời nói của Độc Vương khiến chúng ta phải cảnh giác. Ta bình tĩnh lại, muốn phát nội lực nhưng chợt phát hiện nội lực tán loạn.

“Có lẽ là do Vĩnh Miên trong lối đi kia.” Biểu tình của Y Phong có chút ngưng trọng, rút kiếm ra đi đến sau lưng ta.

Không có thời gian để lo lắng chuyện nội lực, chúng ta nín thở, lui về sau cửa đá, chờ đợi nguy cơ sắp sửa xảy ra.

Dần dần nhìn thấy bậc thang sâu hun hút trong bóng tối tựa như biến thành một cái miệng tham lam, tỏa ra sát khí không hề che dấu. Từ phía bên kia dối diện truyền tới tiếng xàn xạt, ở trong thạch thất rộng lớn phá lệ quỷ dị.

Không có nhiều thời gian đâu.

Oành, vô số bụi mù dâng lên, một cánh cửa đối diện mở ra, theo đó là hai chấm sáng lớn.

Có thứ gì đó sắp chui ra.

Chúng ta nhanh chóng phản ứng, muốn đóng cửa đá lại, nhưng thứ đó hiển nhiên là nhanh hơn, một con rắn bự chợt lao tới, phóng thẳng về phía chúng ta.

Em gái ngươi!

Bây giờ đang là mùa đông mà, một con rắn như mày sao không đi ngủ đông đi, chạy tới đây làm gì chứ, thiếu ngủ đông không tốt cho thân thể đâu nha, Độc Vương ngươi đây là ngược đãi động vật đó a! Còn nữa, sao con rắn này lớn thế không biết, cơ thể to bự thì coi như xong đi, nhưng sao động tác lại nhanh nhẹn linh động thế chứ, tuyệt đối là ăn gian a khốn kiếp!

Cố nén xúc động muốn mở miệng mắng chửi, ta buồn bực phát hiện, rắn bự lúc này đã trườn tới bên cạnh cửa đá.

Cửa đá đã không kịp đóng, nhưng không thể để nó chui vào, ta huơ lưỡi kiếm đâm thẳng vô mắt nó, nhưng con rắn kia né đầu qua một bên, mũi kiếm đâm trượt vào cổ nó, phát ra âm thanh rít rít chói tai, nhưng ngay cả một vết trầy cũng không có.

Vảy gì mà cứng thế, với lại không có nội lực nên không thể chém nó bị thương.

Một kích không trúng, rắn bự nhân cơ hội trượt vào trong thạch thất, thè cái lưỡi đỏ chót ra, hòng muốn quấn lấy cánh tay của ta.

Trong ngàn cân treo sợi tóc, Y Phong tóm lấy ta rồi mạnh mẽ né người sang một bên, sau đó mượn lực ôm ta lăn đến một góc của thạch thất, đụng một cái bịch vào tường.

Đáng chết. Thấy rắn bự khí thế bừng bừng phóng tới, ta vội vàng đẩy Y Phong qua một bên, đồng thời bản thân cũng né sang.

Không kịp phanh lại, đầu rắn bự đụng cái bùm vào vách tường, cả thạch thất rung lắc theo.

Tựa hồ có hơi choáng váng, rắn bự quơ quơ cái đầu. Nhưng cái này không gây cho nó tính thương tổn gì cả, xem ra cho dù là lấy kiếm đâm hay dùng đá đập, đều sẽ không giết được nó. Điểm yếu duy nhất trên người con rắn bự này chính là đôi mắt, nhưng tốc độ của nó quá nhanh, rất khó để đâm trúng. Mà chúng ta đã bị trúng độc, đừng nói là nội lực, ngay cả khí lực cũng dần dần biến mất.

Có lẽ thật sự sẽ chết.

Nhưng ít ra phải để Y Phong sống sót.

Ta thầm quyết định trong lòng. Biện pháp duy nhất trước mắt, chính là ta sẽ giữ chân con rắn này, sau đó để cho Y Phong đóng cửa đá rời đi. Nhân lúc rắn bự còn đang hồi sức, ta chạy về phía Y Phong, kéo nó xông tới cửa đá.

Thấy chúng ta muốn chạy, rắn bự tức giận nện đuôi xuống đất, rống lên một tiếng rồi đuổi theo.

Cửa đá ở gần ngay trước mắt, ta định thả tay đẩy Y Phong ra nhưng cảm thấy cánh tay chợt căng, nghiêng đầu nhìn, cái lưỡi dài đỏ chót của rắn bự đã quấn lấy chân trái của Y Phong!

Ta chưa kịp làm gì thì Y Phong đã dùng sức đẩy ta ra, ta bất ngờ bị nó đẩy ra phía sau cửa đá.

Ta theo quán tính ngã người ra sau, biểu tình trở nên kinh hoảng.

Tựa hồ trong nháy mắt, Y Phong bị lưỡi của rắn bự cuốn lấy nuốt vào bụng.

Có lẽ nuốt cả một người nên động tác của nó hơi chậm. Một giây ngẩn người ngắn ngủi, ta phản ứng lại, nhanh chóng đóng cửa, đầu rắn húc húc vào cửa đá mấy cái rồi dừng lại. Bên trong không còn tiếng động nữa.

Đây là an toàn rồi a.

Ta từ từ quỳ xuống trước cửa đá, trong lòng không có chút vui sướng sau khi thoát nạn một chút nào, chỉ còn lại sự hoang mang tột độ.

Y Phong… Đã chết?

Ở bên ngoài cửa đá bồi hồi rất lâu, ta rốt cuộc chuẩn bị xoay người rời đi.

Đột nhiên, trong thạch thất truyền đến một loạt âm thanh ầm ầm oành oành, ngay sau đó vách đá bắt đầu lay động, bụi bặm rớt xuống lả tả. Tựa hồ trong thạch thất có âm thanh đánh nhau, âm thanh lăn lộn bò trườn của rắn bự ngày càng rõ ràng.

Ta chợt đẩy cửa đá ra.

Trong thạch thất tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm, chính giữa thạch thất là rắn bự đau đớn lắc lư cái đuôi, liều mạng húc đầu vào tường, miệng há to, máu chảy ròng ròng từ trong miệng.

Chỗ đụng của nó nhô ra một cục, thậm chí còn đang ngọ ngoạy.

Là Y Phong!

Nhưng rắn bự đang bị đau quằn quại lăn lộn như thế, bây giờ đi lên, với thân thể không chút nội lực này, ta chắc chắn sẽ bị nó giã thành cám.

Nóng nảy đứng một bên, ta cảm giác như đã trôi qua mấy năm.

Rốt cuộc, rắn bự từ từ ngừng lại, tắt thở.

Ta chạy tới, dùng sức cạy miệng rắn ra.

“Y Phong, ngươi có thể đi ra không?”

Bên trong không có tiếng trả lời. Một lát sau, một mũi kiếm sắc bén mổ toạt bụng rắn ra, ta ném miệng rắn xuống, xách kiếm chạy tới hỗ trợ Y Phong mổ bụng.

Y Phong từ từ bò ra, trên người dính đầy dịch nhờn và máu của con rắn.

“Sư phụ.” Nó cười với ta một tiếng, rồi lập tức nhũn người ngã xuống, ta vội vàng đỡ lấy nó, từ trong ngực móc ra một đống chai lọ, tìm ra thuốc phục hồi khí lực cho nó uống.

“Không sao chứ?” Ta thử hỏi.

Y Phong lắc đầu một cái, mỉm cười nhìn ta “Vốn là không có chuyện gì, chỉ có vừa nãy bị sư phụ tống thuốc vào miệng suýt nghẹn chết thôi.”

Ta dừng tay lại, quyết định không so đo với đứa đồ đệ vừa mới dạo một vòng Quỷ môn quan về, chỉ lạnh mặt cởi áo ngoài ra, cầm đi tới bên suối nước nóng thấm ướt, rồi lau chùi cho nó.

“Tốt quá, gặp lại sư phụ rồi.”

Ngẩng đầu, Y Phong cười cong cong mi mắt, không hề có bộ dáng khiếp sợ sau khi thoát khỏi cái chết. Bất giác, động tác trên tay ta cũng nặng lên.

“Ngươi đã suýt chết.”

“Ừ, nhưng bây giờ vẫn còn sống.” Y Phong nhếch môi, dừng một chút rồi nói “Nếu không có con rắn kia, thật ra ta còn nghĩ mình rất thích nơi này.”

Thích cái đầu ngươi, mới nãy ta hoảng sợ, cả người cứng ngắc, tay chân lạnh như băng, tim đập loạn là vì cái gì chứ! Ta ngẩng đầu lên, hung hăng trừng nó.

Y Phong giống như không cảm thấy được cơn tức giận của ta, thẳng thắn nói tiếp “Sau khi tới nơi này, sư phụ giống như trở nên giàu sức sống hơn bao giờ hết, làm cho ta thật giống như có thể nhìn thấy được bóng dáng chân chính của sư phụ. Dù chỉ là một bước nhỏ đến gần sư phụ thôi, ta đều rất vui vẻ, thật sự rất là vui vẻ.”

Ta sững người, cảm thấy có cái gì chặn ngang cổ họng, đột nhiên không thể nói nên lời.

Bên ngoài tựa hồ đã xế chiều, vài tia nắng hoàng hôn rơi xuống gò má của Y Phong, vừa mờ ảo vừa xinh đẹp.

Đến gần… ư? Nếu như nó biết, tất cả mọi chuyện đều là dối trá, ta chỉ là đang diễn trò, nó sẽ nghĩ như thế nào đây? Có lẽ ngay cả một tiếng sư phụ kia cũng không muốn gọi nữa nhỉ.

Nghĩ tới đây, ta cười khổ trong lòng, sau đó chuyển đề tài.

“Ngươi cảm thấy Độc Vương lúc đầu để chúng ta rời đi, nhưng sau đó lại bố trí cơ quan muốn giết chết chúng ta, rốt cuộc là vì sao?”

Y Phong nheo mắt suy nghĩ một chút rồi nói “Ta nghĩ hắn là đang mâu thuẫn. Sợ rằng ngay cả bản thân hắn cũng không biết có nên để chúng ta mang cái hộp ra ngoài hay không.”

Nói cách khác, Độc Vương đây là tới tháng, chướng khí khó ở hả?

Ta thầm rét lạnh với cái suy nghĩ của mình. Quay đầu nhìn cửa đá, nói với Y Phong “Có vẻ như cái cửa đá kia là thật.”

“Dù sao cũng không còn cái cửa nào khác, đi tới xem thử đi.” Y Phong gật đầu.

Nhưng Độc Vương đâu còn là con nít ba tuổi nữa đâu, tính nết khó ở kỳ quặc bố trí cơ quan ở cửa chi không biết nữa à. Cũng không còn ôm hy vọng lớn lao gì, ta đỡ Y Phong đứng dậy, từ từ đi qua bậc thang.

Lúc này, đột nhiên phía trước xuất hiện chút ánh sáng, đi tiếp mấy bước, một mảng bầu trời đầy sao xuất hiện trước mắt chúng ta.

A, cửa ra là thật.

Ta quyết định về sau, nhất định phải hỏi cho rõ ràng mối quan hệ giữa Hoành Mạch Lâm và cái tên Độc Vương kia.

Độc Vương vì có đồ vật không biết có nên đưa cho Độc Thánh hay không mà bày đủ trò hố cha người ta như thế thì đúng là đáng sợ quá đi!