Sổ Tay Dưỡng Thành Đại Hiệp

Quyển 3 - Chương 43




Giáo chủ tuyệt đối là động vật ăn thịt, mặc dù lúc này cũng chỉ thong dong đứng nơi đó, nhưng lại khiến ta rúm người như con chuột nằm trong móng vuốt của con mèo vậy.

Vì vậy dưới áp lực đó, bắp thịt tay trái của ta co quắp dẫn đến thị lực không tốt, làm cho tay phải nhất thời không thể cử động mà gân thịt mất thăng bằng, ngón tay vô lực cứng ngắc— Nghe phức tạp phết nhỉ, nhưng nói đơn giản, chính là ta hất tay ném con lừa ngốc Mộc Sinh rớt xuống đất một cái bẹp, nghe có vẻ đau nha.

“Ui da là tên khốn nào, A di đà phật cái mông của ta!”

Dưới bàn tay tội ác của ta, Mộc Sinh không phụ sự mong đợi của mọi người tỉnh lại, vừa hùng hùng hổ hổ vừa quay đầu tìm kẻ đầu sỏ, nhưng tiếng nói của hắn dần bé lại, trợn mắt há mồm nhìn Giáo chủ “Ngươi…”

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ta quả quyết ra tay đập vào gáy Mộc Sinh, hắn lập tức ngã lăn ra đất.

Nhưng đối với chuyện lần này, Giáo chủ chỉ khẽ nhíu mày, sau đó nói với ta “Ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, ngược lại ngươi rất có tinh thần, còn rộng lòng bảo vệ một con lừa trọc?”

“Ha ha ha, sao có thể.” Ta chân chó chạy đến bên cạnh Giáo chủ “Những ngày qua, ta luôn lo lắng Thiên Ma giáo…” Lo lắng có bị ngươi nổi điên phá nát, làm hụt mất tiền lương hưu của ta không, “Còn tâm tâm niệm niệm Giáo chủ ngài a…” nhớ ngươi những ngày qua lại làm hư hại biết bao thứ có giá trị, đến nỗi làm dạ dày của ta đau siết khôn nguôi, “Hơn nữa ta tuyệt đối không có ý bảo vệ con lừa ngốc này a!”

Vừa nói xong, Giáo chủ nhỉ nhẹ nhàng liếc ta một cái, ánh mắt thâm thúy khó lường, nhưng tựa hồ tâm tình đã tốt lên, gật đầu rồi nói “Nếu đã vậy thì theo ta trở về.” Dừng một chút, lại phân phó cho ảnh vệ đứng sau “Xử lý con lừa trọc kia đi.”

Với cá tính của Giáo chủ, nếu Mộc Sinh đã nhìn thấy dung mạo của hắn thì có thể sẽ gây ảnh hưởng đến kế hoạch, vì vậy hắn tuyệt đối sẽ lựa chọn diệt cỏ tận gốc. Mặc dù Mộc Sinh làm người không đáng tin cậy, nhưng dù gì cũng đã quen biết khá lâu, nếu cứ để hắn bị Giáo chủ giết chết như thế thì thật không phúc hậu.

Thừa dịp tâm tình của Giáo chủ không tệ, ta dồn chút dũng khí cuối cùng, định lấy bối cảnh lịch sử lý luận cao độ để ồn tồn khuyên giải, nhưng ta chỉ mới há miệng thì liền bị ánh mắt cười như không cười của Giáo chủ đánh bay trở về nguyên hình.

“Ngươi muốn xin tha mạng cho hắn? Chỉ mới vài ngày, ngươi đã bị lây nhiễm chính khí của đám bạch đạo đó, còn thật sự cho mình là đại hiệp cứu khổ cứu nạn?”

Không ổn, Giáo chủ muốn nổi đóa lên rồi. Ta im lặng nuốt nước miếng, trưng ra ánh mắt vô tội nhất của mình.

“Làm sao có thể, ta sinh ra là người của Ma giáo, chết cũng là quỷ của Thiên Ma giáo, là người một lòng một da đen tối, à không, ta nói là lòng ta vĩnh viễn thuộc về Thiên Ma giáo!”

“Ồ?”

Gật đầu như giã tỏi.

“Nếu đã thế thì ngươi ngồi tù chung với hắn thêm vài ngày nữa đi.”

“Hể, tại sao?”

“Không tại sao, ta mất hứng, thế thôi.”

Giáo chủ nói xong câu này, nhẹ nhàng nhếch môi cười tà mị, rồi xoay người rời đi, chỉ quăng lại cho ta bóng lưng cao quý lạnh lùng, cùng với một đám ảnh vệ hung thần ác sát…

À, còn có con lừa ngốc đang ngáy o o này nữa.

Khốn kiếp, Giáo chủ ngươi sao có thể tuyệt tình, lãnh khốc, tùy hứng thế chứ a a a!!

Cuối cùng ta bị nhốt vào một phòng giam còn cao cấp hơn cái trước.

Nhìn cái khóa đồng bự chảng tinh xảo lấp lánh trên cửa, rồi nhìn cửa tù bằng sắt kiên cố hàng chất lượng cao, cái này, mới đúng là đẳng cấp thường thức của Giáo chủ nhà ta, ngay cả diện tích phòng giam cũng hơn xa cái trước tới mấy con phố.

Nhìn những cái này, cũng không khỏi làm ta nhớ đến Thiên Ma giáo.

Ta nhàn nhạt dựa lưng vào tường, nhìn người mặc đồ đen yên lặng canh gác bên ngoài, bình tĩnh nói.

“Vị huynh đệ này, ta có một vấn đề muốn hỏi.”

“Im miệng, không cho phép hỏi.”

“Vì sao?”

“Bây giờ Giáo chủ sẽ không thả ngươi ra, ta cũng sẽ không tự tiện thả ngươi ra, ngươi tuyệt vọng hỏi đi hỏi lại mấy trăm lần cũng giống như vậy thôi, nếu không câm miệng ta sẽ chém ngươi thành cái nùi giẻ!!!”

Aizz, nóng tính thế, ta chẳng qua là lo lắng tình huống bên ngoài nên mới muốn đi ra, mới muốn hỏi vài lần thôi mà, tính ra thì cũng chưa tới một trăm lần đâu, làm người phải biết giữ bình tĩnh a.

Ta mới không phải giận cá chém thớt bọn họ vì bị Giáo chủ vô duyên vô cớ bắt nhốt ở đây đâu, ực, ít nhất cũng không hoàn toàn đúng.

Bất quá nếu cứ bị nhốt mãi ở chỗ này thì có hơi phiền phức. Bây giờ ngay cả Mộc Sinh cũng bị nhốt riêng ở nơi khác, tức là Giáo chủ muốn cho ta biết ta không cần phải để ý những chuyện tiếp theo, hắn tự có sắp xếp. Nhưng còn Y Phong, ta thật sự không yên lòng.

Mặc dù nó rất thông minh, nhưng thiếu kinh nghiệm giang hồ, còn có cả cái tính đặc biệt dính người, không muốn rời xa ta kia nữa. Rời đi cũng đã lâu rồi, không biết giờ nó thế nào.

Muốn đi ra ngoài quá à, tiếc rằng tên ảnh vệ kia sẽ không nghe ta, mới vừa rồi còn mắng chửi ta chan chát, đừng tưởng ta sẽ không để bụng.

Thiên lôi đâu mau tới đánh chết tên này đuê!!

Rầm!

Ảnh vệ ngã xuống…

Ô kìa ô kìa kìa kìa????