Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 40: Giải quyết tai họa ngầm




“Đây... cho nữ nhân kia ăn vào!” Phượng Vân Cẩm giơ lên bàn tay hoàn mỹ như ngọc, lấy ra một cái bình sứ xanh biếc đưa cho Phượng Thiên.

Ngậm cười nửa bước điên... sau khi ăn vào đi nửa bước người bình thường sẽ đi vào trạng thái điên cuồng, thuốc này khó giải... đây là độc dược được xếp trong mười loại độc dược đứng đầu cả ba nước.

Lúc Phượng Thiên nhìn thấy bình sứ xuất hiện trong tay thiếu gia nhà mình, trên mặt liền xuất hiện vẻ hiểu rõ, hơi gật đầu, đột nhiên lại mở miệng nghi hoặc hỏi: “Thiếu gia... còn cái tên Phùng mập mạp kia thì làm sao bây giờ?”

Nếu hắn không có nhớ lầm, lúc ấy khi ở trong nhà Tô Nhược Hàm, khi nhắc tới Phùng lão gia, trong mắt thiếu gia nhà mình liền hiện lên sát ý nhàn nhạt. Phượng Thiên cũng không cho rằng thiếu gia nhà mình sẽ là một chủ tử mềm lòng ra tay nhân từ.

Quả nhiên...

Phượng Vân Cẩm tùy tay thưởng thức ngọc bội bằng Noãn ngọc chạm khắc hình Phượng hoàng trong tay (Phượng Bội), khóe miệng tràn ra tươi cười ôn nhu đến cực điểm, ánh mắt híp lại nhìn Phượng Thiên thản nhiên mở miệng nói: “Phượng Thiên... vấn đề như vậy, ngươi còn cần thỉnh giáo thiếu gia nhà ngươi sao?” Dứt lời, trong con ngươi màu đen híp lại, nhanh chóng hiện lên vẻ thị huyết nhàn nhạt.

Phượng Thiên thoáng cái run lên... Không lại nói nữa, vậy không phải hắn ngứa da tìm đánh sao?

Tên mập mạp chết bầm dóm ngó mong nhớ ai mà không được, cố tình lại thương nhớ nữ nhân kia, còn bị thiếu gia nhà mình nhìn thấy, kết cục của hắn có thể tốt hơn chỗ nào?

Phượng Thiên cũng không rõ, nữ nhân kia có cái gì tốt, cũng không thấy độc đáo bao nhiêu, bộ dạng cũng chỉ có coi như là trung đẳng? Hơn nữa nàng vẫn là một quả phụ mà!

Nhưng mà thức ăn làm ra hơi chút độc đáo, hơi chút mới mẻ, sau đó mê người một chút, tại sao thiếu gia nhà mình lại dễ dàng bị mua chuộc như vậy đây?

Nhớ ngày đó Phượng Thiên hắn cũng chỉ là yếu ớt nói ra một câu "Nàng là quả phụ", đã bị ánh mắt hèn mọn của Phượng Vân Cẩm bao phủ, thuận tiện phun ra hai chữ lạnh lẽo: “Cổ hủ!”

May mà Phượng Thiên còn tưởng rằng thiếu gia nhà mình gần đây trở nên dễ nói chuyện, kết quả chính là phù dung sớm nở tối tàn, dễ nói cũng chỉ là nhằm vào Tô Nhược Hàm mà thôi. Cong khóe miệng, lòng Phượng Thiên tràn đầy buồn bực bước nhanh rời khỏi Hương Phiêu Trai, đi tới mục tiêu.

Mà Phượng Vân Cẩm còn lại là như có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua rồi thu hồi Phượng Bội trong tay, lấy chiết phiến đặt ở trên bàn, thần sắc lạnh nhạt chậm rãi cũng đi ra khỏi Hương Phiêu Trai. Nếu như không có đoán sai, hôm nay Lâm Lan thành sẽ náo nhiệt không thôi.

Ở trong trung tâm thành Lâm Lan dán bố cáo treo giải thưởng.

Mọi người ở gần đó vào lúc này cũng đi lại đây, người biết chữ lúc này có chút kích động nhớ kỹ nội dung trên bố cáo, mà người không biết chữ thì dựng lỗ tai lên nghe, nghe lời nói thì thầm của người bên cạnh.

Ở nơi đó, tốp năm tốp ba người châu đầu ghé tai lại, nhất là lúc nhìn thấy hai bức họa trên bảng bố cáo kia, ánh mắt mọi người gắt gao nhìn chằm chằm, hận không thể nhìn chọc ra vài cái lỗ thủng trên hai bức họa, chỉ là hai người kia... Treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim a... ông trời ơi, đời này, kiếp sau kiếp sau nữa cộng lại, bọn họ có thể có được ngàn lượng hoàng kim hay không cũng còn chưa biết được.

Nếu vận khí tốt tìm được người trên bảng bố cáo, vậy thì phát tài rồi...

Đám người vây xem ở bên ngoài, một phụ nữ trung niên cho rằng trang điểm xinh đẹp đi tới. Thời điểm nàng ta nhìn thấy ở phía trước có một đám người chồng chất đứng ở đó, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét, tay cầm khăn thơm che lại miệng mũi của mình, nghiêng người chen lấn đi tới phía trước. Lúc nghe được trong miệng mọi người đang thảo luận cái gì ngàn lượng hoàng kim, nghi hoặc lại chui vào gần hơn.

Lúc nhìn thấy một bức họa trên bảng bố cáo, nữ nhân đang che cái mũi đột nhiên giật mình, không dám tin dụi dụi mắt, cũng không ngờ sẽ làm tiêu hết trang điểm trên mắt, chỉ kinh ngạc đứng tại chỗ xác thực bản thân có nhìn lầm hay không?

Một lúc lâu sau, hai mắt nàng ta gắt gao nhìn nội dung dòng chữ nhỏ bên cạnh bức họa đề cập hình như có manh mối thưởng ngàn lượng hoàng kim. Khẩn trương nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, sau khi phát hiện cũng không có ai chú ý tới chính mình, thế này mới dằn xuống sự khẩn trương trong lòng, bước nhanh rời khỏi bảng bố cáo.

Bóng lưng vội vàng rời đi, bước chân dồn dập, không chỗ nào là không phải biểu đạt trong lòng nàng ta đang vội vàng cùng khiếp sợ.

Ngàn lượng hoàng kim... lại là ngàn lượng hoàng kim... nữ nhân quả phụ thành tây kia... giá trị tung tích của nàng lại là ngàn lượng hoàng kim... Phát tài, lần này thật là phát tài rồi.

Lúc này Tiết tam nương hưng phấn cũng muốn điên rồi, không nghĩ tới lần trước Phùng lão gia nhờ nàng ta đi làm mối cho nữ nhân quả phụ kia lại có thể sẽ bị người treo giải thưởng, ngàn lượng hoàng kim... sau khi nàng ta lấy được ngàn lượng hoàng kim này thì chỉ còn có vinh hoa phú quý đều theo đó mà đến, làm sao còn cần làm bà mai bà mối hối hả ngược xuôi khắp nơi nơi?

Tiết tam nương đang mộng đẹp đi đến khách điếm bậc nhất theo như lời trên bảng bố cáo, lại không có chú ý phía sau lưng của nàng ta hiện lên một bóng đen quỷ mị.

Đợi cho đến khi nàng tiến vào một hẻm vắng, đạo bóng đen kia nhanh chóng lắc mình theo đi vào, sau đó chỉ còn nghe được một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, trong ngõ tối lại khôi phục yên tĩnh.

*****

Tô Nhược Hàm ngồi ở ở trước bàn mài mực, nhìn Mặc nhi nằm sấp luyện chữ, nàng hơi có chút thất thần.

Không biết bên Phượng Vân Cẩm đã xử lý thế nào, dù sao hình dáng của nàng bị Phùng lão gia và Tiết tam nương bọn họ gặp qua. Mà Phùng lão gia còn bị nàng đắc tội hoàn toàn, lúc trước Tiết tam nương cũng bị nàng tức giận đuổi ra khỏi cửa. Nếu bị hai người kia biết được có người tìm nàng, khẳng định sẽ đi báo cho đối phương biết chỗ ở của nàng.

Đang thất thần đột nhiên bên tai Tô Nhược Hàm nghe được giọng nói thanh thúy của Mặc nhi vang lên:

“Mẫu thân... Mặc nhi viết xong rồi.”

“Hả? Ừ ừ... Mặc nhi đã viết xong rồi hả, không tệ, không tệ! Mặc nhi rất lợi hại, nhỏ như vậy có thể viết được nhiều chữ như vậy.” Sau khi Tô Nhược Hàm hoàn hồn nhanh chóng cười nhìn về phía Mặc nhi, nhìn thấy trên giấy Tuyên Thành tràn đầy một tờ giấy chữ viết bằng bút lông mà Mặc nhi viết, nàng nhịn không được khen ra miệng.

Đứa nhỏ bốn năm tuổi, chữ bút lông lại có thể viết không hề kém so với nàng...

Tuy rằng chuyện này thực sự làm cho nàng chịu đả kích rất lớn, nhưng mà từ nhỏ nàng viết bằng bút lông rất kém, đứa nhỏ Mặc nhi này lại thiên tư xuất chúng, so sánh với bé, chữ của nàng thật sự là rất khó lấy ra...

Tuy rằng chữ của Mặc nhi viết không tệ, nhưng dù sao với tuổi tác đó của bé, số từ nhận biết cũng không nhiều.

Nàng chỉ có thể dạy cho bé nhận biết chữ, về phần viết chữ... Sẽ do tự bé luyện thôi.

Sau khi Tô Nhược Hàm nói xong, đôi con ngươi đen bóng của Mặc nhi liền trông mong nhìn nàng, trong mắt có thần sắc vui vẻ, mẫu thân nói muốn dạy bé viết tên của nàng?

Vốn Tô Nhược Hàm đang có chút nhớ nhung rút lui có trật tự, nhìn thấy thần sắc chờ mong của Mặc nhi, nhất thời phiền muộn rồi, nàng cũng đã nói ra miệng, hiện tại cũng chỉ có thể rồi...

Tiếp nhận bút lông trong tay Mặc nhi, từ bên cạnh rút ra tờ giấy Tuyên Thành sạch sẽ, cong cong vẹo vẹo viết ra ba chữ Tô Nhược Hàm trên đó. Cuối cùng sau khi hạ bút xuống, phát hiện chính nàng cũng khó phân biệt được viết chữ gì, sắc mặt hơi đỏ lên, xấu hổ ho khan một cái rồi dùng sức vò tờ giấy thành một cục quăng xuống đất. Mà Tiểu Bạch vốn đang nằm rạp trên mặt đất ngủ gật, đột nhiên nhìn thấy một cái gì màu trắng hình tròn hiện lên, lập tức mở mắt, mạnh mẽ xông đến cục tròn màu trắng đó. Sau khi bắt được là một trận cắn xé, một cục giấy liền chôn vùi ở dưới miệng rộng của nó.

Tới tới lui lui, Tô Nhược Hàm viết mấy tờ giấy, rốt cục cũng có được một tờ hơi chút có thể gặp người phóng tới trước mặt Mặc nhi, sau đó chỉ vào ba chữ trên đó mở miệng nói: “Tô... Nhược... Hàm... Đây là tên mẫu thân, đến đây mẫu thân dạy con cách viết!”

Tô Nhược Hàm đứng ở phía sau Mặc nhi nên không có chú ý tới, khi nàng đọc ra ba chữ Tô Nhược Hàm, trên gương mặt nho nhỏ của Mặc nhi hiện lên một chút nghi hoặc cùng khó hiểu, tên của mẫu thân làm sao có thể là Tô Nhược Hàm... Họ Tô đây?

Mẫu thân không phải họ Liễu sao?

Mặc nhi nhớ rõ ràng cậu cả và cậu út, bao gồm ông ngoại đều là họ Liễu, nhưng mà mẫu thân nàng...

Không đợi Mặc nhi lại nghĩ tiếp, Tô Nhược Hàm từ phía sau đã nắm bàn tay nhỏ bé của Mặc nhi, nhẹ giọng mở miệng nói: “Đến... cách viết chữ Tô...” Nàng dạy Mặc nhi viết tên của mình kỳ thật có nguyên nhân, vạn nhất một ngày nào đó Mặc nhi đi lạc, người khác hỏi người nhà của bé, ít nhất bé có thể viết ra tên nàng, để cho người ta có thể tìm ra manh mối.

Ý tưởng này của nàng, cũng giống như ở hiện đại từ nhỏ cha mẹ đã dạy cho đứa nhỏ thuộc lòng địa chỉ và tên của người thân trong nhà.

Chỉ là nàng không có dự đoán được hành vi này của mình, lại làm cho ánh mắt Mặc nhi trong một đoạn thời gian rất dài nhìn nàng đều có chút nghi hoặc.

Vừa dạy trong chốc lát, Tô Nhược Hàm liền nghe ngoài cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa dồn dập. Thấy Mặc nhi ngẩng đầu nhìn mình, nàng vỗ nhẹ đầu của bé trấn an nói: “Không có việc gì đâu, nương đi xem, Mặc nhi ngoan ngoãn luyện chữ đi.”

Tô Nhược Hàm bước nhanh đi ra cửa, thời điểm đến cửa, bởi vì biết có người đang tìm mình, nàng lại cẩn thận không thôi từ lỗ vòm nhìn ra phía ngoài. Thời điểm nhìn thấy ngoài cửa lại là Phùng lão gia kia, nhất thời sắc mặt thay đổi.

Không phải Phượng Vân Cẩm nói hắn sẽ xử lý sao?

Vì sao ngược lại người kia đã tự tìm tới cửa?

Nghe được bên ngoài tiếng đập cửa càng ngày càng dồn dập, Tô Nhược Hàm cau mày lên, nếu tiếp tục để cho Phùng mập mạp ở bên ngoài gõ cửa, chỉ sợ là sẽ rước lấy sự chú ý của người chung quanh, đến lúc đó mọi chuyện càng khó khống chế.

Ngay tại lúc nàng đang khó xử, đột nhiên phía sau nàng truyền đến giọng nói: “Mở cửa cho hắn tiến vào!”

Nàng mạnh mẽ kinh hãi quay đầu nhìn lại, phát hiện không biết khi nào thì Phượng Thiên đã xuất hiện ở sau lưng mình, quay đầu nhìn cửa chính đóng chặt, nàng kinh ngạc hỏi: “Ngươi vào bằng cách nào?”

Phượng Thiên khinh bỉ nhìn nàng một cái, ngón tay hơi hơi chỉ vào một chỗ khác trên tường viện, ý tứ thực rõ ràng, hắn là trèo tường vào.

Giờ phút này Tô Nhược Hàm cũng không có tâm tư đi trách cứ hắn trèo tường nhà mình, chỉ là lo lắng mở miệng chất vấn: “Không phải thiếu gia nhà ngươi nói sẽ xử lý sao? Tại sao người này còn chạy đến nhà của ta đây?”

Nhắc tới việc này Phượng Thiên cũng có chút rối rắm, lúc hắn đã xử lý xong Tiết tam nương. Sau đó liền đi tìm Phùng mập mạp, kết quả phát hiện hắn sau khi nhìn thấy bố cáo cũng không phải đi đến khách điếm trước tiên. Ở trên đường từ trong nhà Phùng mập mạp đi đến khách điếm lại không tìm được hắn, đột nhiên Phượng Thiên nghĩ đến cái gì liền chạy tới bên nhà Tô Nhược Hàm.

Kết quả ở ngoài cửa liền thấy được Phùng mập mạp đang gõ cửa, cho nên thế này mới trèo tường mà vào...

Sau khi nghe xong Phượng Thiên giải thích, Tô Nhược Hàm nghe được ở bên ngoài Phùng mập mạp đã bắt đầu dùng sức gõ cửa thuận tiện còn phụ họa nói lời uy hiếp, nàng thần sắc nghiêm túc mở miệng: “Các ngươi tính xử lý hắn như thế nào? Ta và hắn đã kết thù kết oán, hôm nay hắn tìm tới cửa, chỉ sợ...”

Phượng Thiên thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, mím môi: “Người chết là không có uy hiếp.” Hắn đã chuẩn bị nhìn thấy bộ dáng Tô Nhược Hàm bị dọa ngốc, nhưng mà hắn đã thất vọng rồi.

Nghe nói lời ấy, thân mình Tô Nhược Hàm mạnh mẽ cương cứng một chút, trong con ngươi hơi co rút vài cái không thể nhận ra, sau đó cũng đã khôi phục bình tĩnh.

Mặc dù đã ẩn ẩn có dự đoán, nhưng mà lại không dự đoán được Phượng Thiên lại nói trắng ra với mình như vậy, nghĩ tới trong phòng Mặc nhi còn đang luyện chữ, nàng nhanh chóng mở miệng nói: “Không cần ở trong nhà của ta... Ta chán ghét máu tanh, lại càng không muốn dọa đến Mặc nhi!” Những lời này của nàng đồng nghĩa với việc tán thành cách làm của Phượng Thiên.

Người không vì mình trời tru đất diệt, thời điểm có người uy hiếp đến chính mình, giữa sinh tử của mình và người khác, Tô Nhược Hàm tự nhận nàng vẫn là người yêu quý sinh mệnh của chính mình.

Vậy Phùng mập mạp...