Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Chương 47: Bị bắt




Chuyển ngữ ♥ Phong Anh Beta ♥ Nhã Vy Sở phủ, trong một kho củi bị bỏ đi.

Sở Xuân Nguyệt đang ngồi trên đống rơm rạ, có phần uể oải không phấn chấn.

Trong tay chính là mấy cái màn thầu và lương khô, đây là do nàng ta mang theo khi quay về Sở phủ.

Vốn là trước khi đến đây, nàng ta cứ tưởng mình sẽ như Tiểu Lý trực tiếp đến phòng bếp Sở phủ trộm đồ ăn, ai biết có lần chán lương khô muốn đi trộm đồ ăn trong bếp, còn chưa đi được vài bước đã bị phát hiện, may mà nàng ta chạy nhanh mới không bị bắt lại, nhưng cũng đủ để kinh hồn bạt vía rồi.

Aiz, sao lại khác với những gì nàng ta tưởng tượng như vậy chứ? Sở Xuân Nguyệt nhìn màn thầu trong tay, lâm vào trầm tư.

Khi đó, vừa gả vào Chu gia không lâu, Chu Tử Giai vẫn đối xử với nàng ta như những gì y đã nói, chi phí ăn mặc không hề thiếu, đối với nàng ta cực kỳ sủng ái. Vui vẻ đến không thấy Bắc Nam, những lúc Chu Tử Giai bận rộn, nàng ta đều không so đo.

Nhưng không được bao lâu lại có người tìm đến để bới móc.

Người này không phải ai khác chính là Kim Hồng Nhạn.

Tuy Sở Xuân Nguyệt là thiếp thất, nhưng lại xem bản thân mình là phòng lớn, vậy nên cũng không để bụng nhiều với Kim Hồng Nhạn, chỉ cảm thấy đối phương rất phiền.

Kim Hồng Nhạn dầu gì cũng là tiểu thư khuê các, hiểu được chút đạo lý, nhiều năm như vậy, Chu Tử Giai lần nào nạp thiếp đều không nở mày nở mặt sao? Lúc bắt đầu thì bối rối, sợ hãi, nhưng nàng ta phát hiện Chu Tử Giai sủng ái một nữ nhân cũng không lâu, dài lắm cũng hai ba năm, còn ngắn thì không mấy tháng liền không thấy người đâu nữa.

Cho nên Kim Hồng Nhạn cũng nói thẳng, Chu Tử Giai là loại người nào chứ, đó là kẻ háo sắc, ưu thích đủ loại nữ nhân. Mà lúc trước nàng ta cũng yêu thích Chu Tử Giai, nhưng về sau đã nhìn thấu thì cũng đã thành vô vị, mỗi lần nghe Chu Tử Giai nạp thiếp, vô luận nghi lễ long trọng, thoạt nhìn là muốn thay thế chình mình, nàng ta cũng đều không nóng giận nữa.

Dù sao, gia thế nhà mẹ vẫn ở phía sau, nàng ta ở phía trước, Chu Tử Giai vô luận như thế nào cũng không thể hưu mình. Huống chi có đôi khi, Chu Tử Giai chơi chán cũng vẫn ân ái với mình một thời gian ngắn rồi mới đi ra ngoài hái hoa ngắt cỏ.

Lần này Chu Tử Giai nạp thiếp không phải cũng là tuổi còn nhỏ, lại là hoa thơm của lạ hay sao? Cũng là bị Chu Tử Giai ba hoa chích chòe lừa gạt, còn cho rằng Chu Tử Giai thật sự thích mình mà thôi.

Bấy giờ Kim Hồng Nhạn cũng chỉ muốn đùa giỡn, ngẫu nhiên giúp đỡ giáo huấn tiểu nha đầu này thôi, như vậy là đủ rồi.

Hơn nữa bởi vì Chu Tử Giai hứng thú không lâu, cho nên những năm gần đây cũng không có ai mang thai, kể cả Kim Hồng Nhạn, đây cũng là điều duy nhất Kim Hồng Nhạn lo lắng, nếu có người hoài thai trước nàng ta, điều này không thể xảy ra.

Lần này, Kim Hồng Nhạn cũng theo lệ cũ đợi thiếp thất nhập môn vài ngày liền tới biệt viện xem.

Thiếp thất lần này chưa vào nhà được mấy ngày nhưng thanh danh cũng lại rất lớn, là bà chủ Dạ Tử quán, Kim Hồng Nhạn cũng đã dùng qua can tịnh khố của Dạ Tử quán, cũng hiểu nó rất sạch sẽ, thuận tiện, cho nên cảm thấy Sở Xuân Nguyệt là một nữ tử thông minh, có thể cũng mình trở thành bạn.

Bất kể thế nào, đụng phải nữ nhân thông minh có thể nghe lời còn tốt hơn đụng phải nữ nhân ngu xuẩn không thay đổi.

Nhưng Sở Xuân Nguyệt nhập môn không bao lâu lại nghe hạ nhân Sở Xuân Nguyệt nói nàng ta tính tính ngang bướng, xem mình là quan trọng nhất, đối với hạ nhân là quyền đấm cước đá, đúng là dạng điêu ngoa, nhưng Chu Tử Giai lại thích loại này…

Kim Hồng Nhạn dở khóc dở cười, thật không thể tin Chu Tử Giai lại lấy nữ nhân như vậy về nhà, trước kia nạp thiếp cũng không thiếu dạng kiêu căng tùy hứng, nhưng tốt xấu gì trước mặt Chu Tử Giai cũng vẫn đúng mực, đối với hạ nhân không tốt thì cũng bình thường, nhưng luôn miệng nói mình là người Chu Tử Giai yêu thích như thế này cũng quá kiêu ngạo rồi nhỉ?

Ôm tâm tư ‘Sở Xuân Nguyệt rốt cục là dạng người nào’, Kim Hồng Nhạn đi tìm Sở Xuân Nguyệt, kết quả Sở Xuân Nguyệt không quan tâm lại để cho hạ nhân nói giúp thân thể mình không thỏa mái, cần nghỉ ngơi, không thể gặp.

Kim Hồng Nhạn nghe hạ nhân hồi đáp, đúng là vô cùng muốn cười, Sở Xuân Nguyệt rốt cục nghĩ mình là ai? Nàng ta muốn khiêu chiến sao?

Nàng là chính thất, các nàng chỉ là thiếp thân, vậy mà….

Chủ tử muốn thấy các nàng, các nàng cũng chỉ nô tài mà thôi, cho dù bệnh sắp chết cũng phải từ trên giường gượng dậy mà quỳ xuống!

Vì vậy Kim Hồng Nhạn vẫn đi vào gặp Sở Xuân Nguyệt, cũng mặc kệ Sở Xuân Nguyệt có nguyện ý hay không.

Sở Xuân Nguyệt thấy Kim Hồng Nhạn đến, trong lòng cũng không thích, chỉ cảm thấy Kim Hồng Nhạn quá kiêu ngạo, lại nghĩ tới sau này mình sẽ thay thế nàng ta cho nên cố ý lãnh đạm không quan tâm, việc này làm Kim Hồng Nhạn xác định được, Sở Xuân Nguyệt quả nhiên là thứ không có đầu óc lại tự cho mình là đúng, không giáo huấn là không được.

Đêm đó, Kim Hồng Nhạn ở cùng Chu Tử Giai làm cho Sở Xuân Nguyệt náo loạn không ngừng, mỗi ngày đều đến ầm ỹ mấy lần, cho nên Chu Tử Giai cũng thuận theo ý Kim Hồng Nhạn, liên tiếp mấy đêm ở lại chỗ của Kim Hồng Nhạn.

Sở Xuân Nguyệt vừa giận vừa sợ, chất vấn Kim Hồng Nhạn và Chu Tử Giai ở trước mặt nhiều người Chu gia, đến nỗi kích động đẩy ngã Kim Hồng Nhạn, khi mời đại phu đến mới phát hiện Kim Hồng Nhạn có mang!

Đối với Chu gia từ trên xuống dưới, đây chính là tin mừng.

Nhưng đứa bé cũng khó giữ được, đơn giản là do cái đẩy của Sở Xuân Nguyệt, cho nên các đại phu cũng thật khổ sở gian nan mới giữ được đứa bé lại, cũng như lấy đi của Kim Hồng Nhạn nửa cái mạng, mãi vẫn không khỏe được.

Đáng kinh ngạc là việc này động tới Chu lão gia và Chu lão phu nhân, hai người họ cho gọi Sở Xuân Nguyệt tới chuẩn bị dạy dỗ, nhưng Sở Xuân Nguyệt còn dứt khoát không nhận sai, chỉ nói là mình đẩy nhẹ nàng ta, là do nàng ta cố ý ngã, lại còn nói là do các người tự tìm lấy

Cái này còn chịu nổi sao?

Vốn là Chu Tử Giai đầy một bụng tức giận, bởi vì thấy cha mẹ muốn giáo huấn Sở Xuân Nguyệt mới giảm đi một chút, bây giờ nhìn thấy Sở Xuân Nguyệt dứt khoát không chịu nhận sai, còn càng ngày càng quá đáng, mà tình yêu gì đó đã sớm bị phiền chán thay thế, dứt khoát để cho Sở Xuân Nguyệt một mình dọn đến tiểu viện vắng vẻ, bên người chỉ có tiểu nha hoàn.

Tiểu viện kia đã lâu không có người ở, bẩn thỉu lem luốc, thậm chí còn có cả mạng nhện, Sở Xuân Nguyệt đâu chịu nổi loại tủi thân này. Khóc lớn mấy trận nhưng Chu Tử Giai lại không mền lòng chút nào.

Sở Xuân Nguyệt bắt đầu tuyệt vọng lại đau lòng, chỉ cảm thấy bất công, trong đầu lại có ý niệm chạy trốn. Bắt đầu là hướng tới nhóm người Sở Lưu Uyển: muốn bọn họ giúp đỡ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy không thể yếu thế, cho nên đặt hết tâm tư vào Dạ Tử quán.

Bỗng nhiên nghĩ tới ở hiện đại có bông vải kém vệ sinh, nàng ta liền cảm thấy phương pháp này dễ dàng thực hiện, cho nên lặng lẽ thực hiện, chi phí rất thấp, Sở Lưu Uyển có hôm tình cờ xem sổ ghi chép liền phát hiện thu nhập được rất nhiều, trong lòng nghi hoặc liền điều tra thêm, phát hiện nguyên nhân chi phí hạ thấp liền đi hỏi, Sở Xuân Nguyệt chỉ qua loa giải thích, Sở Lưu Uyển rõ ràng không tin, nhưng lợi ích đến đầu Sở Lưu Uyển vẫn trầm mặc, hơn nữa cũng để ý Dạ Tử quán nhiều hơn.

Trong lòng Sở Xuân Nguyệt rất ghét Sở Lưu Uyển, chỉ cảm thấy người này thật phiền, ban đầu Dạ Tử quán ra sao cũng mặc kệ, giờ lợi ích tăng lên liền để bụng hả? Hừ!

Nhưng đồng thời, trong lòng Sở Xuân Nguyệt cũng vẫn còn có thêm kỳ vọng với Chu Tử Giai- rất nhiều cuốn tiểu thuyết viết về những chuyện thế này mà, không phải sao? Nữ chính bởi vì sự ác độc của nữ phụ mà bị hiểu nhầm, nam chính trừng phạt nữ chính cả về thể xác lẫn tinh thần, tâm hoảng ý loạn nản lòng thoái chí, nhưng vào thời điểm mấu chốt, nam chính mới phát hiện ra nữ chính vô tội, mà nữ phụ kia lòng dạ hiểm ác, sau đó bắt đầu bù đắp cho nữ chính…

Sở Xuân Nguyệt cảm thấy ý nghĩ của mình rất có đạo lý, đơn giản là kiểu tác giả mẹ kế, còn cảm thấy rất hứng thú nữa!

Kim Hồng Nhạn, tiểu tử kia, các ngươi cứ đắc ý đi, về sau sẽ khóc thê thảm đấy!

Nghĩ như vậy, Sở Xuân Nguyệt vừa dựa vào chiêu bông vải kém chất lượng để kiếm tiền, vừa chờ mong Chu Tử Giai hồi tâm chuyển ý, nhưng đợi tới đợi lui cũng không thấy đối phương phát hiện ra chân tướng mọi chuyện, Sở Xuân Nguyệt dần dần không có kiên nhẫn.

Ngay lúc đó lại xảy ra chuyện con gái quan Đại Lý Tự chết do nhiễm độc bông vải kém chất lượng, tuy biết có hại đối với thân thể, nhưng nàng ta tuyệt đối không nghĩ đến sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Sở Xuân Nguyệt cực kỳ hoang mang bối rối, lại nghe được Sở Lưu Uyển bị bắt, biết rõ Đại Lý Tự sẽ bắt tới mình, mà bây giờ dựa vào thái độ của Chu Tử Giai đối với mình, chắc chắn sẽ giao mình ra ngay, chuyện này….

Sở Xuân Nguyệt vội vàng thu dọn hành lý, những thứ đáng giá đều mang theo, sau đó rời Chu phủ.

Trước khi đi, nàng ta còn nghĩ tới kẻ đầu sỏ biến mình thành như vây- Kim Hồng Nhạn.

Vì vậy nàng ta thừa dịp tất cả hạ nhân Chu gia đang đi tìm mình liền vụng trộm đi tới phòng Kim Hồng Nhạn, lần trước Kim Hồng Nhạn bị đẩy như vậy, thân thể không được tốt, đều nhờ vào thuốc nuôi dưỡng, lúc này nha hoàn đã đi lấy thuóc, Kim Hồng Nhạn lại nằm trên giường, không có sức sống gì hết, có thể nói đây là trời ban cơ hội tốt!

Sở Xuân Nguyệt cười cười, la lên một câu “Con gái phải tự cường”, rồi đi vào phòng của Kim Hồng Nhạn, Kim Hồng Nhạn vốn đang chợp mắt, bỗng nhiên thấy nàng ta xuất hiện cũng hoảng sợ, liên tục hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Sở Xuân Nguyệt không trả lời, tiện tay cầm bức họa bên cạnh, dùng hết sức đánh vào Kim Hồng Nhạn, hơn nữa còn đánh vào bụng không chút lưu tình.

Kim Hồng Nhạn đau nhức đến mức kêu cũng không kêu nổi, cả người đều run rẩy, nhìn thấy hạ thân Kim Hồng Nhạn chảy máu, Sở Xuân Nguyệt mới cười hài lòng, lại thấy bên ngoài hạ nhân nghe có tiếng động chạy đến, vì vậy liền vội vàng xông ra khỏi phòng, điên cuồng chạy trên đường rồi trốn ở một hẻm nhỏ, sau đó mới đi mua bánh bao, màn thầu, mới có thể chèo chống lâu dài được, rồi thừa lúc Sở phủ đại loạn mà trốn vào Sở phủ.

Bỗng nhiên nửa đường có chủ ý, nàng ta vốn định tự tìm nơi bỏ trốn, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không được, bản thân không biết “khinh công” hay “võ công”, sợ sau này đi ra ngoài cũng rất phiền toái, huống chi nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, tại sao lại không quay về Sở phủ?! Haha, chỉ sợ khi đó cũng không có ai tìm thấy mình, đợi đến khi mọi việc yên ổn liền thừa cơ chạy trốn.

Ôm tâm tư đó, Sở Xuân Nguyệt vụng trộm vào Sở phủ, sau đó dựa theo trí nhớ tìm được kho chứa củi nhỏ bị vứt đi, liền trốn ở đó.

Cũng do Sở phủ to lớn, mà gần đây có nhiều việc xảy ra nên bản thân mới không bị phát hiện, chỉ là trong nháy mắt cũng đã hơn mười ngày phải ở phòng củi, nàng ta cũng không biết Kim Hồng Nhạn ra sao, càng không biết chuyện bông kém chất lượng đã xử lý như thế nào… Còn nàng ta chỉ có thể ở trong kho củi, cũng không thể tắm rửa ăn uống gì tốt, bên người mang theo nhiều bạc như vậy cũng không dùng được, đúng là làm người khác khổ sở.

Thế này thì có khác gì ngồi tù đâu đâu?!

Ai….

Bây giờ mình thế này, không biết nội dung sẽ phát triển theo hướng thế nào nữa, có phải sẽ theo hướng đại hiệp không, ví dụ như kiểu siêu trộm Chi Mai ấy…

Nhưng cho dù chuyện này có xảy ra cũng không biết phải đợi đến bao lâu nữa…

Sở Xuân Nguyệt đang thương cảm, bỗng nhiên nghe thấy có nhiều tiếng bước chân hỗn độn đều đi về phía bên cạnh.

Đòng thời cũng nghe nhiều âm thanh ầm ĩ, cẩn thận nghe thì hình như nghe được cái gì mà: “Nơi này đã lâu không có ai ở, lại hoang phế thế này, chắc chắn là ở đây.”

Sở Xuân Nguyệt hoảng sợ, trong lòng nghĩ: Chỉ sợ là đang tìm mình rồi. Một bên nàng ta cũng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, không biết làm sao bọn họ nghĩ ra được, cân nhắc một lúc mới đoán ra được có thể là đã bị Sở Lưu Uyển nghi ngờ rồi.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Sở Xuân Nguyệt càng ngày càng khẩn trương, sắp xếp lại túi đồ với mấy cái màn thầu, rồi trốn ở phía sau đống rơm rạ.

Rơm rạ ở đây không ít nhưng dùng để giấu một người thì không đủ, trong lòng Sở Xuân Nguyệt lo lắng, hi vọng bọn họ không thấy mình…

Két… Cửa đã bị mở ra, tiếp theo là tiếng bước chân rải rác, trong lòng Sở Xuân Nguyệt căng thẳng, đến rồi!!

Mấy hạ nhân nhìn quanh sau đó cười ha ha: “Ngươi tưởng mình còn trốn được sao?”

Nói rồi liền đi tới phía bên này.

Sở Xuân Nguyệt hiểu được bản thân mình đã bị phát hiện liền cả kinh, vội vàng đứng lên, chỉ thấy mấy hạ nhân đang nhìn mình cười nhạo .

Tuy trong lòng ghét bỏ bọn hạ nhân này nhưng Sở Xuân Nguyệt vẫn tận lực nói lý: “Ngươi, các ngươi thả ta đi, ta có tiền, thả ta đi ta sẽ cho các người tiền.”

Dứt lời liền lấy mấy thỏi vàng ra quơ quơ trước mặt bọn họ. Bây giờ trên người nàng ta cũng chỉ có cái này, vẻ mặt nàng ta như muốn nói ‘trên người ta chỉ có tiền.”

Mấy hạ nhân thấy thỏi vàng rực rỡ, tự nhiên mấy con mắt cũng tít lại, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Thả ngươi đi thì bọn ta được gì? Bên ngoài nhiều người tìm ngươi như vậy, cho ngươi đi, chúng ta giao nộp ngươi cũng có tiền, làm tốt mà cũng không bị sa thải- ai ngu mà thả chứ!”

Sở Xuân Nguyệt đang muốn thuyết phục, chỉ thấy người nọ la lên với bên ngoài: “Tìm được rồi,… tìm được rồi–!”