Sổ Tay Tiến Hóa Thành Yêu Hậu

Chương 51: Bất đắc dĩ




Edit +Beta: Anky
Bóng đêm nhô lên cao, ánh trăng như nước.

Trong phòng, ngọn đèn dầu sáng tỏ, Mục Song Hàm mặc áo đơn ngồi trên giường, cầm một quyển sách xem, bất quá từ nụ cười trong mắt nàng có thể nhìn ra tâm tư nàng không ở trong sách, mà đang chú ý cái khác.

Sau lưng, Lạc Chiêu Dực nửa vòng quanh nàng, chậm rãi giúp nàng lau tóc, vẻ mặt tự nhiên, không hề mất kiên nhẫn, ngoài miệng lại nói: “Phiền muốn chết !”

Mục Song Hàm làm như không nghe thấy, giống như đang nghiêm túc đọc sách.

Lạc Chiêu Dực lạnh nhạt nói: “Xem nàng là thái tử phi, cô miễn cưỡng giúp nàng một chút, nàng không cần quá đắc ý…” Cho nên, đừng thấy làm thái tử phi không có chỗ tốt?

Mục Song Hàm lặng lẽ vạch ngón tay – – đây là lần thứ mấy ? Tính một hồi, đếm không hết.

“Nàng phải hiểu được…”

Mục Song Hàm chọc chọc hắn, hắn dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn nàng, nàng cười hì hì quay đầu lại hôn hắn một cái, “Thù lao!”

Lạc Chiêu Dực xoay mặt đi, lỗ tai đỏ lên nghĩ: Rất tốt, tiếp tục duy trì!

“Sách ( Nữ giới ) nói, nữ tử phải tuân theo tam tòng tứ đức…” Mục Song Hàm nhìn sách, mặt mày ủ rũ.

“Đừng xem, một điều nàng cũng không làm được, ” Lạc Chiêu Dực liếc nhìn nàng, tùy ý nói: “Không chỉ không làm được, nàng còn đại nghịch bất đạo, không nói về sau, nàng xem từ xưa đến nay có ai làm thái tử phi thành như nàng vậy ?”

Mục Song Hàm đột nhiên có chút chột dạ, lại theo bản năng muốn châm chọc: Điện hạ của thiếp, cũng không nhìn thử từ xưa đến nay có ai làm thái tử thành như chàng vậy …

– – Đây đương nhiên cũng chỉ là oán thầm.

“Khụ, ” nàng hắng giọng một cái, mặt đứng đắn, nghiêm túc nói: “Là thiếp thân không đúng, về sau nhất định không dám lại mạo phạm điện… Ha ha ha, chàng làm gì vậy…”

Nàng một câu còn chưa dứt lời đã bị hắn chọc ngứa, cười đến toàn thân phát run, liên tục trốn về phía bên cạnh.

“Thái tử phi giả vờ giả vịt,” Lạc Chiêu Dực đè nàng dưới thân, khẽ cắn cắn tai nàng, hài lòng thấy bên tai nàng hồng một mảnh, cười nhẹ nói: “Bất quá, cô chính là thích bộ dáng đại nghịch bất đạo của nàng…”

– – Đó là do chàng thiếu ăn đòn!

Mục Song Hàm cười đến rơi nước mắt, bịt lấy lỗ tai trừng hắn.

Lại nghe hắn nói tiếp: “Dù sao mặc kệ nàng đại nghịch bất đạo thế nào, cô đều trị được nàng…”

Mục Song Hàm nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, trong lòng tự nhủ chàng cứ vênh váo đi!

Hai người xoay tới xoay lui trong chốc lát, Mục Song Hàm cuối cùng nhớ tới chính sự, “Hôm nay ngoại tổ phụ tới tìm thiếp…” Nàng đem sự tình nói đại khái một lần.

Lạc Chiêu Dực khẽ gật đầu, lại hỏi: “Vậy nàng muốn đi sao?”

“Vốn là thiếp cũng nên đi, nương cũng có ý này, ” Mục Song Hàm nhíu mày, ” Nhưng vừa rồi nghe chàng nói chuyện của tam hoàng tử và Đoan Mẫn trưởng công chúa, trong lòng thiếp cảm thấy có điểm gì là lạ, cũng không phải lòng thiếp tiểu nhân, trước kia Hân biểu muội luôn khắp nơi nhắm vào thiếp, sao có thể đột nhiên thay đổi tính tình suy nghĩ cho thiếp đây?”

Nàng có phần suy đoán chưa nói ra, nàng hoài nghi Trang Nhược Hân cùng Tam hoàng tử thông đồng, dù sao cũng là phu thê chưa thành hôn, lại không thay đổi được sự thật bị chỉ hôn, không có tiếp xúc mới kỳ quái đấy?

Lạc Chiêu Dực nâng một lọn tóc nàng lên nhẹ nhàng ngửi, khẽ cười một tiếng, không quan tâm nói: “Nàng muốn đi cứ đi đi, Từ lão cổ hủ tuy giảo hoạt, cho dù biểu muội kia của nàng có lòng dạ đó, Từ gia cũng không thiếu người thông minh, sẽ không để nàng ta liên luỵ đến toàn bộ Từ gia… Huống chi, có cô ở đây, sợ cái gì.”

Nghe hắn nói một hồi, tâm trạng phập phồng bất định của Mục Song Hàm một ngày nay đột nhiên liền an định… Thái tử điện hạ luôn có thể cho nàng cảm giác an toàn không thay thế được, dù bao nhiêu khói mờ tựa hồ cũng che giấu không được ánh sáng rực rỡ lưu chuyển giữa lông mày hắn, kiêu ngạo tự nhiên đã thành cốt khí, sáng chói rực rỡ hơn cả nắng gắt.

– – Mặc dù… Có đôi khi cũng rất đáng đánh đòn ==

Bóng đêm dần dần sâu, trong phòng từ từ không còn thanh âm, gió nổi lên, đèn tắt, một đêm yên giấc.

Thời gian gần đây, trên triều trong hậu cung, mọi người nhạy bén phát hiện Văn Đế đang bắt đầu cố ý bồi dưỡng thái tử gánh vác trách nhiệm, rất nhiều chính sự quan trọng đều không nhúng tay vào, mà để thái tử một mình giải quyết, thái tử làm việc so với Văn Đế ôn hòa nhân từ là bất đồng, hắn quả quyết bá đạo hơn, có thể nói mạnh mẽ vang dội, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, đã có loại cảm giác choáng váng “Mẹ nó, còn chưa kịp bàn nhỏ bàn lớn việc này đã bất ngờ được quyết định như vậy rồi ?”.

Người thông minh khắc sâu hiểu đạo lý “Vua nào triều thần nấy”, chỉ có thể gia tăng cái đuôi thái độ đoan chính từ từ mà thích ứng, bằng không đợi thái tử lên ngôi, bọn họ e là cũng phải bị cắt giảm.

Trừ lần đó ra, rất nhiều người đang tìm tòi nghiên cứu ẩn ý phía sau hành vi này của Văn Đế, xưa nay hoàng đế đều là càng về sau càng không muốn buông quyền, sao Văn Đế lại hoàn toàn tương phản vậy ?

Bên trong Ngự thư phòng, Lạc Chiêu Dực đang nói chậm rãi mạch lạc đâu vào đấy, Văn Đế gật đầu cười, khép lại tấu chương, “Tiểu Thất, con làm rất tốt.”

Lạc Chiêu Dực ngẩng đầu, đánh giá ông, mặc dù sắc mặt Văn Đế cũng không có bộ dáng gì suy yếu, nhưng tinh thần lại khác biệt, Lạc Chiêu Dực từng học võ, rõ ràng có thể nhìn ra gần đây Văn Đế có cảm giác rất mệt mỏi, tựa như… Sau một khắc sẽ hôn mê, không bao giờ tỉnh lại.

“Phụ hoàng, lúc thái y đến thỉnh mạch có nói qua gì không?” Lạc Chiêu Dực vẻ mặt nhàn nhạt, bàn tay giấu trong tay áo nắm lại thật chặt, tựa như muốn siết đến ra máu.

Văn Đế lắc đầu, cười nói: “Trẫm không có việc gì, chỉ là người đã lớn tuổi, tinh lực kém hơn người trẻ tuổi các con, con thân là thái tử, cũng nên học gánh vác một vài chuyện.”

Lạc Chiêu Dực nhíu nhíu mày, “Không bằng bây giờ cho thái y đến nhìn lại xem, nhi thần cũng muốn nghe thái y chẩn đoán bệnh một chút!”

“Thân thể trẫm, trẫm tự mình rõ ràng, con mặc kệ đi, làm tốt chuyện của mình là được, ” Văn Đế đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, không giải thích được cảm khái một câu, “Thoáng cái cũng sắp vào thu, hoa đào sớm đã tàn rồi.”

Lạc Chiêu Dực nhìn bóng dáng của ông, rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Khi còn bé, mẫu hậu cũng thường hay lẩm bẩm, từng nhắc tới bà và phụ hoàng quen biết dưới cây hoa đào…”

Văn Đế hiển nhiên đối với đề tài này cảm thấy rất hứng thú, mắt cũng sáng lên, “A? Mẫu hậu con lại từng nói về chuyện này sao?”

“… Kỳ thật nhi thần đã sớm biết, mẫu hậu không phải là nữ nhi của Tả tướng.” Giọng nói Lạc Chiêu Dực trước sau vẫn lạnh nhạt, tựa như đang nói chuyện không liên quan đến mình chút nào.

Văn Đế quay đầu, vẻ mặt rất phức tạp, nhìn hắn hồi lâu, thở dài, chính là biến tướng thừa nhận, “Tiểu Thất, con là đứa trẻ thông minh, có một số việc, đến cùng vẫn không thể gạt được con.”

Lạc Chiêu Dực không mở miệng.
“Tháng tư năm ấy, hoa đào nở rất đẹp, trẫm đi ngắm hoa, gặp được một tiểu cô nương lạc đường, tính tình hoạt bát sáng sủa lại thiên chân hồn nhiên, nàng nói nàng vừa tới kinh thành, là tới tìm tỷ tỷ nàng, ” Văn Đế nhớ lại chuyện trước kia, những cảnh tượng đó đã trôi qua nhiều năm, nhưng lại chưa từng phai nhạt, “Trẫm vừa thấy nàng, đã cảm thấy nàng cùng Hoàng quý phi của phụ hoàng rất giống nhau, vì loại tâm lý nào đó, trẫm che giấu thân phận cùng nàng lui tới…”

Hoạt bát sáng sủa lại thiên chân hồn nhiên? Lạc Chiêu Dực không có cách nào đem những thứ này hình dung vào cùng một chỗ với hoàng hậu lạnh lùng tĩnh mịch được.

“Cho nên mẫu hậu là người Tây Di, còn từng là muội muội ruột thịt của thánh nữ Tây Di, chỉ là mượn thân phận nữ nhi Tả tướng gả cho phụ hoàng.” Lạc Chiêu Dực sớm có suy đoán, cũng hoàn toàn không ngoài ý muốn.

Văn Đế gật đầu, “Vì trong lúc đó có biến đổi bất ngờ, Hoàng quý phi lại cực kỳ phản đối, cũng may trẫm kiên trì, Tòng Dung cũng không có buông tay…”

Khi đó, hoàng hậu còn trẻ, thiên chân hồn nhiên, lại là tình yêu đầu tiên, không thể tự kiềm chế rơi vào lưới tình, Văn Đế cũng không khác gì lắm, còn ưng thuận hứa hẹn với nàng, từ nay về sau trong mắt thật sự không có người nào khác nữa, cho nên Lạc Chiêu Dực chính là đứa con cuối cùng, căn bản không có đệ đệ muội muội.

“Từ tình thâm ý trọng biến thành hiện tại điên điên khùng khùng, ” Lạc Chiêu Dực có chút châm chọc nói: “Vậy kiên trì lúc trước chẳng phải trở thành một truyện cười?”

Văn Đế trước giờ luôn không đề cập tới chuyện cũ, giấu giếm đến nay mới chịu nói, trên mặt Lạc Chiêu Dực không thể hiện, kỳ thật rất muốn biết nguyên nhân hoàng hậu lại biến thành như vậy… Hoàng hậu đối với hắn yêu hận đan xen, hắn lại không thể hiểu được ?

“Con đứa nhỏ này thật là…” Văn Đế đưa tay muốn vỗ đầu hắn, Lạc Chiêu Dực nghiêng nghiêng người, vẫn bị Văn Đế một phen vỗ trúng, hắn nhíu lại mi hừ nói: “Nhi thần nói sai rồi sao?”

– – Tiểu tử thối rất biết đâm vào lòng người !

“Con không hiểu đâu…”

Lạc Chiêu Dực thuận thế nói tiếp: “Vậy phụ hoàng cứ nói đi, nhi thần rửa tai lắng nghe.”

Văn Đế: “…” Lão cha tốt tính như ông cũng muốn đánh con trai!

Lạc Chiêu Dực nhướn mày – – nói đi chứ!

Văn Đế khoát khoát tay, “Con trở về đi, trẫm hiếm khi được rảnh rỗi, muốn đi thăm mẫu hậu con một chút!”

“Phụ hoàng, vì sao lúc nào cũng muốn giấu giếm nhi thần?” Lại dùng chiêu này đánh trống lảng sang chuyện khác, thật sự là đủ rồi!

Văn Đế dùng giọng nói ôn hòa tựa như thường ngày nói: “Yên tâm, chờ trẫm chết sẽ để lại di chiếu cho con, trên đó sẽ viết rõ ràng rành mạch, đến lúc đó con tự mình từ từ xem đi.”

Lạc Chiêu Dực: “…”

Thái tử bị chặn đến á khẩu không trả lời được.

Văn Đế cuối cùng cũng hài lòng, ung dung đi về hướng Phượng Nghi Cung.

Lạc Chiêu Dực nghẹn một ngụm khí trở lại Đông cung, bắt đầu đập đồ, xem cái gì khó chịu liền đập chỗ đó!

Mọi người: A, thái tử quen thuộc đã trở lại !

Gần đây ôn nhu kiên nhẫn dễ nói chuyện gì gì đó đều là ảo giác mà ảo giác, hỉ nộ vô thường, thô bạo bất thường mới là bản sắc thật !

Tiểu hồ ly ở trong sân, một móng vuốt chụp được cái chén ngọc nhỏ, trong miệng còn ngậm vài cây bút, hăng hái chơi đến vô cùng cao hứng, tựa như một chút cũng không cảm giác được cơn bão tức giận của thái tử điện hạ.

“…” Lạc Chiêu Dực tiện tay ném một quyển sách nện trên đầu nó, lực đạo lại nhẹ đi rất nhiều: “Ngốc tử !”

Tiểu hồ ly: “… QAQ”

Đúng lúc Mục Song Hàm đuổi tới: “…”

Nhìn thấy mớ bừa bộn đầy đất, thái tử phi cố gắng giữ vững vẻ mặt, bình tĩnh nói: “Điện hạ, có thể giải thích một chút không?”

Lạc Chiêu Dực quỷ dị lặng yên một lúc, ngay sau đó vẫy vẫy tay với Đức Phúc đang giả làm người vô hình ở bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Những vật này đều đã cũ, nên thay.”

Đức Phúc mồ hôi lạnh, cung kính nói: “Dạ.”

Sau đó Lạc Chiêu Dực nhìn về phía Mục Song Hàm – – xem đi, giải thích rồi.

Mục Song Hàm quét qua một đống đồ mới tinh sáng bóng: “…”

Nàng dùng vẻ mặt than vẫy lui người đi, đóng cửa lại, kéo hắn ngồi xuống, mới hỏi: “Lại vì cái gì mà phát giận?”

Lạc Chiêu Dực trầm mặc một hồi lâu, mới không tình nguyện kể việc cùng Văn Đế nói chuyện.

Mục Song Hàm hơi giật mình, hỏi trúng tim đen: “Vậy điện hạ, chàng là vì bệ hạ giấu giếm những chuyện kia mới bực bội, hay là bởi vì một câu di chiếu sau khi chết kia làm cho chàng bất an ?” Ai, rõ ràng trong lòng lo lắng muốn chết, ngoài mặt còn bộ dạng không thèm để ý chút nào… Đây là tìm tội cho ai chịu vậy?

Lạc Chiêu Dực phút chốc ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện thái tử phi của hắn kỳ thật nhạy cảm đến kinh người.

Văn Đế buông quyền, chính sự bàn giao thái tử, rất nhiều người cảm thấy thái tử nên cao hứng, mà trên thực tế thì sao? Lạc Chiêu Dực một chút cũng không cảm thấy cao hứng.

Kỳ thật Mục Song Hàm cũng thấu hiểu, Văn Đế đối với Lạc Chiêu Dực thật sự là sủng ái dung túng đến trình độ nhất định, tựa như muốn bổ sung thêm cả phần của hoàng hậu vào, mà Lạc Chiêu Dực ngoài miệng không nói, nhưng đối với Văn Đế tình cảm sao lại không sâu, dù sao tâm của hắn không phải làm từ đá.

Đây đại khái là đôi phụ tử kỳ lạ nhất hoàng gia, hoàng đế lão cha không thích giữ quyền thế trong tay, cũng không nghi kị thái tử con trai, thái tử con trai tiếp thu quyền thế còn không tình nguyện muốn phát hỏa như vậy…

Trên thực tế, Mục Song Hàm cảm thấy, đại khái tất cả mọi người sẽ đồng ý Văn Đế là một vị vua nhân từ, nhưng không nhất định là một minh quân… Bởi vì, Văn Đế thật sự là quá cảm tính, cái gì để ở trong lòng, đều sẽ dành hết trân trọng, tỷ như đối với hoàng hậu, đối với thái tử… Cũng khó trách Thục phi và Lạc Thương sẽ oán hận không cam lòng như vậy.

Ánh mắt nàng tràn ngập ôn nhu và thấu hiểu, trong lòng Lạc Chiêu Dực cứng lại, đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng, cằm tựa vào trán nàng, trước mắt lại có chút mơ hồ.

Nhưng Lạc Chiêu Dực chính là Lạc Chiêu Dực, kiêu ngạo đến không ai bì kịp, sẽ không cho phép chính mình mềm yếu.

Không biết qua bao lâu, hắn thấp giọng nói: “A Hàm, thì ra cô cũng là người phàm tục, thế mà lại nhìn không thấu sinh lão bệnh tử trên đời…”