Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 3: 3: Con Riêng





Thường Mạn Tinh nhìn xuống dưới, độ cao chín tầng khiến người khác phải run sợ.

Tay bấu lấy bệ cửa sổ đến mức nổi lên gân xanh, đau đớn nhưng vẫn phải cố gắng kiên trì.

Cô gian nan ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp mang vẻ nhẹ nhàng, thanh thoát của Mạnh Thải Kỳ.

Cô ta đứng trên cửa sổ mỉm cười với cô, sau đó duỗi tay ấn trên mu bàn tay cô rồi hất mạnh ra.Đồng tử Thường Mạn Tinh co chặt lại, gương mặt tươi cười ác độc của Mạnh Thải Kỳ nhanh chóng vụt mất theo cú rơi.

Sau cảm giác không trọng lực chính là một tiếng vang nặng trịch, dường như là từ trong đầu cô truyền đến.

Khoảng khắc ấy, cô chỉ cảm thấy từ thân thể đến tâm can mình vừa đau, vừa hận.Vô cùng đau, vô cùng hận!Thường Mạn Tinh biết bản thân mình đã chết, nhưng lúc cô có ý thức thì phát hiện mình đang ngồi trên cánh đồng hoa màu đỏ.

Ở cách đó không xa có một người đứng đưa lưng về phía cô, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu đỏ rực lửa chạm đất.“Thường Mạn Tinh, nếu cô có thể sống lại một lần nữa thì cô muốn làm gì?” Người kia nghiêng đầu qua, lộ ra nửa gương mặt duyên dáng.Thường Mạn Tinh nghe thấy bản thân nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Tôi muốn đoạt lại hết tất cả những thứ bọn họ có, làm bọn họ càng khổ sở, càng thống hận hơn tôi!”Người váy đỏ bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó nói: “Vậy cô đi đi.”Cô ấy vừa dứt lời, Thường Mạn Tinh lập tức cảm thấy bản thân không chịu khống chế mà rơi xuống.


Cảm giác không trọng lực như lúc rơi từ trên tầng cao xuống đánh úp về phía cô.

Bỗng nhiên Thường Mạn Tinh mở mắt ra.Tiếng thở dốc dồn dập vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Thường Mạn Tinh ngồi dậy, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán và lòng bàn tay.Cô trọng sinh trở về cũng đã nhiều ngày, luôn không khống chế được mơ thấy cô gái mặc váy đỏ đó.

Thường Mạn Tinh chợt nhận ra, có lẽ đó là nguyên nhân mà cô trọng sinh.Cô gái mặc váy đỏ kia rốt cuộc là ai, Thường Mạn Tinh cũng không để ý.

Cô chỉ nghĩ đến lời mình nói trong mộng rằng sẽ làm cho những kẻ khiến mình thống khổ cũng cảm thụ được phần thống khổ đó mà thôi.Vì vậy, mặc kệ trả giá như thế nào cũng không sao.

Thường Mạn Tinh ngồi ở mép giường, vẻ mặt tối tăm.Lúc cô ra khỏi phòng thì thấy người giúp việc đang dọn dẹp phòng ngủ Hà Tiên Dương ở đối diện.

Nhớ tới tin nhắn mình vừa nhận lúc nãy, Thường Mạn Tinh cũng đã đoán được vì sao sáng sớm Hà Tiên Dương đã đi ra ngoài, đơn giản là vì con trai riêng bảo bối của hắn.Đáng tiếc, con trai bảo bối của hắn đã không trở lại nữa.

Đứa nhỏ mới nửa tuổi rất dễ dàng dạy dỗ thành dáng vẻ hoàn toàn khác.

Hà Trạch là đứa bé đời trước Hà Tiên Dương yêu thương nhất, đời này trở thành con của một cặp vợ chồng xa lạ, bọn họ không còn là người một nhà nữa.Thường Mạn Tinh dạo một vòng ở phòng khách, không thấy đứa nhỏ Lập Đông ngày hôm qua cô đưa về đây, cô đi lên lầu, dừng lại trước cửa phòng cách vách phòng cô, gõ cửa nhẹ giọng hỏi:“Lập Đông, tỉnh chưa?”Ngay sau đó cửa từ từ mở ra, Lập Đông trầm mặc đứng nhìn cô.Thường Mạn Tinh thấy cậu đã mặc quần áo tươm tất, lại nhìn thấy hai quyển sách đang mở ra trên bàn ở phía sau, biết là cậu đã tỉnh lại từ sớm, cô lập tức duỗi tay chọc mặt cậu, cười nói: “Đi chạy bộ với mẹ thôi.”Mặc dù Lập Đông không thích nói chuyện, nhưng kêu cậu làm gì thì cậu sẽ làm cái đó, rất ngoan và vô cùng vâng lời.


Thường Mạn Tinh dẫn cậu ra cửa, chạy chầm chậm trên con đường nhỏ ở khu biệt thự yên tĩnh này.Không khí buổi sáng sớm rất trong lành, Thường Mạn Tinh cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cúi đầu nhìn đứa nhỏ chạy theo bên người mình.

Đời trước cũng như vậy, khi mới vừa quen biết cậu thì cô chỉ thấy đứa nhỏ này chính là một con chó biết nghe lời được Mạnh Thải Kỳ thuần dưỡng.

Mạnh Thải Kỳ làm cái gì cậu sẽ làm cái đó, không phản kháng dù chỉ một chút, giống dáng vẻ như bây giờ vậy.Nhưng ai biết được, cuối cùng con người không có cảm giác tồn tại này nắm giữ công ty của Hà Tiên Dương trong tay, hoàn toàn lật đổ tổng giám đốc Hà Tiên Dương – làm hắn không thể chen lọt vào việc của công ty.

Mạnh Thải Kỳ trước kia muốn sử dụng cậu như công cụ, đến cuối cùng lại phải đi lấy lòng cậu.Kẻ thắng lớn này tựa như một người ngoài cuộc, trầm mặc lạnh lùng đứng ở một bên nhìn bọn họ cắn xé lẫn nhau, cũng không chút để bụng sống chết của cô, thậm chí là sống chết của Mạnh Thải Kỳ và Hà Tiên Dương.

Giờ phút này cậu ngoan ngoãn nghe lời, chẳng qua là vì mưu hoa đoạt lợi mà thôi.Thủ đoạn vô cùng ẩn nhẫn, có thể thấy được đứa nhỏ này không phải là khuyển nuôi trong nhà mà là sói có răng nanh.Nhưng có nhân tố không xác định này thì câu chuyện mới càng khiến cho người ta chờ mong hơn nữa.

Thường Mạn Tinh mỉm cười nói: “Sau này tên của con là Hà Vị Minh.”Lập Đông hơi gật đầu, đồng ý cái tên Hà Vị Minh này.Thường Mạn Tinh liếc mắt nhìn mái tóc dài của cậu, đuôi tóc khô vàng, chẻ ngọn và bộ đồ cũ nát trên người mặc về từ Viện phúc lợi: “Chờ lát nữa ăn bữa sáng xong, mẹ dẫn con đi cắt tóc rồi mua vài thứ.

Muốn mua thứ gì thì cứ nói, con muốn cái gì mẹ sẽ mua cho con, mẹ không biết chăm sóc người khác như thế nào, nhưng tiền thì không thiếu, con không cần tiết kiệm.”Cậu lại gật đầu.Thường Mạn Tinh tiếp tục nói: “Còn bên trường học thì không vội, trước tiên cứ ở nhà tĩnh dưỡng vài tháng, mẹ sẽ mời bác sĩ về nhà điều dưỡng lại thân thể cho con.


Nhìn con bây giờ rất gầy, không giống như là đứa trẻ mười hai tuổi, thậm chí còn kém hơn so với đứa bé chín tuổi nữa.

Chờ thêm mấy tháng, mẹ sẽ tìm một trường học mới cho con.”Mặc kệ cô nói cái gì, đứa trẻ này vẫn thủy chung chỉ im lặng gật đầu, Thường Mạn Tinh cũng không thèm để ý, dù sao qua một thời gian, không chỉ cậu mà cả cô cũng đều sẽ thay đổi, sống chung cũng cần phải tập làm quen dần.Khi hai người chạy bộ xong, trở về liền nhìn thấy Hà Tiên Dương đang ngồi xem điện thoại ở phòng khách.Thường Mạn Tinh rất ít khi thấy sắc mặt khó coi như vậy của hắn, nhưng nếu hắn không vui vẻ thì cô lại càng vui vẻ.Sau khi vệ sinh cá nhân xong, ba người ngồi xuống bàn ăn bữa sáng.

Lập Đông bây giờ đã chính thức đổi tên thành Hà Vị Minh, trước mặt cậu là bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng do Thường Mạn Tinh sai người chuẩn bị, thức ăn vô cùng phong phú, thậm chí còn nhiều hơn so với Thường Mạn Tinh và Hà Tiên Dương.“Mạn Tinh, hôm nay anh đã gọi điện giải thích tình huống với viện trưởng Viện phúc lợi nhi đồng Minh Nhã.

Anh nghe bà ấy nói hôm qua có một cặp vợ chồng có nhận nuôi một đứa bé trai.

Thật trùng hợp, cặp vợ chồng này em cũng biết đấy, em đoán xem là ai?” Hà Tiên Dương điều chỉnh lại tâm trạng, dùng giọng điệu nói chuyện phiếm nói sơ qua việc này.Thường Mạn Tinh nghe được ý thử của hắn, cô “Ừ” một tiếng, vẻ mặt cô cùng tự nhiên nói: “Chẳng lẽ người anh muốn nói tới chính là con trai của dì Từ làm việc ở nhà cũ Thường gia sao? Hai ngày trước em có gọi điện về nhà, dì Từ nói với em là vợ chồng con trai lớn dì ấy muốn nhận nuôi một đứa nhỏ.

Không phải lúc ấy chúng ta cũng muốn đến Minh Nhã sao, em thuận miệng mới nói cùng đi với nhau, không nghĩ tới bên chúng ta không thành nhưng bọn họ lại thành rồi.”Cô không chút để ý nói, tiện tay rút một miếng khăn giấy lau đi vết sữa còn dính bên khóe miệng của Hà Vị Minh đang yên tĩnh ăn cơm ở một bên.

Nhìn có vẻ như là rất quan tâm cậu.Hà Tiên Dương cẩn thận quan sát nét mặt của cô, không thấy được cái gì khác lạ mới dần dần thả lỏng xuống: “Ừ, là như vậy sao, đúng là trùng hợp thật.”Hắn sắp xếp con trai Hà Trạch của hắn vào Viện phúc lợi nhi đồng Minh Nhã, vốn định để Thường Mạn Tinh dẫn người về đây, không nghĩ tới cuối cùng Thường Mạn Tinh lại đem đứa trẻ khác về, còn Hà Trạch ngược lại lại bị người khác nhận nuôi.

Không khéo nữa chính là người nhận nuôi Hà Trạch không ai khác lại là con trai của dì Từ làm giúp việc cho Thường gia.Sau khi Hà Tiên Dương biết chuyện này, phản ứng đầu tiên là không có khả năng lại trùng hợp như vậy.


Nhất định Thường Mạn Tinh đã biết thân phận của Hà Trạch nên mới làm ra việc này để giáo huấn hắn.

Nhưng rất nhanh hắn đã lược bỏ suy nghĩ này, lấy tính tình kiêu ngạo của Thường Mạn Tinh, nếu như biết hắn có con riêng ở bên ngoài, chắn chắn sẽ không âm thầm chịu đựng mà việc đầu tiên là sẽ ném vào mặt hắn một tờ giấy ly hôn, sau đó quay về Thường gia nhờ anh trai của cô ta làm phá sản công ty Hà thị của hắn.Một đại tiểu thư như cô, chắc chắn sẽ không có chuyện nhịn xuống cục tức này.

Mang theo tâm trạng lo lắng thấp thỏm, Hà Tiên Dương dò hỏi thử một câu, cho tới bây giờ hắn mới cảm thấy có lẽ tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.Nắm rõ điểm này, trong lòng Hà Tiên Dương thoải mái đi không ít.

Con hắn làm sao có thể để một người giúp việc nhận nuôi.

Nếu như là người khác nhận nuôi Hà Trạch, hắn sẽ có cách để đưa đứa nhỏ trở về, nhưng đây là người có liên quan đến Thường gia nhận nuôi, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu hắn lộ ra một chút gì đó không thích hợp, nói không chừng sẽ biến khéo thành vụng khiến cho Thường Mạn Tinh chú ý, nếu như bị cô đào ra chuyện này thì đời hắn coi như xong rồi.Sau khi cân nhắc xong, Hà Tiên Dương nhanh chóng ra quyết định tạm thời cứ mặc kệ Hà Trạch ở bên kia, trước tiên phải quan sát thái độ của Thường Mạn Tinh rồi mới lập ra phương án mới được.Mặc dù ra quyết định như vậy nhưng nghĩ đến con trai của mình phải kêu người khác là cha, cả người hắn lập tức trở nên khó chịu.

Loại cảm giác không thoải mái này dễ như trở bàn tay khiến hắn sinh ra cảm giác chán ghét nồng đậm với đứa con hoang Lập Đông đã chiếm vị trí của con trai của hắn.Hắn không thể lộ ra cảm xúc khác thường cho Thường Mạn Tinh biết, nhưng hắn chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý yêu thương đứa con hoang này rồi.Lúc Thường Mạn Tinh dặn dò Hà Vị Minh ăn nhiều một chút, ngẫu nhiên có ngó qua Hà Tiên Dương ở đối diện, người đàn ông này đang suy nghĩ gì, cô có thể đoán được.Mới vậy mà đã khó chịu rồi sao? Đừng nóng vội, sau này còn nhiều chuyện sẽ làm anh không thoải mái hơn nữa cơ.Sau khi một nhà ba người trên danh nghĩa ăn xong bữa sáng, Hà Tiên Dương đi công ty, trước khi đi hắn còn rất áy náy nhìn Thường Mạn Tinh nói: “Mạn Tinh, anh rất muốn cùng em… và Vị Minh đi mua vật dụng, nhưng công ty anh vừa mới tiếp nhận một đơn hàng lớn, phải có anh chủ trì, chờ anh làm xong đơn hàng này sẽ dành nhiều thời gian với hai người hơn.”Hắn nói với Thường Mạn Tinh xong, lại chuyển qua Hà Vị Minh: “Ngoan ngoãn nghe lời mẹ con, lần sau cha đưa hai người đi chơi.”Thường Mạn Tinh nắm tay Hà Vị Minh, không kiên nhẫn phất tay: “Mỗi ngày đều vội vội vàng vàng, giống y như anh trai em, nhanh đi qua công ty của anh đi, Vị Minh có em chăm sóc rồi.”Chờ Hà Tiên Dương mang theo khuôn mặt tươi cười rời đi, vẻ không kiên nhẫn trên mặt Thường Mạn Tinh lập tức biến mất sạch sẽ.“Đi thôi, mẹ đưa con đi mua đồ.” Cô nắm bàn tay nhỏ của Hà Vị Minh đi ra cửa, đứng đợi khoảng một phút thì có một chiếc xe thể thao màu đỏ rực ngừng ở trước mặt, một người đàn ông trung niên mặc tây trang bước xuống xe, mỉm cười nói: “Mạn Tinh tiểu thư.”“Chú Vương.” Trên mặt Thường Mạn Tinh lộ ra vẻ thân mật: “Sao chú lại qua đây.”Người đàn ông trung niên kia mỉm cười đưa chìa khóa lại cho cô rồi nói: “Thiếu gia gọi tôi qua đây, bỗng nhiên cô chủ nói muốn lái chiếc xe này, thiếu gia cũng giật mình.

Còn chuyện vợ chồng con trai lớn của Từ gia nhận nuôi, thiếu gia lo lắng bên tiểu thư sẽ xảy ra vấn đề nên mới để tôi qua đây xem thử.”Thường Mạn Tinh xoay chìa khóa trong tay hai vòng: “Hai ngày nữa con sẽ dẫn đứa nhỏ mà con nhận nuôi trở về Thường gia để cha và anh nhận mặt, cũng có một số việc muốn nói với anh ấy.”“Đúng rồi, chú Vương đừng quên nói với anh con phải chuẩn bị lễ gặp mặt cháu ngoại trai thật tốt đó nha.”“Vâng, Mạn Tinh tiểu thư.”Lúc trước Thường Mạn Tinh không thích màu đỏ lắm, ghét màu đỏ quá chói mắt, nhưng khi đã chết một lần rồi thì cô lại cảm thấy màu đỏ rất đẹp, khiến người khác nhìn thoáng qua sẽ không thể quên được.“Vị Minh, con có thích màu đỏ không?”Hà Vị Minh ngồi ở ghế phụ điều khiển, lúc Thường Mạn Tinh cúi người thắt đai an toàn lại cho cậu bỗng nhiên hỏi.Hà Vị Minh nhìn thoáng qua áo khoác màu đỏ cô đang mặc trên người, mở miệng nói: “Thích.”Thường Mạn Tinh sờ qua eo đứa nhỏ gầy đến đáng sợ, chớp mắt nói với cậu: “Mẹ cũng thích.”“Cho nên con mặc chiếc váy đỏ một lần cho mẹ xem được không? Nhất định rất đáng yêu.”.