Sở Tiêu

Chương 16: Vân Sở cảm thấy khó nghĩ




Vân Dật. Y không sợ, nhưng, nếu thật như lời hắn, sớm muộn gì sẽ có một ngày, Sở nhi trưởng thành, sẽ rời đi y, đi tạo dựng cho mình một phen sự nghiệp, thậm chí sẽ thú thê sinh tử, vậy y có lý do gì để ngăn cản hắn. Bên người đã sớm thói quen có sự tồn tại của Sở nhi, lẳng lặng vì y bận rộn, có lẽ đã sớm phát hiện, thậm chí có lẽ khi hắn gọi chính mình là ‘ Tiêu ’, mà không phải phụ thân.

Y thật sự sợ hãi, sợ hãi lúc đó đến, Sở nhi của y thân thiết gọi người khác, đối với người khác lộ ra tiếu dung thuần khiết của mình.

Có lẽ.

Có lẽ y nên thừa dịp Sở nhi chưa hiểu biết thế sự, đem hắn chặt chẽ nắm trong tay, làm cho hắn trong mắt chỉ thấy được y, trong lòng chỉ nghĩ về y. Nhân tiện hiện nay người cùng hắn gần gũi nhất là y, nhờ vào “Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt” (= gần quan được ban lộc ). Bất kể thế nào, chính phải làm cho hắn chỉ nhìn y, thầm nghĩ về y! Vô luận như thế nào, dựa vào y, lúc nào cũng sẽ có biện pháp!

Tôn lão tiên sinh nếu biết ý tưởng lúc này của y, đại khái sẽ tức giận đến nhảy dựng đi, có lẽ sẽ chỉ vào mũi y mà mắng chửi, bất quá, thì có việc gì đâu!!

Ngay khi thời điểm Vân Tiêu suy nghĩ đến quên mình, đã thấy Vân Sở yếu ớt chuyển tỉnh, nhu nhu mắt, sau khi thấy rõ người trước mắt là ai, chậm rãi ngồi dậy.

Kỳ thật, từ khi Vân Tiêu kéo tay hắn, hắn có chút bị đau nên tỉnh lại. Đang kỳ quái, ban đầu khi ở cùng với Vân Dật vết thương còn chưa có cảm giác gì, như thế nào lúc này ngược lại nghiêm trọng như vậy. Lại đột nhiên thấy đầu giường ngồi một người, mơ mơ hồ hồ có chút không rõ ràng lắm. Đầu tiên hoảng sợ, sau lại cảm thấy bóng dáng trước mắt mặt mũi có chút giống Tiêu, thiếu chút nữa liền nhảy dựng. Yên tĩnh lại, nín thở cẩn thận nhìn y. Sau lại, nghe được Tiêu gọi tiếng ‘ Sở Sở ’, lập tức liền hiểu, nguyên lai bệnh cũ của y lại phát tác.

Lập tức lo lắng nổi lên, nhưng sợ sẽ dọa đến Tiêu, vì thế kéo dài tới hiện tại.

Khi Vân Tiêu nhìn chăm chú, Vân Sở mang theo chăn, hoạt động, tiến đến bên người Vân Tiêu, ôm lấy Vân Tiêu, gồm cả chăn cùng nhau che được thật kín, há miệng nói thêm:

_Sở Sở ở đây!

Vân Tiêu thiêu mi, không hờn giận kéo ra hắn, trừng mắt thẳng tắp nhìn hắn.

Đứa ngốc này, cho rằng y đang phát bệnh!

Vừa rồi lôi kéo như vậy, chăn vừa mới chảy xuống hai bên sườn của Vân Sở, thân mình đơn bạc, tóc lộn xộn phát tán sau đầu, sau cổ. Nhìn thấy hắn như vậy, bờ môi của hắn như phủ thêm một tầng gì đó, trong bóng đêm lóe hào quang hồng nhạt, bộ dạng tươi non ướt át, hấp dẫn nhân tới hái.

Xem ra giờ phải làm cái gì đó!

Vân Tiêu duỗi tay đưa qua, chạm được hàm dưới của người nọ, cảm thấy nó rõ ràng run lên một chút, chậm rãi nâng lên. Tiếp theo, sáp mặt đến, mở miệng, hôn lên miệng hắn, lại duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm.

Có điểm ngọt, có điểm lạnh!

Vân Sở lắp bắp kinh hãi, ánh mắt trừng lớn, tư duy nháy mắt trống rỗng.

Sau khi đoán ra người trước mặt đang làm gì, giãy dụa lên, muốn lui về phía sau, nhưng chỉ có thể sử dụng tay chống lại ngực người nọ, ý đồ kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Nhận thấy được Vân Sở phản kháng, Vân Tiêu lại không hờn giận, một tay nâng hàm dưới của Vân Sở, một tay ôm trọn lưng hắn đè lại đầu của hắn, làm sâu sắc nụ hôn này.

Chớ nói lúc này Vân Sở tay bị thương, dù không có việc gì, cũng giãy không ra. Dần dần, phản kháng đình chỉ, Vân Sở đóng mắt, hai tay gắt gao nắm y phục người trước mắt.

Bây giờ Vân Tiêu mới bắt đầu chậm rãi nhấm nháp, tinh tế miêu tả bộ dáng của nó, lặp đi lặp lại đảo quanh khoan miệng hắn, có chút say mê, có chút mê mẩn. Cảm giác có một hương thơm, một loại thanh lương, tựa như trong ngày hè ngâm chân vào suối nước băng lương (= lạnh lẻo), toàn thân tâm thần cảm thấy thư sướng, hấp dẫn nhân tới muốn càng nhiều.

Thân mình có chút nóng lên! Vân Tiêu biết y không thể không buông ra, xuống thêm nữa, chỉ sợ chính mình sẽ khống chế không được.

Không tha buông ra môi Vân Sở, nhưng tay vẫn gắt gao ôm chặt Vân Sở, không muốn buông ra.

Vân Tiêu nhìn thấy Vân Sở cúi thấp đầu, tựa vào một bên, hơi hơi thở phì phò, lưu lại cho y một chiếc cổ trắng nõn. Có chút muốn cười, trong lòng cảm giác thỏa mãn thật lớn.

Mà Vân Sở đâu, thủy chung đều cúi đầu, hắn không dám động, ngày thường thời điểm phụ thân phát tác chưa từng đối hắn làm loại sự tình này, đột nhiên hiện tại như vậy, hắn lập tức không biết phản ứng như thế nào. Vân Sở chỉ cảm thấy chắc chắn mặt mình đã nóng lên, nóng đến sắp có thể thiêu cháy.

Hắn rất muốn xem như y đã uống say, không cẩn thận, ngay cả chính mình làm cái gì cũng không rõ ràng, như là không có ý thức. Chính là, vừa mới, trong miệng của y rõ ràng không có vị rượu. Vả lại, tuy rằng ngày thường phụ thân ít khi uống, nhưng tửu lượng y rất hảo, cho dù uống say, cũng sẽ không như vậy, như vậy………

Có lẽ vừa bắt đầu suy nghĩ phụ thân đem hắn trở thành mẫu thân, cho nên, cho nên……… Nhưng, hôm nay cũng không phải ngày phát bệnh. Còn có vừa rồi phụ thân rõ ràng thực thanh tỉnh, tuy rằng chưa nói qua một câu, nhưng ánh mắt thâm thúy, hết thảy như thường, quả thật không giống phát bệnh, kia vì cái gì, vì cái gì…….

Vân Sở nháy hai mắt ngập nước, cúi đầu, như thế nào cũng nghĩ không thông, cảm thấy được trong đầu thật hỗn loạn, rầm rầm, như thế nào cũng nghĩ không ra cái gì. Nghĩ muốn ngẩng đầu, nhìn xem Tiêu, rồi lại không dám. Trong lòng nghĩ, hoàn hảo là ban đêm, nếu là ban ngày, hắn nên làm cái gì bây giờ! Mặt hồng như vậy, còn có điểm thở gấp.

Thật vất vả ngẩng đầu, chống lại mặt người trước mắt, di, người đâu?

Quay đầu trái phải, nga, tìm được rồi. Chính là, chính là, y, y đang làm cái gì! Tiêu, Vân Tiêu đang trút bỏ y phụ trên người y.

Y nghĩ muốn……., Tiêu nghĩ muốn…….

Vừa vặn lúc này Vân Tiêu cũng quay đầu lại xem hắn, Vân Sở quay mặt nhanh qua chỗ khác, hai tay gắt gao nắm, ánh mắt nhìn chằm chằm ván giường, thẳng muốn đem nó nhìn thấu, lổ tai cũng sắp phải dựng thẳng lên, cảm thấy được đầu sắp bốc hơi!

Vân Tiêu buồn cười nhìn lúc này Vân Sở không được tự nhiên, cũng không nói, tâm tình tốt cởi ra ngoại sam, lại cởi xuống đai lưng, khố bào, đáy mắt một mảnh trong suốt ý cười. Đi qua, cũng không quản hắn, trực tiếp đem nhân vây lấy đến bên trong giường, che lại chăn, đem nhân ôm đầy cõi lòng.