Sở Tổng, Xin Hãy Tránh Đường!

Chương 43




Trong lúc Đường Tinh đang buồn rầu thì Thẩm Lương đến gõ cửa.

"Đường tiểu thư, có thể nói chuyện với tôi một chút không?"

Thấy Đường Tinh không trả lời, Thẩm Lương cũng không rời đi mà ngồi ngoài cửa, nói vào.

"Tôi biết cô đang ở trong. Tôi tin, Đường tiểu thư có thể cảm nhận được tâm ý của Sở tổng nhưng có lẽ cô chỉ là không muốn tiếp nhận thôi. Vậy thì để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện nhé.

Ngày xưa,có một cậu bé và một cô bé chơi rất thân với nhau. Cậu bé hứa, lớn lên sẽ lấy cô bé kia làm vợ. Lúc này, cậu 12 tuổi và cô bé kia 5 tuổi. Thế nhưng một thời gian sau, cậu bé đi học xa nhà. Tuy cậu rất nhớ cô nhưng vì trường học không cho dùng điện thoại nên cậu không thể liên lạc với cô được. Nhiều năm sau, cậu trở về nhà, những tưởng gặp được cô bé kia. Nào ngờ cô ấy đã đi du học, không có ở nhà. Cậu lại đợi tiếp. Lúc này, cậu 22 tuổi và cô bé 15 tuổi.

Năm năm sau, cô bé trở về. Biết sắp được kết hôn với cô, cậu vui đến mức không ngủ được. Thậm chí mỗi lần chuẩn bị ra ngoài với cô, cậu đều đứng trước gương sửa soạn ba bốn tiếng đồng hồ. Đêm trước ngày cưới, cậu còn không thể ngủ, kéo thư kí của mình thức nguyên đêm với cậu. Cưới xong, cậu lại thức cả đêm chuẩn bị phòng cho cô gái. Thế nhưng, cách biểu hiện tình cảm của cậu có hơi khắc nghiệt, khiến cô gái hiểu lầm, dẫn đến cãi nhau. Và bây giờ, cậu vẫn đang ngồi như thằng ngốc trong thư phòng, không dám nói chuyện với cô nên sai thư kí của mình đi thay. Và đó chính là tôi đây."

"Haha, anh chửi ông chủ mình là thằng ngốc, liệu anh ấy nghe được thì sao?"

"Cô yên tâm, ông chủ sẽ không tổn thương tôi đâu."

"Vậy được, Thẩm Lương, tôi cũng sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện. Chuyện về một cô bé, lên đường đi du học. Cô một thân một mình đến một đất nước xa xôi không người quen biết. Vào lúc cô không biết phải làm gì thì người con trai ấy đã xuất hiện. Anh ta ân cần bảo ban cô, giúp đỡ cô. Cô gái đã đem lòng yêu chàng trai ấy. Đến khi cô thu hết lòng can đảm, nói ra cảm xúc của mình thì chàng trai ấy lại cười, rồi hờ hững nói ra một câu:" Tôi... chỉ là thương hại cô thôi. Đừng hiểu nhầm." Sau lần đó, cô gái đã tự nhủ với lòng mình rằng, sẽ không cho bất cứ ai bước chân vào thế giới của cô nữa."

Đường Tinh nói xong thì im lặng, Thẩm Lương cũng chẳng nói được câu nào. Mãi một lúc sau, anh ta cười hề hề rồi phủi ʍôиɠ đứng dậy.

"Muộn rồi, thiếu phu nhân cứ nghỉ ngơi đi, tôi xin phép." Nói xong anh ta liền đi mất dạng.

...

Sáng hôm sau, Đường Tinh còn đang ngủ ngon thì An Nhiễm gọi điện đến.

"Tiểu Tinh, đơn hàng lần này nhập về có chút vấn đề, cậu đến đây một chuyến được không?"

"Ừm, đợi chút, tôi đến ngay."

Đường Tinh mặc vội quần áo rồi chạy ra ngoài.

Đơn hàng lần này của cô, không hiểu sao chất lượng vải cô cùng kém. Xé một cái là rách toạc ra rồi. Trêи đường về, Đường Tinh mải suy nghĩ, suýt nữa thì đâm vào rào chắn bên đường. Vào đúng lúc này, năm sáu chiếc xe con chạy ra, bao vây xe của Đường Tinh.

Bọn chúng mở cửa xe Đường Tinh ra, lôi cô xuống. Đường Tinh vốn định phản kháng nhưng cô chợt nhớ lại lời của Thẩm Lương tối hôm qua, vậy là cô ngoan ngoãn để chúng bắt.

Sở Diệc Thần, tôi đến cùng lại muốn xem thử, anh sẽ vì tôi mà làm những việc gì.