Soán Đường

Quyển 1 - Chương 6: Có chuyện




Trịnh Ngôn Khánh sau khi về mới biết được, Trịnh Thiện Quả này chính là nhi tử của huynh đệ Trịnh Dịch, nhờ quan hệ với Trịnh Dịch mà Trịnh Thiện Quả hiện tại đã trở thành Quang Lộc đại phu, địa vị còn cao hơn cả Trịnh Đại Sĩ.

Nhưng trước mặt Trịnh Đại Sĩ, Trịnh Thiện Quả chỉ là một vãn bối.

Cho dù hắn là một chi đích truyền nhưng đối mặt với tộc thúc nhất định phải cung kính.

Nguyên Phi trong lời của Trịnh Thiện Quả chính là chính thê của thái tử Dương Dũng.

Sử sách đời sau có viết, Dương Dũng thái tử tính tình rất ôn hòa hiền hậu, chỉ là rất xa hoa, tham luyến nữ sắc.

Đối với lời này, Trịnh Ngôn Khánh không quá tin tưởng.

Từ xưa đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc, nhà Đường lấy được giang sơn của nhà Tùy dĩ nhiên là sẽ có một phen tô son trát phấn, Tùy Dương đế là vua vong quốc không khỏi sẽ bị chửi bới, năm đó Dương Dũng là con của Tùy Dương đế dĩ nhiên là sẽ bị nói xấu.

Dương Dũng không thích nguyên phi từa xưa đến nay hắn chỉ thích hầu thiếp.

Nguyên Phi xuất thân quý tộc làm sao chịu nổi sự vắng vẻ này, thân thể đau lòng, cuối cùng bị đột tử.

Huỳnh Dương Trịnh Thị đều ủng hộ thái tử Dương Dũng.

Tuy không biết chuyện Nguyên Phi chết đi sẽ xảy ra chuyện gì nhưng người nhà họ Trịnh đều cảm thấy không ổn.

Vợ của Tùy đế là Độc Cô hoàng hậu có tính cách là ghen tị đàn bà.

Năm đó Tùy Đế lập nghiệp, hơn phân nửa là được gia tộc của Độc Cô hoàng hậu ủng hộ cho nên hắn đối với Độc Cô hoàng hậu nói gì đều nghe nấy.

Dương Dũng tham luyến nữ sắc vốn không được Độc Cô hoàng hậu yêu mến.

Nguyên Phi lại là người mà Độc Cô hoàng hậu tuyển cho Dương Dũng, nàng chết đi tất nhiên sẽ dẫn đến sự xung đột giữa Độc Cô hoàng hậu và Dương Dũng.

Cho nên Nguyên Phi chết sẽ gây nên một trường rung chuyển.

Mà Trịnh gia phải phòng ngừa chu đáo, phân tích phán đoán để có lựa chọn chính xác.

Quy Xương Công Trịnh Thiện Nguyện mời Trịnh Đại Sĩ qua cũng là vì việc này.

Chỉ là đối với Trịnh Ngôn Khánh mà nói, Trịnh gia lựa chọn thế nào hắn cũ không tham dự.

Mấy ngày sau, Trịnh Ngôn Khánh đã nhận được hộ tịch, ngụ tại Trịnh gia.

Theo Trịnh Ngôn Khánh suy nghĩ, Nguyên phi chết đi, tranh đấu giữa Tấn vương Dương Nghiễm(Ở đây có thể phiên âm thành Dương Quảng hoặc Dương Nghiễm nhưng mình để là Dương Nghiễm) và Thái tử cũng sẽ mở màn.

Mà Trịnh gia ở giữa Dương Nghiễm và thái tử đang cân nhắc lựa chọn. Trịnh thị tộc trưởng Trịnh Thiện Nguyện chủ trương tiếp tục ủng hộ Dương Dũng, Trịnh Đại Sĩ và Trịnh Thiện Quả lại cho rằng, Dương Dũng chí lớn nhưng tài m ọn, lại xung đột với Độc Cô hoàng hậu, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, quan trọng nhất là Dương Dũng tuy phụ tá Dương Kiên làm việc nhưng uy vọng lại không bằng Tấn vương Dương Nghiễm, mặc dù có Cao Dĩnh, Hạ Nhược Bật, Sử Vạn Tuế đám trọng thần ủng hộ nhưng cũng không phải là đối thủ của Dương Nghiễm.

Ở bên cạnh Dương Nghiễm còn có Dương Tố, Hàn Cầm là những người tài ba.

Hơn nữa, Dương Nghiễm có công chinh phạt Nam Trần, đặc biệt là đóng đô ở Giang Đô một thời gian, mời chào nhiều danh sĩ, bản thân của Dương Nghiễm cũng giỏi về tâm kế, được Độc Cô hoàng hậu yêu thích, Dương Dũng chỉ sợ khó bề ngồi vững ngôi thái tử.

Cái này dẫn đến hai kết quả, hoặc nhiều hoặc ít gây nên sự phân liệt trong Trịnh Thị.

Kết quả đám người Trịnh Thiện Quả bắt đầu tìm cơ hội giao tiếp với Dương Nghiễm, mà Trịnh Thiện Nguyện thì tiếp tục ủng hộ Dương Dũng.

Vào năm hai mươi lăm tháng mười Khai Hoàng, Trịnh Ngôn Khánh cũng đã đi vào Trịnh gia năm thứ ba, Tùy Đế Dương Nghiễm phế Dương Dũng, tháng mười một lập Tấn vương Dương Nghiễm làm thái tử.

Trịnh gia hiện tại rõ ràng cũng đã bị ảnh hưởng.

Trịnh Thiện Nguyện tuy đứng sai đội ngũ nhưng Tùy Đế chưa từng trách tội, lại phong Trịnh Thiện Nguyện làm Vinh Yên nam tước, trong mắt của triều đình Huỳnh Dương Trịnh thị tựa hồ càng được ân sủng.

Trịnh Đại Sĩ lúc này nói với Trịnh Thế An:

- Thiện Nguyện ủng hộ thái tử, chống lại Tấn vương và hoàng hậu, chỉ sợ khó có thể lâu dài.

Đối với quan điểm của Trịnh Đại Sĩ, trong lòng Trịnh Ngôn Khánh có vẻ tán thành.

Chỉ là Trịnh Ngôn Khánh hôm nay không có khả năng quan tâm tới chuyện này, bởi vì hắn cần cân nhắc nhiều chuyện hơn.

Vận mệnh Trịnh gia đều do người nhà họ Trịnh quan tâm.

Thế gia môn phiệt mấy trăm năm đương nhiên bọn họ sẽ có thủ đoạn tự bảo vệ mình.

Trong nháy mắt, Trịnh Ngôn Khánh hiện tại đã ba tuổi, dựa theo phương pháp tính toán của thời Tùy, hắn đã năm tuổi.

Bởi vì nguyên nhân Trịnh Thế An, Trịnh Ngôn Khánh tuy chỉ là nô bộc của Trịnh gia nhưng vô cùng thoải mái dễ chịu.

Trịnh Đại Sĩ ở An Viễn đường đã lựa chọn một nhà cửa cho Trịnh Thế An,

đó là một căn nhà hẹp dài, diện tích không lớn nhưng bên trong lại rất đầy đủ, có phòng khách hậu viện và chỗ ngủ, ngoài ra còn có chỗ để người ở và nuôi nhốt súc vật.

Mẹ con Từ mẫu cũng ngụ tại tiền viện.

Trịnh Ngôn Khánh vô cùng quan tâm nguồn gốc lai lịch của mẹ con Từ mẫu.

Từ mẫu đã không còn là vú em nữa.

Trịnh Ngôn Khánh sau khi cai sữa, Trịnh Thế An tiếp tục để Từ mẫu ở lại nhà của mình để may vá quán xuyến công việc.

Trong mắt của Trịnh Thế An, Trịnh Ngôn Khánh tuy rằng đã cai sữa nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ cần người chiếu cố.

Mà địa vị của Trịnh Thế An ở Trinh gia vô cùng đặc thù, ở Trịnh gia ngoại trừ Trịnh Đại Sĩ và Trịnh Nhân Cơ, quyền lực của Trịnh Thế An là lớn nhất. Mặc dù Trịnh Nhân Cơ đã tái giá, cưới vợ là nhà họ Thôi , nhưng m uốn thay thế địa vị của Trịnh Thế An tuyệt đối không phải là một điều dễ dàng.

Cho nên, Trịnh Ngôn Khánh ở An Viễn đường cũng vô cùng tiêu dao.

Hắn sở dĩ có hứng thú với mẹ con Từ mẫu là bởi vì hắn phát hiện ra ẩn chứa trên người mẹ con họ là rất nhiều bí mật.

Lâu lâu Trịnh Ngôn Khánh hay ngồi ở trước bậc thang ở cửa An Viễn đường, nhìn Đóa Đóa phóng quyền múa cước, Đóa Đóa hiện tại đã tám tuổi, có lẽ vì nguyên nhân luyện võ mà cơ thể phát triển vô cùng sớm, so với Trịnh Ngôn Khánh thì đã cao hơn một cái đầu, bộ dáng yêu kiều, như một tiểu mỹ nhân.

Quyền pháp của Đóa Đóa không phức tạp cho lắm.

Mặc dù lúc ra quyền tưởng chừng như chậm chạp nhưng thu tay lại thì nhanh như thiểm điện.

Vừa thu về lại đánh ra, một nhanh một chậm biến hóa thất thường, sinh ra cảm giác xung đột mãnh liệt, Trịnh Ngôn Khánh không phải là lần đầu nhìn Đóa Đóa luyện quyền, trên thực tế hai năm trước hắn đã phát hiện ra bí mật này, cũng bởi vì vậy mà hắn đối với mẹ con của Từ mẫu vô cùng hiếu kỳ, không chỉ một lần hắn suy đoán lai lịch của mẹ con Từ mẫu.

- Đóa Đóa tỷ tỷ, tỷ luyện gì vậy?

Trịnh Ngôn Khánh kiếp trước không hiểu võ thuật nhưng đối với võ thuật phía trước lại vô cùng hiếu kỳ.

Hai năm qua, Trịnh Ngôn Khánh thường xuyên nhìn Đóa Đóa luyện công, Đóa Đóa đã quen rồi, sớm đã bỏ qua sự hiện hữu của hắn.

- Hàng Long công.

Đóa Đóa thuận miệng trả lời.

Hiện nay nàng đã không còn là tiểu nữ rút đao như ba năm trước, đối với Trịnh Ngôn Khánh cũng không còn nhiều địch ý.

Nàng cũng biết, Trịnh Ngôn Khánh là một tên tiểu gia hỏa rất cổ quái.

Hắn không giống như những tên tiểu hài tử cùng tuổi, đại đa số thời điểm hắn trầm tĩnh như một đại nhân, cũng tỷ như luyện quyền, nếu hài tử bình thường thì chắc chắn không thể nào nhịn được.

Nhưng mà Trịnh Ngôn Khánh ngày nào cũng nhìn nàng luyện quyền.

Chuyện chán ngắt như vậy mà hắn ngày nào cũng làm, lúc vô sự thì cầm cây vẽ tranh ở trong nền cát, hành sự quái gở.

Hết lần này tới lần khác, Từ mẫu đối với hành vi này của hắn rất hứng thú, thậm chí còn để hắn và Đóa Đóa luyện tập cùng một chỗ.

Cho nên Đóa Đóa với Trịnh Ngôn Khánh mặc dù chưa có hảo cảm nhưn cũng không còn chán ghét. Đôi lúc cảm thấy Trịnh Ngôn Khánh thật thú vị.

- Hàng Long công?

Trịnh Ngôn Khánh hời hợt hỏi tiếp:

- Đóa Đóa tỷ tỷ, tỷ học bổn sự này từ đâu vậy?

Từ mẫu lúc này không có nhà, Trịnh Thế An thì ở trong thư phòng hầu hạ Trịnh Đại Sĩ, Trịnh Ngôn Khánh biết rằng đây là thời điểm tốt để hỏi.

- À, từ nhỏ đã học rồi.

Đóa Đóa trả lời rất tùy ý nhưng cũng không để lộ ra tin tức gì.

Nhưng Trịnh Ngôn Khánh vẫn biết được một chút thông tin:

Thân thế của Đóa Đóa không quá thấp.

Học võ không phải là một chuyện dễ dàng, hài tử bình thường, muốn luyện võ cũng không trả nổi phí tổn đắt đỏ cho thầy dạy.

Ở Trịnh gia Trịnh Ngôn Khánh nghe được rất nhiều chuyện dĩ nhiên cũng hiểu được điều này.

Đóa Đóa tiến tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh rồi ngồi xuống.

Sau khi luyện công nàng đổ không ít mồ hôi, bất quá trên đó lại ẩn chứa mùi thơm của thiếu nữ.

- Tiểu Tú, ngươi cả ngày xem ta luyện công, có phải muốn học không?

Bởi vì Trịnh Ngôn Khánh thích vẽ tranh cho nên Đóa Đóa đùa giỡn gọi hắn là "Tú Tài" Tú Tài này lúc đầu chỉ là để chỉ người thanh tú, về sau biến thành một loại công danh.

Đóa Đóa nói:

- Ta nghe nói đàn ông đại trượng phụ lấy ba thước kiếm cầu công danh, nhìn ngươi cả ngày không làm gì chỉ biết cầm nhánh cây vẽ trên mặt đất, tay trói gà không chặt, tương lai thì làm sao nổi bật? Không bằng theo ta luyện công nói không chừng một ngày kia còn có thể có công dụng, nhưng không biết ngươi chịu khổ nổi không?

Những từ đó ám chỉ vẻ khinh thị.

So với đời sau thì thời Tùy Đường võ học có chút thịnh hành.

Tổ Tiên của Trịnh Đại Sĩ, Trịnh Liên Sơn, Trịnh Vĩ, Trịnh Đỉnh, Trịnh Tiên Hộ đều là những người vũ dũng tuyệt luân, dương danh tại nam bắc.

Trịnh Đại Sĩ cũng rất giỏi về thuật cưỡi ngựa bắn cung.

Chỉ đến lúc Trịnh Nhân Cơ bởi vì thể chất không tốt, cho nên mới chuyên tâm về binh pháp, nhưng vẫn giữ phạm trù về võ sự.

Trịnh Ngôn Khánh có chút động tâm.

Hắn biết rõ, đợi nghiệp lớn về sau thì thời loạn thế cũng đã đến.

Có thể học được một chút kỹ thuật phòng thân cũng là biện pháp tốt.

Chỉ là hắn cũng không biết, có thể luyện ra thành thứ gì nữa.

- Đóa Đóa tỷ tỷ, đệ cũng có thể luyện võ sao?

- Tại sao không thể, ngươi mới năm tuổi, đúng là thời kỳ luyện võ tốt nhất, chỉ cần có thể chịu được khổ cực, kiên trì nhất định có thể luyện thành.

Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi ra vẻ ngây thơ:

- Vậy đệ cũng luyện.

- Tiểu Tú, luyện võ không phải là một chuyện dễ dàng, ngoại trừ công pháp bên ngoài còn cần có các dược vật hỗ trợ.... Tổn hao rất nhiều tiền bạc, đệ tốt nhất thương lượng với gia gia xem ông ấy có đồng ý cho đệ luyện võ không, nếu gia gia của đệ đồng ý, ta có thể cho đệ một chút đan dược, chỉ là tổn hao phân phối đan dược vô cùng kinh người.

Trên khuôn mặt của Đóa Đóa hiện ra nụ cười như tiểu hồ ly.

Giọng nói kia có vẻ rất dụ dỗ, lại khiến cho Trịnh Ngôn Khánh phải đề phòng vài phần.

- Tỷ tỷ, luyện võ rất tốn tiền sao?

- Đương nhiên, có đạo là trăm ngày Trúc Cơ, nghìn ngày luyện khí, mười năm hóa giáp. Mỗi bước luyện võ đều cần đại lượng đan dược. Chỉ nói Trúc Cơ, vận khí tốt thì trăm ngày có thể thành, vận khí không tốt thì mười năm chưa chắc đã có kết quả.

Trước kia khi ta luyện võ, sư phụ dạy ta Hàng Long công có nói, luyện võ cần tư chất nhưng càng cân sự kiên trì bền bỉ, tư chất chiếm ba phần, kiên trì chiếm bốn phần, ba phần còn lại là tiền bạc, không có thứ này thì làm sao có thể đạt được thành tựu. Những thứ này, thiếu một thứ cũng không được, ngươi hiểu chưa?

Đóa Đóa cười rấn xán lạn, ngữ khí cũng rất ôn hòa.

Ở cùng một chỗ trong vòng ba năm, Trịnh Ngôn Khánh ít khi nhìn thấy Đóa Đóa nói chuyện như vậy.

Tính tình của Trịnh Ngôn Khánh có phần giống như kiếp trước, lạnh lùng thờ ơ, quan hệ mật thiết không có, bên kia, lai lịch của mẹ con Từ Mẫu quỷ dị khiến cho Trịnh Ngôn Khánh không thể không cẩn thận, Đóa Đóa cũng là nữ tử, cho nên mặc dù hai người sống cùng một mái hiên nhưng rất ít nói chuyện với nhau.

Đóa Đóa bất thình lình chuyển biến càng khiến cho Trịnh Ngôn Khánh cẩn trọng hơn.

Chỉ là hắn giỏi ẩn giấu, lại là tiểu hài tử cho nên người bên ngoài cũng không cảm nhận thấy biến hóa trong tâm tư của hắn, nói chi Đóa Đóa mới chỉ tám tuổi, làm sao có thể nhìn ra mánh khóe, nàng càng chân thành thân thiết Trịnh Ngôn Khánh càng coi chừng.

- Đóa Đóa, hiện tại tỷ đã đạt tới Trúc Cơ chưa?

Đóa Đóa lộ ra vẻ kiêu ngạo, sau đó lại lắc đầu chán nản nói:

- Vốn hai năm trước ta có thể hoàn thành Trúc Cơ, tiến vào Luyện Khí Dịch Cốt nhưng mà... Tiểu Tú, ta không phải ngu ngốc, nhưng mà điều kiện hạn chế nên chậm trễ.

Tiểu nha đầu này cũng không phải thành tâm muốn dạy mình luyện võ, chỉ sợ muốn mượn mình thuận tiện hoàn thành công phu Trúc Cơ.

Trịnh Ngôn Khánh là người nào?

Mặc dù Đóa Đóa khôn ngoan nhưng bất giác cũng bị Trịnh Ngôn Khánh khám phá ra tâm tư.

Nghĩ tới Đóa Đóa tiến vào Trịnh gia đang ở giai đoạn Trúc Cơ, ẩn thân vào Trịnh gia nhất định là có mục đích. Một kẻ nô bộc có bao nhiêu thu nhập, cầu cái ấm no là đu rồi, Đóa Đóa muốn luyện công nhưng không có đan dược không có tiền bạc thì làm sao được.

- Đóa Đóa tỷ tỷ, không có dược vật thì có phải rất khó hoàn thành Trúc Cơ?

Đóa Đóa lắc đầu:

- Cái này cũng không phải, sư phụ đã nói qua, kiên trì bền bỉ là có thể đột phá, nhưng càng sớm hoàn thành càng tố, bởi vì tuổi càng lớn, đột phá càng khó, nếu như qua tuổi tốt nhất để luyện Luyện Khí Dịch Cốt thì sau này đừng mơ tưởng đạt tới cảnh giới tông sư.

- Tông sư?

Trịnh Ngôn Khánh vô cùng tò mò.

Đóa Đóa nói:

- Võ phân ra tứ cấp phẩm, theo thứ tự là đồ, sinh, sĩ, sư.

Nghe nói đây là do tổ sư Minh Tịnh Đạo Hứa Tốn chân nhân phân định mà thành, tham chiếu phẩm chính mà phân ra, thất phẩm là cao nhất, có thể đạt tới thất phẩm là có thể coi như là tông sư cao thủ, trở thành đại tông sư.

Trịnh Ngôn Khánh đầu tiên nghe được những lời này nhịn không được mà hỏi:

- Hiện nay ai là đại tông sư?

Vốn là một câu nói bình thường nhưng khiến cho Đóa Đóa không kiên nhẫn được nữa.

- Tiểu Tú, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, đến tột cùng ngươi nói cho ta biết, ngươi có luyện Hàng Long công không?