Sôcôla Đen

Chương 42: Gặp lại




Đã được 3 ngày từ sau chuyến du lịch. Mọi thứ đã quay trở lại quỹ đạo vốn có, người nào làm việc người nấy, hầu như cũng rất ít khi gặp nhau.

Đối với Hàn Nhi thì đây là quãng thời gian tuyệt vời nhất, cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp mà người nó cứ lâng lâng, cái cảm giác này không ngờ lại tuyệt với đến thế. Chỉ là một tờ giấy có một vài thông tin cùng một cái mộc đã khiến con người ta vui sướng như vậy, quả thật là không đùa được..

---

CẠCH một tiếng, cánh cửa mở lớn rồi sau đó theo đà mà tự đóng lại, trước mặt mọi nhân viên bây giờ là hình ảnh người chủ của mình với gương mặt rất hớn hở, chỉ sợ cười thêm một chút, miệng dãn rộng ra một chút nữa là hết cứu chữa…

Mọi người đang ngủ trưa thì bị đánh thức, ai nấy đều cau mày, trên mặt đều nổi quạo, muốn đánh người.

“Gì nữa vậy chị Châu??”

“Hàn Nhi đâu? Hàn Nhi đâu rồi” Chị Châu vẫn không thể che giấu được nụ cười trên môi, hấp tấp hỏi nhanh vấn đề

Chẳng qua là hôm nay là ngày các cửa hàng trưởng tập trung thông báo tình hình hàng tháng cho công ty chính. Sáng giờ người chủ này không có ở cửa hàng mọi người đều rất dễ thở nhưng hiện tại thì bầu không khí càng trở nên kì lạ

Hàn Nhi từ khi bước vào cửa hàng, chỉ mải mê tập trung vào mỗi việc kiểm tra, nghiên cứu hương vị của vài nguyên liệu. Sau khi nếm thử xong mẻ bánh thử nghiệm cuối cùng trong 5 loại thì từ ngoài cửa truyền về một thanh âm chói tai, nhưng mọi người trong cửa hàng chỉ coi đó là chuyện “bình thường” trong một chuỗi chuyện “bình thường” của ngày

Chị Châu bước vào bếp, khuôn mặt với nhiều nét biểu cảm chồng chất, hồ hởi lên tiếng:

“Nhóc được đi du học hả?” Chị vừa mới nghe được tin này từ trên công ty chính. Sau khi đã họp xong, Lạc Thiên gọi chị ở lại và gặp mặt riêng, đến lúc đó chị mới biết rằng cửa hàng mình sắp “tiễn” một người đi du học..

Hàn Nhi không nói gì, chỉ chậm rãi nhíu mày vì mức độ ồn ào trong căn bếp này. Chuyện đầu bếp thắng cuộc trong cuộc thi làm bánh lần đó được đi du học là một chuyện ai cũng biết sẵn vì thông tin được in rất rõ trên giấy thông báo, chỉ có người nào đó vì số tiền thằng cuộc làm mờ mắt nên đến tận giờ mới biết thôi.

Cũng quen với thái độ hờ hững của Hàn Nhi, chĩ Châu cũng cho qua, vả lại tâm trạng hiện tại cũng rất tốt nên cũng không chấp nhặt. Trên mặt mỉm cười, không ngừng biểu lộ sự vui sướng của bản thân, chị tiến lại gần chỗ nó, khoác vai thân thiết nói nhanh vào vấn đề chính

“Thích quá rồi nhỉ, đúng như mơ ước rồi” Chị cũng biết được nó mong được đi du học đến mức nào “Thôi thì đi cũng tốt, như vậy tài năng sẽ có cơ hội phát triển hơn”

Nghe được mùi khả nghi, Hàn Nhi quét mắt dò xét một cái trên người chị Châu, bỗng chốc nụ cười trên mặt chị biến mất, thay vào đó là tư thế phòng thủ

“Sao thế, em đi mà chị mừng như vậy sao?” Nó còn nhớ lúc trước cái người nào đó nói rằng dù có chết cũng phải giữ nó ở lại cửa hàng này cơ mà, tình hình bây giờ có chút đảo ngược thì phải “Nói đi, kì này là ai?”

Biết rằng mình không thể giấu được mọi chuyện, chị Châu hơi khàn giọng, chỉnh lại bộ dạng nghiêm túc của mình “ Cửa hàng này không có nhiều thợ làm bánh..”

“Vào chủ đề chính..” Hàn Nhi nhấn mạnh giọng xen ngang giữa câu chuyện

“Được rồi, được rồi..” chị Châu có chút mất hứng, bất mãn lượt bỏ vấn đề không cần thiết, tiến nhanh vào vấn đề “Sau khi em rời đi, sẽ có một thợ làm bánh khác đến thay thế..”

“Là con trai...??”

“Đúng thế...” Chị trả lời cho có lệ, sau đó mới hốt hoảng hỏi lại “Sao em biết?”

Để lại nụ cười như không cười, Hàn Nhi xoay lưng làm tiếp việc làm bánh của mình. Không nhanh không chậm cắn miếng bánh rồi nói:

“Đi thẳng ra cửa, quẹo phải, kế quầy tính tiền, có một chiếc gương, soi thử mặt mình vào trong đó thì sẽ hiểu lí do”

Nhất thời cảm thấy khó chịu trong người, bực tức chỉ có thể nuốt trọn lại vào bên trong, chị cố nhẹ giọng nói lại

“Đúng là thợ làm bánh nam...” Một điều kì tích đối với cửa hàng này. Chị Châu đã làm cửa hàng trưởng được 3 năm, đây là lần đầu tiên có một nhân viên nam được điều về công tác ở cửa hàng này, đã vậy lại còn là nhân viên chính thức của công ty chính nữa chứ. Hàn Nhi đi du học mà cửa hàng lại có được người này quả là trong cái rủi có cái may

Buổi chiều, khi cửa hàng đang chuẩn bị quay trở lại làm việc thì từ bên ngoài sảnh vang lên hàng loạt tiếng va chạm, cả tiếng đồ vật va vào nhau đổ bể. Còn chưa kịp nhận biết được điều gì thì từ cánh cửa nhà bếp vang lên một giọng nói chỉ trực muốn hét to lên:

“chị Châu, có khách.. khách nói... là đem toàn bộ các loại bánh hiện tại có trong cửa hàng ra ạ”

“Khách sộp nhỉ?”

Nó buông lời bóng gió, khách như thế này không phải là hiếm thấy, nhưng sau khi nói ra xong mới chợt nhớ ra một chuyện, liền quay sang hỏi chị Châu đang đứng bên cạnh mình “Công ty có nói là chừng nào nhân viên đó chuyển về đây không?”

“Nay hoặc mai gì đó, vì còn bảo là tập làm quen trước với công việc” Chị vô tư trả lời, không cảm thấy có điều gì khả nghi khác, ngoài việc đang tính số lượng bánh phải đem ra cho khách chị không suy nghị nhiều

“Đừng đem bánh hôm nay em làm ra ngoài đó” Nó lên tiếng dè chừng

“Tại sao?”

“Chị cứ biết như thế,“ Hàn Nhi kiên quyết, đệm thêm một câu chắc chắn “nếu có gì xảy ra thì em sẽ chịu trách nhiệm”

Chị Châu hơi bất mãn nhưng cũng đồng tình, chỉ biễu môi “Nói thì hay lắm..” Vài tuần nữa nó đã đi du học rồi, chuyện trách nhiệm hay không cũng chỉ là lời gió thoảng, hiệu lực gì nữa chứ

Hơn 10 loại bánh được đem lên nhanh chóng, để đầy ắp khắp trên bàn, một vài nhân viên thay nhau giải thích ý nghĩa của từng loại. Từng đường nét trên mặt vị khách đó lúc nào cũng mỉm cười, rất chăm chú vào từng thông tin mình nhận được.

Hàn Nhi đứng phía cửa bếp, từng cử chỉ hành động nhỏ nhất của người đó đều lần lượt được thu vào tầm mắt. Rồi lại phút chốc bị dọa cho sợ khi nhận ra người đó là ai…

Lặng lẽ đứng nhìn từng loại bánh được đưa vào miệng vị khách, trong lòng nó dâng lên một chút gì đó bất an, khó chịu tột độ.

Nếm xong vị của chiếc bánh cuối cùng, vị khách ngước lên nhìn mọi người xung quanh. Cảnh tượng bây giờ thật quá hùng vĩ, ai nấy đều đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm, có vẻ như sẽ không có dấu hiệu dời đi tầm mắt. Anh lên giọng, khàn một tiếng để đánh giấc mọi người ra khỏi giấc mộng mị ban ngày

“À vâng... anh có cần dùng thêm gì không ạ?”

Bị đánh thức, chị Châu nhanh chóng phát huy hết khả năng của chiếc miệng dẻo chào mời khách, khom khom lưng, chị nắm chặt hai tay để phía trước bụng nhìn gống như mấy người chủ quán rượu thời xưa..

“Có một điểm lạ..” Anh cầm lấy menu đặt gọn gàng trên bàn, đưa ngón tay đảo qua đảo lại vài cái tên, chau mày khó hiểu hỏi “ Hình như còn những loại này vẫn chưa được đem ra”

Toàn là những món bánh của Hàn Nhi, chị Châu nhìn theo mà toát mồ hôi hột, lén lút nhìn về phái bóng người trước cửa bếp. Nhưng nhận lại là cái lắc đầu lia lịa cùng cái bặm môi đe dọa

“À là, hôm nay... không có loại đó..” Tài nói dối có hạng, chị Châu lắp bắp không nói nên lời..

Nhân viên đứng xung quanh cũng quên mất việc phục vụ của mình, mắt đều chăm chú về hướng vị khách đó. Anh cười, nở nụ cười ngọt ngào, tưởng chừng vô hại rồi nói tiếp “Chẳng phải bên ngoài, bảng hiệu có ghi menu là hôm nay sẽ có loại bánh đó sao?”

Nụ cười ngọt ngào trở thành nụ cười khiến người khác lạnh run người! Mọi người ai nấy đều hướng tầm mắt tóe lửa về phía Hàn Nhi, nó nhún vai nhất quyết lắc đầu, không muốn lộ ra mọi chuyện

“Là..là do chưa làm xong” chị đổi lại câu trả lời, cố tìm một lí do hợp lí nhất

Bộ dáng vô cùng thong thả, tựa người ra phía sau, anh lấy tay ngoắc ngoắc cảm ơn rồi ung dung nói “Được rồi, khi nào có, mang lên cho tôi mấy loại đó nhé”

---

RẦM một cái, chiếc muôi trong tô bột nằm dài trên mặt bếp. Hàn Nhi ngồi im lặng, mơ màng nhìn vào chiếc khay đựng đầy ắp bánh mình làm mới ra lò, đồng thời cũng lơ luôn cái người đang hừng hực lửa giận trước mặt

Uống hết ly nước lạnh, cảm giác tê buốt lên tận đỉnh đầu, chị Châu cố nén sự tức giận xuống, giọng nặng nhọc lớn tiếng

“Rốt cuộc nhóc đang làm cái gì hả?” Cửa hàng với châm ngôn “khách hàng là thượng đế” của chị, đây là lần đầu làm phật ý khách hàng như vậy “Bánh làm xong không đem cho khách ăn lại để trong này, định tế à?”

“Cái này...” Hàn Nhi đẩy một dĩa bánh nhỏ đến trước mặt chị Châu, chậm chạp nói “10 phút sau đem ra ngoài là được” Trong 5 loại bánh hôm nay, chiếc bánh này là loại khó làm nhất, vì mang danh là bánh ngọt nhưng lại dùng kèm với hai loại siro khác nhau, nếu không phải người sành ăn họ sẽ không thể nào nuốt trôi được loại bánh này. Nó muốn thử nghiệm một chút...

“Cái gì vậy?” Đối với hai loại siro khác màu nhau nằm trên mặt bánh, chị Châu rất tò mò

“Cứ đem ra ngoài, nếu người đó ăn mà không chết là có thể trực tiếp đem vào menu”

“Này..” chị mất bình tĩnh la lớn. Bánh ngọt làm cho khách ăn lại có thể nói như vạy sao

“Nói đùa thôi...” Hàn Nhi cười một cái rồi như người hai mặt trở lại nét bình thản khó đoán như cũ

Đặt chiếc bánh hình vuông nhỏ trên bàn, bên trên mặt bánh có hai loại siro đặc lại màu trái ngược nhau, tạo nên sự bắt mắt kèm theo một mùi hương đặc biệt. Bánh ngọt nhưng không có mùi hương ngọt ngào vốn có mà nó lại có vị nhẫn nhẫn đăng đắng, kích thích vị giác người ăn...

Là quế và Mojito Teisseire sao?? Rất có sáng tạo...

Anh mỉm cười trong lòng, quả thât ăn món bánh của người này luôn khiến anh rất hài lòng. Một loáng sau, dĩa bánh ban đầu chỉ còn trơ lại chiếc dĩa trống không trơ trọi

“Có thể cho tôi gặp người làm ra loại bánh này không?” Anh cất tiếng hỏi, ánh mắt thẳng hướng về phiá bóng người đang ở cửa bếp.

Hàn Nhi chột dạ, trong bụng nảy sinh thêm một mớ nghi ngờ. Cái người này vừa có ý muốn thử nghiệm lại vừa có định tìm ra được nó đây mà. Nó quyết định đi trước một bước, tự tin bước ra đi đến trước mặt vị khách, nhoẻn miệng cười một cái chào hỏi

“Anh là đầu bếp thay thế???”

“Chào cô, Dương Hàn Nhi, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ?” Anh cười rất tươi, còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp nhau trong cái tình huống trớ trêu, tệ hại hơn sau đó lời chào hỏi của anh bị lờ đi. Đến cả lúc anh ngồi ở hàng ban giám khảo trong cuộc thi làm bánh mà người này vẫn không hề nhận ra...

“Chào cô, Dương Hàn Nhi, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ?” Anh cười rất tươi, còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp nhau trong cái tình huống trớ trêu, tệ hại hơn sau đó lời chào hỏi của anh bị lờ đi. Đến cả lúc anh ngồi ở hàng ban giám khảo trong cuộc thi làm bánh mà người này vẫn không hề nhận ra...

Nhớ lần đó anh vừa hoàn thành xong 4 năm du học thì Âu gia liền bắt về nước làm giám khảo cho cuộc thi làm bánh. Trước đó chỉ nghe tin là cuộc thi giữa các chi nhánh trong nước, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến được thì mới biết được qui mô của Âu gia bây giờ lớn như thế nào.

Cá tính độc lập, Gia Kiệt không để bất cứ ai gò bó mình nên đến khi về công ty cũng là cảm hứng nhất thời, đến cả việc anh đi dạo trong đại sảnh ngày diễn ra cuộc thi, dù đó là chốn đông người cũng không ai hay biết. Dạo được một lúc, mới biết mình đã đi trễ trong cuộc họp các giám khảo cuộc khi, anh mới vội vàng chạy cắm cổ đến ban tổ chức, không ngờ đã va trúng một người…

Hàn Nhi hôm đó đang đi đến cuộc thi để tham gia cùng với cửa hàng và cũng để giao chiếc bánh mình làm cho cuộc thi. Đứng nhìn mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng chị Châu và các nhân viên đâu, đến cả nơi tập trung cho các cửa hàng cũng chẳng thấy. Nó lấy chiếc điện thoại trong túi ra. Dò đến tên “chị Châu” và đặt điện thoại lên tai

Nhưng chưa kịp nói gì thì từ phía sau một người đi đến và ập mạnh vào phía sau lưng, khiến bàn tay Hàn Nhi bất giác thả lỏng, không còn “chỗ nương tựa” và cũng theo lực hút sẵn có trên Trái đất, chiếc điện thoại đã theo đà rớt mạnh rồi đập xuống đất. Khuôn mặt nó vẫn còn giữ nét giật mình và cả cái miệng cũng ngoác thành cả chữ A....

“Tôi.. tôi xin lỗi”

Quay nhanh về hướng phát ra tiếng nói vừa rồi. Một người con trai cúi đầu xin lỗi liên tục khiến nó tự dưng bối rối...

Chiếc điện thoại bị văng đi khá xa chỗ Hàn Nhi đứng. Xung quanh lại đông người di chuyển khiến việc nhìn theo hướng của chiếc điện thoại càng khó khăn hơn đối với nó. Mọi người đều bận rộn công việc của mình, chẳng chú ý đến một người đang lom khom người xuống đất tìm một thứ gì đó như Hàn Nhi... Kết quả đến khi nhặt được chiếc điện thoại thì cũng là lúc đầu tóc rối bù, từng lọng tóc thay vì được buộc lên cao nay lại rơi rớt xuống đầy khắp khuôn mặt của nó....

“À không sao?”

Vừa quay trở lại chỗ cũ thì lại bắt gặp ngay người hồi nãy vẫn còn loay hoay, gương mặt trông có vẻ tội lỗi. Khiến nó nhanh chóng nở nụ cười nhẹ nhàng ra vẻ không có gì nhưng trên tay nó lại là chiếc điện thoại bị vỡ mất cái màn hình....

Tưởng rằng như thế anh ta sẽ trở lại bình thường nhưng đứng mãi hồi lâu mà nét mặt tên này vẫn không xoay chuyển, vội vội vàng vàng đưa ngay điện thoại cho nó. Nhưng lại chính cái thái độ hối lỗi ấy lại khiến Hàn Nhi bực mình, nó giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ xanh chuối rồi đôi lông mày chau nhẹ.

“Tôi... có việc gấp, phải đi trước..”

Nói rồi, nó cầm chiếc hộp bánh to tướng ôm sát vào người rồi phóng đi ngay tức khắc..

“Bạn tên gì vậy..?”

Tiếng ồn xung quanh đã khiến tiếng câu nói của chàng trai càng lúc càng xa vời, thoát ra khỏi tầm ảnh hưởng của tôi tai Hàn Nhi. Đáp lại câu hỏi thì chỉ nhìn thấy được cái bóng nó ngày càng khuất dần...

Bộ dạng thân thiết của anh làm Hàn Nhi nhăn mặt lại khóe môi giật giật không biết nên trả lời thế nào trước ánh mắt của mọi người xung quanh. Câu nói này không phải đã ám chỉ quá nhiều ý nghĩa rồi chứ. Nó lần đó chỉ mới gặp thoáng qua thôi mà, nói thẳng ra cũng chỉ là vô tình đụng trúng, sao người này lại vô cớ ăn nói gây hiểu nhầm như thế??

Ánh mắt sắc bén chỉ chăm chăm xem bộ dạng tươi cười của anh có ý nghĩa gì nhưng tất cả chỉ vô dụng. Nó vội vàng lách sang chủ đề khác tránh cho hành động của mình bị người khác dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình

“Chào anh, cũng là một thợ làm bánh, anh có thể cho chút nhận xét được không?”

Cách cư xử bình tĩnh của Hàn Nhi làm anh nhíu mày, đúng thật như lời đồn, người trước mặt anh có cách thức làm việc rất tốt, cách xử sự khó đoán, dù như thế nào cũng có chút gì đó khiến người khác không thẻ thất lễ

“Cách dùng nguyên liệu rất sang tạo, mùi vị cũng rất đặc biệt, thật sự không hổ danh là Dương Hàn Nhi”

“Anh quá khen rồi” Nó cười đáp lễ, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên trạng thái, tìm một chút cũng không có điểm gì đồng tình được với nụ cười kia

“À, tôi quên giới thiệu nhỉ, tên tôi là Đặng Gia Kiệt, năm nay 20 tuổi, là chuyên viên hương liệu cho tập đoàn Âu gia, hôm nay được điều xuống làm nhân viên chính thức cho chi nhánh phía Nam, mong mọi người giúp đỡ” Anh vừa nói vừa lấy trong túi ra một phong bì hướng đến phía chị Châu, cúi gập người lễ phép chào đủ bốn phía

Không những các nhân viên đều trở nên mất hồn, không tập trung mà đến những vị khách xung quanh cũng dùng những đôi mắt ngưỡng mộ như muốn vồ ập lấy Gia Kiệt.

Là mẫu người thành đạt, với một thành tích khá đáng nể trong ngành, anh là một con át chủ bài của Âu gia. Gia thế không được tiết lộ nên không ai biết được xuất thân của anh. Nhưng chỉ với làn da đen rám nắng, khuôn mặt góc cạnh có thể thấy được vẻ nam tính đã giúp anh rất nhanh trở thành tâm điểm trong tiệm bánh nhỏ bé ấy...

Cầm lấy phong bì, chị Châu rất ra dáng một cửa hàng trưởng, nét mặt nghiêm túc, đọc không sót một thông tin nào trong tờ giấy chuyển đơn vị công tác của Gia Kiệt.

Chị cười một cái nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh nhìn anh nói:

“Là nhân viên chuyển đơn vị, có lẽ cần rất nhiều thời gian tập làm quen với nơi làm việc mới, cả phong cách làm bánh của cửa hàng nữa, nên hiện tại câu cứ giành thời gian khoảng một tuần làm quen rồi hạy vào làm chính thức” chị Châu ngừng một chút, gom góp thêm một chút bình tĩnh “Đi theo tôi, tôi sẽ nói một số điều cần thiết”

“À vâng” Anh trả lời khiêm tốn, không hề đem chức vụ lúc trước của mình ra làm áp lực ọi người..

Chị Châu rời đi trước, bước vào bếp, Gia Kiệt bước đi theo sau. Khi đi ngang qua chỗ Hàn Nhi, anh bất ngờ kề sát vào người nó rồi nói nhỏ

“Điện thoại của cô kì đó không sao chứ?”

Bị bất ngờ, Hàn Nhi phản xạ rướn người ra phía sau, chậm rãi suy nghĩ rồi mới trả lời “Nó mất rồi” Mất cùng kì với đợt đi du lịch, lúc nó rớt xuống biển, chiếc điện thoại theo đó cũng lặn mất tăm…

Gia Kiệt chỉ cười, lấy tay đạt lên vai Hàn Nhi vỗ nhẹ vài cái như an ủi rồi nhanh chóng đi theo chị Châu. Nó đứng đó, nét mặt cũng từ từ biến dạng, nghệch ra như một đứa ngốc trong đầu không khỏi suy nghĩ liệu cái người này sẽ thay thế được nó sao???

---

Thời gian một tuần thử việc trôi qua nhanh chóng, trình độ cuả Gia Kiệt mà nói quả là quá cao cường khiến ai ai cũng mắt to mắt dẹt. Anh thường đi làm rất sớm, mỗi sáng còn chuẩn bị café và một chút bánh mì ọi người. Nhiều việc nặng nhọc lúc trước phải chia nhau làm Gia Kiệt cũng giành làm hết. Nên mỗi lần khi hỏi về anh, hầu hết toàn bộ nhân viên trong cửa hàng đều giành hết những đôi mắt hình trái tim để trả lời

Hàn Nhi dạo này vì mục tiêu đi du học nên nó phải luyện tập rất nhiều, phải nguyên cứu hết mọi đặc tính và cách sử dụng của các nguyên liệu nên rất ít khi về nhà, chạm mặt với Dương Phong cũng ít đi nhưng đây là cách nó luyện tập để về sau ra nước ngoài lỡ có nhớ nhung gì cũng sẽ tự chủ được.

Nhưng muốn về nhà đúng giờ cũng thật sự không dễ vì mới ngày thứ hai đi làm, Gia Kiệt đã phát hiện ra một điều thú vị Trong một lần làm bánh đã để lộ ra việc mình không biết cách nấu ăn, đến cả thời gian nấu chín một loại trái cậy Hàn Nhi còn không biết vì đó giờ đa phần tập trung vào sô cô la. Điểm yếu bị lộ, nên dễ dàng trở nên yếu thế trước mắt một người nào đó. Anh bắt nó phải thường xuyên ở lại sau giờ làm, dạy cách nấu ăn và một vài tiêu chuẩn cần thiết khi đi du học. Nhưng…

Không phục vẫn là không phục.

Đối với cái người tên Gia Kiệt này, Hàn Nhi vẫn còn cảm thấy bất an…

Hôm nay tiệm bánh đưa ra vài loại bánh mới, do là ý tưởng bất chợt nên tấm bảng menu được tô vẽ cầu kì đặt trước cửa tiệm phải được sửa lại. Vốn đang rãnh rỗi nên Hàn Nhi đi ra sửa lại, cùng lúc Gia Kiệt đi đổ rác cũng đứng lại hỏi thăm

Nhìn tấm bản được vẽ cách điệu, nét chữ của Hàn Nhi cũng không khác biệt mấy những chữ lúc trước, Gia Kiệt tươi cười đứng ngắm nghía

Cảm thấy có người phía sau lưng, nó vội quay đầu lại bắt gặp thấy nụ cười đến híp cả hai mắt của Gia Kiệt, không khỏi giật mình:

“Anh nhìn cái gì?”

“Tôi nhìn cô viết thôi..” Anh hai tay khoanh lại để trước ngực, hơi tựa người về sau tỏ ý đánh giá tấm bảng “Chữ cô nhìn cũng được đó chứ”

Ai được khen cũng cảm thấy thích thú, ngượng ngùng nhưng Hàn Nhi chỉ hừ một tiếng rồi nhìn Gia Kiệt, lắc đầu vài cái. Mỗi lần nhìn thấy anh nó cảm thấy mình thật thừa thãi, muốn đi du học quách cho rồi. Cái cảm giác mỗi lần đưa ra ý kiến lại bị bác bỏ bởi mọi người đều đồng tình với ý tưởng của Gia Kiệt khiến nó bỗng dưng nảy sinh sự ghanh ghét. Nhưng cũng phải công nhận tên này thật sự rất giỏi, có lẽ cái lưỡi của hắn được cấu tạo bẩm sinh có dây thần kinh vị giác nhiều hơn người bình thường

Đứng suy nghĩ một lúc, đến khi nhìn lại nó mới kịp nhận ra những chữ mình viết lúc nãy đang bị Gia Kiệt bôi đi gần hết một nửa. Lửa giận đánh ập xuống đầu khiến Hàn Nhi nghiến răng, giữ lại bàn tay đang liên tục bôi xóa kia

“Đáng chết, anh làm cái gì vậy hả?”

“Chữ của tôi cũng đẹp lắm đấy, tôi sẽ viết thử cho cô xem” Anh vẫn giữ nụ cười, gỡ tay nó đang bấu chặt trên tay mình ra, thản nhiên bôi tiếp

“Công sức của tôi nãy giờ, anh muốn chết sao?”

“Không có, tôi chỉ là muốn viết chữ cho cô xem thôi mà”

“Tôi nói muốn xem chữ của anh hồi nào hả?”

Tự tiện xóa đi lại còn nói cái giọng đương nhiên như vậy khiến nó càng thêm tức giận, không kiềm chế được dùng sức giữ tay Gia Kiệt lại...

Cả hai gồng sức theo hai hướng, người thì muốn tiếp tục bôi, người thì tìm mọi cách ngăn cản tạo nên một đống hỗn độn ngay trước cửa hàng. Ai đi ngang cũng phải ngoáy đầu lại nhìn, tất nhiên cũng lọt vào tầm mắt của ai đó...

Một lúc sau, cảm thấy sức lực mình không có tác dụng, Hàn Nhi buông tay ra, bỏ đi vào bên trong, bỏ lại ngoài tai câu nói của Gia Kiệt “Cô không muốn xem à??” Rồi bật ra một tràng cười thú vị

---

Hôm nay mọi người đi ăn mừng việc sau một tuần thử việc của Gia Kiệt nên cửa hàng đóng cửa từ chiều. Hàn Nhi chỉ tham gia được một lúc rồi sau đó lén lút bỏ về. Trên đường về nhà dự định sẽ làm món ăn mà Gia Kiệt đã dạy ình.

Hai tay bận rộn xách túi lớn túi nhỏ bước vào nhà, đặt lên trên bếp, đã thấy trước mắt là một rừng khó khăn rồi. Việc vào bếp như một cực hình đối với nó...

Loay hoay tận 2 tiếng sau mới nấu xong một món đầu tiên, cũng may là Dương Phong cũng thường về nhà muộn nên vấn đề về thời gian không phải là thử thách. Thử thách trước mắt vẫn là cái con tôm hùm nằm trên thớt đằng kia mà Hàn Nhi đã tốn hết 1/3 tiền lương của tháng này...

Đồng hồ tích tắc đến hơn 8h tối mới có tiếng động cơ xe từ ngoài sân tiến lại gần rồi từ từ tắt hẳn. Hàn Nhi ngồi trên bàn ăn, bày biện ngăn nắp nhiều món nhìn vô có thể “tạm thời” chấp nhận được, ánh mắt chăm chú về phía cánh cửa..

Dương Phong bước vào nhà, hắn để chiếc áo khoác lên ghế sofa rồi lẳng lặng đi đến bên tủ lạnh tu hết một chai nước. Hàn Nhi nãy giờ vẫn nhìn theo từng hành động của hắn, kịp thời nhận ra có chút khó hiểu

“Chuyện gì vậy?” Không lẽ việc ở công ty lại khiến hắn mệt mỏi vậy sao??

Trước câu hỏi quan tâm của nó, hắn chỉ đi đến bên bàn ăn, mắt dõi đến từng món trên bàn, mũi cũng cảm nhận được mùi vị món ăn nhưng nhìn gì thì vẫn không một lần quét mắt đến người Hàn Nhi.

Bầu không khí có chút quái lạ, nó chịu không được nữa mới bắt đầu khoanh tay tựa lên trên bàn, nghiêm túc nhìn Dương Phong:

“Thật sự là đang có chuyện gì?” Hàn Nhi nhấn giọng, cố gặng hỏi mọi chuyện nhưng đáp lại chỉ là cái nhìn hững hờ của hắn.

Dương Phong quay lưng về phía nó, giọng nói nho nhỏ, khe khẽ giống như tự thì thầm với chính bản thân mình, và trong giọng nói ấy cũng bình tĩnh không bộc lộ chút cảm xúc nào “Tôi mệt...”

Sau đó, hắn bước lên lầu.

Còn lại một mình Hàn Nhi, im lặng ngồi đó, đôi mắt nó nhìn không rời khỏi bóng người đang từ từ bước lên cầu thang kia, một hồi lâu cũng không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra...