Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới

Chương 25: đại kết cục 5 end




Người nào đó phấn khởi “Còn cái con chồn kia, xem ra cũng không phải loại tốt đẹp, lần trước tại bệnh viện tôi đã nhìn thấy anh ra ngứa mắt, đúng là đồ bệnh thần kinh.”
Lúc về đến nhà cũng gần giữa trưa, tuy đã qua bảy ngày của ông tôi, thế nhưng trước cửa vẫn đang treo băng đen, lờ mờ có thể hiểu được vẫn còn có người đến phúng viếng.
Tôi để Lã Vọng Thú đứng đợi ở cửa sau, anh nhìn lan can hậu viện nở nụ cười, đưa tay chỉ vào một gian phòng nói “Em khi bé hay ngồi kia viết chứ à.”
“Vâng.” Tôi gật đầu, chị hàng xóm từng nói anh đã đứng đây định gọi tôi “Khi đó sao anh lại không gọi?”
Anh suy nghĩ một chút “Đại khái… anh lúc đó cũng là một người hèn nhát, nếu như em là con gái Lục gia, mà anh chẳng là gì, anh không muốn xuất hiện.”
“Vậy bây giờ chẳng phải điên đảo rồi sao?” Tôi hỏi.
“Khá tốt.” Anh nói “Em giờ chỉ là một nhà văn nhỏ nhoi, có phải là Dâu Tây Britney?”
“Phì…” Tôi 囧, “Sao anh lại biết?” Tôi chính là sợ bị anh cười nhạo nên mới tự mình vụng trộm đến hiệu sách.
“Em cho rằng Tiểu Nguyệt là người qua đường Giáp sao. Cô ấy chính là em gái anh.” Lã Vọng Thú không khách khí nói.
Tôi mở cửa xe, “Em vào đây.”
Anh gật đầu nói hai từ “Đợi em.”
Đi qua hậu viện, kéo cửa sau, phòng trước lờ mờ nghe được tiếng nói chuyện, quả thật là có người đến, trong lòng tôi trùng xuống, thật sự quá đủ rồi, càng có người ngoài ở đây, việc này… lại càng khó.
Tôi ho khan một tiếng đi đến phía trước, người cũng không ở đó, trên bàn còn đặt một ấm trà, trong chén khỏi vẫn bay lên, đầu kia, trong thư phòng có tiếng nói, mẹ của tôi đi ra, trông thấy tôi thì giật mình “Đã về rồi?” Nói rồi kéo góc áo của tôi đi đến trong phòng “Thật đúng lúc, may mà có con.”
Tôi khẽ hừ một tiếng, “Không biết ai lại chọn thời điểm này mà đến đây.”
Mặt mẹ tôi trắng không chút máu liếc tôi, “Không được, thế mới phải gọi là Thư Lãng.”
“Mẹ nghĩ rằng con và mẹ sẽ đi ra ngoài gặp người?” Tôi cười nhạo một tiếng, mẹ cũng không thèm để ý tôi, tôi nhìn trong phòng, bên trong là đồ đạc của tôi, gọn gàng ngăn nắp, so với cái ổ gà của tôi còn ngăn nắp hơn, một tối mà có thể dọn được thế, thật đúng là phong cách của mẹ tôi.
Đang nghĩ linh tinh, Hoàng Thư Lãng đi đến “Phượng Hoàng…”
Tôi nhìn khuôn mặt trắng nõn của anh ta, ánh mắt trốn tránh, giống như rất khó đối mặt được với tôi, một lần hai lần, tôi đem những gì áy náy của anh ta biến thành không có, tôi cười cợt nói “Sao? Gặp tôi trở về không hài lòng?”
“Anh…” Anh ta cắn môi dưới, cảm thấy khó khăn “Thôi, không nói cũng được…”
Tôi cười lạnh một tiếng, đánh giá trong phòng, “Chuyện lớn nha, tìm công ty chuyển nhà, từ thành phố S chuyển đến đây cũng tốn không ít công…” Tôi quay đầu nhìn anh ta, sắc mặt anh ta càng lúc càng khó coi, “Sao? Cảm thấy khó nghe? Bọn họ nói với tôi càng khó nghe hơn anh biết không?”
Anh ta cúi đầu, tôi nói tiếp “Anh biết không phải sao? Làm cho tôi nghĩ… Vâng, đúng rồi, làm cho người khác cảm giác muốn vào trong chuồng heo, loại người như mày nếu không sinh ra ở nhà này thì chỉ là một phế vậy, còn gì nhỉ… để tôi nghĩ đã, à, sao lại không biết xấu hổ như thế, mày thật sự là nỗi sỉ nhục của gia đình này, lúc trước sinh ra mày không bằng bóp chết luôn cho rồi…”
“Dừng. Đừng nói nữa.” Hoàng Thư Lãng cắt lời tôi, tôi cười “ha ha ha, cảm thấy khó nghe sao? Cái này có là gì, những lời này từ khi tôi mười chín tuổi mỗi ngày đều nghe, bọn họ không nói với anh, không sợ, đợi tôi trở lại, bọn họ sẽ nói, anh cứ từ từ mà nghe nhé…”

Khuôn mặt tuấn tú của anh ta trắng bệch, môi cũng vì thế mà trắng theo, “Anh không muốn…”
“Chính là anh làm.” Tôi hét lên “Anh đưa tôi trở về, Hoàng Thư Lãng, tôi đôi khi không hiểu anh đang nghĩ cái gì, nịnh nọt cha tôi đối với anh mà nói quan trọng thế sao, để anh hết lần này đến lần khác lừa tôi… sau đó, anh có thể có được mọi thứ anh muốn sao?”
Tôi nhìn anh ta, nỗi bực trong lòng cuối cùng cũng phát tiết ra, thở phì phì, anh ta cúi đầu “Phượng Hoàng, nếu có một ngày, anh cũng hi vọng có thể giống em, tiêu sái rời đi.”
Tôi ngây người, anh ta ngẩng đầu “Có lẽ, em dám…”
“Anh mới không có cái gan này.” Tôi nói “Trừ phi chọc phải tôi, con người của tôi thứ gì cũng chịu đủ rồi…”
“Cái gì là nhịn không được gì?” Anh ta giận dữ nói, tôi bỗng nhiên nhếch miệng, miễn cưỡng cười một chút “Tôi lại muốn biết…”
“Con muốn biết thế nào là bất hiếu với cha mẹ sao?” Một giọng nói trầm ổn truyền đến từ cửa, tôi cùng Hoàng Thư Lãng quay đầu nhìn, cha của tôi đang đứng ở cửa ra vào, nghiêm mặt, Hoàng Thư Lãng sợ ngây người, nói chuyện lắp bắp “Giáo sư, em…”
“Anh đi ra ngoài.” Cha tôi lạnh lùng nói.
Hoàng Thư Lãng nhanh chóng bước đi, bước một bước lại ngừng lại “Giáo sư, em cảm thấy…”
“Thư Lãng…” Mẹ của tôi ở bên ngoài gọi mộttiếng “Nhanh đến đây.”
“Cô giáo…” Hoàng Thư Lãng đột nhiên do dự, đứng mãi không chịu đi, cha của tôi đã đi đến “Sau bảy ngày, con vẫn cứ thế đi, ta cho con đi không có nghĩa là vẫn để cho con ở bên ngoài.”
“Vậy cha để cho con trở về để làm gì?” Tôi trả lời “Con cái gì cũng không có, giữ lại chỉ tổ doạ người.”
“Con cũng biết bản thân doạ người.” Cha tôi mở miệng Cua “Khi ông con còn ở bệnh viện, có nhiều người ta không tiện nói, nhưng giờ mọi người đều đã biết con là con gái Lục gia, chẳng lẽ con còn muốn tiếp tục ở ngoài doạ người nữa sao?”
“Ách..” Tôi cười.” “Thì ra thế? Bởi vì con lần đầu lộ diện, sự hiện hữu của con là cần thiết? Cho nên cha mới nhất quyết đem con về?”
“Ở nhà có gì không tốt.” Mẹ tôi đi đến nói “Thư Lãng có gì không tốt?”
Lại nói đến chủ đề này, tôi quả thực không biết phải nói gì cho tốt “Chuyện này từ đầu đến cuối không quan hệ với anh ta?”
Cha của tôi nói thẳng “Hỏi thẳng con, trở về hay không?”
“Trở về thì thế nào? Không về thì thế nào?” Tôi hỏi lại.
“Trở về chúng ta có thể giúp con lấy lại thể diện, làm thiên kim của Lục gia.” Cha của tôi nói, “Không trở lại, con cùng người kia cũng không có kết quả tốt, con có thể chịu được, nhưng anh ta sẽ không chịu được…”
“Đây là uy hiếp con?” Tôi nhướn mi.
“Muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Cha tôi nói.
Tôi vừa nói, đi qua một bên, nhìn đồ đạc của mình “Xếp ra rất tốt..” Tay chạm lên máy tính, sách vở, kéo ngăn kéo “Đồ bên trong vẫn giống như cũ?”

“Đó là đương nhiên.” Mẹ của tôi nói “Mẹ không chịu được sự lộn xộn.”
Tay tôi tiếp tục dò xét, sờ đến một thứ lạnh buốt, tôi cười “Con nghĩ, nếu như thiên kim Lục gia vì muốn bỏ nhà đi mà tự sát, mọi người nói xem chuyện này có thể là một tin tức hay không?” Nói rồi tôi lấy từ ngăn kéo, một con dao sắc nhọn, tôi cười.
“Phượng Hoàng, con…” Mẹ của tôi kêu lên.
Tôi một tay cầm kéo, một tay lấy điện thoại “Điện thoại đài truyền hình số bao nhiêu nhỉ?”
“Con dám.” Cha tôi hét lên, giọng Hoàng Thư Lãng rên rỉ “Phượng Hoàng, em đừng làm chuyện dại dột…”
“Con vì sao không dám?” Tôi hỏi ngược lại “Con nhiều quá chỉ là một con gà, con không sợ doạ người, nhưng là mọi người dám sao?”
Ba của tôi hít một hơi, “Mày muốn thế nào?”
“Chúng ta không phải đều mệt mỏi sao?” Tôi nói, dao dán lên cổ tay tôi, mát mát “Làm mọi người đều thoải mái, không được sao?”
“Chuyện này là không thể.” Ông quát lên “Lục gia thư hương không thể đoạn.”
“Chính là cha tự chặt đứt.” Tôi nói, “Mặc kệ cha phàn nàn thế nào, mọi chuyện cũng đã xảy ra, vĩnh viễn không thể quay lại, mọi người đã mất đi người thừa kế, giờ còn muốn mất cả con gái hay sao?”
Mẹ của tôi kéo tay áo cha tôi, ông vẫn như trước không buông tha “Mày có bản lĩnh thì cắt xuống…”
Tôi nâng khoé miệng, vết dao tăng thêm ba phần lực, máu hơi chảy ra, “Không, con không cắt ở đây, phóng viên còn chưa đến, con cắt không phải ngốc sao?” Tôi vừa nói vừa lấy điện thoại, ấn một dãy số…
“Đủ rồi.” Cha tôi quát lên “Mày đi, mày đi đi, từ nay đừng trở về nữa.”
Lúc trước dù ông có nói thế tôi cũng không muốn khóc, chính là lúc này mũi tôi cay cay, cho đến cuối cùng tôi cũng vẫn bại trước thể diện của ông, dù tôi là con gái của ông.
Tôi cất điện thoại “Con từ bỏ, chỉ là để ọi người biết, nếu từ nay về sau chuyện này còn xảy ra, hoặc là mọi người lại làm gì đó, vậy con sẽ tự mình lên báo, mặc dù… con bây giờ cũng không có địa vị gì.”
Tôi bước đi ra ngoài, mẹ tôi kéo áo tôi, tôi hít một hơi “Mẹ, nếu mẹ đồng ý hãy đến thành phố S thăm con.” Cha của tôi ở phía sau vẫn quay lưng lại, không hề quay đầu.
Tôi mới từ cửa sau đi đến sân, Hoàng Thư Lãng đuổi tới, “Phượng Hoàng, anh có lời muốn nói.”
“Chuyện gì?” Anh ta quay đầu hỏi.
“Chuyện kia…” Anh ta ngừng một chút “Quả thật lần trước đến gặp em anh đã muốn nói cho em biết, nhưng về sau… khi anh nhìn thấy hai người… thôi, có nói cũng vô dụng.” Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi nói “Trước đó em cùng Lã Vọng Thú có cãi nhau đúng không? Ngày đó lúc anh đi đón em…”
“Đúng.” Tôi gật đầu “Hỏi chuyện này làm gì?”
“Đó là do ông em đã gọi điện.” Anh ta nói “Cái lần em lén đến gặp ông em, sáng hôm sau ông gọi anh đến, hỏi anh số của anh ta, anh đến hỏi em gái, cô ấy cho anh biết.”

“Sau đó thì sao?” Tôi truy vấn.
“Sau đó ông gọi điện và nói rất nhiều thứ, nội dung gì hắn em cũng đoán được.” Hoàng Thư Lãng cắn môi “Nhưng anh ta không nói cho em biết?”
Tôi lắc đầu, Lã Vọng Thú cũng không nói gì, rất nhiều chuyện anh cũng không nói, sau đó luôn làm cho tôi vốn đang bừng bừng khí thế trở nên áy náy, Hoàng Thư Lãng cười tươi, “Anh ta chơi đẹp, cái gì cũng không nói.”
“Cái gì cũng không hỏi.” Tôi bổ sung một câu.
“…Không sao.” Anh ta ngẩng đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay về phía phòng “Những đồ kia..”
“Bỏ đi.” Tôi nói “Đổi luôn cái mới. Coi như là chúc mừng tôi được giải thoát.”
“Em đã giải thoát rồi sao?” Anh ta hỏi.
Tôi gật đầu, nhìn vết máu cổ tay, “Lần này, tôi cả trái tim cũng đã mang đi.” Tôi vừa nói vừa xoay người, lại vòng trở lại “Đúng rồi, từ nay về sau gọi tôi là Lục Tiểu Kê.”
“Được, Tiểu Kê.” Anh ta gọi một tiếng “Tạm biệt.”
“!” Tôi cười “Đồng chí chồn, sau này gặp lại.”
Tôi đi ra cửa sau, chỗ đó có một chiếc xe đang dừng, bên trong có một người đang ngồi trên xe, người đàn ông của tôi, anh tuy mồm miệng độc ác, cũng rất nữ vương, anh có thể lạnh lùng, cái gì cũng không hỏi, cũng có thể không tự nhiên cái gì cũng không nói.
Anh không thể đưa tôi đi, nhưng có thể đi cùng tôi,
“Đợi em thoải mái không.” Tôi kéo cửa xe, ngồi vào.
“Nhanh thế.” Anh ngồi thẳng, “Sao rồi?”
Tôi cười “Đi thôi.”
Anh cũng cười, vươn người qua hôn tới, giống như anh biết hành vi kích động của tôi, trái tim cũng không bình tĩnh, dịu dàng hôn xuống, lòng tôi tự nhiên yên tĩnh trở lại, vết thương trên cổ tay cũng đau lên.
Anh cầm tay tôi “Sao lại như vâỵ?”
“Không sao.” Tôi tránh tay anh, cười khổ “Đối với bọn họ, em còn không bằng thể diện, được rồi, không nói nữa.” Tôi quay qua nhìn anh “Ngược lại, anh, anh có biết tội của anh?”
“Anh tội gì?” Anh hừ một tiếng, tiếp tục cầm tay tôi xem xét, tôi nói “Biết rõ mọi chuyện, ông nội của em đã gọi điện cho anh?”
Anh ngẩng đầu, “Đó là bí mật của anh và ông nội em.”
“Phì…” Tôi nhịn không được bật cười “Anh và ông em cũng có bí mật.”
“Cũng không nặng lắm, chỉ là rách da.” Tay anh giúp tôi thắt dây an toàn “Vì sao không thể có bí mật.” Anh hỏi lại tôi.
“Có thể, có thể..” Tôi chẳng qua chỉ là con gà bé nhỏ, lấy quyền gì mà cướp đi cái quyền có bí mật của ông tôi và đồng chí Lã Vọng Thú vĩ đại đây.
Xe tiến về phía trước, một lát sau, tôi nghiêng đầu, trước mặt một mảng lờ mờ, cái gì cũng không rõ.
Lã Vọng Thú nói “Muốn quay lại không?”

Tôi lắc đầu, “Có lẽ sau này có thể hiểu, còn hiện tại thì không.” Có chút cảm giá bi thương không cách nào quay đầu lại, muốn kép lại cần rất nhiều thời gian.
“Khi đi, anh sẽ cùng em trở về.” Anh thong thả nói, tặng tôi một nụ cười thản nhiên.
Tôi cũng cong miệng lên, từ nay về sau, có lẽ…
Hai ngày sau, một thùng đồ lớn xuất hiện dưới tầng nhà tôi, chủ nhà liếc mắt nhìn tôi “Người trẻ hiện này, đúng là thích lăn qua lăn lại…”
Tôi thở dài mang đồ vào nhà, lấp đầy cái ổ vắng vẻ của con gà.
Nhìn căn phòng lộn xộn, tự nhiên nở nụ cười.
Kết Thúc
“Lục Tiểu Kê.” Người nào đó hét lên một tiếng thật dài, tôi bị kéo lên, ném đến một gian phòng, đồng chí Lã Vọng Thú mặt đầy hắc tuyến “Em em em… sao có thể biến phòng thành thế này.”
Tôi nhìn thoáng qua “Chuyện này thì sao… người viết tiểu thuyết phòng lúc nào chẳng loạn.”
“A…” Lã Vọng Thú kéo dài giọng “Theo như em nói, những đại văn hào hẳn là phải có hẳn một nhà kho chồng chất rác rưởi?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tôi gật đầu “Anh cấp cho em cái kho, không khéo em sẽ thành đại văn hào.”
Người nào đó hèn mọn nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười “Em đã kiên trì vậy, vậy tối nay em ngủ ở gara đi.”
“..” ôi, lại thua rồi, tôi ôm cổ người nào đó đu tới “Cho em một cơ hội nữa, em nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ, đảm bảo sạch bóng như mới.”
Anh xoay người, đưa cho tôi một chiếc kính lúp, “Anh chờ xem biểu hiện của em.”
Tôi cầm kính lúp, soi lên sàn nhà “Có thể đổi lại chút không?”
Lã Vọng Thú kiên định lắc đầu “Anh nghĩ Lục Tiểu Kê tiểu thư em còn chưa nhớ rõ hai chuyện, đầu tiên, phòng này là phòng tân hôn của chúng ta, thứ hai, hôm nay em đã thề sắc son với Tiểu Bạch là đợi đám cưới xong sẽ mời đến nhà chơi, em chuẩn bị đón khách thế này sao?”
“Em sai rồi..” Tôi nâng kính lúp, đi hai bước lại quay đầu trở lại, “… Cái này là thư phòng của em, có thể khoá lại a?”
“Được rồi.” Lã Vọng Thú đáp “Em đem thư phòng khoá lại, anh liền khoá luôn cửa chính.”
“Không nói còn hơn.” Tôi bĩu môi, người nào đó cười nói “Hiểu là tốt rồi.”
Hiểu là tốt rồi, tôi cái gì cũng hiểu, chính là không rõ tâm tư nữ vương này, người nào đó ỏ phía sau mang theo vui vẻ nói “Ngàn vạn lần không cần đoán tiếp theo anh định nói gì, chỉ số thông minh của em không hợp.”
Tôi nổi giận, quay đầu trừng mắt với anh “Được, không phải ngủ gara sao?Anh đừng tưởng em khôngdám, Tiểu Kê em nhất định ngủ, em không chỉ ngủ hôm nay mà là ngủ mỗi ngày, không trở lại.”
Sau khi nói ra những lời này, sắc mặt Lã Vọng Thú đại biến, đuổi theo “Anh cùng em quét dọn là được rồi.”
Tôi đắc ý hừ một tiếng, cầm kính lúc đặt lên tay ai đó “Cầm chắc a, em xem anh làm thế nào.” Lã Vọng Thú nhìn tôi nhếch miệng cười ngây ngô, hèn mọn nói “Tiểu nhân đắc chí.”
“Hắc hắc…” Tôi quay mặt nhìn anh “Vậy anh thì là gì, nữ vương bị áp bức?”
“..” Cuối cùng lịch sử cũng ghi lại thời khắc này, đồng chí Lã Vọng Thú không nói nên lời.